Chương end : Quay lại vẫn tìm thấy nhau...
Tôi rời khỏi biệt thự của Nhật Tuệ vào tờ mờ sáng , tránh để cho mọi người biết. Tôi muốn đi , rời xa nơi này , cậu vì thế cũng sẽ không cần vì tôi mà phải buông tay cô gái ấy. Lúc tôi quay lưng bước đi , Doãn Kỳ vẫn còn đang an ổn ngủ trên giường.
Tôi chỉ đem theo túi balo , một vài thứ cần thiết rồi đi , bản thân lại chẳng biết nên về nơi nào. Nhật Tuệ không giúp tôi nữa , cũng chẳng thể gọi cho anh hai và ba , tôi đành cứ thế vô định leo lên một chuyến xe bus sớm chỉ có vài ba người , để mặc nó đi về đâu.
Đến khi bác tài kêu tôi dậy , tôi mới nhìn xung quanh , mọi người trên xe đã xuống hết rồi , chỉ còn lại mình tôi. Tôi gãi đầu , đi xuống , mới phát hiện , chỗ mình đứng chính là nơi gần trường cấp ba xưa.
Tôi nhìn sang bên đường , quán bánh kem trước đây vẫn còn , khiến tôi chợt nhớ ra hôm nay chính là sinh nhật của mình. Có lẽ năm nay tôi sẽ đón sinh nhật một mình rồi !!!
Tôi vào quán , mua một chiếc bánh kem vị chocolate cỡ vừa. Trường hôm nay là ngày nghỉ của học sinh , vì vậy tôi có thể thoải mái đi vào bên trong.
Đến thư viện nhỏ lúc trước , tôi chậm rãi bước đi , tìm lại cái cảm giác ngày này sáu năm trước. Hóa ra , tất cả vẫn không thay đổi !!! Hóa ra , quá khứ vẫn chẳng thể nào quên !!! Chỉ là , sau từng ấy thời gian , con người cũ cũng chẳng thể vì vậy mà không thay đổi.
Tôi đến góc bàn nơi khuất bên trong thư viện , cạnh cửa sổ nhỏ là giàn hoa giấy đang nở những chùm hoa mỏng manh màu hồng thắm. Thật đơn giản , lại thật kiêu kì.
Đặt nhẹ hộp bánh xuống , tôi ngồi vào chiếc ghế mà sáu năm trước đây mình vẫn hay ngồi. Cảm giác thật giống quá khứ , chỉ là người đặc biệt nhất trong quá khứ ấy đã mãi xa rồi. Tôi quay ra nhìn giá sách sau lưng , đứng lên lần tìm khe nhỏ cũ.
Hóa ra nó vẫn còn , lá thư tình tôi đã viết nhưng lại không dám gửi cậu. Tôi ngồi xuống ghế , nhìn ngắm tờ giấy được gấp gọn gàng đẹp đẽ đến đơ người. Nó đã cũ rồi , do thời gian phong hóa. Nội dung bên trong nó cũng vậy , không còn đúng nữa rồi , tôi đối với cậu giờ đã khác.
Mở tờ giấy ra xem , bên trong chỉ vẻn vẹn vài từ được tôi viết nắn nót.
" Tôi thích cậu , Doãn Kỳ !!! "
Tôi khẽ vuốt ve chữ trên tờ giấy. Hết rồi !!! Tôi đã hết thích cậu rồi !!! Bây giờ chỉ là yêu , đúng , tôi yêu cậu ấy , rất nhiều !!!
Nước mắt tôi rơi xuống rất nhanh , một giọt , hai giọt rồi cứ thế mà tràn đầy nơi khóe mắt. Tôi ngốc lắm sao ??? Cứ thế mà yêu cậu ấy như vậy.
Tôi chỉ biết là , khi thấy Doãn Kỳ , trái tim sẽ đột nhiên trở nên rộn ràng. Khi thấy cậu ấy vui , trong lòng liền vui sướng nhảy nhót. Thấy cậu ấy buồn bã , trái tim cũng vì thế mà hồi hộp , lo âu. Dường như cậu đã trở thành một sức ảnh hưởng lớn đến tâm tư của tôi.
Đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ , tôi nhận ra mình thật sự đã trưởng thành rồi. Chính là biết rút lui vì người mình yêu , thật tâm cầu mong cho họ được hạnh phúc.
Tôi lôi bánh kem ra , cắm nến rồi thắp sáng chúng. Khẽ chấp tay cầu nguyện , tôi lẩm bẩm nói lên ước nguyện :
- Cầu mong Doãn Kỳ sẽ nhanh quên con đi !!!
Tôi chuẩn bị thổi tắt nến thì liền bị một lực đạo mạnh mẽ kéo cánh tay lại. Giọng tức giận của Doãn Kỳ vang lên trước mắt :
- Kỳ Kỳ , em dám ???
- Doãn...Doãn Kỳ ??? - Tôi sợ hãi rụt vai lại.
- Em lại dám ước điều ước đấy ??? - Cậu ấy giận dữ nhìn tôi chằm chằm , tay vẫn gắt gao nắm lấy cánh tay tôi không buông.
- Cậu , cậu bình tĩnh !!! Tôi...tôi...
Tôi sợ sệt đâm ra lắp bắp nói không nên lời. Doãn Kỳ liền kéo tôi lên ôm lấy , thật chặt. Cậu ấy cúi đầu kề sát cổ tôi , cánh môi ấm nóng áp lên da tôi khiến tôi khẽ run. Giọng cậu ấy đầy sự khẩn khoản , sốt sắng vì lo lắng :
- Kỳ Kỳ , là tôi không tốt , là tôi nặng lời với em !!! Em không phải vẫn giận tôi đấy chứ ??? Nhi không phải là người yêu của tôi , em ấy là em họ mới từ Anh về nên nhờ tôi đưa đi dạo thôi. Em tin tôi đi , tôi nói thật đấy !!!
Tôi im lặng không biết nói gì. Là tôi hiểu lầm cậu sao ??? Là cậu muốn chọc giận tôi nên mới nói dối thôi sao ??? Vậy rốt cuộc chúng tôi vì điều gì mà cứ mãi đẩy nhau ra xa như thế ???
- Tôi không giận cậu !!! - Tôi thở nhẹ ra một hơi , chậm rãi nói.
- Thật chứ , em không giận tôi nữa ??? - Giọng của Doãn Kỳ vang lên kích động như sợ tôi nói dối.
Tôi gật nhẹ đầu , cậu liền vui mừng mà ôm chặt hơn.
- Kỳ Kỳ , tôi rất sợ em lần nữa bỏ tôi ở lại. Tôi không biết mình sẽ phải sống như nào sau khi em bỏ đi. Tôi đã rất quen với việc về nhà là được ôm em vào lòng , quen với việc nhìn em nấu nướng , quen với việc được em lau tóc cho , quen cả việc ôm em khi đi ngủ. Thiếu em , tôi chưa lúc nào ngủ yên giấc , tôi cảm thấy rất tệ , giống như thiếu đi lý do quan trọng nhất để mình tồn tại trên cõi đời này. Tôi không biết em đã hi sinh vì tôi nhiều như vậy , lại còn đối xử với em như thế. Tôi xin lỗi , tôi biết tôi quá đáng với em nhưng mà Kỳ Kỳ , em về bên tôi như trước được không ??? Tôi sợ , nếu thiếu em thêm một ngày nữa , tôi sẽ chết mất !!!
Nước mắt của cậu rơi xuống vai tôi ấm nóng khiến trái tim tôi run rẩy. Cậu ấy khóc ??? Hình như đây là lần đầu tiên cậu ấy khóc , lại là khóc vì tôi.
Tôi vỗ vỗ lưng Doãn Kỳ , lại khẽ đẩy cậu ấy ra lau nước mắt cho cậu. Khuôn mặt Doãn Kỳ hơi đỏ lên vì xấu hổ , tôi mỉm cười vui vẻ ôm lấy khuôn mặt cậu ấy , nói :
- Doãn Kỳ , cậu dễ thương lắm ấy !!!
Cậu ấy tức tối ôm lại má tôi , chụm đầu tôi lại gần đầu cậu , nói :
- Em còn dám cười !!!
Tôi vẫn vui vẻ cười tươi nhìn Doãn Kỳ. Cậu ấy kéo mặt tôi lại gần hơn , giọng nói vô cùng cực chiều hỏi :
- Có yêu tôi không ???
Tôi đỏ mặt không nói , cậu ấy liền hôn lên môi tôi một cái , tiếp tục hỏi lại :
- Nói , em có yêu tôi không ???
- Có !!! - Tôi túm lấy góc áo sơ mi trắng của Doãn Kỳ , gật nhẹ đầu.
Doãn Kỳ liền vui mừng cười một cái , hỏi tiếp :
- Thật không ???
- Thật !!!
- Yêu nhiều không ???
- Nhiều !!!
- Nhiều như thế nào ???
Tôi ngước mắt lên nhìn Doãn Kỳ , nhìn thật chăm chú khiến cậu ấy cau mày , hỏi :
- Em nhìn gì kỹ vậy ???
Tôi híp mắt cười , nói :
- Đang nhìn xem cả thế giới của mình soái đến như thế nào !!!
Doãn Kỳ đơ một lúc rồi bật cười , một nụ cười vô cùng hạnh phúc. Cậu ấy vò vò mái tóc của tôi rồi ôm tôi vào lòng , chậm rãi nói :
- Kỳ Kỳ , tôi yêu em , rất yêu em , yêu em nhiều hơn em yêu tôi gấp trăm , ngàn lần !!!
Tôi cũng ôm lại Doãn Kỳ , ngửi mùi hương quen thuộc trên người cậu ấy , nói :
- Doãn Kỳ , cảm ơn cậu đã luôn chờ tôi quay về !!!
Con người có rất nhiều cuộc gặp gỡ , có cái chỉ ngắn ngủi trong vài phút nhưng đọng lại nhiều cảm xúc , có cái dù có dài bao lâu nhưng cũng chỉ là gió thoảng mây bay. Cũng có cuộc gặp gỡ , đúng người nhưng sai thời điểm.
Tôi gặp cậu , là đúng người , nhưng không đúng lúc , gặp vào thời điểm còn quá trẻ con và thiếu chín chắn. Nhưng may mắn là số phận lại cho tôi và cậu một lần nữa gặp lại , để chúng ta gặp nhau vào thời điểm thích hợp nhất.
Là bởi vì số phận đã an bài cho nên tôi và cậu , kẻ chạy đi , người chạy lại , dù có đi xa đến đâu chăng nữa , chỉ cần quay lại vẫn tìm thấy nhau...Đó là duyên , mà cũng là nợ !!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip