Chap 3

Em ở với chị đã hơn một năm. Mối quan hệ của em và chị cũng chỉ dừng lại ở nơi đó. Em vẫn không nghe lời chị và vẫn còn làm việc ở quán bánh gần nhà. Em giờ cũng đã hiểu được tình cảm của Solji dành cho em nhưng em vẫn chưa có câu trả lời nhất định. Em muốn tim mình thật sự chỉ dành cho Solji thì em mới có thể đồng ý để Solji làm người yêu của em.

Chị cũng thường xuyên đến quán bánh em đang làm. Lúc chị đi một mình, lúc chị đi với cô ấy. Junghwa nói với em cô ấy là cô giáo của trường khác. Em chỉ nghe và mỉm cười nhưng không nói gì. Mọi người bàn tán về chị nhưng họ không biết em và chị đang ở chung nhà vì chúng ta như hai người không quen biết. Đôi lúc em nghĩ nếu không phải cha mẹ đem chị về nuôi thì chúng ta thật sự có phải như hai kẻ xa lạ?

Em đang chùi cái bàn gần cửa sổ thì chị đi vào với cô ấy. Em mỉm cười chào cả hai rồi nhìn Solji. Solji đi lại hỏi chị và cô ấy muốn dùng gì còn em đi vào trong. Solji không biết vì sao em không bao giờ tiếp chị nhưng khi Solji hỏi em chỉ trả lời rằng em không thích và Solji cũng không nói nữa. Khi em đang đem bánh lên, vô tình xém ngã thì em thấy chị đứng dậy trên mặt đầy lo lắng nhưng khi Solji lại đỡ em thì chị ngồi xuống. Bỏ bánh lên bàn, em thấy được ánh mắt khó chịu của chị mà em không biết vì sao.

Em đi vào trong nhưng vẫn nghe cô ấy nói với chị.

- Heeyeon, em không sao chứ? Có muốn unnie đưa về nhà không?

Em đi vào trong và nói với mình rằng em đã nhìn nhầm. Chị làm sao lại lo lắng cho em chứ. Em đâu là gì của chị. Đúng rồi, trong lòng chị, cuộc sống của chị sẽ mãi mãi không có em và không dành cho em. Em cứ nói với tim mình như vậy để nó không phải đau lòng khi lún sâu vào, nhưng lâu lâu tim lại nhói lên.

Làm việc xong, đợi Solji đóng cửa em mới quay người đi, nhưng Solji kéo tay em lại.

- CHúng ta đi ăn tối nhé?

Solji nhìn em chờ đợi.Em lắc đầu.

- Em mệt.

Solji lại sờ trán em nhưng em né sang nơi khác.

- Em về trước đây.

Soljioom em vào lòng.

- Để unnie đưa em về.

Em đẩy nhẹ Solji ra.

- Unnie về trước đi, em muốn yên tĩnh chút.

Solji nhíu mày.

- Cô ấy và em có quan hệ gì? Sao mỗi lần cô ấy đến tâm trạng em lại không vui và nặng nề như vậy?

Em nhìn Solji trả lời.

- Unnie ấy là người em yêu. Xin lỗi, em không thể làm người yêu unnie được.

Nói xong em lái xe đi. Đang lái xe thì trời đổ mưa thật lớn. Em cứ để mặc nước mưa hất vào mặt em. Sao nước mưa lại có vị mặn đến vậy?

Về đếnnhà em đi vào phòng thì thấy chị nằm trên giường của em. Đã hơn một tháng chị không về, em lay vai chị nói.

- Về phòng ngủ đi.

Chị mở mắt nhìn em. Bây giờ em mới thấy mùi rượu xông lên mũi.

- Unnie uống rượu à?

CHị bật cười.

- Seo Hyerin, tất cả là tại em, tại em, em có biết không? Tôi vốn đang vui vẻ với cuộc sống của mình. Tại sao em phải lên đây học. Tôi đã chạy trốn em rồi kia mà. Sao em cứ bám lấy tôi thế hả?

Em biết chị say nên im lặng không nói gì. Em kéo chị ngồi dậy nhưng chị đẩy em ra.

- Nói đi, tại sao phải làm tôi yêu em? Hyojin unnie rất tốt với tôi, đáng lẽ tôi sẽ hạnh phúc lắm. Là do em, Seo Hyerin, do em. Tôi ghét em. Vì em mà tôi chia tay với Hyojin unnie. Tất cả là vì em.

Chị nói xong rồi kéo em nằm xuống. Môi chị tìm môi em và hôn ngấu nghiến. Em chống trả nhưng rồi con tim lại thắng lí trí. Lần này không như lần trước, chị đã không dừng lại ở những nụ hôn.

Sáng thức dậy vừa mới mở mắt ra em thấy chị đang nhìn em. Em cúi mặt xuống nhưng chị nâng mặt em lên. Sờ lên đôi môi có lẽ bị thương do chị cắn lúc tối để lại, chị dịu dàng hỏi.

- Đau không?

Em nhìn vào mắt chị rồi lắc đầu. Chị nhẹ nhàng hôn vào đó rồi nói.

- Xin lỗi em.

Em ôm chị thật chặt như sợ một lần nữa lại để chị vụt mất. Chị như hiểu được nên xoa nhẹ vào vai em.

- Unnie ở đây, unnie sẽ không rời xa em nữa. Trốn tránh thật mệt mỏi, nhất là trốn tránh trái tim của mình. Unnie yêu em!

Em nhìn chị rồi mỉm cười. Chị cũng mỉm cười nhìn em. Nụ cười mà em ao ước chỉ dành cho em nay lại có rồi.

- Em yêu unnie.

. . . . . 

Cha mẹ lên thăm chị và em. Thấy cả hai sống vui vẻ nên cha mẹ cũng vui mừng. Em và chị đưa hai người đi ăn rồi lòng vòng khắp Seoul. Mẹ dường như biết được chuyện của em và chị nhưng bà không nói gì. Trước khi về, cha nói với em.

- Sống tốt con gái.

Ông quay sang nhìn chị.

- Con cũng vậy, hai đứa nhớ chăm sóc nhau.

Mẹ cũng nhìn em với chị dặn dò.

- Dù thế nào đi nữa. Con đường các con chọn ra sao, cha mẹ luôn bên cạnh và ủng  các con. CHo dù người khác có nhìn các con ra sao, cha mẹ vẫn luôn yêu các con nhất.Hãy luôn nhớ điều đó và sống cho thật tốt và hạnh phúc. Vài tháng nữa hai ta sẽ lại lên thăm hai con.

Rồi mẹ đưa cho chị bì thư đã ngã màu.

- Heeyeon,cái này là của umma con đã gửi cho con. Con hãy đọc và sẽ hiểu umma con hơn.

Tối đến chị mở thư ra đọc còn em chỉ ngồi bên cạnh nhìn chị.

"Yeonnie bảo bối!

Khi con đọc lá thư này thì umma đã không còn bên con nữa. Umma xin lỗi vì không thể nói lời cuối cùng với con và appa con được mà chỉ có thể viết thư.

Chắc con giận umma lắm có phải không? Umma không biết việc làm của umma có ích kỷ không nhưng lúc này umma chỉ biết umma cần phải ra đi. Umma không muốn sẽ là gánh nặng của appa con. Umma cũng không muốn con phải bỏ học vì umma. Căn bệnh của umma không thể chữa được nữa rồi. Đôi mắt cũng sẽ mù, đôi chân cũng sẽ không đi được nữa. Umma sẽ làm gì khi trở thành một người vô dụng thế này? Chỉ có thể nói dối với appa con ta đi vì tìm được người đàn ông tốt hơn. Như vậy appa con mới có thể thôi yêu ta và tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Yeonnie bảo bối. Umma mong con thứ lỗi cho ta vì không có thể nhìn con khôn lớn, nhìn con trưởng thành, nhưng con hãy nhớ ta luôn yêu và bên con. Chỉ cần trái tim con luôn có ta thì ta sẽ không bao giờ rời xa con. Umma cũng đã nhờ người bạn thân của ta chăm sóc cho con. Ta tin tưởng cô ấy có thể cho con một mái ấm gia đình nếu như ta và appa không thể đem đến cho con được. Đừng khóc bảo bối, hãy mạnh mẽ lên. Hãy sống luôn phần của ta được chứ?

Umma yêu con bảo bối, yêu con thật nhiều.

Umma của con"

...

Nước mắt chị rơi ướt cả trang giấy. Em lau đi những giọt nước mắt đó và kéo chị ôm vào lòng.

- Khóc đi, có em đây.

Chị khóc thật to, khóc cho những nỗi đau từ đó trôi đi. Những đau buồn sẽ không còn vương vấn trái tim chị nữa và chị sẽ có thể sống hạnh phúc mà chị vốn phải có. Cha mẹ và em sẽ cho chị mái ấm gia đình. Nơi có cha, có mẹ, có em luôn yêu thương chị. Hãy khóc đi, khóc một lần này thôi nhé, để ngày mai chị sẽ nắm tay em bước vào cuộc sống mà chúng ta chọn.

END CHAP

  ~~~~~~~~~~~~ END FIC~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-------------------------------------------------------------------------------------

hết rồi đó, nhanh không, short fic mà không nhanh sao được..hi hí

Có thể các ngươi không tin nhưng fic này ta vừa mới hoàn thành xong up cho các ngươi luôn đó, đánh liên tục tù tì luôn, ê mông kinh khủng luôn T^T

Ta viết bù cho các ngươi đọc hết tuần này...fic kia cuối tuần ta mới ra chap dc T^T

Vote ta đi....cần động lực T^T

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #exid#halyn