Chap 18 : Niên thiếu

       Ôi cái tiết trời buổi sáng vẫn còn man mác cái gió trong lành từ biển, pha chút hương vị mằn mặn thật đặc trưng. Tinh mơ cả con phố chỉ có vài người qua lại, hiếm thấy một vài bạn trẻ đi dạo nhưng lại đập vào mắt ngái ngủ của người ta cái nhàn nhạt của tình yêu trẻ. Biểu cảm tô đậm bóng thanh xuân của bao người khiến ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn, thầm để lại suy nghĩ đẹp đôi, đẹp đẽ tới mức không còn gì luyến tiếc trước khi phải đối diện với hiện thực khô khan của sự trưởng thành. Một nam, một nữ cứ nắm tay nhau, quấn quýt như đôi uyên ương không tách rời. Tự họ mang phong cách ngây ngô, thú vị thuở đầu, trò chuyện đủ thứ; lúc lâu lại trầm ngâm, yên lặng hưởng thụ không khí của hai người. Bước chân cứ bước đều, hai đôi giày cứ sóng đôi cùng nhau chợt từ từ dừng lại trước cánh cổng nguy nga, như thể vẫn còn lưu luyến, tiếc nuối điều gì, đôi tay cũng dần tách ra. Âm thanh lớn vọng từ trong căn nhà ra ngoài, không thể kìm được sự mất kiên nhẫn:

 - Neh, Ran, Shinichi, các cậu làm việc tắc trách quá đó. Hai cậu xung phong đi mua đồ sáng hào hứng lắm mà. Tớ còn tưởng hai cậu đi hẹn hò rồi bị phụ huynh gọi về đó

 - Vẫn có đồ mang về này, hi. Thư giãn đi nào bà cô ơii- Shinichi lên tiếng giúp Sonoko hạ hỏa. Nhưng đâu thể nào thoát được sự chú ý của bao đôi mắt kia đang nhìn chằm chằm muốn thủng vài lỗ trên người. Ảnh hưởng của đám đông quả đáng sợ

Kazuha: Ồ, mua được rất nhiều đồ nha. Chất lượng công việc cũng không tồi

Sera: Chúng ta thiệt rõ ràng mà, người nấu ăn thành thục nhất lại điều đi mua đồ rồi. Xoay sở nấu được bữa ăn là không chỉ là cố gắng đâu còn là may mắn và sự vi diệu nữa đấy. Nhìn người còn lại đi

Kaito: Nếu không phải hôm qua hai cậu ấy khôn lỏi né được vài cú bóng chuyền, cơ thể lành lặn thì đã lăn vào bếp rồi. Sẽ không có chuyện tốt vậy cho hai cậu lần sau đâu nhé

Aoko: Giờ chúng ta phải nấu đồ ăn sáng thật sao

Heji: Biết thân biết phận, tớ sẽ dọn dẹp, ngoan chưa

Saguru: Tớ khi ở một mình thì chỉ làm được vài món cơ bản thôi. Nhiều người như này, xác suất thành công bằng khả năng người lạ gọi Sera là con gái- Nói đến đây, hàng lông mày của ai đó khẽ giật giật. Nếu không phải tên này có ích thì với cách ăn nói như vậy có lẽ đôi má đã hây hây ửng hồng từ lâu rồi. Một tiếng gọi cắt ngang:

 - Hey Shiho, sao lại thờ thẫn ra đó vậy. Đọc hướng dẫn à, theo tớ biết thì đấy là một trong những thứ trừu tượng và khó hiểu, nhân phẩm có tầm mới làm được. Yên tâm chức danh bà hoàng phá bếp, chắc chắn cậu không thể độc chiếm được đâu. Bạn bè tốt có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, xắn tay vào bếp thôi 

   Kết thúc câu nói cả căn bếp rộ tiếng nói, mỗi người một việc lật đật, hấp tấp với lần đầu thử trải nghiệm mới. Phút chốc bị bao phủ bởi sự lộn xộn, rối như tơ vò, vô cùng chật vật. Hành động của mỗi người cũng có thể khiến cả đám cười ngờ nghệch trông thật ngốc. Rõ là chẳng ai biết gì, vậy mà vẫn có những bất đồng quan điểm về những thứ căn bản, vắt tay lên trán bất lực, ngưng cãi cọ. Cứ tưởng họ đã tệ lắm rồi, gặp nhau còn có người thực sự là cái đáy của nền ẩm thực luôn đó, đúng là 49 gặp 50 mà, định mệnh rồi. Cứ thế hai người còn lại duy nhất, thư thả vẽ nụ cười trên khuôn mặt lắc đầu với hội bạn của mình. Nhàn nhã thả mình trên chiếc sofa lớn chứng kiến bọn họ bày trò cũng đủ vui, hay hơn bất cứ bộ phim nào, hấp dẫn nhất. Shinichi bỗng ngả người về phía trước, ghé sát vào tai Ran: " Trước đây luôn cùng cậu mua đồ cho gia đình, lần đầu tiên được cùng cậu mua đồ cho chúng ta" . Hai chữ cuối cùng thả ra thật nhẹ nhàng mà xuyến xao rung động quá. Ran chỉ thở dài, đáp lại: " Shinichi đúng là đồ ngốc". Vốn từ khi cậu là Conan, sớm đã được coi là người nhà rồi. Tiếng la lớn đầy sợ hãi, thảm thiết gọi hai người bạn yêu dấu ra cứu giúp:

 - Ran, Shinichi nếu các cậu tự tin rằng bụng dạ của mình rất khỏe và muốn trở thành chuột bạch cho món mới của Kaito thì cứ ngồi yên đó đi- Aoko đưa ra lời đe dọa trong vô vọng- Sera đáp lại đầy cứng rắn, không chút sợ sệt, mang dáng vẻ cam chịu đón nhận tất thảy: 

 - Tớ đang đặt giường trong bệnh viện rồi, chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào- Chợt một vật thể bay không xác định đáp thẳng vào mái tóc nâu hạt dẻ của nàng Sonoko, cả thân người cứng đờ, khẽ rung rung lên quay lại nhìn tác giả của món salad trộn 

 Lại thêm vài vòng tập thể dục trước bữa sáng, trông chẳng khác nào Tom và Jerry. Đã quá quen, thân ai nấy lo, nhẹ nhàng thu người lại góc để tránh vạ lây nhưng biểu cảm vẫn rất sinh động như lần đầu thấy. Hai người ở ngoài cũng không ngoại trừ, chơi hết mình, cười hết hơi. Tuy đã trải qua bao nhiêu chuyện nhưng họ vẫn trẻ con như vậy. Quả thực, khi gặp đúng người ta sẽ không cần phải lớn!

                                    --------------------------------------------

    "Thời gian trôi nhanh thật đấy. Đã đến giờ về rồi"- Giọng nói Kazuha không nặng nề mà cất lên nhẹ nhàng như một lời tạm biệt 

Sera: Chuyến đi đáng nhớ

Ran: Không, tớ nghĩ chủ nhà sẽ nhớ các cậu hơn vì đống tàn dư các cậu để lại quá nhiều 

Aoko: Đang xúc động vậy mà, hiếm khi mới thấy Sera nhẹ nhàng

Sonoko: Aiya, có khó quá không, khi nào muốn thì đi thôi

Saguru: Đúng là khí chất của con nhà tài phiệt

Kaito: Đi mau thôi, người hâm mộ nhận ra tớ sẽ phiền lắm đó. Dù sao tớ cũng là người có danh tiếng không thể xuất hiện trước công chúng một cách bình thường thế này được

Heji: Bệnh tự luyến giai đoạn cuối là như này sao. Đáng sợ thậttt

 Kaito giật mình chỉ về phía trước, vội vã quay đi:

  - Ô, có người chạy tới kìa. Mau che cho tớ

Shinichi: Hoang tưởng còn có thể gây ra ảo giác nữa cơ

 - Nhưng mà, hình như là thật đó- Ran hướng tay về phía người đàn ông ngoại quốc đang hớt hải chạy tới. Sắp tới rồi và vụt qua thật nhanh chóng khiến cả đám đứng hình, từ từ ngoái theo cho đến bóng dáng ấy dừng lại trước cửa xe taxi rồi bước vào. Chỉ chờ có vậy: "Hahahaa, người hâm mộ, hahaaha"- Bọn họ bắt đầu rộ lên, trêu chọc đủ thứ khiến cậu bạn thẹn quá hóa giận, vùng vằng kéo cả đám đi

                               --------------------------------------------

    Rảo bước trên con đường quen thuộc hướng đến bảng tên nhà "Kudo Shinichi":

 - Vào thôi, tớ cần cất chút đồ. Tiện thể chút nữa tớ sẽ cho cậu xem điều đặc biệt. Nhé!- Cậu tinh nghịch nháy mắt với Ran, rồi chạy lên phòng

 - Thật là, có thể đừng khiến người khác tò mò thế không

 Đứng trước thư phòng đồ sộ và số sách nhiều đáng kể, Ran lướt tay trên từng gáy sách. Những cuốn sách cô sớm đã quen, nhìn mấy cái tựa sách không còn gì lạ lẫm. Khái quát căn phòng đều là những thiết kế độc đáo, từng chi tiết vô cùng tinh tế. Dừng lại ở vật đang yên vị nằm mặt bàn ghỗ, Ran tiến tới lật từng trang, chăm chú quan sát, ánh mắt lộ rõ vẻ thích thú, phát ra tiếng cười khúc khích:

- Aaa- Ran giật mình bởi lon Cola lạnh mà Shinichi vừa đem tới áp vào má, tươi cười đưa cho cô:

- Xem gì mà tập trung vậy

- Là ảnh hồi bé của Shin-chan đó, còn có cả tớ nữa. 

 Nghe thấy cái tên kia, cậu liền phồng má, cau mày tỏ vẻ không hài lòng:

 - Cái tên trẻ con muốn chết, chẳng hay gì

- Dễ thương mà. Quan trọng là Shinichi lúc đó hay hiện tại tớ đều thích

 Bất ngờ nắm lấy hai bả vai Ran kéo lại, mặt đối mặt. Môi chạm môi rồi, lần đầu tiên. Shinichi hành động trong nhanh chóng và dứt khoát khiến Ran không kịp phản ứng, cảm thấy không có sự phản đối. Được đà lấn tới cậu càng dây dưa, áp sát thân hình bé nhỏ của bạn gái vào tường, hai đôi môi cứ thế quyến luyến. Dừng lại với hơi thở ấm nóng, lời thổ lộ của chàng trai cất lên nhẹ nhàng đầy ngọt ngào: "Tớ cũng vậy. Thích tất cả mọi dáng vẻ. Chỉ cần là cậu"

 Câu nói khiến không khí bỗng trở nên mất tự nhiên. Cả hai dường như vẫn còn ngại ngùng, không dám đối mặt với đối phương. Không lâu sau đó, Ran nắm lấy tay Shinichi, cố gắng mở lời tự nhiên nhất có thể:

- Vậy thì điểm đến tiếp theo là văn phòng thám tử Mori 

Shinichi có chút bất ngờ nhưng vẫn vui vẻ gật đầu. Nhưng sự tự tin này không giữ được bao lâu, trên đường đi đôi chân cậu đã bắt đầu bủn rủn vì nghĩ đến cảnh phải đối diện với ông bác. Mặc cho Ran đã động viên nhưng ánh mắt kinh hãi vẫn không thể che giấu được. Đứng trước cánh cửa quen thuộc nhưng giờ cậu lại bước vào với thân phận là bạn trai của Mori Ran- Kudo Shinichi. Cánh tay cứ vươn tay chạm vào tay nắm cửa rồi lại rụt rè thu về cứ như vậy vài lần. Có người đã mất kiên nhẫn lên tiếng:

 - Vào thì vào đi, mi đang chắn đường ta đấy- Theo phản xạ quay lại, là chủ nhà Kogoro- Ở đây bao lâu rồi làm như lần đầu đến không bằng

- Sao, có cao kiến gì

- Cháu đến để cảm ơn bác thời gian qua và mong bác chiếu cố thời gian còn lại ạ

- Hứ, nhà này chật rồi không chứa nổi

- Đây là 2 vé ăn tối ở nhà hàng hạng nhất. Hẳn là bác cũng không muốn để cô Eri vào bếp đâu nhỉ. Nếu bác đồng ý, bác sẽ có thêm một người con trai tài sắc vẹn toàn là điều chắc chắn

- Ngươi mà dám làm con bé khóc, ta sẽ mang nó về ngay lập tức

- Cháu nhất định sẽ không để điều đó xảy ra

  Đối diện với ông bác là một cặp mắt đầy kiên định,  long lanh nhìn chằm chằm, khiến ông chỉ có thể thở dài trước mấy đứa trẻ. Đứng dậy, vẫn gương mặt lạnh lùng như không để tâm nhưng đã suy nghĩ rất nhiều:

- Chú mày chưa xong đâu, cứ cẩn thận- Cứ thế bước ra khỏi phòng thật cao lãnh- Ôi, mình ngầu quá đi, phải duy trì hình tượng này trước mặt Yoko mới được, chính xác. 

Shinichi: Cả 2 người đều đi ăn rồi, chúng ta thì sao

Ran: Lâu rồi chưa gặp anh Akai và Amuro nhỉ






...


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip