Chương 1

Rora là đội trưởng đội võ của trường SOPA, nổi tiếng với khả năng võ thuật xuất sắc, là hình mẫu lý tưởng của không ít học sinh trong trường. Mạnh mẽ, kiên cường và luôn quyết đoán, Rora luôn là người đứng đầu trong các hoạt động thể thao của trường, được mọi người kính trọng và ngưỡng mộ. Thế nhưng, trong trái tim của cô gái 17 tuổi này lại ẩn giấu một cảm xúc không thể nói thành lời, một cảm xúc dành cho một người, một người mà mỗi lần nhìn vào, trái tim cô lại thổn thức: Asa.

Asa là chủ của một tiệm cà phê nhỏ nằm gần trường SOPA. Mỗi buổi chiều tan học, Rora thường xuyên ghé qua tiệm cà phê ấy để thư giãn. Nhưng không phải vì cà phê của Asa ngon hay không, mà vì mỗi lần bước vào đó, cô lại có thể gặp được người mà mình âm thầm mến thương. Asa không phải là mẫu người quá nổi bật, nhưng chính cái sự dịu dàng, tỉ mỉ và nụ cười ấm áp của cô đã khiến trái tim Rora không thể nào quên.

Rora biết, tình cảm này chẳng có tương lai. Asa là một người trưởng thành, đã có cuộc sống riêng của mình, còn Rora vẫn chỉ là một học sinh, dù nổi bật nhưng vẫn chỉ là một cô gái trẻ với những suy nghĩ ngây ngô và đầy e dè. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Asa mỉm cười, trong lòng Rora lại dấy lên một cảm xúc khó tả. Cô không thể nào dừng lại được.

“Chào Rora! Hôm nay em có muốn thử món mới không?” Asa hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi chiếc cốc mà cô đang pha chế.

Rora mỉm cười, một nụ cười ngại ngùng nhưng cũng đầy ấm áp. Cô không biết phải nói gì ngoài câu trả lời đơn giản: “Em vẫn sẽ uống cà phê đen như mọi khi.”

Asa gật đầu, ánh mắt lướt qua Rora một cách chăm chú. “Đơn giản nhưng hợp với em.”

Rora chỉ biết ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ quen thuộc, nhìn ra ngoài đường, nhưng trong lòng cô lại không thể nào ngừng nghĩ đến Asa. Mỗi lần gặp cô, dù chỉ là một vài lời hỏi thăm, cũng đủ khiến Rora cảm thấy như cả thế giới này chỉ có mình cô và Asa.

Buổi chiều ấy, như mọi buổi chiều khác, Rora ngồi trong tiệm cà phê nhỏ, nhâm nhi ly cà phê đen trong khi Asa đứng phía sau quầy, làm việc một cách điềm tĩnh. Rora mỉm cười một mình, tự nhủ rằng có lẽ tình cảm này chỉ có thể là một bí mật trong lòng cô mà thôi.

Một ngày mùa thu, khi mà trời bỗng nhiên chuyển lạnh và những chiếc lá vàng bắt đầu rơi xuống từ những cành cây trụi lá, Rora đã có một buổi tập võ mệt mỏi. Sau khi kết thúc buổi tập, cô quyết định ghé qua tiệm cà phê của Asa như thường lệ. Cảm giác thèm một tách cà phê thơm ngon khiến cô không thể bỏ qua tiệm cà phê ấy.

Khi Rora vừa bước ra khỏi xe, cô nhìn thấy Asa đang đứng ngay trước cửa tiệm. Cô ấy đang trò chuyện với một vài khách hàng, nhưng bất ngờ, một chiếc xe máy lao nhanh về phía Asa mà không kịp phanh lại. Trong khoảnh khắc, Rora cảm thấy tim mình ngừng đập. Không suy nghĩ nhiều, cô lao ngay về phía Asa và đẩy mạnh cô ra khỏi đường xe. Cả hai ngã xuống đất trong sự hoảng loạn.

Chiếc xe máy chỉ cách hai người một vài centimet, nhưng may mắn thay, không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. Rora nhanh chóng đứng dậy, lo lắng nhìn Asa.

“Chị có sao không?” Rora hỏi, giọng cô hơi run rẩy, không biết là vì hoảng sợ hay vì cảm giác lo lắng trong lòng.

Asa, có vẻ như cũng bất ngờ và hơi choáng váng, nhìn Rora, rồi khẽ mỉm cười: “Em cứu chị sao?”

Rora gật đầu, cố gắng đứng dậy, mặc dù chân cô vẫn còn hơi đau. “Không sao đâu, chị ổn chứ?”

“Chị không sao, nhưng em thì có vẻ không ổn lắm,” Asa đáp, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi chân của Rora, nơi cô đã bị trầy xước vì cú ngã.

Rora không nói gì thêm, chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng đứng dậy. Nhưng lúc này, cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết. Asa không chỉ là một người mà Rora ngưỡng mộ, mà còn là người khiến trái tim cô loạn nhịp mỗi khi đứng gần.

Sau sự cố ấy, Asa đưa Rora đến bệnh viện kiểm tra vết thương. May mắn thay, vết thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là một vài vết xước nhỏ. Sau khi đảm bảo Rora không bị chấn thương nghiêm trọng, Asa tiễn cô về tận nhà.

“Em thật sự không sao chứ?” Asa hỏi, khi họ đứng trước cổng nhà của Rora.

“Không sao thật mà,” Rora mỉm cười, nhưng trong lòng cô lại có một cảm giác ấm áp lạ thường. Asa không chỉ là người mà cô thầm mến bấy lâu nay, mà còn là người sẵn sàng quan tâm và chăm sóc cho cô. Đây là lần đầu tiên Rora cảm nhận được sự dịu dàng và chăm sóc ấy trực tiếp.

“Vậy chị yên tâm rồi,” Asa nói, ánh mắt vẫn đầy lo lắng nhưng cũng thể hiện sự nhẹ nhõm.

Rora nhìn Asa một lúc lâu rồi thốt lên: “Chị… chị có thể ghé qua tiệm cà phê của em vào ngày mai không?”

Asa hơi ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ của Rora. “Em muốn mời chị à?”

Rora mỉm cười, hơi đỏ mặt. “Ừm… chỉ là một buổi gặp mặt đơn giản thôi.”

Asa cười nhẹ, rồi đáp: “Chị sẽ đến. Cảm ơn em đã cứu chị hôm nay.”

Với một nụ cười ấm áp, Asa chào Rora rồi rời đi. Còn lại một mình, Rora đứng trước cửa nhà, tim cô đập thình thịch. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy mọi thứ như vừa mở ra một cơ hội mới. Liệu có phải đây chính là cơ hội để cô có thể bày tỏ tình cảm của mình với Asa?

Ngày hôm sau, Rora thật sự không nghĩ rằng Asa sẽ đến, nhưng khi cô bước vào tiệm cà phê, cô lại thấy Asa ngồi ở góc bàn quen thuộc, mỉm cười nhìn cô. Trái tim Rora đập mạnh, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh. Asa vẫn như thường lệ, dịu dàng và ấm áp. Rora tự nhủ rằng, có lẽ đây là thời điểm tốt để gần gũi hơn với Asa, nhưng cô vẫn chưa dám thổ lộ tình cảm.

Cả hai ngồi xuống bàn cùng nhau, trò chuyện về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, về công việc của Asa và về những buổi tập luyện căng thẳng của Rora. Asa luôn lắng nghe Rora với sự chăm chú và đưa ra những lời khuyên nhẹ nhàng. Cảm giác ấm áp này khiến trái tim Rora cảm thấy gần hơn với Asa.

“Em có thấy mệt không?” Asa hỏi khi nhìn thấy Rora đang xoa bóp cổ.

“Có chút thôi,” Rora đáp, cố giấu đi vẻ mệt mỏi trong ánh mắt. “Cảm ơn chị đã đến hôm nay.”

Asa cười, giọng nói ấm áp vang lên: “Chị luôn sẵn lòng giúp em. Nhưng em cũng cần phải chăm sóc mình nữa, đừng quá sức với việc tập luyện.”

“Em sẽ cố gắng,” Rora mỉm cười, cảm thấy lòng mình ấm lên.

Thời gian trôi qua, những buổi chiều tan học của Rora dường như không còn nhàm chán nữa. Mỗi ngày, cô đều tìm lý do để đến tiệm cà phê của Asa. Cả hai đã dần dần trở nên thân thiết hơn, nhưng Rora vẫn chưa dám bày tỏ tình cảm thật lòng với Asa. Cô sợ rằng nếu nói ra, tất cả sẽ thay đổi, và cô không muốn đánh mất mối quan hệ đẹp này.

Một ngày nọ, khi Rora bước vào tiệm cà phê, Asa đang bận rộn pha chế cà phê cho khách. Cô ấy không nhìn thấy Rora ngay lập tức, nhưng khi Asa ngẩng đầu lên và nhìn thấy cô, ánh mắt của Asa lấp lánh như thể đã lâu không gặp. Rora cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp.

“Chào chị Asa,” Rora nói, mỉm cười nhẹ.

Asa mỉm cười lại với cô, ánh mắt trìu mến. “Chào em, hôm nay em có muốn thử món cà phê mới không?”

“Em vẫn uống như mọi khi,” Rora đáp, giọng cô hơi ngại ngùng, nhưng ánh mắt không thể giấu nổi sự vui mừng khi được gặp Asa.

Cả hai tiếp tục trò chuyện như những buổi chiều thường lệ. Rora cảm thấy nhẹ nhõm khi được ở gần Asa, nhưng lại không thể nào dừng lại suy nghĩ về tình cảm của mình. Cô không thể hiểu được lý do tại sao, nhưng mỗi khi nhìn thấy Asa, trái tim cô lại trở nên bối rối.

“Em có vẻ mệt mỏi hôm nay,” Asa chú ý thấy vẻ mặt của Rora. “Đã tập luyện vất vả à?”

Rora gật đầu, cảm giác mệt mỏi của buổi tập hôm nay vẫn chưa hoàn toàn biến mất. “Vâng, nhưng không sao đâu. Em quen rồi.”

Asa nhìn Rora một cách dịu dàng. “Em không nên tự mình ép mình quá mức. Nếu em cần nghỉ ngơi, hãy cho mình một khoảng thời gian nhé.”

Rora cười nhẹ, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp. Những lời nói của Asa luôn như những liều thuốc an thần, giúp cô xua tan mọi căng thẳng. Cô nhìn Asa, muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể thốt ra lời.

Một lúc sau, khi tiệm cà phê bắt đầu đông khách, Asa phải quay lại công việc. Rora đứng lên, chuẩn bị ra về. Nhưng trước khi đi, cô nhìn Asa một lần nữa, ánh mắt như muốn gửi gắm một điều gì đó.

“Chị Asa, cảm ơn chị đã luôn quan tâm đến em,” Rora nói, giọng có chút nghẹn lại.

Asa nhìn cô, cười nhẹ. “Không có gì đâu, Rora. Em luôn là người đáng để quan tâm mà.”

Rora chỉ kịp gật đầu, rồi bước ra khỏi tiệm, nhưng trong lòng cô, những lời nói của Asa như một ngọn lửa nhỏ thắp lên niềm hy vọng. Cô không biết liệu tình cảm của mình có được đáp lại hay không, nhưng ít nhất, cô đã cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ Asa.

Mỗi ngày trôi qua, cảm xúc của Rora dành cho Asa càng ngày càng lớn. Cô không thể giấu được nữa. Mỗi lần gặp Asa, cô chỉ biết giữ im lặng và nghe những lời nói dịu dàng của cô ấy. Nhưng tình cảm này cứ lớn dần lên trong trái tim Rora, khiến cô không thể nào chịu đựng nổi nữa.

Một ngày cuối tuần, khi không có buổi tập võ, Rora quyết định ghé qua tiệm cà phê của Asa. Tiệm hôm nay không đông khách lắm, chỉ có vài người ngồi lướt mạng hay trò chuyện với nhau. Asa đang lau dọn bàn, trông thật bận rộn. Rora bước vào, ánh mắt của cô không thể giấu đi sự xao xuyến.

“Chào chị Asa,” Rora nói, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh.

Asa ngẩng lên, mỉm cười với Rora. “Chào em, hôm nay em có muốn thử món gì đặc biệt không?”

Rora ngồi xuống, không trả lời ngay mà chỉ nhìn Asa một lúc lâu. Cô muốn nói điều gì đó, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

“Chị Asa, em có thể hỏi chị một câu không?” Rora nhìn Asa với ánh mắt nghiêm túc.

Asa hơi ngạc nhiên, nhưng gật đầu đồng ý. “Tất nhiên rồi, em hỏi đi.”

Rora nhìn vào mắt Asa, trái tim cô đập loạn nhịp. Cô cố gắng hết sức để kiềm chế những cảm xúc của mình. “Chị có bao giờ nghĩ rằng... có thể chúng ta sẽ có một mối quan hệ gì đó không?”

Asa dừng lại một chút, ánh mắt của cô trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. “Rora… chị đã nghĩ về điều đó.”

Câu trả lời bất ngờ khiến Rora như không tin vào tai mình. Cô ngạc nhiên nhìn Asa, không thể thốt ra lời. Asa mỉm cười, tiến lại gần Rora.

“Em có biết không, từ lần đầu tiên chị gặp em, chị đã cảm thấy rất ấn tượng. Em là một cô gái mạnh mẽ, kiên cường, nhưng cũng rất dịu dàng. Chị đã cảm thấy sự kết nối giữa chúng ta từ lâu rồi.”

Rora không thể tin vào những lời nói đó. Cảm xúc trong lòng cô trào dâng. Cô không thể tin rằng Asa, người mà cô thầm mến bấy lâu, lại có cảm xúc tương tự.

“Chị… chị cũng thích em sao?” Rora hỏi, giọng nói có chút run rẩy.

Asa khẽ gật đầu, đôi mắt cô lấp lánh. “Chị đã thích em từ lâu rồi, Rora.”

Trái tim Rora như vỡ oà trong niềm hạnh phúc. Cô không thể nào tin được rằng cảm xúc của mình đã được Asa đáp lại. Cả hai đứng lặng nhìn nhau, không cần lời nói, chỉ cần ánh mắt hiểu lòng nhau. Tình cảm mà Rora đã giữ kín bấy lâu nay cuối cùng cũng được đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip