Chương 1. Một đêm mê tình.
Thời gian: mười một giờ đêm, tháng 1/1999
Đó là một đêm đông, tại đầu đường thành phố C.
Hôm đó là sinh nhật của Mạc Phong .
Mặc dù còn nửa năm nữa anh mới có thể lấy được bằng tốt nghiệp, nhưng đã có xe riêng, ở trường quân đội học sinh phổ thông không cách nào có được tự do nên vô cùng khao khát.
Đêm khuya hôm đó, một mình anh lái xe ở đầu đường, đi không có mục đích gì, chỉ lang thang đi dạo mà thôi.
Qua ngày này, anh đã hai mươi mốt tuổi rồi, sẽ lấy bằng tốt nghiệp rất nhanh, sau đó đi theo con đường mà gia tộc đã sớm kế hoạch sẵn.
Mạc Phong rất ưu tú , anh vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của các vị tiền bối trong nhà.
Mặc dù mới hai mươi mốt tuổi, nhưng gần như anh đã thoát khỏi vỏ xác.
Trầm ổn, tự tin, kiên định, khi đó Mạc Phong đã được trao cho những từ này để hình dung rồi.
Nhưng đêm nay ở nơi đây, anh chợt có chút phiền muộn.
Phiền muộn, cái từ này vốn không nên xuất hiện trong từ điển của anh!
Cho nên anh bâng quơ đi vào lối dành cho người đi bộ đã thưa thớt người mà đi dạo.
Tốc độ xe, không nhanh, cũng không chậm.
Nhưng trong lúc lơ đãng, một bóng người mảnh khảnh lọt vào trong mắt của anh.
Cao gầy, mảnh khảnh, hồn nhiên, diện mạo dường như có một chút quen thuộc.
Mạc Phong giảm chậm tốc độ xe lại, cau mày suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra cô gái này ở trong cô nhi viện bên cạnh trường, bọn họ học ở trường quân đội đã từng đến cô nhi viện kia làm công, anh đã từng nhìn thấy cô gái trước mặt này một lần.
Trong ấn tượng, đây là một cô gái thanh thuần xinh đẹp, tinh xảo giống như một con búp bê.
Nhưng tối nay, trang phục của cô lại có chút quái dị.
Mạc Phong tức giận dừng xe, mở cửa xuống xe, từ từ đi tới trước mặt cô.
Lớp phấn dày che lấp gương mặt tinh xảo thuần mỹ, y phục tươi đẹp bó sát người làm cho thân hình mảnh khảnh, mềm mại, đáng yêu của cô phơi bày ra hết.
Cô nhìn qua giống như một người phụ nữ đã trải qua hết việc đời, nhưng lông mi mảnh khảnh lại run rẩy buông xuống, tiết lộ nội tâm lo lắng của cô.
"Tại sao cô lại ở chỗ này?" Gần đây hình như là khu đèn đỏ (phố mại dâm) nổi danh, trong lòng Mạc Phong đã có suy đoán, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi ra.
Lông mi thiếu nữ mảnh khảnh nâng lên, cắn môi nhìn anh một cái, nói nho nhỏ: "Anh đi đi, không cần lo cho tôi."
Mày kiếm Mạc Phong nhíu lại: "Cô điên rồi sao?" Hình như từng nghe có người nói, cô gái này mới đang học cấp 3, thành tích học tập rất tốt, tiền đồ tốt đẹp đang mở ra ở phía trước.
Cô buông hàm răng cắn môi đã có chút đỏ, từ từ ngẩng đầu lên, con ngươi trong sáng lớn mật nhìn thẳng Mạc Phong: "Chính vì công việc của tôi, nếu không có việc gì, mời tránh ra!"
Mạc Phong ngàn năm khó có được một lần tốt bụng, hôm nay lại có thể bị người khác quát lại như thế?
Nhìn qua cái thiếu nữ không lưu loát trước mắt này, trong lòng anh dần dần dâng lên cảm giác không vui, không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Công việc? Được rồi, nếu biết mình có công việc, vậy cô nên biết đối đãi với khách hàng phải có thái độ như thế nào chứ?"
Thiếu nữ cau mày nhìn Mạc Phong, nhàn nhạt hỏi: "Anh biết tôi làm cái gì sao?"
Mạc Phong cười lạnh: " Đương nhiên."
Thiếu nữ mấp máy môi, xoay mặt đi không nhìn lại Mạc Phong: "Tôi là lần đầu tiên, rất quý, anh đủ tiền sao?"
Cô ta lại có thể nói với Mạc Phong như vậy? Mạc Phong sinh ở nhà họ Mạc, từ xưa tới nay chưa có ai dám nói chuyện với anh như vậy .
Dưới đèn đường, vểnh cao mũi, lông mi thon dài, môi đỏ tươi, tạo thành một hình ảnh mông lung mà thê mỹ. ( thê lương mỹ miều)
Cô mím chặt môi mỏng thoạt nhìn rất quật cường, nhưng Mạc Phong lại muốn đánh nát cái quật cường của cô.
Mạc Phong châm chọc mà nở nụ cười: "Nếu tôi định tiêu phí, tự nhiên chi được tiền, nhưng mà cô thực sự là lần đầu tiên sao? Cô đáng nhiều hay ít tiền, tôi phải dùng qua thì mới biết."
Thiếu nữ nghe thế, cằm đột nhiên buộc chặt, chậm rãi quay đầu, nhìn vào trong mắt của Mạc Phong.
Mạc Phong chợt sửng sốt, trong con ngươi trong suốt, giống như có cái gì đó nứt ra một khe hở, anh cảm thấy cô giống như là muốn khóc.
Nhưng cô lại không hề rơi lệ, môi cười xinh đẹp, cười đến rất thê lương, là sự thê lương mà ở cái tuổi này của cô sẽ không bao giờ có .
"Anh nói không tệ, anh cần dùng qua mới có thể biết. Đã như vậy, vậy thì anh tới đi, chỉ cần anh có đủ tiền." Môi mỏng của cô thật sự khạc ra giọng điệu như vậy.
Yết hầu Mạc Phong chuyển động , mày kiếm lại cau chặt.
Anh đã nói ra, chưa bao giờ thu lại.
Thiếu nữ dĩ nhiên cũng sẽ không để cho anh thu lại, cô ngửa đầu nhìn ánh mắt của Mạc Phong, từng bước từng bước ép sát : "Anh định làm ở nơi nào? Trên đường cái sao? Tôi thì không sao cả, chỉ cần anh vui lòng là được."
Giờ khắc này, nhìn cô gái xinh đẹp này, Mạc Phong cảm thấy trong tâm trí của mình nổi lên một suy nghĩ mãnh liệt nhộn nhạo, gọi mời.
Tại sao nửa đêm canh ba anh lại chạy xe trên đường đi dạo?
Chẳng phải là đêm nay anh tự tặng cho mình một món quà đặc biệt cho sinh nhật lần thứ hai mươi mốt này sao?
Vì vậy nhìn chằm chằm người thiếu nữ to gan, thê lương, phong tình mà lại là ngây thơ, anh nghe thấy được chính mình nói: "Được, đi theo tôi."
Đây là một chiếc xe hơi nhập khẩu từ nước ngoài có số lượng rất hạn chế, vào năm ấy, số lượng loại xe này vẫn còn rất ít, đối với người bình thường mà nói cho dù có tiền cũng không có tư cách để mua chiếc xe này.
Mạc Phong nhẹ nhàng nhấn nút, ghế dựa lưng đằng sau không tiếng động ngả xuống, tạo thành một chiếc ghế sofa bằng phẳng rộng rãi.
Anh lạnh lùng nhìn về phía thiếu nữ: "Cô biết phải làm sao rồi đấy?"
Thiếu nữ mím môi, sửng sốt một chút, cô giống như biết phải làm sao, rồi lại không rõ ràng lắm.
Chỉ là cô luôn luôn rất dũng cảm, cho tới bây giờ cũng sẽ không lùi bước, cho nên cô cắn răng, run rẩy giơ tay lên bắt đầu cởi quần áo của mình xuống.
Tay của cô đang run rẩy, cô muốn khắc chế, nhưng cánh tay vẫn đang run, run không thể kềm chế được.
Mạc Phong thờ ơ lạnh nhạt, anh vẫn cho rằng một người nên có trách nhiệm với hành động của mình, cho dù cô là một bé gái, cho dù cô vẫn còn rất nhỏ.
Nếu cô lựa chọn, vậy thì nên tự mình thừa nhận.
Toàn bộ quần áo đã được cởi ra.
Cô cao gầy xinh đẹp, người của cô cân xứng, thon dài.
Mạc Phong cúi đầu nhìn người đã nằm ở ghế sofa, đỉnh nhọn mềm mại vểnh lên, hồng châu ở đỉnh khe khẽ run, vong eo mảnh khảnh mềm mại đáng yêu, còn có hai chân thon dài trơn bóng.
Những sợi tóc xinh đẹp tán loạn ở trên chỗ tựa lưng làm bằng da thật, hai vai cô hơi co lại, nhẹ nhàng run rẩy, hai chân tuyết trắng bởi vì ngượng ngùng mà khép chặt lại, chỉ mơ hồ lộ ra u cốc khẽ run màu đen, làm nổi bật lên thân thể diêm dúa lẳng lơ mà ngây thơ mỹ lệ.
Mạc Phong không biết mình sẽ thương hương tiếc ngọc hay không, nhưng anh vẫn biết có đôi khi tính tình của anh thật sự có chút tàn nhẫn.
Anh chậm rãi mở miệng: "Đây chính là thái độ làm việc của cô sao?"
Hai mắt khép chặt, bờ môi thiếu nữ đang chờ đợi không hiểu mà mở ra, lại thấy cặp mắt nóng bỏng của người đàn ông đang nhìn chằm chằm chỗ ngượng ngùng của mình.
Cô lập tức hiểu, mặt đỏ ửng lên, hung hăng cắn răng, run rẩy khẽ mở hai chân.
Có lẽ anh nói không sai, nếu mình phải làm, tại sao còn phải cất giữ, vấn đề này thật buồn cười mà vô vị, có gì để mà ngượng ngùng đây?
Hai chân thon dài cứng đờ mở ra, lộ rõ U cốc mỹ lệ của thiếu nữ ở trước mắt anh.
Mạc Phong nhìn chằm chằm thân dưới của cô, hô hấp đã bắt đầu dồn dập.
Chiếc xe yêu thích này, là quà sinh nhật lúc anh 18 tuổi, bao nhiêu năm rồi, dù là anh em ruột thịt muốn tiến vào trong chiếc xe này của anh, anh đều có chút không tình nguyện, chớ đừng nói chi là người xa lạ.
Chiếc xe này là không gian riêng tư của anh, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám tự tiện tiến vào.
Nhưng hôm nay, có một thiếu nữ mới gặp mặt một lần, mà lại nằm ở cái nơi không gian thuần nam tính.
Thân thể cô run rẩy, hai chân mở ra, như một nữ yêu hồn nhiên kiều mỵ làm cho anh hết sức mê hoặc.
Tình cảnh trước mắt, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chống đỡ, Mạc Phong dĩ nhiên cũng không thể.
Mạc Phong đè nén hô hấp càng ngày càng gấp rút của mình xuống, trấn định cởi thắt lưng ra, kéo quần xuống.
Khi anh đè lên, anh cảm nhận được cô run rẩy.
Cô nhất định là lần đầu tiên, Mạc Phong có thể cảm thấy.
Mạc Phong lấy tay vuốt ve da thịt mượt mà phía dưới, bên trong thân thể lửa nóng càng phát ra bành trướng.
Anh cũng không có quá nhiều nhẫn nại, rất trực tiếp dùng lửa nóng cứng rắn của mình đẩy vào bên trong thân thể của cô.
Nơi đó rất chật, nhưng có chút khô ráo.
Anh hít một hơi thật sâu, chậm rãi tới lui, cảm thấy đến chỗ lá chắn như dự liệu, con mắt anh hạ thấp nhìn cô gái phía dưới một chút.
Cô vẫn đang nhắm chặt mắt, cắn răng, giống như tất cả mọi việc đều không liên quan đến mình.
Trong lòng Mạc Phong xẹt qua tia tàn nhẫn, phía dưới hung hăng đâm tới, nơi đó liền có dòng nước ướt át chảy ra.
Thiếu nữ bị đau chau chặt lông mày, hàm răng lại cắn càng chặt hơn, sửng sốt nhưng không có tràn ra một tia rên rỉ.
Trong lòng Mạc Phong chợt dâng lên một chút sỉ nhục, thân thể phía dưới mềm mại đáng yêu như thế, chẳng lẽ lại không có cảm giác được chút nào sao?
Vì vậy anh nhẹ nhàng chậm rãi nhúc nhích dọc theo phía bên ngoài, mấy lần qua lại như thế, chậm rãi quan sát vẻ mặt thiếu nữ, răng của cô không hề cắn chặt như vậy nữa nhưng chợt một cảm giác mãnh liệt lên đến tột đỉnh, toàn bộ đẩy vào trong cơ thể cô.
Thiếu nữ vội vàng không kịp chuẩn bị, chân mày chợt nhíu chặt, "A" kêu lên.
Tiếng kêu của cô như bông như lụa, có chút khàn khàn non nớt, lại càng khiến cho người kia hưng phấn không thôi.
Mạc Phong nhìn con ngươi thiếu nữ mở ra, trong con ngươi hhiện ra khổ sở, còn có kinh ngạc và nhục nhã, vì vậy anh cười: "Nếu như cô thực sự muốn bán, đầu tiên nên học được cách lấy lòng đàn ông là như thế nào. Cô biết không, đối với đàn ông mà nói, tiếng kêu của đàn bà không thể không có được."
Thiếu nữ hung hăng cắn môi gần như có tia máu tràn ra, trong con ngươi mông lung là sự khổ sở bộc phát.
Giờ khắc này Mạc Phong dường như nghe thấy có thứ âm thanh nào đó.
Thiếu nữ từ từ buông răng cắn chặt ra, để cho mình lộ ra một nụ cười quyến rũ: "Tôi biết rồi, anh có thể tiếp tục."
Mạc Phong trầm mặc nhìn chằm chằm nụ cười của cô, nhắm mắt lại, sau đó điên cuồng.
Thân thể phía dưới mềm mại tiến vào trong đỉnh cuồng vọng mà bay lượn, sợi tóc cô rối loạn, hai chân run rẩy, mười ngón tay thon dài thật nắm thật chặt vào ghế sa lon bằng da thật.
Lần này cô chỉ là khẽ khép con ngươi, lại khẽ nhếch môi cười, ở giữa cuồng phong sóng lớn phát ra từng tiếng ngâm kiều mỵ.
Lần này tiếng kêu kiều mỵ hòa theo âm thanh va chạm nặng nề tràn đầy cả không gian trong buồng xe.
Trong bóng tối, ở đó dường như có cánh bướm đang rung động, một giọt nước mắt từ từ trượt xuống.
Sau một hồi, Mạc Phong ở đỉnh kích cuồng phát tiết ra ngoài.
Mặc dù còn trẻ, nhưng anh lại rất lão luyện thành thục.
Không có ai biết thật ra thì đối mặt với sự chờ mong tha thiết hi vọng của các trưởng bối, anh cũng sẽ có cảm giác mang trọng trách, vì vậy anh hoang mang nặng nề, cần phát tiết.
Tối nay, khi sinh nhật hai mươi mốt tuổi của anh sắp kết thúc thì anh đang phát tiết trên người thiếu nữ này.
Khi anh đứng dậy, mặc quần, thắt chặt đai lưng thì anh cảm thấy trầm muộn trong ngực giống như quét sạch.
Anh xuống xe, đến bên chỗ tay lái cầm một xấp tiền mặt, số tiền này là chuẩn bị để đến ngày hôm sau mời bạn học ăn cơm, khi đó thẻ tín dụng còn chưa phổ biến.
Anh trực tiếp ném cho thiếu nữ ở phía sau, có chút lạnh lùng nói: "Cho cô, những thứ này đủ chứ?"
Cô có chút thất hồn lạc phách, chầm chậm mặc quần áo của mình.
Vì vậy mà xấp tiền rơi vào trong lòng của cô như vậy.
Cô cúi đầu nhìn qua một hồi, đôi tay nâng xấp tiền lên.
Một chồng thật dầy, cô biết đối với cô mà nói, đây là một khoản tiền lớn.
Hai tay cô cầm lấy xấp tiền, để nó áp vào lồng ngực của mình: "Tôi có thể đi được rồi chứ?"
Suy nghĩ trong lòng Mạc Phong chợt dâng lên một cỗ lửa giận khó nói lên lời !
Anh không hiểu tại sao đã phát tiết xong, chính anh lại bị chọc giận, vì vậy anh cắn răng: "Cút."
Thiếu nữ cũng không thèm để ý đến giọng điệu của anh, hai tay cầm lấy xấp tiền mặt che ngực, từ từ xuống xe, sau đó giống như một du hồn lui về phía sau mà đi .
Mạc Phong nhìn phía sau từ gương chiếu hậu của xe, cô mặc hở hang, hai chân có chút cứng ngắc.
Mạc Phong nghĩ, nhưng, chuyện này cũng có gì liên quan đến mình đâu?
Vì vậy anh cắn răng, khởi động xe, xe chợt đi tới.
Phong cảnh bên đường nhanh chóng vụt qua, trong lòng Mạc Phong cảm giác cuồng nộ lại nhanh chóng bị dâng lên!
Anh chợt đạp phanh xe, sau tiếng phanh xe bén nhọn, tính năng tốt đẹp của xe làm nó dừng lại.
Mạc Phong cúi đầu cau mày, trầm tư chốc lát, chợt khởi động xe, thay đổi phương hướng, đi về phía ngược lại.
Anh nhanh chóng thấy được nơi cô xuống xe, nơi đó cũng không có bóng người nào, chỉ có đèn đường tiêu điều.
Vào lúc trong lòng anh dâng lên thất vọng nồng đậm thì anh chợt thấy bên cạnh dưới đèn đường, trên bậc thang đường cái, có một cô gái ngồi chồm hổm ở nơi đó.
Đầu cúi thấp, tóc dài che mặt, hai cái tay bắt chéo ôm lấy bả vai gầy yếu mảnh khảnh.
Mạc Phong dừng lại ở trước mặt cô, xuống xe.
Anh ngồi xổm xuống bằng một chân, vươn tay nắm lấy cằm của cô, nâng lên.
Đó là một khuôn mặt mỹ lệ, giống như một con búp bê được điêu khắc tinh tế .
Nhưng búp bê này có một đôi mắt vỡ nát, ngâm vào trong nước.
Mạc Phong trầm thấp mở miệng: "Cô có tư vị rất tốt, có lẽ một lần cũng không đủ."
Hai mắt thiếu nữ hoang mang nhìn anh, không biết có phải không nghe rõ lời của anh hay không.
Mạc Phong cũng không để ý, anh gằn từng chữ nói: "Từ hôm nay trở đi, cô chính là nữ nhân của tôi."
Lời của anh, như đinh đóng cột, cũng không cho cô cơ hội cự tuyệt.
Thiếu nữ quật cường mà hoang mang cũng không biết, một đêm này thay đổi số phận của cô, định trước cho cô mười năm khổ sở.
Cô càng không biết chính là, mười một năm sau, cô cũng bởi vì một đêm này mà bỏ ra cái giá bằng cả mạng sống.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip