CHƯƠNG 77: Tên đó quả nhiên là hồ ly tinh
Chuyện liên quan đến Ngô Lâm, Tiêu Chiến kiềm nén suốt ba ngày, không ngừng tự nhủ đàn ông không nên hẹp hòi tuy nhiên trong lòng vẫn rất để ý. Cũng như hiện tại Ngô Lâm ngồi vị trí thuộc về cậu cùng Vương Nhất Bác trò chuyện rôm rả, Tiêu Chiến ngồi phía sau nhìn hai người cười cười nói nói, trong lòng có chút không thoải mái, rõ ràng khi nói chuyện với người khác bộ dạng Vương Nhất Bác trông rất hung dữ, vậy mà nói cùng Ngô Lâm này lại thoải mái thanh thản.
Dù Ngô Lâm nói xe hư nhờ Vương Nhất Bác đưa hắn về nhà, Tiêu Chiến vẫn luôn cảm thấy Ngô Lâm nhất định cố ý, bất kể nhìn từ góc độ nào khuôn mặt Ngô Lâm đều đẹp hoàn mỹ như đàn bà ý, đúng là trời sinh làm tiểu thụ mà, chưa hết hắn còn luôn nhìn Vương Nhất Bác cười híp mắt, còn đối với cậu trông cứ như không được giết cậu cho hả cơn giận.
“Chờ ở đây, anh lấy văn kiện xong sẽ lập tức trở lại” Vương Nhất Bác dứt lời liền xuống xe.
Trong xe chỉ còn lại hai người, Tiêu Chiến cảm thấy không khí quá ngột ngạt, vờ lấy điện thoại ra chơi game muốn thời gian trôi thật nhanh.
“Này, tôi nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra cậu có điểm gì tốt để Nhất Bác thích cả”
“Anh nói lần thứ hai rồi đấy” Tiêu Chiến quát ầm lên, không nhịn nữa, cậu còn đang bực mình mà không dám nói mà hắn lại đổ dầu vào lửa.
“ Nhất Bác không ở lại quản lý một công ty lớn lại chạy đến làm ở công ty xa xôi này, tôi còn tưởng rằng dạng gì xuất chúng lắm, kết quả thật thất vọng. Này, cậu tên Tiêu Chiến đúng không.” Ngô Lâm quay người nhìn Tiêu Chiến phía sau: “Tôi cảm thấy cậu còn không đẹp bằng tôi”
Tiêu Chiến không thể phản bác, Ngô Lâm không những nói đúng mà còn vô cùng chuẩn xác, tên đàn ông này quả thật như hồ ly tinh.
Ngô Lâm cố ý bỏ qua mất mác trong mắt Tiêu Chiến, nói tiếp: “Có một người như tôi ở bên cạnh vậy mà hắn một chút cũng không để ý, không ngờ chọn đi chọn lại chọn trúng cậu, thật cảm thấy buồn thay hắn”
Quả nhiên bọn họ đã quen nhau từ lâu hơn nữa còn sớm hơn cậu, ở cùng Vương Nhất Bác một khoảng thời gian lại chưa từng nghe hắn nhắc đến người tên Ngô Lâm này, lẽ nào Vương Nhất Bác xem cậu là người ngoài? Bàn tay nắm điện thoại di động của Tiêu Chiến run lên bần bật lại không biết phải nói gì, nghĩ nửa ngày mới đưa ra phản kích yếu ớt: “Anh không phải Vương Nhất Bác, anh dựa vào đâu đòi buồn thay hắn”
“ Tiêu Chiến, cậu biết bao nhiêu chuyện trước kia của Nhất Bác, hử?”
Được Ngô Lâm nhắc nhở Tiêu Chiến giật mình sững sờ, quả thực đối với chuyện trước kia của Vương Nhất Bác hắn một chút cũng không biết, vì cậu chưa từng hỏi hơn nữa Vương Nhất Bác cũng không đề cập đến. Trừ biết một chút về bố mẹ Vương Nhất Bác những chuyện trước đó đều mù mịt.
Ngô Lâm thấy sắc mặt Tiêu Chiến tái mét, cười khẽ: “Cậu đừng nói với tôi một chút cũng không biết? Những chuyện liên quan đến hắn thì tôi rõ như lòng bàn tay”
Nghe vậy sắc mặt Tiêu Chiến càng trắng hơn, ngay lúc này Vương Nhất Bác trở lại, không chú ý không khí quỷ dị trong xe, đưa Ngô Lâm về nhà hắn. Tiêu Chiến ngồi bất động trong xe, đến khi dừng dưới lầu Tiêu Chiến vẫn còn thất thần.
“Này, Tiêu Chiến, có chuyện gì?” Vương Nhất Bác quay đầu lại lay tỉnh Tiêu Chiến còn ngẩn người, Tiêu Chiến nhanh chóng phục hồi tinh thần, mở cửa xe, trong lòng luôn nghĩ đến lời Ngô Lâm, nghe tên kia nói đầy tự tin như vậy quan hệ hai người tuyệt đối không đơn giản chỉ là đồng nghiệp.
Đậu tốt xe, Vương Nhất Bác phát hiện Tiêu Chiến vẫn ngẩn người như ban nãy, đẩy đẩy cậu: “Hôm nay xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không có, không có gì.” Tiêu Chiến không dám hỏi, cậu sợ nhìn thấy khuôn mặt Vương Nhất Bác lộ vẻ khó xử nói với cậu: Nếu em đã biết anh cũng không nên giấu giếm nữa, người anh yêu thực sự là Ngô Lâm. Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến phiền não túm tóc, tại sao tổng công ty phái tên hồ ly tinh đó đến đây, ghét, ghét, ghét muốn chết.
“Có phải đi làm bị người khác khi dễ” Vương Nhất Bác vào thang máy thuận tiện hỏi.
Tiêu Chiến đem tức giận chuyển đến trên người Vương Nhất Bác, đều tại anh chọc quá nhiều hoa đào, không nói với em chuyện trước kia cũng không giải thích quan hệ giữa anh cùng tên hồ ly tinh Ngô Lâm kia rốt cuộc là thế nào.
“Không cần anh quản” Tiêu Chiến tức giận bĩu môi.
“Sao em có thể nói với anh bằng cái giọng đó hả”
“Hừ, không muốn nói với anh nữa”
“Này, em sao rồi” Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến trợn mắt thị uy với mình, chờ thang máy lên đến nơi liền kéo Tiêu Chiến giận dỗi đi vào phòng.
“Không sao trăng gì hết”
Vương Nhất Bác xỏ chân vào dép cởi xuống áo khoác trên người: “Tưởng anh không hiểu em chắc? Bình thường cứ huyên thuyên không ngớt chỉ cần trong lòng có chuyện không vui cạy miệng cũng không nói, mỗi lần đều như vậy, em không chịu nói làm sao anh biết?” Không ngờ Vương Nhất Bác lại hiểu rõ tính cách Tiêu Chiến đến vậy.
Tiêu Chiến nghịch ngón tay của mình, qua một hồi mới ngượng ngùng mở miệng: “ Nhất Bác~ quan hệ giữa anh cùng Ngô Lâm kia là thế nào?”
Vương Nhất Bác nghiêng đầu quan sát Tiêu Chiến hồi lâu: “Thằng nhóc kia lại nói gì đúng không?”
“Trước kia hai người từng quen biết đúng không, nhìn sơ qua thôi đã biết, anh đối với hắn khác với mọi người trong công ty. Còn nữa hắn biết tất cả chuyện của anh nhưng anh chưa từng một lần kể với em chuyện trước kia, em cảm thấy bản thân mình là người ngoài, Ngô Lâm cái gì cũng biết, em là người yêu anh vậy mà cái gì cũng không biết, hơn nữa, hơn nữa hắn còn đẹp hơn em rất nhiều, hai người không phải trước kia có gì đó chứ?”
Vương Nhất Bác chưa kịp mở miệng đã bị Tiêu Chiến nói một tràng chặn họng, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến càng nói càng kích động, khuôn mặt vì tức giận mà ửng đỏ, ngồi xuống ghế salon mở TV: “Chỉ vì chút chuyện này mà em tức giận?”
“Cái gì chỉ có chút, cái gì chỉ có chút hả, việc này mà anh lại xem nhẹ, anh, anh. . . . . .” Tiêu Chiến giận đến đầu lưỡi cứng ngắc cãi lại.
“Anh, anh, anh, anh cái gì mà anh”
“Anh có chịu đàng hoàng nghe em nói, bị bắt gặp rồi không muốn thừa nhận đúng không, anh nói đi, Ngô Lâm có phải hồ ly tinh phá hoại tình cảm chúng ta” Tiêu Chiến cảm giác bản thân thật lòng đổi lại chỉ được bộ dạng hờ hững xa cách của của người kia, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu cùng một chỗ, viền mắt chỉ cần nặn một chút sẽ rơi nước mắt, Vương Nhất Bác vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Tới đây, tới đây anh nói em biết vì sao anh nói đó chỉ là chuyện nhỏ”
“Đầu tiên anh quả thật đối đãi Ngô Lâm khác mấy người trong công ty” Vương Nhất Bác mới dứt lời, Tiêu Chiến từ ghế salon đứng dựng lên: “Nên em mới nói cả hai có mờ ám, tiếp theo anh còn muốn nói gì, không được, em không chịu nổi đả kích này” Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lần nữa ngồi xuống ghế salon: “Em nghe ông đây nói hết được không”
“Ngô Lâm là bạn thuở nhỏ của anh, hắn sống ở thành phố A , bố hắn là cấp dưới của bố anh nên cả hai từ nhỏ đã quen biết. Về phần chuyện trước kia anh thấy không cần thiết phải nói, biết rồi thì thế nào có thể quay lại không? Em chỉ cần nghĩ chuyện giữa anh và em sau này là được rồi. Còn nữa anh xem em như người ngoài? Nếu là người ngoài em có chịu ngày ngày cho hắn tiền xài vặt không? Người ngoài có thể ngày ngày ngủ cùng nhau không? Người ngoài mà ngày ngày phải đi đón em lúc tan sở? À phải rồi, em nói hắn đẹp hơn em nhưng trước kia không phải anh đã nói, nếu anh dựa vào bề ngoài trước kia đã không chọn em” Lời thốt từ miệng Vương Nhất Bác hết sức dịu dàng nhưng thái độ lại vô cùng ác liệt, nói xong liền quay sang nhìn chằm chằm TV, không nhìn Tiêu Chiến lấy một lần.
“Từ trước đến nay anh chưa từng thích hắn?”
“Tại sao phải thích hắn, đàn ông mà khuôn mặt cứ y phụ nữ, nếu anh muốn xinh đẹp không phải đi tìm phụ nữ còn tiện hơn, chọn hắn làm gì” Lời Vương Nhất Bác luôn hợp tình hợp lý.
“Nhưng hắn nói anh vì em mà bỏ làm việc ở công ty lớn, hơn nữa hắn còn nói trước kia có rất nhiều cô gái xinh đẹp bám lấy anh, hắn, hắn còn nói buồn thay anh”
“Quả là cái mỏ bà tám, anh không làm công ty đó không có nghĩa là bỏ đi cổ phần của mình, cần hắn buồn thay chắc, thích em vừa vặn em là đàn ông, anh còn cách gì” Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến đem mỗi một nghi vấn cùng xoắn xít đồng loạt giải quyết.
Ngồi bên cạnh nghe Vương Nhất Bác giải thích mọi việc, Tiêu Chiến cảm thấy chuyện này đúng chỉ là chuyện nhỏ? Tại sao ban đầu mình lại tức giận vậy nhỉ? Ngay cả Tiêu Chiến cũng không hiểu, bất quá thế nào chăng nữa tâm tình Tiêu Chiến vẫn thư thái rất nhiều. Tuy không biết Ngô Lâm đối với Vương Nhất Bác ôm tâm tư gì, ít nhất cậu hiểu rõ một điều Vương Nhất Bác nhất định không có cảm giác với anh ta. Ngẫm nghĩ một hồi toàn bộ buồn bực trong lòng đều tiêu tán hết, không biết nên nói đây là ưu điểm hay khuyết điểm của hắn, chuyện gì tới cũng nhanh đi cũng nhanh.
Bỗng nhiên Tiêu Chiến nhảy đứng lên: “Bây giờ em đi nấu cơm”
Cười híp mắt, sau đó chạy ào vào phòng bếp, ánh mắt Vương Nhất Bác vẫn dán vào TV, giọng nói ấm áp không chút phập phồng: “ Tiêu Chiến, em đừng cứ đem mình so sánh với người khác, với anh, em rất đặc biệt, chỉ dựa vào điểm này thôi em đã thắng người khác”
Tiêu Chiến không đáp trả, lúc bận bịu nấu cơm miệng Tiêu Chiến không ngừng hát ca hạnh phúc.
==============
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip