⊹⊱ Chương 4: Nở rộ ⊰⊹

Giữa cánh đồng hoa muôn màu muôn sắc, bông cỏ dại tự ti giấu đi hào quang của chính mình, sắc hương mờ nhạt chưa từng phô bày dưới ánh mặt trời. Một ngày nào đó, đem can đảm của chính mình mà nở rộ, lại tuyệt mĩ đến lòng người ngẩn ngơ...

Bông hoa cát cánh kiên cường mạnh mẽ năm này qua tháng khác vươn cao đón ánh mặt trời, thủy chung như chính màu áo yêu kiều của nó vậy.

Hoa cát cánh tượng trưng cho một tình yêu bền bỉ và thầm lặng, vĩnh hằng theo năm tháng dù trải qua vô vàn thương tổn, nó giống như người con gái dù mỏng manh và yếu đuối nhưng vẫn tràn đầy nghị lực khi yêu, âm thầm mà nhẫn nại, biết hi vọng và chờ đợi.

Hạ Ly chính là một bông cát cánh, một bông cát cánh kiên cường nhất.

Tuổi 17 năm ấy, cô đem hết can đảm của đời mình để vươn cao đôi cánh bay lên một vùng trời thuộc về riêng cô, nơi đóa hoa dại nhỏ bé có thể thỏa sức mà vẫy vùng.

Những câu nói tình cờ của cô gái xa lạ ở quán cafe ngày ấy dường như đã chạm vào nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn Hạ Ly, giống như tìm thấy một tia hy vọng mong manh nào đó cho ước mơ thanh thuần của chính mình, cô quyết tâm bỏ đi lớp vỏ ngụy trang, nỗ lực thay đổi mình để có thể xứng đáng với anh.

Tuổi 17 là lứa tuổi điên cuồng nhất trong cuộc đời Hạ Ly, bông hoa dại nhỏ bé chỉ vì một người mà kiên cường tách vỏ để nở rộ, cô đem từng chút, từng chút hương sắc phô bày dưới ánh mặt trời...

Hạ Ly cắt đi mái tóc dài của mình chỉ để ngắn ngang vai, tóc mái dài trước trán cũng được cắt gọn gàng, để lộ đôi mắt trong veo xinh đẹp như ánh sao trên bầu trời mùa hạ.

Cô vốn xinh đẹp, tuy không kiều diễm như chị gái nhưng là một loại xinh đẹp dịu dàng như gió xuân, đem đến cho người ta cảm giác thoải mái dễ chịu khi tiếp xúc.

Hạ Ly rất ít cười, nhưng mỗi lần cười lên đều làm trái tim người ta loạn nhịp.

Năm ấy, cô thay đổi một cách đáng ngạc nhiên, từ một cô học trò ngỗ ngược lập dị thành một nữ sinh chăm ngoan hiền lành, từ một cô bạn bàn cuối chưa từng nói với ai quá hai câu thành một cô gái hòa đồng người gặp người thích, từ một nụ hoa mờ nhạt nở rộ thành sắc hương thanh thuần đẹp đẽ làm người người ngơ ngẩn.

Lúc cô mang bộ dạng ấy đứng trước mặt Hạo Nhiên, anh đã ngạc nhiên nhìn cô rất lâu, giống như muốn tìm kiếm một chút bộ dạng của cô gái rụt rè trong quá khứ. Nhưng anh thất bại, bông hoa nhỏ anh thường vui vẻ gọi tên ấy, bây giờ đã nở rộ, dường như không còn là cô gái nhỏ chỉ vui cười với mình anh nữa. Hạo Nhiên bỗng cảm thấy có chút mất mát lạ lùng, nhưng rất nhanh liền bị anh cho qua.

Hạo Nhiên không tin vào tình yêu. Từ ngày còn bé anh đã chứng kiến không ít người thề hẹn yêu đương trọn đời nhưng rồi phù hoa của cuộc sống vẫn phá tan lời hẹn thề ấy, cha mẹ anh từng yêu nhau sâu đậm, từng hẹn ước trọn đời trọn kiếp, họ bên nhau từ cái thời cha anh còn là chàng sinh viên nghèo, đến tiền ăn còn chẳng có. Mẹ anh là cô tiểu thư nhà giàu, vì yêu mà làm trái ý gia đình, đem theo hai bàn tay trắng theo cha anh lập nghiệp.

Họ đi lên từ những tháng ngày bần cùng, chen chúc nhau trong căn nhà trọ chật hẹp, mẹ anh từ cô nàng tiểu thư tay không vướng chút bụi trở thành người phụ nữ tảo tần, tay nhiều thêm các vết chai, bà làm đủ mọi việc để chăm lo cho cuộc sống.

Đến ngày công thành danh toại, sự nghiệp của cha anh nhảy vọt mạnh mẽ, bà trở lại làm người phụ nữ của gia đình, làm một quý phu nhân cao quý như mẹ bà thời xưa.

Bà có một người chồng thành đạt, một đứa con trai đáng yêu hiểu chuyện, những tưởng cuộc sống như vậy là hạnh phúc, ai ngờ người đàn ông mà đời này bà đem hết tim gan ra đối đãi lại bị những phù phiếm xa vời của cuộc sống thượng lưu hấp dẫn.

Ông bỏ quên đi lời thề năm xưa, quên người vợ vì ông mà bỏ qua cuộc sống xa hoa vốn thuộc về bà, theo ông lăn lộn trên con đường công danh vất vả.

Ông bị hấp dẫn bởi những cô gái trẻ trung, bởi những cuộc vui quay cuồng của giới thượng lưu, đến mức quên đi người vợ đang ngày đêm mòn mỏi chờ mình, quên luôn cả mái ấm mà ông từng khao khát.

Người ta thường nói, một túp lều tranh hai quả tim vàng là loại mộng tưởng xa vời, tình yêu phải đi kèm với vật chất, yêu mà không có tiền để nuôi sống bản thân thì lấy đâu ra thời gian mà mộng tưởng yêu đương vớ vẩn.

Nhưng, xin hỏi rằng tình yêu trong điều kiện vật chất đủ đầy, có mấy ai dám đảm bảo rằng mình sẽ không sai đường lệch hướng?

Khi còn nghèo khó, hai người chen chúc trên một chiếc giường ở nhà trọ chật hẹp, tuy chật chội nhưng lại rất ấm áp, họ có thể ôm nhau, thì thầm kể cho nhau nghe những vui buồn của một ngày vất vả, có thể vì nhau sẻ chia nỗi buồn.

Khi còn nghèo khó, một bữa ăn thịnh soạn đã đủ để ấm áp lòng nhau, một đóa hoa nho nhỏ ngày kỉ niệm là một nỗi niềm hạnh phúc không thể diễn tả hết.

Nhưng khi đã giàu có, ở trong một căn nhà rộng rãi, người đàn ông mỗi ngày vì xã giao mà về nhà lúc nửa đêm, cả người nồng nặc mùi rượu lẫn với mùi son phấn, không còn những cái ôm ấm áp, không còn những lời sẻ chia chân thật, chỉ còn bóng lưng hiu quạnh và nước mắt vì tủi thân và cô đơn của người phụ nữ.

Khi đã giàu có, vào những ngày kỉ niệm, sẽ là bữa ăn dưới ánh nến trong nhà hàng cao cấp, sẽ là những bản violin nhẹ nhàng, sẽ là những món quà đắt tiền mà thư ký lựa chọn, sẽ là những cuộc gọi bàn công việc, những nụ cười gượng gạo vì có chuyện cần xử lý. Cuối cùng còn lại cũng chỉ là nước mắt của người phụ nữ.

Khi đã giàu có, người phụ nữ cũng đã bước qua mấy chục năm thanh xuân, đóa hoa xinh đẹp năm ấy cũng dần héo tàn, son phấn thẩm mĩ cũng không thể lấy lại nét thanh xuân đã mất, người đàn ông sẽ trở nên chán ghét, họ hứng thú hơn với ong vờn bướm lượn ngoài kia, những cô nàng đang ở độ tuổi như hoa, xinh đẹp ngọt ngào, và họ sa đà, lạc lối, còn đâu nhớ những hẹn thề năm ấy, khi người phụ nữ của họ vì tình yêu mà bỏ qua thanh xuân tươi đẹp, vì họ mà vất vả ngược xuôi.

Đàn ông ấy mà, khi bình yên sẽ quên đi lời thề lúc giông bão...

Là một người phụ nữ, mang trong mình trái tim yếu ớt hơn đàn ông vốn dĩ đã là một loại thua thiệt. Khi yêu họ bỏ ra nhiều hơn, lúc chia tay cũng nhận về nhiều đau khổ hơn.

Phụ nữ, nhiều lúc họ chỉ cần một cái ôm nhẹ nhàng, một bờ vai vững chắc cho họ nương tựa, không phải là những cuộc chiến giành thắng thua như đàn ông, không phải là những món quà đắt tiền hay những bữa ăn sang trọng, cái họ cần chỉ là hơi ấm, chỉ là vòng tay của người đàn ông họ yêu một đời.

Năm ấy, cha anh ngoại tình, anh còn nhớ như in tiếng khóc thương tâm của mẹ, lúc ấy mẹ ôm chặt lấy anh, gục đầu trên vai anh mà khóc, mẹ nói rất nhiều, những câu chữ không trọn vẹn. Người phụ nữ kiêu ngạo là thế, gió bão không quật ngã nổi bà, cuối cùng lại bị chính tình yêu mình tâm niệm phá bỏ hết tất thảy tự tôn. Bà khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi, bơ vơ giữa dòng người.

5 năm yêu nhau, 15 năm hôn nhân, đổi lại chỉ là đôi cánh bị người ta giẫm nát.

Năm ấy, Hạo Nhiên 13 tuổi, người phụ nữ vừa bước vào ngưỡng tứ tuần ấy đem tất cả kiêu ngạo mình có mà quyết định ly hôn. Bà ấy giành được quyền nuôi con, giành 2/3 tài sản mà người đàn ông bà yêu vất vả cả nửa đời gây dựng nên.

Năm ấy, bà quay đầu đi không hề nhìn lại, chút vấn vương của quá khứ theo gió tan vào hư không theo tình yêu của đời bà.

Cũng từ năm ấy, Hạo Nhiên chưa hiểu tình yêu đã bắt đầu không tin tưởng vào tình yêu.

Chút rung động đầu đời khờ dại của thiếu niên tuổi 18 bị anh cho qua một cách vô tình như thế.

Anh mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Hạ Ly, khẽ nói

" Anh suýt thì không nhận ra em rồi. Mấy ngày nay đang nghe đồn về một cô gái xinh xắn của khối 11, không ngờ lại là em. Bông hoa nhỏ ngu ngốc trưởng thành rồi, trưởng thành rồi sẽ bỏ quên anh thôi."

Hạ Ly bật cười, cái bản mặt cún con bị bỏ rơi này là muốn câu dẫn người ta phải không?

" Yên tâm đi, có bỏ rơi cả thế giới em cũng không bỏ anh. Nào, nói một chút em nghe thử xem, em có xinh không?"

Hạo Nhiên cười tươi, dường như không nhận ra tâm ý của câu nói phía trước

" Xinh, tất nhiên là rất xinh. Bông hoa nhỏ là xinh đẹp nhất."

Hạ Ly cười, nụ cười thuần khiết đáng yêu nhất thuộc về cô gái tuổi 17.

Giữa một cánh đồng hoa rực rỡ hương sắc, cô là một bông cỏ dại ven bờ, chỉ vì một người mà nở rộ, mà phô ra những thứ tươi đẹp nhất. Sắc hương thanh thuần lẫn vào cái rực rỡ của rừng hoa, dường như tạo nên một sắc màu khác, đẹp đẽ làm người ta tham luyến. Dẫu cho không ngát hương như những loài hoa khác, nhưng vẫn mãi tỏa sáng, mãi nở rộ vì một người đặc biệt...

Kể từ dạo đó, Hạ Ly thân thiết với Hạo Nhiên hơn, cô cởi mở, hòa đồng với thế giới xung quanh, nhưng tầm chú ý của cô vẫn chỉ mãi xoay quanh một người.

Cô vô tư như chú chim sẻ nhỏ ríu rít bên anh, thường xuất hiện bên anh mọi lúc, cùng anh chơi đùa, cùng anh ăn cơm, cùng anh về nhà, chia sẻ cho anh nghe mấy chuyện vui nho nhỏ ở lớp học. Lúc không có việc gì thì vờ kiếm anh hỏi bài tập, để được nhìn anh lâu hơn một chút.

Dần dần thế giới của Hạo Nhiên dung nhập thêm cô, cô trở thành một thói quen thường trực trong cuộc sống đơn thuần của anh. Anh thường cùng cô chia sẻ những câu chuyện vui buồn, thường vui vẻ gọi tên cô để nghe cô đáp lại trong những lúc rảnh rỗi.

Anh có thể ngồi cả giờ nghe cô nói về loài hoa cô thích nhất, cũng có thể thoải mái nói cho cô nghe ước mơ của chính mình, có thể cùng cô đi thăm quan những công trình nghệ thuật mà anh thích nhất.

Có lẽ, đến cả chính anh cũng không phát hiện được, ánh hào quang xung quanh anh đã thu liễm đi không ít, anh thích những giờ phút bình lặng ngồi bên cô, chứ không phải là những lần tập luyện không ngừng nghỉ cho nhiệt huyết tuổi trẻ kia nữa. Anh thích chia sẻ mọi chuyện với cô, thích hỏi ý kiến của cô trong nhiều việc khác nhau, thích cái cách cô cười với anh, thích nghe cả âm thanh nhẹ nhàng mềm mại của cô nữa.

Anh thích nhiều như thế, nhưng chung quy lại, anh vẫn không biết thích là gì...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #thanhxuân