⊹⊱ Chương 8: Giấc mộng ban sơ ⊰⊹

Xa cách 7 năm, gặp lại nhau khi cả hai đã là những người trưởng thành.

Hạ Ly của năm ấy là cô nhóc không có gì nổi bật, mang theo nỗi tự ti cùng tình cảm giấu kín từng bước đến bên anh.

Hạ Ly của bây giờ là cô gái thành đạt, có trong tay cả tiền tài lẫn danh vọng, có thể tự tin đối diện với anh.

Cô ngước nhìn anh, nhìn thật chăm chú.

Đã rất lâu rất lâu rồi cô không được nhìn thấy anh ở khoảng cách gần như vậy, anh vẫn cao hơn cô rất nhiều, ngũ quan tuấn tú, ánh mắt trong veo sâu thẳm, nụ cười trên khóe môi dịu dàng đến lạ kì.

Hạ Ly nhớ, anh trong kí ức cũng từng cười với cô như thế, nhưng nụ cười của năm ấy tràn ngập hào quang của thanh xuân, còn nụ cười của bây giờ lại ngập tràn ôn nhu lẫn yêu chiều?

Yêu chiều?

Có vẻ hơi vô lý, nhưng cô không thể tìm được từ ngữ nào thích hợp hơn nữa.

" Anh Hạo Nhiên, chào anh."

Gặp lại mối tình đầu, người mà cô xem là cả thanh xuân, Hạ Ly từng nghĩ mình sẽ hỏi anh thật nhiều điều, nhưng cuối cũng cũng chỉ bật ra một câu chào hỏi bình thường, tựa như hai người bạn cũ lâu ngày gặp lại.

Hạo Nhiên trầm lặng nhìn cô hồi lâu, rồi bỗng anh bật cười, nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng, anh đưa tay tự nhiên xoa đầu cô như cái cách anh từng làm trong quá khứ.

Buông nhẹ tiếng thở dài, anh cúi đầu nhìn cô, 7 năm rồi, cuối cùng cũng gặp lại!

" Thật vui vì em vẫn còn nhớ anh, bông hoa nhỏ!"

" Phải là em vui mới đúng, anh Hạo Nhiên, thật vui vì được gặp lại anh."

Hạ Ly mỉm cười, Hạo Nhiên cũng cười, giây phút tương phùng sau bao nhiêu năm xa cách không phải chỉ là mong muốn của riêng một người.

Hạo Nhiên của cái tuổi 25 không còn rạng rỡ như ánh mặt trời năm ấy nữa mà anh trầm lặng hơn rất nhiều, đã ra dáng một người đàn ông trưởng thành, nụ cười trên khóe môi, ánh mắt dịu dàng vẫn mang đôi phần hờ hững.

Từ lúc bước vào môi trường đại học, bỏ qua thanh xuân tươi đẹp phía sau, anh học cách tạo cho mình một cái mặt nạ hờ hững lạnh nhạt với mọi sự.

Bởi hơn ai hết anh hiểu, con người trong xã hội này rất đáng sợ, không phải cứ đối xử tốt với người ta thì người ta sẽ tốt lại. Không phải ai cũng có thể giống như cô nhóc trong quá khứ, ở bên anh, làm bạn với anh mà không chút vụ lợi.

Qua đi lứa tuổi thanh xuân, người ta thường hoài niệm về quá khứ, về những năm tháng rực rỡ chỉ đến một lần trong đời.

Gặp lại nhau, có thật nhiều, thật nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ kịp trao nhau một ánh mắt dịu dàng vui vẻ, biết bao hoài niệm cuối cùng cũng chỉ tan vào tiếng thở dài xa xăm, vội vã gặp nhau rồi vội vã chia xa, những con người trưởng thành không giống như thiếu niên 17, 18 tuổi, họ có công việc, có nhiều thứ phải bận tâm hơn.

Trước khi tạm biệt, hai người có trao đổi số điện thoại.

Cả ngày hôm ấy, Hạ Ly chìm đắm trong cảm xúc vui tươi thấp thỏm, nửa vui mừng, nửa lại lo sợ. Cô không tập trung được vào bất cứ việc gì, cứ mải phân vân xem có nên nhắn tin cho anh trước hay không, rồi lại sợ làm phiền anh, sợ anh đang bận, sợ anh không trả lời, sợ rất nhiều thứ, thấp thỏm bất an như cô gái ngốc nghếch năm ấy.

Cuối cùng không thể chịu dày vò được nữa, Hạ Ly rời khỏi cửa hàng đi đến tiệm hoa nhỏ của mình, nơi bình yên nhất thuộc về riêng cô.

Tiệm hoa của Hạ Ly chỉ bán những giống hoa dại không mấy đặc sắc, có thể bắt gặp ở trên bất kì đoạn đường nào.

Những đóa hoa dại đơn sơ giản dị, nhẹ nhàng, không ngát hương thơm, không có sự quyến rũ, cũng chẳng cao sang quý phái nhưng chính cái sự đơn sơ ấy lại làm nó trở nên gần gũi, yên bình như chính những điều bình dị nhất trong cuộc sống.

Tiệm hoa của Hạ Ly trồng nhiều nhất là hoa cát cánh, loài hoa màu tím nhạt đẹp đẽ kiên cường, bông hoa năm cánh giống như hình ngôi sao, nép bên cạnh nhau đón ánh mặt trời mà vươn cao nở rộ.

Hoa cát cánh gắn liền với rất nhiều kỉ niệm quan trọng trong cuộc đời Hạ Ly, đó là những ngày tháng tuổi thơ sống bên cạnh ông nội, là lần đầu tiên gặp Hạo Nhiên, là bông hoa cuối cùng cô tặng anh ngày chia ly.

Hoa cát cánh - loài hoa mang theo kỉ niệm về hai người mà Hạ Ly yêu thương nhất cuộc đời mình. Cô trân trọng nó, như trân trọng cuộc sống của chính mình.

Bông hoa dại nhỏ bé với những cánh hoa mong manh yếu ớt, nhưng lại mang trong mình một sức sống mãnh liệt dù trải qua bão giông mưa nắng, trải qua biết bao vùi dập của cuộc sống chông gai, vẫn kiên cường vươn lên trong ánh nắng ban mai, tự tin khoe sắc dù có mờ nhạt.

Tuy không đẹp đẽ cao sang như những loài hoa khác, nhưng nó đáng được trân trọng hơn bất cứ thứ gì.

Hạ Ly xem mình như một bông cỏ dại, kiên cường qua năm tháng, không sợ giống tố bão bùng, chỉ là đôi lúc rụt rè vô cùng, lần đầu tiên nở rộ vì ai đó, thật lòng mong ước trọn đời chỉ vì người ấy mà rực rỡ.

Ước mong một đời một kiếp đối với một người phụ nữ trưởng thành ở thời đại mới quả thật có chút viển vông buồn cười, nhưng là còn có gì có thể đẹp hơn việc cả đời chỉ yêu một người và nắm tay người ấy bước qua năm tháng thăng trầm.

Năm ấy, cô 16, từng có giấc mơ rằng gặp được một người mình thích, rồi cứ thế bình lặng dắt tay nhau qua trăm năm cuộc đời, như câu chuyện cổ tích viển vông đẹp đẽ.

Bây giờ, cô 24, 8 năm đi qua, giấc mơ thời thiếu nữ ấy vẫn vẹn nguyên, sóng gió cuộc đời giúp cô trưởng thành, bào mòn đi từng chút cảm xúc nhưng giấc mộng thủa ban sơ, những điều đẹp đẽ nhất vẫn ở yên một góc nào đó trong trái tim cô, nguyên sơ như thủa ban đầu...

                                          ***

Cả ngày hôm ấy trôi qua một cách mông lung mơ hồ.

Tối đến, lúc Hạ Ly còn đang do dự xem có nên chào hỏi hay không thì bất ngờ nhận được tin nhắn của Hạo Nhiên, khỏi phải nói cô vui như thế nào, hớn hở cười như trẻ con được quà, đã lâu lắm rồi cô mới có thể cười vui vẻ như thế.

Hai người trao đổi tin nhắn qua lại, Hạ Ly e dè một chút mới dám dò hỏi về cô gái ban sáng, hồi hộp chờ đợi, sau đó là cười như mặt trời giữa ngày đông.

Hóa ra cô gái đó là con gái của một vị khách hàng lớn, cô ta mới từ nước ngoài về, thay cha đến bàn bạc một số điều khoản trong hợp đồng, cô ta nhờ anh dẫn đi thăm quan một số nơi, tất nhiên, theo phép lịch sự Hạo Nhiên không thể từ chối.

Anh còn nói rằng "anh không có bạn gái đâu."

Hạ Ly thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cười ngu ngơ.

Anh nói với cô điều đó để làm gì nhỉ?

Cứ thế, hai người nói chuyện qua lại đến tận khuya, Hạ Ly thỏa mãn ôm chiếc điện thoại như ôm bảo bối chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay, cô mơ một giấc mơ kì lạ.

Trong mơ, cô cực kì xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng muốt, vòng hoa cát cánh cài hờ trên mái tóc, bó hoa cưới với những loài hoa nhỏ bé giản dị nằm gọn trong tay, nụ cười trên khóe môi hạnh phúc vô ngần.

Cô bước từng bước trên thánh đường ngập sắc tím dịu dàng, bước về phía người đàn ông của đời mình trong tiếng nhạc nhẹ nhàng và những cánh hoa dịu dàng bay múa.

Người ấy trong bộ vest đen lịch lãm, vươn tay về phía cô, nụ cười yêu chiều ngập tràn hạnh phúc, một gương mặt quen thuộc như không thể nào quen thuộc hơn. Kí ức cả đời cô, chỉ cần vì người ấy xây đắp là đủ.

Giấc mơ viển vông vô thường ấy, lần đầu tiên cô mơ thấy, cũng là giấc mơ đẹp nhất cô từng có.

Hạ Ly thức giấc với nụ cười mãn nguyện, sau đó lại ngu ngơ cười chính mình, cô quả thật yêu ai đó đến sắp điên rồi.

Giấc mơ như thế... ước gì có thể thành sự thật nhỉ...?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #thanhxuân