Chương 4

Chuyện dường như chỉ xảy ra trong tích tắc, bên tai anh vẫn còn văng vẳng đâu đó giọng cười man rợ ấy của quỷ nữ. Nhưng tự nhủ rằng đây là nhà của pháp sư, cũng như pháp sư đã đồng ý sẽ giải trừ lời nguyền này cho anh.

Đi đến sảnh chính, anh thấy có một chiếc bàn còn trống nên đã chắc chắn rằng đó là dành cho mình mà ngồi xuống đệm đã được lót sẵn dưới sàn.

Taehyung nhìn xung quanh và phát hiện ra hai cô bé đã mở cửa cho mình lúc sáng đã không có ở đây. Nhìn quản gia ngồi phía đối diện mình, anh e ngại liếc sang người ngồi trên bậc thềm cao kia rồi mới lên tiếng hỏi.

“Hai…người kia…không ăn sao?”

Quản gia nhìn sắc mặt của Jungkook không khó chịu, liền đáp lại anh:

“Họ là thần thức, nên không cần ăn thưa ngài.”

“Thần thức?”

Jungkook chen ngang: “Dùng bữa đi.”

Chỉ còn lại tiếng lạch cạch từ chiếc đũa gỗ khua khua trong khay đồ ăn, chẳng ai nói với nhau tiếng nào, chỉ lặng lẽ dùng bữa. Đó là quy tắc cơ bản nhất ở Jeon gia, ăn không nói, uống không cười.

Bỗng anh sực nhớ lại, cả ngày nay anh đi mà không hề báo cho cô bạn Jieun biết chuyện này, không chừng....

'Reng reng reng'

Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến. Anh vội lấy máy ra xem thì đúng ngay chốc, trên màn hình hiện tên “Han Jieun xinh gái” không ai khác, do chính cô hồi trước tự cầm máy anh rồi đặt tên gợi nhớ cho mình.

Anh đứng dậy, xin phép hai người ra ngoài một lát, rồi không nhanh không chậm bấm nút nghe, từ từ đưa máy lên tai mình hít sâu vài cái lắng nghe vài tiếng tút dài bắt tín hiệu.

[A, tên nhóc này!!! Đi đâu cả ngày mà không chịu nghe điện thoại reo lấy một lần thế hả!?]

Nghe thấy tiếng hét quen thuộc, anh lén đưa máy ra xa thở dài một hơi, sau đó áp máy lên lại trả lời:

"Tớ xin lỗi vì chuyện này gấp quá, nếu tớ kể ra có khi cậu cũng thấy khó tin cho mà coi."

[Chuyện gì là chuyện gì? Khó tin là như nào mới khó tin? Taehyung à, cậu nói chập chờn quá đấy!]

"Tớ bị quỷ bám theo đó…!"

[.......H-hả??]

Bên đầu dây ngớ người hồi lâu rồi mới nghe thấy tiếng hỏi lại nhỏ như ruồi bay.

"Thấy chưa, cậu đâu tin tớ!" Anh bất lực nói.

[Không…không phải đâu! Tớ tin chứ! N-nhưng mà...haha đúng là có hơi kỳ diệu…]

Taehyung hơi sầm mặt lại, nói:

"Tóm lại, hiện tại tớ đang ở Gwangju-han, sau khi tiêu trừ được ma nữ này thì tớ sẽ về nhà ngay, cậu đừng lo!"

[Ờ ờ...mà này-]

'Tút tút'

"Cái tên hâm này…hứ!" Jieun đưa máy ra nhìn màn hình hiển thị thời gian cuộc gọi mà mắng chửi đối phương, dù không ai nghe có thể nghe thấy.

Anh nhìn màn hình vừa tắt đi tối đen mà lại thở dài thêm một tiếng, vốn dĩ bản thân anh còn thấy nó kỳ diệu huống chi cô bạn Jieun này của mình.

“Ai làm anh áp lực sao?" Jungkook từ đâu thình lình đứng sau lưng anh nói chuyện.

Taehyung bị cậu dọa cho bay hết hồn mà la toáng lên khiến cậu cũng phải giật nảy mình theo, Jungkook khẽ nhíu mày trách móc anh:

"Cái tên-...làm gì mà la lớn thế hả!?"

"Là ngài làm tôi giật mình trước mà!" Anh bất mãn trách móc ngược lại cậu.

"Đúng là đồ nhát gan! Mau chóng quay lại bàn mà ăn hết đồ ăn của mình đi, đừng để sót lại thứ gì, đúng chín giờ tối nay tôi sẽ lập trận, liệu mà đúng giờ." Nói xong cậu còn không quên phất tay áo một cái khiến cho nó bay vào mặt anh rồi mới hài lòng rời đi.

Taehyung đứng đấy dõi mắt theo chàng thiếu niên khuất bóng dần mà không khỏi cau mày, thật đáng ghét làm sao, vậy mà lúc đầu anh cứ tưởng pháp sư là một người rất dịu dàng.

...

Chín giờ tối.

Con lắc trong đồng hồ khẽ đập mạnh vang dội khắp căn nhà thông báo đã đến giờ. Những con người có mặt ở đây đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Một vòng tròn lớn được bao phủ bởi sợi chỉ đỏ cùng những chiếc chuông vàng được gắn trên sợi dây, ở giữa bày biện một chiếc bàn có đầy đủ thứ cần thiết để thuận lợi cho việc trừ tà. Nhưng điều anh thắc mắc là, vì sao có thêm một con dao găm cỡ vừa nữa chứ?

Lúc này Jungkook từ trong nhà bước ra, khoác hờ lên chiếc áo màu vàng có hình bát quái của mình rồi bình thản hỏi: "Đã chuẩn bị xong hết chưa?"

Một trong hai người hầu kia khẽ gật đầu, cậu cũng gật đầu tỏ ý hài lòng, với tay cầm lên con dao nhìn sang chỗ Taehyung đang đứng bảo: "Mau qua đây!"

Thấy cậu gọi mình, anh cũng ngoan ngoãn nghe theo mà đi tới, Jungkook lại chẳng nói chẳng rằng thẳng tay rạch một đường vào lòng bàn tay của Taehyung để hứng máu vào bát. Anh trợn tròn mắt vì kinh ngạc.

"N..ngài-...đau chết tôi rồi! Jungkook cậu đừng có nhấn tay tôi như thế chứ!" Thấy cậu không nể tình mà còn cố sức bóp tay mình để lấy thêm máu, trong nhất thời anh quên mất câu từ của mình đã có hơi mạo phạm.

Ông Wang nhìn anh một cái rồi nhanh chóng quẳng đi.

Lấy máu xong, cậu buông tha cho bàn tay tội nghiệp của Taehyung rồi đưa bát máu ấy lên trên miệng của mình, anh thấy cảnh này mà hoảng hốt đưa tay chặn lại, hỏi:

"K-khoan! Ngài…tính làm gì với nó?"

"Uống nó." Cậu bình tĩnh trả lời.

"Để làm gì?" Anh mở to mắt hết cỡ như không tin vào tai mình.

Ông Wang thấy cậu không muốn trả lời liền tiếp lời thay cho chủ nhân của mình:

"Việc này giúp cho dòng máu của ngài Kim cũng sẽ chảy trong người chủ nhân, khi đó ngài ấy sẽ dễ dàng tiếp cận với quỷ nữ hơn thông qua việc giả mạo thân phận của ngài."

Taehyung khẽ à lên một tiếng rồi thả tay ra cho cậu tiếp tục.

Thấy từng dòng máu tươi của anh trôi vào cổ họng Jungkook, anh khẽ buồn nôn, thật sự không thể nghĩ đến mùi vị của nó, quá là kinh khủng đi.

"Anh và tôi bây giờ sẽ đi vào vòng tròn kia, nhiệm vụ của anh là mau mau chìm vào giấc ngủ, lúc đó ả ta sẽ xuất hiện, những việc còn lại cứ để tôi xử lý, anh đừng làm gì cả, làm ơn hãy nhớ rằng đừng làm gì cả, rõ chứ?" Jungkook liên tục dặn dò.

Anh gật gật đầu đã rõ lệnh, đi vào vòng tròn kia rồi nhẹ nhàng nằm xuống bãi cỏ xanh mướt, cảm nhận từng đợt gió nhẹ cộng thêm lá cây lao xao khiến cho tâm trạng anh vô cùng thoải mái, không lâu sau đã liền rơi vào chiêm bao. Thấy anh đã xong, Jungkook đi đến nằm xuống cạnh Taehyung từ từ nhắm mắt lại.

Trong giấc mơ Taehyung thật sự lại nhìn thấy quỷ nữ ấy, nàng bây giờ trông tơi tả vô cùng, có vẻ như vừa bị đánh rất thậm tệ, nàng rì rầm gì đó trong miệng như cầu xin, đúng một bộ dạng đáng thương cần được che chở. Nhưng anh chỉ đứng trân trân nhìn thiếu nữ ấy từ từ rơi lệ, những dòng lệ màu đỏ chảy dài trên má nàng đã quá đỗi quen thuộc khiến anh chẳng còn sợ hãi nó nữa. Từ đâu đó trong cõi mộng, tiếng nói phát ra vang vọng khắp nơi, quả anh đoán không sai, đó là Jungkook.

"Hỏa Linh mau đến đây cho ta, cấp cấp như luật lệnh!"

"Aaa! Các ngươi lừa ta!!!" Nàng thấy cậu mà mắt trợn tròn thét lên kinh hãi.

Rồi anh nhìn thấy pháp sư đang cầm trên tay một lá bùa gì đó, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm trông như đang niệm chú.

"Do Il, chàng mau cứu ta với, đầu ta đau quá, mau giết kẻ đó đi mà, Do Il ta xin chàng!" Nàng thống khổ thét lên cầu sự giúp đỡ từ Taehyung, nhưng anh vẫn chỉ có thể cắn răng đứng nhìn.

Jungkook không để cho ma nữ nói thêm, liền chưởng một lá bùa vào người nàng, ngay lập tức nó bừng cháy lên đỏ rực, lặp lại nhiều lần khiến cả thân thể của nàng đã bốc cháy dữ dội, nó đau đến tận xương tủy của nàng. Tiếng thét càng thêm thảm thiết, khiến cho cả Taehyung trong phút chốc cũng đã bị xiêu lòng bởi tiếng khóc đau thương kia, lớn tiếng hỏi:

"Ngài Jeon, còn cách nào khác mà khiến nàng ta phải chết mà không đau đớn hay không...?"

"Lửa của tôi vốn không làm đau ai, trừ phi đó là kẻ xấu. Anh đừng làm chậm trễ tôi, qua giờ lành sẽ không thể thoát ra khỏi đây được nữa đâu!" Jungkook nhanh chóng đáp.

Ngay lúc lá bùa trên tay cậu sắp dán lên người ma nữ thì có một bàn tay khác giơ lên chặn lại, một ngọn lửa bùng lên khiến hai người đều rụt lại, thanh kiếm rớt xuống.

"Anh bị điên à?" Cậu cáu gắt la lên.

"...Phải, tôi đã điên rồi, điên vì tin vào một pháp sư máu lạnh như cậu!" Anh chỉ tay thẳng vào mặt cậu mắng nhiếc.

Jungkook bị tiếng quát của anh mà ngớ người ra vài giây, sau lại hững hờ đáp:

"Vậy từ đầu anh đừng tìm đến tôi."

"Cậu nói ngọn lửa của cậu chỉ đau khi thứ kia là kẻ xấu, vậy còn tôi, sao tôi cũng bị đau? Có chắc là pháp sư cậu sẽ giải quyết được vấn đề, hay khiến nó thậm tệ hơn hả?" Anh nghiến răng ken két nói đỡ cho thiếu nữ đã mệt lả nằm nhoài dưới sàn.

"Anh đang dạy ngược lại tôi đấy à? Tôi là ai cơ chứ? Một pháp sư của gia tộc Jeon, anh đã rõ hay chưa?" Cậu hỏi ngược lại anh, thấy anh im lặng mình lại nói tiếp.

“Tôi hoàn toàn khác với anh! Tôi đã học nghề pháp sư này khi chỉ vừa tròn sáu tuổi, tôi rõ hơn ai hết! Anh đã bị quỷ nữ ấy vấy bẩn rồi, ngọn lửa của tôi sẽ làm đau cả anh và ả ta! Còn bây giờ, nếu muốn chết thì cứ đứng đó và chết cùng ả đi!”

Sau câu nói, cậu lạnh lùng đẩy anh ngã ra đất, bản thân tiếp tục lấy một lá bùa khác lẩm bẩm niệm thần chú trong miệng. Tiếng thét thê lương của nàng không khỏi đánh động vào tâm trí của Taehyung, anh trong bất đắc dĩ lại nắm tay cậu lại.

"Dừng lại đi, tôi không muốn tiếp tục lễ trừ tà này nữa!" Anh gằn giọng.

Jungkook thở hồng hộc mắt hằn lên tia máu hỏi lại anh: "Anh chắc chứ?"

"Tôi thà chết dưới tay cô ta còn hơn nhìn cậu hành hạ một hồn ma như thế!” Taehyung buông thõng tay ra cho cậu.

Chỉ thấy Jungkook giật tay lại, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn trước có lẽ là vì đang kìm nén điều gì đó khó có thể bộc lộ, cậu ôm cánh tay đã bị “bùa quật” cháy đen do khi nãy bị anh ngăn cản làm phép, trầm giọng đáp:

"Rồi anh sẽ phải hối hận với quyết định này!"

"Gỡ bỏ trận pháp!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip