Biệt Thự Mạnh Đức Ninh Hiệp, Giáo Huấn Con Đĩ**


"Huhu..."

Quỳnh Anh yếu ớt khóc nức nở, lồn bị cặc anh cắm trướng đau thấu trời, **"cặc anh to quá... lồn cháu trướng vãi... huhu..."**, nhưng thấy Tuấn Anh dịu dàng hơn, cô vẫn ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ anh, để mặc cặc đâm sâu, thầm nghĩ lần này chắc sẽ qua, **"cháu ngoan... để anh địt chậm... huhu..."**.

Tuấn Anh ăn cơm trước cô bao nhiêu năm, chỉ một ánh mắt chớp, một cử động tay nhỏ, hắn đã biết con đĩ nhỏ đang nghĩ gì. Cô ngoan ngoãn để hắn thọc, hành động nghe lời khiến hắn sướng rơn, nhưng buông tha? Còn lâu, **"ngoan thế con đĩ nhỏ, nhưng anh vẫn phải địt nát lồn mày"**.

Hắn cắm mạnh một phát, côn thịt thô dài hãm sâu mảnh thịt mềm, chướng ngại khắp nơi, cảm giác bú mút siết chặt làm hắn vừa thọc là Quỳnh Anh nũng nịu, **"thọc mạnh sướng vãi... lồn mày bú cặc anh chặt quá con điếm"**.

"Ư a..." Hai tay siết chặt cổ hắn, đầu chôn vào lồng ngực, bộ âu phục nghiêm túc vẫn còn nguyên, mũi nhỏ hít hà mùi bút mực thoang thoảng, **"ngửi mùi anh sướng chưa con đĩ... hít mạnh vào..."**.

Tuấn Anh nhướng mày nhìn cô dịu dàng ôm, tưởng cô ỷ lại, nhưng không, cô muốn chạy, **"muốn chạy hả con đĩ... lồn mày chỉ được ở bên cặc anh thôi"**.

Hắn quyết xâm chiếm hoàn toàn, để cô không còn ý định rời đi, **"anh chiếm hết lồn mày... để mày nghiện cặc anh mãi"**.

Thừa dịp cô thả lỏng, côn thịt cực to xâm nhập mãnh liệt, đâm thẳng miệng tử cung, **"đâm tử cung sướng vãi... con đĩ nhỏ chịu nổi không"**.

"A......"

Quá mạnh, Quỳnh Anh hét lên, phần thịt nhạy cảm không chịu nổi, đau thấu xương, **"đau quá... tử cung cháu đau... anh chậm thôi..."**.

"Chú nhỏ, đừng mà..." Cô ngẩng đầu từ lồng ngực, cầu xin đáng thương, **"đừng đâm tử cung... cháu sợ... huhu..."**.

"Nào, ngoan ngoãn." Hắn hôn trán cô, **"ngoan để anh đâm tử cung... con đĩ nhỏ phải chịu"**.

Trước kia hắn muốn chơi tử cung nhưng cô sợ đau nên nhịn, thời gian còn dài. Giờ cô dám thách thức, muốn ở ký túc xá, làm sao dễ thế? **"mày thách anh hả con điếm... hôm nay anh chơi tử cung mày cho nhớ"**.

Hôm nay phải khắc sâu ký ức, **"ghi nhớ cặc anh đâm tử cung sướng thế nào con đĩ"**.

Mãnh liệt cắm sâu, hãm miệng tử cung, va chạm liên hồi, **"va chạm tử cung sướng vãi... phun nước đi con điếm"**.

Đau quá, Quỳnh Anh vùng vẫy vô vọng, hắn độc đoán không cho đường sống, **"vùng vẫy gì con đĩ... nằm im để anh địt"**.

"Chú nhỏ..." Cô gọi.

"Chú nhỏ..." Giọng nghẹn ngào.

"Chú nhỏ... Huhu..." Lại khóc.

Quá yếu ớt. Hắn thở dài, hơi thở phả đỉnh đầu. Quỳnh Anh ngẩng mặt nước mắt giàn giụa, **"huhu... đau quá... anh thương cháu..."**.

Hắn ôm mông nhỏ nâng lên, cự vật rút chút, nhẹ nhàng va chạm hoa tâm, thịt non mẫn cảm vẫn khó chịu, **"rút ra chút... rồi đâm nhẹ tử cung... sướng chưa con đĩ"**. **Rút hẳn**, **cặc trắng xóa bọt**, Quỳnh Anh há mồm bú ọc ọc, **"ngon... bọt dâm của cháu... bú sạch cho anh..."**, liếm khuyên inox, nước miếng chảy dài, **"bú sướng... cặc anh ngon quá..."**. Tuấn Anh quỳ bú lồn, lưỡi móc sâu hút nước dâm, nuốt ừng ực, **"nước lồn cháu ngọt vãi... bú no rồi địt tử cung tiếp"**.

"Em ngoan một chút, mở cái miệng nhỏ ra để anh vào." Hắn thì thầm bên tai, giọng nhẹ nhưng không từ chối, **"mở miệng tử cung ra con đĩ... để cặc anh vào sâu"**.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #sắc