Chương 43:
Phong Bách vẫn đang gồng mình, bám chặt vào mép bàn làm việc. Toàn thân anh ta run rẩy từng cơn, mồ hôi vã ra như tắm, hòa lẫn với nước mắt và nước ối đã thấm đẫm chiếc quần tây. Cái bụng bầu khổng lồ của anh ta căng cứng đến mức dường như sắp nứt ra, và áp lực từ bên dưới trở nên không thể chịu đựng nổi. Đầu của em bé đã lấp ló, bị chặn lại một cách tàn nhẫn bởi lớp vải quần lót ướt sũng. Anh ta không hiểu tại sao, tại sao mình đã rặn hết sức, nhưng sinh linh bé bỏng vẫn không thể ra ngoài.
Kỳ, từ nhà, vẫn lặng lẽ quan sát từng biểu hiện của Phong Bách qua màn hình đồng hồ. Cô đã kích hoạt chức năng "Cơn co thắt liên tục không ngừng" và "Phản xạ rặn cưỡng bức không kiểm soát". Cô muốn anh ta phải chìm đắm trong vòng xoáy của sự đau đớn và thất bại, không có lối thoát. Đồng thời, cô cũng đã "Tăng cường độ bám dính của quần lót" vào cơ thể anh, khiến nó trở thành một rào cản kiên cố, không thể tự mình tháo bỏ trong cơn đau.
"AAAHHHH! Đau quá! Không thể! Tại sao không ra!" Phong Bách gào lên, tiếng gào của anh ta đã khản đặc, lạc đi vì tuyệt vọng. Anh ta dồn hết sức bình sinh, rặn một cú nữa, mạnh hơn, dữ dội hơn bất kỳ cú nào trước đó. Các cơ bụng của anh ta co thắt đến mức cực hạn, gân xanh nổi rõ trên cổ và trán. Anh ta cảm thấy như toàn bộ nội tạng mình đang bị ép nát.
Mồ hôi nhỏ thành dòng trên khuôn mặt và ngực anh ta. Anh ta thở dốc, từng hơi thở đều khó nhọc, đứt quãng. Áp lực ở vùng hậu môn giờ đây không chỉ là sự khó chịu, mà là một cảm giác nóng rát, như thể có một vật gì đó đang muốn xé toạc mọi thứ ra để thoát ra ngoài.
Kỳ thích thú nhìn anh ta vật lộn. Cô thấy rõ ràng từng thớ thịt trên cơ thể Phong Bách đang gồng lên, từng giọt mồ hôi đang nhỏ xuống, từng tiếng rên rỉ đang xé lòng. Anh ta đang ở đỉnh điểm của sự đau đớn và bất lực.
"Ưm... ƯƯƯƯƯƯ... ỨMMM! RA! RA ĐI!" Phong Bách lại rên lên, tiếng rên của anh ta pha lẫn sự tuyệt vọng. Anh ta nghiến răng, cố gắng đẩy mạnh hơn nữa. Cái đầu nhỏ bé của em bé vẫn kiên cường đẩy xuống, nhưng lại bị chiếc quần lót chặn lại một cách tàn nhẫn. Lớp vải ướt sũng cứ bám chặt lấy, không chịu nhúc nhích.
Phong Bách không biết mình đang rặn vào một rào cản vô hình. Anh ta chỉ cảm thấy sự đau đớn tột cùng, sự thất bại triền miên. Mỗi cú rặn đều là một sự dốc sức, một lời cầu nguyện, nhưng lại không mang lại kết quả gì ngoài sự kiệt sức và nỗi đau nhân lên.
Kỳ đã kích hoạt chức năng "Tăng cường cảm giác nóng rát ở tầng sinh môn" và "Gây cảm giác đau nhức cơ bắp toàn thân". Cô muốn Phong Bách phải cảm nhận rõ ràng sự dày vò này, từng chút một.
Phong Bách cảm thấy toàn thân mình đau nhức rã rời. Các cơ bắp căng cứng như đá, và vùng đáy chậu thì nóng rát khủng khiếp, như thể đang bị xé ra từng chút một. Anh ta rặn đến mức hoa mắt chóng mặt, tầm nhìn mờ đi.
"Hơ...Hơh ... Không... không ra..." Phong Bách thở dốc, giọng anh ta yếu ớt. Anh ta không còn sức lực để gào thét nữa, chỉ còn những tiếng rên rỉ yếu ớt thoát ra từ cổ họng. Anh ta gục đầu xuống bàn, toàn thân anh ta run rẩy không kiểm soát. Nước mắt anh ta chảy thành dòng, thấm đẫm sàn nhà.
Anh ta đã rặn liên tục trong bao lâu? Anh ta không biết nữa. Thời gian dường như ngưng đọng trong cơn đau và sự tuyệt vọng. Anh ta chỉ biết mình đang bị mắc kẹt, giữa cơn chuyển dạ dữ dội và một rào cản không thể vượt qua.
Kỳ mỉm cười. Cô biết, Phong Bách đã hoàn toàn sụp đổ. Anh ta đã bị vắt kiệt cả về thể xác lẫn tinh thần. Giờ đây, anh ta không còn một chút sức lực nào để phản kháng, không còn một chút kiêu hãnh nào để che giấu. Anh ta chỉ là một "người sản phụ" đang vật vã, hoàn toàn bất lực và tuyệt vọng.
Kỳ nhìn chiếc đồng hồ. Đã đến lúc. Cô đã tận hưởng đủ màn kịch này. Cô sẽ không để Phong Bách chết vì kiệt sức, nhưng cô sẽ xuất hiện theo cách mà anh ta sẽ không bao giờ quên được. Cô sẽ là người duy nhất nắm giữ chìa khóa cho sự sống và cái chết của anh ta và đứa con của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip