Chương 44:


Phong Bách nằm vật vã trên sàn văn phòng, trần trụi và kiệt sức. Những tiếng rên rỉ yếu ớt thoát ra từ cổ họng anh ta, hòa lẫn với tiếng khóc nức nở đầy tuyệt vọng. Cái bụng bầu khổng lồ của anh ta vẫn căng cứng, và đầu của em bé vẫn bị kẹt lại bởi chiếc quần lót đã thấm đẫm nước ối. Anh ta đã rặn hết sức, nhưng chỉ đổi lại sự đau đớn và vô vọng tột cùng. Kỳ, từ xa, đã chứng kiến toàn bộ màn kịch đau thương này, tận hưởng từng khoảnh khắc anh ta sụp đổ.

Kỳ nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay. Màn trình diễn của Phong Bách đã đạt đến đỉnh điểm. Giờ là lúc cô phải xuất hiện, không phải để cứu rỗi, mà để củng cố quyền lực tuyệt đối của mình. Cô muốn Phong Bách phải cảm thấy cô là ánh sáng duy nhất trong cơn bĩ cực, là bến đỗ duy nhất cho mọi đau khổ của anh ta.

Cô đứng dậy, thu dọn gọn gàng mọi thứ trong phòng khách, rồi gọi tài xế riêng. "Đưa tôi đến công ty Phong Vân ngay lập tức." Giọng cô vẫn bình tĩnh, không một chút biểu cảm.

Trên đường đi, Kỳ vẫn liên tục theo dõi Phong Bách qua chiếc đồng hồ. Cô thấy anh ta vẫn đang nằm đó, thỉnh thoảng lại khẽ rên rỉ khi một cơn co thắt mới ập đến. Khuôn mặt anh ta nhăn nhó, méo mó vì đau đớn. Cô biết, anh ta đang ở bên bờ vực của sự chịu đựng.

Khi chiếc xe dừng lại trước tòa nhà tập đoàn Phong Vân, Kỳ bước xuống với vẻ mặt lo lắng giả tạo. Cô nhanh chóng đi vào thang máy riêng của chủ tịch, không để ý đến ánh mắt tò mò của vài nhân viên còn nán lại làm việc. Cô muốn tạo ra một không khí khẩn cấp, một sự lo lắng chân thành.

Thang máy đưa Kỳ lên tầng cao nhất. Khi cánh cửa mở ra, cô lập tức sải bước nhanh về phía văn phòng của Phong Bách. Tim cô đập thình thịch, không phải vì lo lắng, mà vì sự hưng phấn tột độ khi màn kịch sắp đến hồi cao trào.

Kỳ đứng trước cánh cửa văn phòng Phong Bách, nơi những tiếng rên rỉ yếu ớt vẫn vọng ra. Cô hít một hơi thật sâu, rồi vặn nắm cửa. Cánh cửa không khóa. Anh ta đã quá kiệt sức để khóa lại.
Cánh cửa từ từ mở ra.

Và rồi, cảnh tượng đập vào mắt Kỳ khiến cô không khỏi mỉm cười trong lòng, dù vẻ mặt cô vẫn giữ sự lo lắng tột độ. Phong Bách đang nằm vật vã trên sàn nhà, trần trụi, với cái bụng bầu khổng lồ nhấp nhô theo từng cơn co thắt. Chiếc quần lót ướt sũng của anh ta vẫn còn mắc ở đùi, kẹt lại đầu em bé. Toàn thân anh ta run rẩy, mồ hôi vã ra như tắm, và những tiếng rên rỉ yếu ớt không ngừng thoát ra từ cổ họng. Khuôn mặt anh ta nhăn nhó, méo mó vì đau đớn và tuyệt vọng.

Kỳ lập tức thay đổi biểu cảm. Cô giả vờ sửng sốt, đôi mắt cô mở to, miệng khẽ kêu lên một tiếng.
"Anh Bách!" Kỳ kêu lên, giọng cô đầy vẻ lo lắng và hốt hoảng. Cô lập tức chạy nhanh lại phía Phong Bách, không chút chần chừ hay ghê tởm. Cô quỳ sụp xuống bên cạnh anh ta, vòng tay ôm lấy anh ta.

Phong Bách, đang chìm trong cơn đau và tuyệt vọng tột cùng, chợt cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, và giọng nói dịu dàng của Kỳ. Anh ta từ từ mở mắt, ánh mắt anh ta mờ đi vì nước mắt và mệt mỏi. Khi nhìn thấy Kỳ, một tia sáng yếu ớt lóe lên trong đôi mắt anh ta.

"Kỳ... Kỳ ơi... Em... Em đến rồi..." Phong Bách thì thầm, giọng anh ta nghẹn ngào, như một đứa trẻ vừa tìm thấy mẹ sau khi lạc. Anh ta không còn một chút sức lực nào để phản kháng hay giữ lại vẻ kiêu hãnh. Anh ta lập tức xà vào lòng Kỳ, vòng tay ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào hõm vai cô. Toàn thân anh ta run rẩy dữ dội, và những tiếng khóc nức nở bật ra, dồn dập, đầy sự ủy khuất và đau đớn.

"Anh... anh đau quá Kỳ ơi... Em bé... Em bé không ra... Ưm... Ưm... Đau..." Phong Bách nức nở, từng tiếng khóc của anh ta đều mang theo sự tuyệt vọng tột cùng. Anh ta cảm thấy như toàn bộ gánh nặng của thế giới đang đè nặng lên vai mình, và Kỳ là người duy nhất có thể giải thoát anh ta.

Kỳ ôm chặt lấy Phong Bách, nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh ta, như thể cô đang an ủi một đứa trẻ. Cô cảm nhận rõ từng giọt nước mắt nóng hổi của anh ta thấm vào vai mình, cảm nhận rõ từng cơn co thắt đang siết chặt lấy bụng anh ta. Cái bụng bầu khổng lồ của anh ta ép sát vào người cô, và cô có thể cảm nhận được đầu em bé đang cố gắng đẩy xuống, bị kẹt lại bởi chiếc quần lót.

"Anh Bách của em, anh đừng sợ," Kỳ thì thầm, giọng cô dịu dàng đến đáng sợ. "Em ở đây rồi. Em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh đâu. Em sẽ giúp anh mà. Anh phải mạnh mẽ lên vì con chúng ta." Cô nói, nhưng ánh mắt cô lại ánh lên sự thỏa mãn tột độ.

Kỳ đưa tay lên chiếc đồng hồ, khẽ chạm vào màn hình. Cô đã kích hoạt chức năng "Tạm dừng cơn co thắt cường độ cao" và "Giải tỏa áp lực tức thời". Cô muốn Phong Bách phải cảm nhận được sự giải thoát ngay lập tức khi cô ở bên, để anh ta càng phụ thuộc vào cô hơn nữa.

Ngay lập tức, Phong Bách cảm thấy cơn đau dịu đi đáng kể. Áp lực ở vùng đáy chậu cũng giảm bớt. Anh ta thở phào nhẹ nhõm, tiếng khóc của anh ta dần nhỏ lại, chỉ còn những tiếng nấc nghẹn ngào. Anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Kỳ, ánh mắt đầy biết ơn và sự phụ thuộc tuyệt đối.

"Kỳ... em... em đến rồi..." Phong Bách lặp lại, giọng anh ta yếu ớt.

Kỳ mỉm cười. "Vâng, em đến rồi. Em sẽ ở đây với anh. Giờ, anh phải nghe lời em nhé. Chúng ta phải giúp em bé ra ngoài."

Cô nhẹ nhàng đỡ Phong Bách ngồi dậy. Anh ta vẫn còn trần trụi, với chiếc quần lót vướng víu ở đùi. Kỳ không chút ngần ngại, cô nhanh chóng cúi xuống, kéo chiếc quần lót của Phong Bách xuống hẳn. Cái đầu của em bé lập tức lộ ra rõ ràng hơn, và một dòng nước ối nữa lại chảy ra.
Phong Bách khẽ rùng mình, khuôn mặt anh ta đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng anh ta không còn sức lực để phản kháng. Anh ta chỉ biết tin tưởng hoàn toàn vào Kỳ.

Kỳ nhìn thẳng vào mắt Phong Bách, giọng cô đầy kiên quyết nhưng vẫn dịu dàng. "Anh Bách, giờ anh phải làm theo lời em. Anh phải rặn khi em bảo rặn. Anh sẽ làm được mà."

Phong Bách khẽ gật đầu, đôi mắt anh ta đầy sự phục tùng. Anh ta đã hoàn toàn chìm đắm vào sự kiểm soát của Kỳ, trở thành một con rối hoàn hảo trong tay cô. Và Kỳ biết, đây chính là lúc cô sẽ kết thúc màn kịch này, theo cách mà cô muốn, và Phong Bách sẽ mãi mãi là của cô, cả thể xác lẫn tâm hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip