Chap 33: Hậu quả của việc chơi qua đường

Có một lần Net Siraphop đi ra ngoài có việc, đêm đó trời mưa khá to nên hắn báo trước rằng sẽ về trễ.

Lần này khi về đến nơi, căn biệt phủ cũng sáng rực đèn hoa. Hắn cho rằng James Su có lẽ sợ kiểu thời tiết như này nên lần nào mưa gió cũng bật đèn khắp nơi.

Nhưng một lần khác, đêm đó cũng mưa gió sấm chớp đùng đùng, hôm đó hắn ở nhà. James Su không bật thừa một cái đèn nào cả, thậm chí đèn trong nhà cũng lập lòe chỗ sáng chỗ tối như lần đầu hắn bước vào nhà cậu. James Su còn dám một mình che ô đi sang nhà tổ thắp hương rồi quay lại cơ mà!

Tức là em ấy không sợ mưa to, không sợ sấm chớp, càng không sợ tối, và tất nhiên cũng không sợ ở một mình?

Đêm mưa gió đó, hắn và James Su đóng cửa làm tổ trên tầng 2.

Hai người dính chặt lấy nhau trên ghế lười. Net Siraphop cố tình tắt hết phân nửa đèn điện ngoài vườn, trong phòng cũng để mỗi đèn ngủ, phải nói là tối hết sức có thể.

Bên ngoài tấm kính sát đất là ban công bị mưa gió đập tả tơi, không gian bên ngoài vừa tối tăm vừa đáng sợ.

James Su tựa vào người hắn lim dim buồn ngủ, không có chút biểu hiện hoảng sợ nào. Đúng là có ôm hắn, nhưng kiểu ôm này là do quen tay quen hơi, không phải vì sợ.

"Em cảm thấy thời tiết ở đây khắc nghiệt hơn hay ở London khắc nghiệt hơn?"

James trả lời luôn mà không cần nghĩ nhiều:

"Ở Krungthep khí hậu khó chịu hơn, nhưng riêng khu nhà em thì dễ chịu. Chỗ này hay mưa lắm, rộng rãi lại còn nhiều cây xanh, mát mẻ trong lành. Anh thấy đúng không?"

Ừm, nói thế thì em ấy không có vấn đề gì với thời tiết.

"Bình thường em không thích bật đèn điện sáng choang, nhưng sao mấy lần anh về khuya anh lại thấy em bật hết đèn trong nhà lên thế?"

Lần này cũng không có gì phải đắn đo hết:

"Thương anh đó, nghĩ anh sợ tối nên mới bật hết đèn đóm lên cho anh đỡ sợ. Bật hết đèn trong nhà này lên có thể sáng ra tới đầu làng luôn ấy."

Mẹ kiếp, Net Siraphop cảm động đến mức muốn chửi thề!

Hóa ra em yêu nói ít làm nhiều, em yêu thương mình như thế thì mình quan trọng nhất trong cái biệt phủ này rồi còn gì?

Từ cái đêm hôm đó, hắn bắt đầu tính chuyện giải quyết cái căn biệt phủ này, làm cho nó triệt triệt để xếp dưới hắn một bậc.

...

James Su thừa nhận cậu cảm thấy căn nhà này ấm áp hơn, giống "nhà" hơn từ khi Net Siraphop chuyển đến. Lý do càng không cần phải nghĩ nhiều, ở với người mình yêu thì ở đâu chẳng là nhà.

Từ khi ông nội mất, căn nhà này đơn thuần chỉ là một chốn về, một nơi bình yên cho cậu nương náu.

Cậu ở đây lâu tới mức bất ngờ rời khỏi nó một vài ngày cậu liền thấy bất an. Nhưng hôm cậu trốn ở khách sạn, lý do khiến cậu nôn nóng được về nhà không phải vì nhớ nhà, mà là nhớ cái người đang chờ cậu ở nhà.

Có thể căn nhà này đối với cậu, bây giờ chỉ là di vật mà ông nội để lại. Đương nhiên không thể bán. Chắc Net Siraphop cũng không trẻ con tới mức đi hỏi câu em yêu anh hơn hay yêu cái nhà này hơn đâu nhỉ?

Không lâu sau đó, Net Siraphop tự nhiên trở chứng hờn giận:

"Giữa anh và cái nhà này, nếu chỉ được chọn một, em sẽ chọn cái nào?"

James Su: ...

Sợ cái gì có cái đó thật mà, James Su cảm thấy nên chọn cái nhà nha, nên như vậy nha, vừa không ồn ào còn được giá.

--------- 3 năm sau ----------

London, năm 20xx

Con đường Stonegate sầm uất, những căn nhà và cửa tiệm có thiết kế gợi về một miền ký ức cổ kính chạy dài san sát nhau, mang phong cách thuộc về những năm 70 cuối thế kỷ XIX.

Gần cuối góc đường, những người giao hoa đang bận rộn vận chuyển và kiểm kê các thùng hoa đủ loại vào cửa tiệm hoa số 29.

Mỗi buổi sáng thứ 7, công việc định kỳ của quý cô của Leyla là kiểm kê lại hoa và nhập thêm hoa.

Chịu thôi, chả hiểu sao học Mỹ Thuật ra mà thế nào lại bị thằng bạn cùng lớp lôi về bán hoa cho nó. Leyla nghĩ tới nghĩ lui thấy cũng hơi kỳ quặc nhưng nếu đừng nghĩ nhiều thì công việc này cũng tốt lắm. Tự do, không bị ai quản thúc, mà lương lại cao.

Ông chủ của tiệm hoa số 29 là James Supamongkon, ông chủ chỉ chịu trách nhiệm mở cửa tiệm và trang trí, còn đâu công tác khác đều giao đứt cho Leyla. Leyla cảm thấy tầm này James Su muốn quản được cô cũng lực bất tòng tâm.

Bên cạnh tiệm hoa số 29 là một coffee shop, phục vụ cafe và bánh ngọt. James Su thường lui tới đây hơn là tiệm hoa. Nhưng người quản lý tiệm cafe cũng không phải James Su, mà là Marcus - bạn trai của Leyla.

James Su bảo mình bận, không có nhiều thời gian cho lắm, cậu sẽ chỉ ghé qua xem cần chỉnh lý và cập nhật lại vấn đề gì hay không, sau đó lại biến mất.

Vậy cho hỏi, quý ngài James Su bận cái gì thế ạ?

Đúng là bận thật đấy. Mỗi ngày James Su dành đa số thời gian của mình cắm mặt vào vẽ vời, cứ vẽ rồi xóa, xóa rồi vẽ. Cậu bị ekip của mình hối thúc ít nhất 2 năm phải cho ra được một bộ sưu tập.

Cực - kỳ - áp - lực!

James Su thường ngồi bên bàn làm việc đặt cạnh cửa sổ phòng làm việc, hướng ra vườn hoa, không gian làm việc của cậu thật sự rất nên thơ, nhưng cung cách làm việc của cậu lại không được hòa hợp với cảnh quan cho lắm.

Ngồi được 5 phút thì nằm bò ra, bò được 5p thì trèo lên bàn bẻ hoa bẻ lá ngoài cửa sổ.

Rất nhiều lúc Net Siraphop rất không hiểu! Tại sao phải nhoài người qua cửa sổ nghịch cây cỏ trong khi mình có thể ra ngoài chơi luôn? Tại sao không ra vườn chơi xong rồi vào làm việc tiếp? Em ấy có thể chỉ chơi và không làm việc cũng được mà?

Net Siraphop không hiểu, không thể hiểu.

Net Siraphop là "bạn sống chung nhà" kiêm người yêu của James Su tại London. James đã đồng ý theo Net Siraphop quay trở lại London, quyết định cùng nhau trải qua năm tháng sau này ở đây.

Ban đầu Net Siraphop đề nghị mua một căn nhà mới theo ý của James Su, cậu chi tiền hay hắn chi tiền đều được, hắn cũng không ngại sống trong nhà của cậu, dù sao hắn cũng quen "ở nhờ" rồi.

Nhưng mà không ngờ tâm lý James Su lại nhẹ nhàng hơn hắn nghĩ hơi nhiều.

James Su: "Anh mang em qua đây thì anh phải mua nhà cho em chứ. Đừng có keo kiệt."

Căn nhà chọn là căn nhà cũ của Net Siraphop, họ cố gắng mua lại rồi sửa chữa. Hắn định mua một căn nhà vườn lớn hơn cho James nhưng James lại khăng khăng muốn căn nhà cũ. Chịu thôi, mình bán đi xong phải tự đi mua lại với giá trên trời.

------------
3 năm trước Net Siraphop đã thành công tỏ tình với James Su. Một lần nữa trở thành bạn trai của James Su.

Hắn đánh liều hỏi xem cậu có chịu sang London sống cùng mình hay không? Còn căn biệt phủ sẽ tạm thời chuyển cho Thomas quản lý.

Thomas có quyền cho thuê lại căn biệt phủ và sử dụng nó cho các hoạt động dịch vụ trừ mua bán. Cũng có thể coi như Thomas giúp họ trông nhà. Họ không làm việc với Cenic Land mà ủy thác trực tiếp cho Thomas.

Net Siraphop cũng băn khoăn, hắn sợ James sẽ không đồng ý cho Thomas thuê lại căn biệt phủ này. Dù sao bầu không khí có phần âm trầm cổ kính ở đây cũng khiến người ta khó liên tưởng đến việc gán nó cho mục đích thương mại. Thế nhưng James đã đồng ý, cậu tin Net Siraphop sẽ thu xếp ổn thỏa.

Net Siraphop từng hỏi James Su rằng nếu bước ra khỏi chiếc vỏ ốc của riêng em và đi theo anh, có thể phải đi khắp mọi nơi, em nghĩ kỹ chưa?

James Su bật cười, như thể cậu không hề gặp khó khăn khi hạ xuống quyết định này.

"Em đi theo anh thì anh phải làm vỏ ốc cho em, đổi vỏ thôi mà. Anh làm được thì em theo anh."

—------------------

James Su đến London, thuê lại 2 căn nhà xinh xẻo trên đường Stonegate để mở tiệm cà phê và tiệm hoa. Ban đầu cậu còn hứng thú dào dạt với việc làm ăn, nhưng khi mọi thứ đi vào hoạt động, bước đầu ổn định, James lại không hứng thú nữa.

Thế là James Su trở thành ông chủ trên danh nghĩa, thẳng tay chuyển nhiệm vụ coi sóc cửa tiệm cho Net Siraphop.

James Su tiếp tục cuộc sống của mình dưới bầu trời London, như một con bươm bướm xinh đẹp tự do trong vườn hoa rộng lớn của Net Siraphop.

Vẫn là vùng an toàn nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, nhưng James đã không còn sợ hãi, không còn muốn liều mạng bay ra khỏi nó cho bằng được. Cậu cảm thấy an toàn, cảm thấy mình được vô tư tự do trong sự bao bọc của hắn.

Năm dài tháng rộng kề cạnh bên nhau, vậy mà những chiếc ôm cùng những nụ hôn vẫn luôn nồng nhiệt như ngày đầu tiên, James không thể tìm ra một từ nào định nghĩa về cậu và Net Siraphop đúng hơn từ "yêu".

Cậu biết rồi, biết Net Siraphop yêu mình, cậu tin cái người ngày ngày bầu bạn bên mình cũng yêu mình nhiều như mình yêu người ta.

Tương lai mang theo kỳ vọng, mang theo những mong đợi tốt đẹp gắn liền với tình yêu đang trong thực tại. Lần đầu tiên James Su muốn gửi chút mong đợi vào tương lai, cũng là lần đầu tiên Net Siraphop muốn vun vén cho tương lai của hắn cùng một người khác.

Cảm ơn Net Siraphop, cảm ơn vì em quen chơi thôi nhưng anh lại cho là thật! Cảm ơn anh!

Cảm ơn James Su, cảm ơn em đã chọn anh chứ không phải là một thằng khốn nào khác!

—------END----------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip