Chap 2.2: Có nhân ắt có quả. Báo ứng của ba chính là con
Tiêu Chiến lắc lư trên ghế tổng tài nhìn cục bông nhỏ hết sờ cái này đến sờ cái kia trong phòng làm việc của hắn. Đúng vậy, Vương Nhất Bác hôm nay phải tham dự một buổi trình diễn thời trang nên mang Quả Dứa đến đây cho hắn chăm. Vốn không phải ở nhà không có người trông coi tiểu tử này mà là vì nó kiên quyết không chịu ở nhà một đường bám lấy Vương Nhất Bác mà hôm nay Vương Nhất Bác còn có buổi diễn thuyết về bộ sưu tập của mình thiết kế cũng không thể nào ôm theo một đứa nhỏ bên người chỉ đành mang con trai đến Tiêu thị nhét vào lòng Tiêu Chiến.
Hắn nheo nheo mắt nhìn con trai nhỏ đang không ngừng bứt cây phát tài của hắn, bứt đến lá cây trải đầy dưới đất mới miễn cưỡng rời ghế nhấc bổng đứa nhỏ lên đi đến đặt lên bàn làm việc còn bản thân thì nghiêm nghị đối mặt với nó, nói
-Ai cho con nghịch? Ngoan ngoãn một chút
Quả Dứa tròn xoe mắt nhìn Tiêu Chiến sau đó hì hì cười hai cái ôm lấy cổ hắn nói
-Ba ba, Quả Dứa muốn ăn kem
Tiêu Chiến nghe xong không có ý cho con trai ăn thứ đồ vừa lạnh vừa ngọt kia nhưng còn chưa kịp từ chối thì nhóc con trong ngực đã bo bo vào má hắn hai cái. Được, ăn kem thì ăn kem. Gọi người vào dọn bãi chiến trường do con trai mình gây ra sau đó hai cha con cùng nhau sang cửa hàng tiện lợi đối diện cùng nhau ăn kem.
Vẫn là trời không độ hắn, nhóc con ăn một lúc hai cây kem hôm sau liền viêm họng phát sốt quấy khóc suốt hai đêm, hắn thức dỗ con đến hai mắt thâm quầng đã vậy còn bị Vương Nhất Bác quạt cho một trận vì tội cho con ăn đồ lạnh. Làm cha thật không dễ dàng a.
---
Tiêu Chiến ôm gối đầu vươn mắt cún nhìn Vương Nhất Bác đang uống sữa do hắn pha. Đúng là thời gian trôi đi cũng không còn mặn nồng nữa, Tiêu Chiến trong lòng buồn bực không thôi. Vương Nhất Bác lúc nào cũng lao đầu vào công việc đến nổi có khi suốt cả một tuần đến nước đậu hắn cũng không có mà húp chứ đừng nói đến đậu hủ. Sau khi thấy cậu uống sữa xong, Tiêu Chiến liền gọi người làm vào dẹp ly xuống bếp, sau đó còn không quên nháy mắt dặn dò người làm chốt cửa phòng giúp. Vương Nhất Bác sau một ngày cặm cụi làm việc có chút mệt mỏi vươn vai xoay eo một cái, cậu cảm thấy dạo này xương cốt hình như có chút không tốt, còn rất thường xuyên bị đau lưng. Nhìn sang ông xã định kêu hắn nằm xuống ngủ sớm một chút thì lại va phải ánh mắt long lanh như trẻ nhỏ đang chờ đợi điều gì.
Cậu biết chứ, công việc của cậu dạo này rất bận rộn vì phòng làm việc đang rơi vào thời kì hưng thịnh, nhãn hàng thời trang của cậu đang trên đà mở rộng sang khu vực Châu Âu nên việc nhiều không xuể, có hôm hơn 12h đêm mới về đến nhà, vừa về đã thấy Tiêu Chiến chống tay ngủ gục trên sô pha trong lòng còn có thêm con trai úp mặt vào ngực ba ba ngủ ngon lành. Trong lòng Vương Nhất Bác không khỏi chua xót trách bản thân quá để tâm vào công việc mà quên mất rằng ông xã và con trai nhỏ của mình. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống hôn nhẹ lên môi Tiêu Chiến một cái, mơ hồ cảm thấy môi bị hôn còn có mùi nước hoa của cậu hắn liền tỉnh giấc
-Em về rồi sao? Mau lên lầu tắm gội rồi ăn cơm, anh bế con lên phòng sẽ xuống hâm nóng thức ăn lại cho em
Vương Nhất Bác nhìn ông xã vừa nói với mình vừa nhẹ nhàng ôm Quả Dứa đứng dậy cảm thấy Tiêu Chiến chịu thiệt thòi quá nhiều, hàng tá việc ở công ty đã đủ làm hắn mệt mỏi rồi ấy vậy mà về nhà còn phải chăm con còn phải thức đến khuya đợi cậu về.
-Không cần đâu, em có ăn khuya cùng mọi người ở H&M rồi, anh với con mau đi ngủ trước đi, mai còn phải đi làm
Mà công việc vẫn là không bỏ xuống được, nếu chỉ ảnh hưởng đến mình cậu thì đương nhiên không thành vấn đề nhưng còn nhân viên thì làm sao có thể bỏ mặc họ được thế là mãi đến tận hôm nay mọi việc gần như đến giai đoạn hoàn thành mới có thể buông ra thở một chút. Vốn muốn nghỉ ngơi nhưng thấy ông xã như vậy cũng không đành lòng cậu đành hướng Tiêu Chiến giơ tay ngoắc ngoắc như gọi cún, hắn thấy vậy hai mắt sáng rực liền ném gối đầu ra khỏi người lao đến áp cậu xuống giường. Vương Nhất Bác bật cười vòng tay ôm lấy cổ hắn chủ động kéo cả hai vào một nụ hôn nồng nhiệt.
Trong lúc đôi chồng chồng già đang hành sự thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác bị dọa cho sợ mất mật. Quả Dứa ngoài cửa thút thít khóc không ngừng gõ cửa, chẳng qua là trong lúc ngủ lại mơ thấy hai ba cùng nhau nắm tay bỏ mình ở ngoài đường thế là liền khóc ré lên chạy sang phòng hai người muốn ngủ cùng. Ai ngờ vừa chạy đến cửa thì không với tới tay nắm, đã vậy còn nghe thấy tiếng cha cha khóc trong phòng, trẻ con đơn thuần nghĩ chắc chắn là cha cha bị ba ba ăn hiếp liền đập cửa không ngừng, đã vậy còn khóc lớn hơn, vừa nấc vừa muốn vào đánh ba ba một trận vì dám làm cha cha khóc.
Tiêu Chiến đứng hình vùi mặt vào hõm cổ Vương Nhất Bác, khi Quả Dứa lên ba hắn đã ý thức được có con nhỏ rất là ảnh hưởng đến sinh hoạt chồng chồng nên tự tay trang hoàng cho con trai phòng riêng nào ngờ vẫn bị con trai yêu dấu quấy rầy.
Lão Ngô nghe tiếng tiểu thiếu gia khóc thì nhanh chóng chạy ra mang cậu nhóc trở về phòng, Quả Dứa vừa ôm cổ lão Ngô vừa mách lẻo
-Huhu...ông ơi, ba ba ăn hiếp cha cha
Lão Ngô cười cười xoa đầu đứa trẻ bám trên người mình cười cười nói
-Hai người họ đang chơi "kéo búa bao" thôi
Lão Ngô đặt Quả Dứa xuống giường kéo chăn đấp kín, đợi đến khi đứa trẻ đã say giấc rồi mới rời đi, trước khi trở về phòng ngủ ông còn không quên tự nhủ "Ngày mai phải gọi người lắp thêm cách âm phòng của Tiêu Chiến thôi"
Tiêu Chiến không còn nghe thấy tiếng con trai nữa định tiếp tục chơi "kéo búa bao" lại bị Vương Nhất Bác đá lăn sang một bên, cậu lồm cồm nhặt lại quần áo mắng
-Anh có lương tâm chút đi, đi xem Quả Dứa có làm sao không đã
Trời đánh còn tránh bửa ăn mà tiểu tử thối kia lại dám cắt ngang bửa ăn khuya của hắn nhưng bậc làm cha cũng không thể làm khác hơn chỉ đành chui vào nhà vệ sinh tốc chiến tốc thắng sau đó chạy sang phòng của con trai.
Sau đó...làm gì có sau đó nữa.
Sau khi toang bửa ăn khuya Tiêu Chiến buồn bực rời khỏi giường xỏ chân vào dép đi trong nhà xuống bếp nấu một ít cháo trắng cho cậu, đang loay hoay tìm trứng vịt muối để ăn cùng với cháo thì đùi bị ôm lấy từ phía sau "phập" một phát cảm thấy một mảng thịt đùi bị gặm lấy. Hắn cúi đầu thì nhìn thấy cái đầu nấm nho nhỏ đang áp vào đùi mình, hàm răng đang cắn hắn càng ngày càng nghiến chặt hơn. Tiêu Chiến đã quá quen với trò phá phách của con trai chỉ biết bất lực gỡ cái đầu nho nhỏ khỏi đùi sau đó luồn tay xuống nhấc bổng Quả Dứa lên đối diện với hắn hỏi
-Sao lạ cắn ba ba?
Quả Dứa tức đến mức hai mắt đỏ hoe nghẹn giọng nói
-Ba ba dám ức hiếp cha cha, con sẽ thay cha cha trả thù
Tiêu Chiến ngẫm nghĩ từ khi mang Quả Dứa về à không, nói đúng hơn là từ khi hắn xem cậu là tâm can bảo bối đến nay hắn tuyệt đối chưa từng nặng lời với Vương Nhất Bác một chữ nào, luôn duy trì hình mẫu một người chồng, người cha tốt thì làm sao có thể bắt nạt Vương Nhất Bác được? Tiêu Chiến nheo nheo mắt chợt nhớ lại chuyện tối hôm qua trên trán bất giác rịn ra một tầng mồ hôi nói
-Không phải, chỉ là ba ba và cha cha chơi kéo búa bao thôi
Nhóc con vẫn là nửa tin nửa ngờ, tóm lại là đợi cha cha thức giấc rồi hỏi sau, nếu thật sự ba ba dám bắt nạt cha cha Quả Dứa sẽ dẫn cha cha bỏ trốn, đến quần áo cũng xếp sẵn vào cặp khủng long nhỏ trên phòng rồi.
Ngay lúc này Vương Nhất Bác từ trên lầu đi xuống, còn không quên vươn vai một cái thật sảng khoái. Quả Dứa vừa thấy cậu liền vùng vẩy đòi Tiêu Chiến thả xuống rồi chạy ngay tới chỗ cha cha. Vương Nhất Bác nhìn thấy cục cưng nhà mình lon ton chạy đến liền khom người ôm lên. Quả Dứa giơ hai bàn tay mập mạp áp vào má Vương Nhất Bác quan sát thật tỉ mỉ thì phát hiện hai mắt của cha cha sưng vù, chắc chắn là cha cha bị ba ba ức hiếp đến khóc không ngừng vì mỗi lần mình khóc mắt cũng sưng to thế này, tự cho phán đoán của bản thân là đúng Quả Dứa liền quan tâm hỏi
-Cha cha, mắt cha cha làm sao vậy? Có phải bị ba ba bắt nạt không?
Vương Nhất Bác thoáng giật mình, lúc nãy nhìn trong gương quả thật mắt cậu sưng đến đáng thương. Tuy là hôm qua lâm trận không lâu nhưng Tiêu Chiến bị "bỏ đói" lâu ngày nên có chút hung hãn, hại cậu phải khóc lóc xin tha không thôi. Loại chuyện đáng xấu hổ này còn bị con trai nhỏ hỏi đến hại cậu không khỏi căm phẫn liếc Tiêu Chkên một cái, sau đó dịu dàng nói với con trai
-Không có, chỉ là đêm qua chơi kéo búa bao hăng quá, khi ba con ra kéo vô tình chọt vào mắt cha thôi
Loại chuyện vô lí vậy mà cũng bịa ra được.
Tiêu Chiến đứng trong góc bếp bị chồng nhỏ lườm một cái liền cụp đuôi quay lại tiếp tục nấu bửa sáng, trong lòng âm thầm rơi nước mắt. "Ăn khuya" không ngon đã đành, sáng ra còn bị con trai gặm một cái trả thù, sau đó còn bị lườm hăm dọa...bất công, quá bất công.
---
Chắc là phần sau tôi sẽ viết về Khoan Cẩm hoặc Bân Thành a chứ tôi "mợt mủi" với đôi chồng chồng già này qué
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip