Phần 32 : Lo Lắng

Nhất Bác từ khi được đưa về phủ thì trong phủ lúc nào cũng vui vẻ tràn ngập tiếng cười sức khỏe của Nhất Bác cũng dần hồi phục có thể ra ngoài đi dạo tự mình làm việc hoạt động không còn cần sự trợ giúp của người khác nữa .

Tuy vết thương trên người cậu đã lành hẳn hết cả chỉ có vết thương trên cánh tay bị sói cào có phần sâu mà để lại một vết sẹo không lớn lắm lúc đầu cậu rất buồn khi nhìn thấy vết sẹo đó nhưng được Vương Khải hết sức quan tâm và an ủi mà cậu không còn buồn nữa.

''Hầu Gia người mau xuống đây đi nếu để Quốc Công quay về nhìn thấy thì bọn nô tỳ sẽ bị đánh chết đấy xin người mau xuống đây đi ''.

''Các ngươi không nói thì làm sao phụ thân ta biết ''.

''Tiểu Hầu Gia bọn nô tỳ cầu xin người, người làm ơn xuống đi ''

''Được rồi được rồi ta xuống ngay đây các ngươi thật phiền ''.

Cả đám nô tỳ thấy Nhất Bác sao một hồi năng nỉ ỉ ôi cũng chịu trèo xuống thì thở vào nhẹ nhõm bác quản gia lớn tuổi liền chạy lại đỡ lấy Nhất Bác xuống mà thở dài.

''Ôi đại tổ tông của tôi ơi sao người phải trèo lên đó để làm gì? Ở đây đã có người hầu người cần gì thì cứ việc nói một tiếng tôi sẽ cho người làm ngay người đừng trèo lên đó nữa rất nguy hiểm lỡ xảy ra chuyện gì cái mạng già này cũng không đền nổi đâu ''.

Cả đám nô tỳ phía sao cũng đồng loạt gật đầu đồng ý theo đại tổ tông nhà bọn họ thật sự rất biết cách làm cho người khác lo lắng từ ngày vị tiểu hầu gia này về phủ trong vương phủ trở vui vẻ hơn cũng tràn ngập tiếng cười nhiều hơn tuy vậy vị tổ tông này đôi lúc cũng gây ra một số phiền phức gắt rối không kém giống như chuyện vừa rồi .

Nhất Bác đưa tay gãi đầu ái ngại thật ra vừa rồi trong lúc đi dạo cậu nhìn thấy có một chú chim bị rớt ra khỏi tổ nên muốn giúp chúng quay về tổ với bố mẹ chúng nên đã trèo lên cây khiến cho tất cả người hầu ở trong Vương phủ một phen hoảng sợ tim của bọn họ vì cậu mà muốn thoát cả ra ngoài .

''Thật sự xin lỗi mọi người ta thật không cố ý làm cho mọi người lo lắng ta chỉ muốn giúp chú chim đó quay về tổ thôi ''.

'' Được rồi ngài không sao là được rồi ngài mà có mệnh hệ gì thì cái mạn nhỏ của tất cả mọi người ở đây cũng không còn mong người sao này đừng làm như vậy nữa ''.

''Ta biết rồi sao này ta sẽ không như thế nữa '.

'' Nhất Bác con lại gây ra chuyện gì nữa vậy ? ''

''Phụ thân con không có ''.

Nhất Bác nũng nịu nắm lấy tay ông mà lắt qua lắt lại vương đôi mắt to tròn nhìn ông như một đứa trẻ nhỏ đang chờ được nhận quà vậy .

Vương Khải từ trong cung trở về nhìn thấy mọi người tụ lại một chỗ thì đã biết nhi tử nhà mình lại gây ra chuyện Vương Khải nhìn Nhất Bác bất lực với sự nghịch ngọm của đứa con trai này của mình nhưng cũng không biết làm gì ngoài việc yêu thương chiều chuộng cậu thôi hai người cứ thế mỗi người một tiếng người thì la rầy nhưng trong lời nói lại toàn là sự yêu thương còn người kia thì liên tục gật đầu vâng vâng dạ dạ cho đến khi nghe thấy một giọng nói trầm ấm phát ra từ phía sao thì hai người mới dừng lại .

''Nghe nói trong Vương phủ của Quốc Công vừa xuất hiện một người đúng là  giống như lời đồn thật khả ái ''.

''Ôi da là Nguyên Soái ca sao hôm nay có chuyện gì mà đến đây vậy ''?

''Cũng không có việc gì chỉ là gần đây ta nghe nói Vương Khải đệ vừa tiềm thấy nhi tử của mình nên muốn qua xem có đúng thật vậy không mà chúc mừng đệ thôi ''.

''Đúng vậy trùng hợp trên đường về Kinh Thành đệ gặp Nhất Bác và đưa nó về Vương phủ cũng được vài hôm nên vẫn chưa thông báo cho mọi người biết Nhất Bác con mau chào thúc thúc đi Giang ca đây là Nhất Bác nhi tử nhà đệ ''

''Con chào thúc thúc con là Nhất Bác ''

''Được rồi đều là người nhà cả không cần phải khách sáo như vậy Vương Khải đệ có thể tiềm thấy nhi tử của mình ta cũng rất vui mừng cho đệ mấy năm qua cực khổ cho đệ rồi ''.

'' Vâng cảm ơn huynh lúc nhận lại được nhi tử đệ thật sự đã rất vui đệ nhất định sẽ bù đắp lại những gì đã mất lại cho nó ''.

''Được  hình như Nhất Bác nó có ngoài rất tuấn tú thật giống đệ thời trẻ nhỉ ''

''Vậy sao đệ thì thấy nó giống mẫu thân nó hơn ''.

''Vậy sao ?  giống ai cũng vậy đều là nhi tử của đệ cả Nhất Bác này phụ thân của con đã rất cực khổ để đi tiềm con đấy ''.

''Vâng cảm ơn thúc thúc con nhất định sẽ hiếu thảo với người ''.

''Tốt đúng là một đứa trẻ ngoan không uổng công phụ thân con cực khổ đi tiềm con như vậy ''.

'' Được rồi hôm nay huynh qua đây có phải có việc gì quan trọng đúng không ? Còn gặp nhi tử nhà đệ đó chỉ là cái cớ thôi đúng không ? ''

'' Đúng là không thể qua mắt được đệ nhưng mà để gặp tiểu hầu gia của nhà đệ cũng là thật ''.

'' Được rồi vậy chúng ta vào trong nói chuyện đừng đứng ngoài này nữa ''.

''Được chúng ta vào trong thôi ''

'' Nhất Bác con cũng về phòng nghĩ ngơi đi vết thương của con vẫn chưa khỏi hẳn đâu ''.

Vương Khải và Giang Phong Miên đi vào đại sảnh cùng nhau uống trà nói chuyện .

''Nhất Bác đúng thật là khả ái quả đúng với lời đồn ở bên ngoài ''

''Lời đồn sao bọn họ nói gì ? ''

'' Đúng vậy ta nghe bên ngoài nói trong phủ của Vương Quốc Công vừa xuất hiện một tiểu hầu gia vô cùng khả ái lại còn rất tuấn tú xinh đẹp hơn cả nữ nhân nữa lại còn rất giỏi giang nữa giờ nhìn thấy thật không làm ta thất vọng ''.

''Bọn họ chỉ nói qúa thôi Nhất Bác không thể nào ưu ái như vậy đâu mà nếu có thì cũng đúng thôi nó là nhi tử của đệ mà ''.

Giang Phong Miên nghe Vương Khải nói đoạn cuối mà ngụm trà vừa uống vào miệng cũng vội phun ra

''Vương Khải đệ có cần tự tin qúa vậy không ''?

''Vậy thì sao chứ ? Còn huynh không phải chỉ qua đây để khen nhi tử của nhà đệ thôi chứ ''?

'' Được rồi không nói nữa chúng ta vào chuyện chính không biết gần đây đệ có nghe tình hình ở vùng biên giới của nước ta và Minh Quốc không ''?

''Đệ có nghe qua một chút ''.

''Ừm thật ra mọi chuyện lúc trước cũng không nghiêm trọng đến vậy nhưng không ngờ Minh Quốc lại có thể nham hiểm độc ác đến vậy có thể mua chuột người bỏ thuốc hạ độc Tiêu Chiến nên mọi chuyện mới xảy ra nghiêm trọng như vậy ''

''Tiêu Chiến bị hạ độc sao rồi thằng bé có sao không? Nó thế nào rồi ''.

''Mọi chuyện vẫn ổn không nặng lắm chỉ là nó vẫn hô mê không chịu tĩnh lại mà chuyện ở biên giới lại càng ngày càng quan trọng nên ta định đích thân đến đó  xem mọi chuyện thế nào còn chuyện ở trong Kinh Thành phiền đệ giúp ta canh giữ ''.

''Được huynh cứ yên tâm dao cho đệ ''.

''Nghe đệ nói vậy ta cũng an tâm rồi đệ nhớ phải cận thận Minh Quốc rất giang xảo ''.

''Vâng huynh cứ yên tâm đệ sẽ cận thận ngày mai đệ sẽ vào cung diện thánh bàn bạc đối sách kĩ hơn với hoàng thượng huynh cứ yên tâm ''.

̃
''Được nếu vậy ta cũng yên tâm hơn rồi ta về chuẩn bị đây ''.

Nhất Bác vì tò mò mà lén đứng bên ngoài nghe lén mà nghe được tất cả mọi chuyện kể cả chuyện Tiêu Chiến vẫn còn hô mê vẫn chưa tỉnh lại khiến cho Nhất Bác cảm thấy vô cùng lo lắng trong lòng cũng thấp thỏm lo âu .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip