Chương 19 - Xa lạ (2)
Từ ngày hôm đó bắt đầu, hai người chưa từng gặp lại nhau. Ngay cả trong tiệc tẩy trần của anh hay hội nghị chiến thuật, cậu cũng không một lần xuất hiện.
Mỗi lần như vậy, đều là Lam Hi Thần đứng ra giải thích. Các tiên thủ cũng đa phần là người nói lý lẽ, có Trạch Vu Quân ra mặt, họ cũng không tiện soi xét nhiều.
Nhưng một lần hai lần còn có thể cho qua, càng về sau khi cuộc chiến đã đến hồi quan trọng, một trong các tiên thủ lại liên tục vắng mặt, ngay cả Lam Hi Thần cũng không thể viện thêm cớ cho cậu. Bàn qua tán lại, một vị tiên thủ liền đứng lên chỉ trích Hàm Quang Quân. Nhưng lão vừa mở mồm nói được mấy câu, phía sau lưng đột nhiên rét lạnh, lời còn lại như đông cứng trong họng, làm cách nào cũng không nói được nữa.
Lão liếc mắt nhìn người kia một chút, trong lòng thoáng run rẩy, nhưng mặt già vẫn cần sĩ diện, lão đành gượng hắng giọng nói vài câu chống đỡ, sau đó lủi xuống đứng sau lưng người khác.
Người xung quanh thấy tình hình có biến, cũng lén lút đánh mắt nhìn nhau.
Họ đều biết Ngụy công tử từ khi trở về đã có chút khác lạ, nhưng không ngờ càng về sau, người này càng trở nên đáng sợ.
Tình hình trận chiến họ đều nắm rõ, đã nghe qua những vụ người Ôn gia bị diệt sát toàn bộ, cũng nhìn thấy tình trạng tử vong của bọn họ. Tuy Ôn gia tội ác tày trời, chèn ép họ không ngóc đầu lên nổi, nhưng khi nhìn thấy tử trạng những người này, lòng họ vẫn không nhịn được mà run sợ. Thủ đoạn này, nào phải một người bình thường có thể làm.
Dù không có nhân chứng vật chứng, nhưng trên đời này nào có vách tường không lọt gió, họ vẫn biết là ai làm ra.
Cho nên bắt đầu từ lúc người này xuất hiện, xung quanh anh liền sẽ như cố ý vô tình mà bị chừa ra một khoảng trống, khi nói chuyện với anh cũng sẽ cẩn thận hơn vài phần. Ngay cả Giang Trừng cũng nhận ra anh thay đổi, khi nói chuyện mắt cũng sẽ vô thức hiện lên chút dò xét. Chỉ có Lam Hoán là không để ý, vẫn giữ thái độ như cũ mà đối đãi với anh, có đôi khi cảm giác tình hình hơi cẳng thẳng, y còn cố ý đứng ra giúp anh giải vây.
Tiêu Chiến nhìn trong mắt nghe trong tai, đã thấu hiểu bản chất nhóm người này, anh cũng không thèm để trong lòng. Thế nhưng nếu bọn họ dám nói động đến cậu, anh tuyệt đối không thể bỏ qua.
Bầu không khí đột nhiên trầm xuống, ai nấy nín thở ngưng thần, linh cảm dường như sắp có chuyện gì vô cùng đáng sợ sẽ diễn ra.
Nhưng Tiêu Chiến chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, phất tay đi thẳng ra ngoài. Giang Trừng phía sau gọi anh vài tiếng, anh cũng không quay lại.
Lam Hi Thần nhìn bóng lưng càng lúc càng xa kia, rơi vào trầm tư.
***
Tiêu Chiến một đường tới thẳng phòng Vương Nhất Bác, không thèm gõ cửa mà bước vào.
Mấy hôm nay Vương Nhất Bác luôn nhốt mình trong phòng, ngoài người đưa cơm thì không một ai được phép tự tiện vào nơi này, ngay cả Lam Hi Thần cũng không thể, cho nên khu viện này bốn phía vắng tanh, lặng ngắt như tờ.
Nhưng Tiêu Chiến vừa mở cửa ra, đã cảm giác có gì đó không ổn.
Vương Nhất Bác nghiêng người tựa vào bàn, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng nhợt, trước mặt đặt một cây đàn cổ, bảy dây bên trên đã chuyển sang màu đỏ. Tiêu Chiến bây giờ vô cùng nhạy bén với mùi máu, ngay lập tức biết đó là thứ gì.
Anh nhấc chân lên, chậm rãi tiến lại gần. Tiếng bước chân vô cùng nặng nề, nhưng người kia dường như vẫn không hề nghe thấy, hai mắt vẫn nhắm chặt như cũ.
Tiêu Chiến đi đến trước mặt cậu, từ phía trên hạ mắt nhìn xuống.
Tay Vương Nhất Bác vốn thon dài đẹp đẽ, trắng nõn như ngọc, nhưng bàn tay cậu lộ ra ngoài tay áo lúc này, đầu ngón tay trắng đỏ đan xen, tràn đầy vết xước.
Nhìn chằm chằm hai tay cậu một lát, khóe mắt dần dần đỏ ngầu. Anh quỳ một chân xuống sàn nhà, hai bàn tay run rẩy vươn ra, như sợ hãi mà chạm vào tay cậu, nghẹn ngào nói: "Vương Nhất Bác... em lại làm chuyện ngốc nghếch gì nữa rồi?"
Hồi lâu, vẫn không người đáp lại.
***
Lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên giường, phía bên ngoài ánh sáng chiếu vào, vừa lúc phủ lên người cậu một vầng sáng mông lung.
Phải mất một lúc, Vương Nhất Bác mới lấy về thanh tỉnh. Đầu óc đau như muốn nứt ra, theo bản năng muốn nâng tay day trán, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Hai tay cậu lúc này đã được băng bó lại, đầu ngón tay không còn nhói buốt như trước nữa.
Cậu nhìn tay của mình, sau đó xoay đầu nhìn bên cạnh.
Tiêu Chiến lúc này đang ngồi bên án thư, trước mặt là đàn Vong Cơ, trên tay cầm một quyển sách, dưới chân còn đặt thêm một chồng. Những quyển sách này, chính là những cuốn sách cậu cho người tìm đến mấy ngày trước đây, đến bây giờ đã đọc xong gần hết.
Cậu ngơ ngẩn nhìn anh một lúc, chậm rãi chống tay ngồi dậy, mở miệng, lại đột nhiên không biết phải nói gì.
Tiêu Chiến thấy cậu đã tỉnh, thả sách trên tay xuống, không nhanh không chậm qua chỗ cậu.
Vương Nhất Bác thấy anh tiến lại gần, không khí xung quanh tức khắc lạnh xuống. Cậu khó chịu lui về sau một chút, lại cảm thấy bản thân như vậy có chút yếu thế, liền gượng ghìm lại, thẳng người lên ngước mắt nhìn anh.
Tiêu Chiến nhìn bộ dạng này của cậu, trong lòng vừa vui vừa giận, không biết phải nói gì cho tốt.
Anh nhân lúc cậu hôn mê đã nhìn qua mớ sách cậu mang đến, toàn là sách về áp chế ma khí, xử lý người bị ma hóa, nhưng nhìn đi nhìn lại, trong đó lại không có một biện pháp nào là ôn hòa thân thiện, không phải tử hình thì cũng là phong ấn, tàn nhẫn hơn thì chính là thần hồn câu diệt.
Những cuốn còn lại đều là nhạc phổ, thanh tâm tịnh thần, điều hòa tâm tính, hẳn là được cậu lấy từ Tàng thư các của Lam gia mang đến. Nhưng anh không ngờ rằng trong số đó còn có cả một cuốn nhạc phổ Phù Tang, chính là cuốn có chứa bản "Loạn Phách Sao" do Kim Quang Dao dùng để khống chế Nhiếp Minh Quyết sau này.
Thứ trong bản nhạc phổ này, tự nhiên không thể nào tốt đẹp. Anh lật tìm vài vòng, quả nhiên tìm thấy một bản nhạc phổ khá kỳ dị trong đó. Bản nhạc đó tên là "Tẩy ma âm", từ đầu đến cuối chỉ chừng hai trang, chia làm ba đoạn hai ngắn một dài. Tiêu Chiến thử dùng Trần Tình chơi qua một lần, lập tức phát giác điểm bất thường của nó.
Thứ này tên là "tẩy ma âm" nhưng thực chất chính là "luyện ma âm", không những có thể khống chế thần trí người bị ma hóa, mà còn làm nhiễu loạn thần trí của người chơi. Nếu chơi qua vài lần, người dùng nó chắc chắn cũng sẽ bị ma hóa. Vương Nhất Bác vốn thông hiểu âm luật, tất nhiên cũng phát hiện điểm này, nhưng cậu lại không chịu buông tay mà sửa lại bản "Tẩy ma âm" này thành một bản nhạc khác. Khúc phổ mới rõ ràng có thể trấn áp được ma khí nhưng thần trí người chơi nó cũng phải chịu áp lực lớn hơn, Vương Nhất Bác chỉ đàn nó hai lần cũng đã không chịu nổi, thế nhưng bị nó phản phệ đến hôn mê bất tỉnh. Nếu không phải Tiêu Chiến đột nhiên tìm đến, chắc cũng không ai phát hiện ra thằng nhóc này còn biết làm những chuyện ngu ngốc như vậy.
Tiêu Chiến càng nghĩ càng bực mình, ánh mắt nhìn cậu cũng bắt đầu bốc hỏa. Vương Nhất Bác như cảm thấy điều gì, theo bản năng co rụt vai lại, đánh mắt sang chỗ khác không dám nhìn anh nữa.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác tránh ánh mắt của mình, giận đến bật cười: "Em sợ cái gì, anh còn có thể ăn thịt được em sao?"
Vương Nhất Bác lơ đi, làm bộ không nghe thấy.
Tiêu Chiến lại quyết không buông tha: "Vương Nhất Bác em nói đi chứ, cái bộ dạng này là như thế nào đây?"
Lời này như chọc trúng chỗ đau, Vương Nhất Bác tức khắc quay lại, đứng dậy, mặt đối mặt với anh mà nói: "Tiêu Chiến anh nói cái gì?! Anh còn mặt mũi mà nói với em sao? Anh nhìn lại bộ dạng của anh bây giờ xem!..." Nói đến đây cậu đột nhiên ngừng lại, hai mắt bắt đầu đỏ lên.
Tiêu Chiến thấy cảm xúc cậu bắt đầu bất ổn thì có chút chật vật: "Em...em khóc cái gì chứ?"
Vương Nhất Bác không thèm nghe anh nói hết câu đã đẩy tay anh ra: "Anh nói ai khóc! Em khóc cái quái gì chứ..." Lời còn chưa dứt, nước mắt đã rơi xuống, quả thật là tự mình vả mặt. Cậu quay mặt sang bên, chật vật nói: "Anh đi ra ngoài đi..."
Thanh âm thế nhưng lại có chút cầu xin.
Tiêu Chiến trong lòng đau nhói lên, trầm tư một lúc, cuối cùng vẫn đứng yên tại chỗ.
Hôm đó hai người cùng trở về, một đường đều không hề nói chuyện. Anh đi phía sau nhìn bóng lưng của cậu, luôn cảm thấy cậu có điều muốn cật lực che giấu.
Anh biết mình thay đổi, nhưng không biết thay đổi bao nhiêu. Hôm ấy nhìn phản ứng của cậu, anh đột nhiên nhận ra mình có lẽ không chỉ thay đổi, mà còn giống như đã không còn là anh nữa rồi. Anh của bây giờ, trong vô thức sẽ luôn làm ra những thứ khiến cho cậu sợ hãi, tựa như đối với bọn người thế gia kia vậy, nhưng trừ lúc hoảng hốt khi mới gặp nhau, còn lại từ đầu tới cuối cậu vẫn luôn cố chống đỡ mà không cho anh biết.
Chính là vì nhận ra điều này, cho nên những ngày sau đó dù cho rằng cậu cố ý tránh mình, anh cũng không hề chủ động đi tìm cậu.
Ai ngờ cậu nhốt mình trong phòng, lập kết giới cách âm, chỉ là để làm những chuyện này.
Biết rõ rồi, nói trong lòng anh không tức giận là giả, nhưng càng nhiều hơn chính là tự trách. Bản thân đã không tin tưởng chính mình, thế nhưng ngay cả cậu cũng không dám tin tưởng. Thật là uổng cho anh làm người bao năm, lại khiến cho một đứa trẻ phải rơi nước mắt vì mình như vậy.
Tiêu Chiến nhìn cậu một lúc, đưa tay chạm vào vai cậu, không nhịn được mà kéo một cái, kéo cậu dựa sát vào người mình, khó khăn nói: "Anh xin lỗi..."
Vương Nhất Bác càng khóc dữ hơn. Cậu không để ý gì nữa mà đẩy anh ra, khóc nói: "Anh không để ý đến hậu quả nữa sao? Đi lên con đường này, có biết sau này sẽ như thế nào không?"
Tiêu Chiến nghe cậu nói, nhắm mắt lại, không đáp một lời.
Họ đều đã đọc qua kịch bản, tất nhiên biết những gì sẽ diễn ra. Nhưng Tiêu Chiến chính là thực sự không còn cách nào khác. Giao kim đan cho Giang Trừng, anh ngay cả người thường hai tay không tất sắt cũng không bằng. Nhưng thế giới này là thế giới tu chân, kẻ yếu chỉ có thể bị kẻ khác định đoạt số mệnh. Tiêu Chiến anh có thể khuất dạ cầu toàn, nhưng tuyệt đối sẽ không để người khác nắm giữ vận mệnh mình trong tay.
Hơn nữa, nếu anh không lên Loạn Táng Cương, không tu luyện ma đạo, cuộc chiến chống lại Ôn gia có lẽ sẽ rất lâu mới đi đến hồi kết. Cuộc chiến này kéo dài một ngày, người chết sẽ nhiều thêm một phần. Vương Nhất Bác đối mặt với cục diện như vậy, không giết người là không thể nào. Nhưng cậu ngay cả tẩu thi cũng không muốn giết chết, huống chi là người sống sờ sờ trước mắt. Quả nhiên mỗi lần lên chiến trường, cho dù kẻ thù có tàn nhẫn đến đâu, cậu cũng chỉ dùng sống kiếm chống đỡ. Lam Hi Thần thấy vậy từng khéo léo nhắc nhở mấy lần, sau đó thấy cậu không nghe theo, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cho môn sinh đệ tử để ý cậu nhiều hơn.
Nhưng sự đời nào có vạn vô nhất nhất, Vương Nhất Bác tự ràng buộc như vậy, ngay lập tức liền thương tích đầy mình.
Tiêu Chiến theo cậu trong trận chiến Thanh Hà, mỗi đêm đều đứng ngoài phòng nhìn cậu tự mình băng bó vết thương, trong lòng đau xót không thể tả. Nhưng anh biết bộ dạng mình lúc đó nhất định không thể ra gặp cậu, cho nên từ đầu đến cuối, cậu đều không từng biết có một người suốt đêm đứng ngoài phòng, vì cậu mà trăn trở lo lắng.
Sau một đêm đó, Tiêu Chiến mới quyết định ra tay. Bắt đầu là Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ, sau đó là Vân Mộng Giang thị, đến trạm kiểm soát Di Lăng, cuối cùng là Ngọa Nguyệt Miên Vân.
Từ lúc bắt đầu, liền không có cách nào ngừng lại. Anh giết người càng nhiều, oán khí cũng tích tụ càng nhiều, tâm ma trong lòng cũng càng lúc càng lớn. Anh giống như biến thành một người khác, mỗi ngày chỉ muốn giết người cùng tìm người để giết. Người bị anh giết càng thống khổ, trong lòng anh lại càng thỏa mãn, mãi cho tới khi gặp lại cậu, Tiêu Chiến liền biết mình xong rồi.
Cô gái đó từng nói với anh, người trước đây từng lên Loạn Táng Cương, không chết cũng nhập ma, nhưng tư vị nhập ma này, mãi đến bây giờ anh mới cảm nhận được.
Anh bắt đầu sợ hãi.
Nhưng tên đã bắn ra, cho dù chết cũng không thể quay đầu.
Anh chậm rãi mở mắt, nhìn thẳng vào mắt cậu, kiên định nói: "Con đường này là do chính anh chọn, hậu quả như thế nào, cũng tuyệt không hối hận. Nhưng Tiêu Chiến anh xin thề, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi em, Vương Nhất Bác!"
Vương Nhất Bác ngây người nhìn anh, trái tim trong lòng ngực thoáng chốc như bị người siết chặt, không thở nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip