Chương 42 - Chuyện cũ (1)

Lam Trạm giống như đi trên một con đường rất dài, mơ mơ hồ hồ, đi mãi đi mãi vẫn không thấy lối ra. Không gian xung quanh càng lúc càng tăm tối, càng lúc càng lạnh lẽo, hắn cảm giác mình vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi đây. Nhưng một ngày, trước mặt hắn lại đột nhiên xuất hiện một vệt sáng. Vệt sáng này len lỏi qua bóng tối, vạch qua trước mặt hắn một ranh giới nhỏ bé. Hắn dường như biết được, chỉ cần bước qua ranh giới này, hắn lập tức có thể rời khỏi đây...

Hắn thử đưa tay chạm vào vệt sáng đó

Vệt sáng đó bỗng chốc bùng lên, bao phủ từ đầu tới chân hắn. Trong thoáng chốc, không gian trước mắt hắn đột ngột sáng bừng lên, sau đó ánh sáng lại dần dần nhòa đi, đường nét của cảnh vật xung quanh dần hiện lên rõ ràng.

Hắn nhận ra mình đang đứng giữa một căn phòng nhỏ, dưới chân vẽ một trận pháp vô cùng phức tạp, nhất thời hắn cũng không nhận ra đó là trận pháp gì, xung quanh là bàn ghế nghiêng ngả.

Phía trước trận pháp đứng ba người.

Ba người này, tựa như quen thuộc lại tựa như xa lạ, phải mất một lúc ý thức hắn mới tập trung lại, dần dần nhận ra người trước mặt là ai.

Nhưng nhận ra rồi, hắn lại không kìm được kinh ngạc mà bật thốt một tiếng: "Các ngươi ...?!"

Lời vừa thốt ra, Lam Vong Cơ liền bị thanh âm của mình làm giật mình.

Phiêu phù trống rỗng, thoáng nghe qua còn không rõ là thanh âm của gió hay là người.

Lúc này, hắn mới hậu tri hậu giác nhận ra thân thể mình có chút không đúng. Tay chân hắn vẫn còn đây, nhưng hắn dường như không hề cảm nhận được. Hơn nữa giơ tay nhấc chân còn cảm thấy có chút bất ổn.

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm tay mình, đầu óc trống rỗng. Hắn thế nhưng có thể xuyên qua thân thể mình nhìn thấy pháp văn của pháp trận bên dưới.

"Ta..." Hắn ngừng một lúc, giống như chợt nhận ra điều gì, ngơ ngác nói: "Ta thực sự đã chết rồi ư?"

Ngụy Vô Tiện vốn định nói gì đó, vừa nghe lời này thần sắc trên mặt liền chuyển sang nặng nề, hỏi hắn: "Lam Trạm, ngươi biết người giết ngươi là ai sao?"

Lam Trạm không đáp, lẳng lặng buông tay xuống, nâng mắt lên nhìn một lượt quanh phòng, sau đó ánh mắt cố định trên người Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lãnh đạm nhìn lại hắn.

Hai người đối mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng. Ngụy Vô Tiện và Tiêu Chiến đều cảm thấy thần sắc hắn kỳ lạ, không giống như kinh ngạc phẫn nộ, cũng không giống như là không chấp nhận được.

Nhìn qua thế nhưng còn vô cùng bình tĩnh.

Lam Vong Cơ chỉ nhìn Vương Nhất Bác vài phút liền dời mắt sang Ngụy Vô Tiện, có chút không xác định gọi: "Ngụy Vô Tiện?!"

Ngụy Vô Tiện nghe ra do dự trong lời nói của hắn, nghi hoặc hỏi: "Lam Trạm, ngươi sao vậy?" Không phải chết lâu quá nên ký ức bắt đầu hỗn loạn rồi đó chứ?

Lam Vong Cơ hạ mi, nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Bây giờ là lúc nào?"

Ngụy Vô Tiện nhất thời không hiểu Lam Trạm muốn hỏi gì.

Tiêu Chiến đột nhiên nói: "Là mười sáu năm sau trận chiến trên Bất Dạ Thiên, bây giờ chúng ta đang ở Nghĩa Thành."

Lạm Vong Cơ nâng mắt nhìn anh: "Nghĩa thành?"

Lòng Tiêu Chiến trầm xuống, lẽ nào là anh đoán sai rồi, Lam Trạm thực ra cũng không biết gì về kịch bản.

Lam Vong Cơ lại hỏi: "Tại sao chúng ta lại ở đây, Lam gia bây giờ thế nào rồi?"

"Chuyện nói ra rất dài, Lam gia bây giờ vẫn rất tốt" Ngụy Vô Tiện liếc Tiêu Chiến một cái, nói: "Trước khoan hãy nói chuyện này đã. Lam Trạm, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao ngươi lại thành như vậy?"

Lam Vong Cơ nghe y nói, thần sắc thoáng hiện mơ hồ, đột nhiên lâm vào trầm tư.

Tiêu Chiến thấy hắn như vậy, suy ngẫm một lát, đề nghị nói: "Không bằng chúng ta mỗi người nói một ít về những chuyện từng xảy ra, không biết chừng thực sự có thể tìm ra chút manh mối nào đó?"

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ. Hắn vẫn đang trầm tư, không tỏ vẻ gì. Ngụy Vô Tiện nhìn hắn một lúc, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Tiêu Chiến.

Hai người ngầm trao đổi ánh mắt với nhau, Tiêu Chiến liền bắt đầu kể lại lý do vì sao anh và Vương Nhất Bác lại ở đây, hai người đã trải qua chuyện gì, sau đó gặp Ngụy Vô Tiện thế nào.

Lúc Tiêu Chiến nói đến nguyên nhân vì sao anh và Ngụy Vô Tiện lại giống nhau như vậy, Lam Vong Cơ thoáng ngẩng đầu nhìn anh. Trong ánh mắt tĩnh lặng như ao tù nước đọng, không hiện lên bất kỳ cảm xúc gì, cứ chăm chú nhìn anh như thế.

Tiêu Chiến vẫn bình tĩnh nói hết chuyện của mình.

Lam Vong Cơ đợi anh nói xong, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Thực sự có một thế giới khác ngoài thế giới này sao?"

Tiêu Chiến ngầm quan sát thần sắc của hắn, không đáp, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Lam Trạm cũng không truy vấn, chỉ nghiêng mắt trầm tư, một hồi lâu lại hỏi: "Ngươi nói, là một cô gái đưa các ngươi đến nơi này?"

Tiêu Chiến giống như cảm nhận được điều gì, dò hỏi: "Huynh từng gặp qua cô ta sao?"

Lam Vong Cơ nhìn anh: "Có phải cô ta ... tên là Mẫn không?"

Trong lòng Tiêu Chiến đánh "thịch" một tiếng. Anh và Vương Nhất Bác nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn chằm chằm Lam Trạm. Tiêu Chiến nói: "Ta không biết tên của cô ta, cũng chưa từng thấy diện mạo thực sự của cô ta, nhưng nếu ta đoán không lầm, cô ta hẳn vẫn còn là một thiếu nữ."

Lam Vong Cơ suy nghĩ một lúc, điềm tĩnh nói: "Cô ta ăn mặc rất khác người bình thường. Phong thái hành xử, cũng rất kỳ quặc..."

Tiêu Chiến có cảm giác mãnh liệt người Lam Vong Cơ đang nói chính là người anh muốn nhắc đến, câu nghi vấn gần như thành khẳng định: "Huynh từng gặp cô ta, đúng không?"

Lam Vong Cơ khẽ lắc đầu: "Ta không chắc, những gì các ngươi kể so với những gì ta nhớ được, thực sự có khác biệt quá lớn."

Ngụy Vô Tiện vừa nghe, cảm thấy mọi chuyện không đúng lắm: "Có phải trong ký ức của ngươi, ta cũng từng chết qua một lần đúng hay không?"

Lam Vong Cơ ngây người một lúc, lắc đầu. Hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn y, ngập ngừng nói: "Ngươi thực sự, là Ngụy Vô Tiện sao?"

Ngụy Vô Tiện không phản ứng kịp, vô thức lặp lại hỏi: "Cái gì?"

Lam Vong Cơ nhìn thẳng vào mắt y, giống như muốn nhìn ra thứ gì. Nhưng trong mắt Ngụy Vô Tiện chỉ tràn đầy hoang mang. Lam Vong Cơ quan sát một lúc, ánh sáng trong mắt từng chút một tan rã. Hắn lướt mắt qua khuôn mặt của y, lạnh lẽo nói: "Có lẽ người ta biết trước đây, không phải ngươi."

Ba người trong phòng đều ngây ngốc.

Lam Trạm hạ mi, ngừng một lát, tựa như sắp xếp lại suy nghĩ, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Ta và ngươi, lần đầu tiên gặp nhau là ở Vân Thâm Bất Tri Xứ..."

***

Câu chuyện Lam Trạm kể cũng không khác với kịch bản bao nhiêu, hắn và Ngụy Vô Tiện lần đầu gặp nhau ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, trải qua thời niên thiếu náo loạn vô ưu, sau đó bị đưa đến Ôn thị nhận hết mọi tra tấn sỉ nhục. Nhưng khác biệt là, người đóng vai Ngụy Vô Tiện trong đó, từ rất sớm đã thống lĩnh bách gia chống lại Ôn thị. Sau khi đánh đổ Ôn thị, y ủng hộ Lam Hi Thần lên làm Tiên đốc, lo liệu hôn sự cho Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên xong, y liền rời nhà vân du tứ phương.

Thời gian ấy, Lam Vong Cơ và y đã trở thành tri kỷ thâm giao, tình hình Tu chân giới lúc ấy đã ổn định, trong nhà cũng không có việc gì cần hắn, hắn liền đi cùng y.

Những lúc không có nhiệm vụ, không phải săn đêm, bọn họ nghe nói nơi nào có thẳng cảnh đẹp sẽ tìm đến tham quan, nghe nơi nào có đồ ăn ngon thứ gì chơi vui sẽ tìm đến xem thử. Ngày tháng trôi qua vô cùng êm đẹp, cho đến một ngày một cô gái xuất hiện.

Đêm đó Lam Trạm vừa hay đứng ngoài phòng, hai người trong phòng dường như không phát hiện ra hắn, vẫn to tiếng cãi nhau.

Cô gái nói: "Những thứ không thuộc về ngươi, đừng nên quá vọng tưởng!"

Ngụy Vô Tiện thường ngày vốn thong dong tiêu sái, lúc này giọng điệu lại vô cùng châm chọc: "Những thứ không thuộc về ta, Vân Mộng Giang thị, vị trí Tiên đốc, hay là năng lực của Di Lăng lão tổ?!"

Cô gái lạnh lùng: "Ngươi đừng có giả mù sa mưa!"

Ngụy Vô Tiện đột ngột bật cười, tiếng cười gần như hóa thành băng: "Giả mù sa mưa? Là ai giả mù sa mưa đây?! Mẫn cô nương, cô muốn ta thay đổi số phận Ngụy Vô Tiện, ta đã làm được rồi, bây giờ ta hưởng thụ thành quả do chính mình tạo ra, cô lại muốn ra tay ngăn cản?! Cô không biết làm người phải chừa ba tấc đất chôn quan sao? Ta làm nhiều thứ cho cô như vậy, bây giờ chỉ muốn lấy một thứ, cô lại muốn đến ngăn cản ta?!"

"Thứ gì ngươi lấy cũng có thể, nhưng Lam Trạm không được?!"

Ngụy Vô Tiện ngừng lại một chút, hờ hững hỏi : "Vì sao Lam Trạm lại không được?"

Giọng cô gái kia đều đều như rối gỗ: "Lam Trạm không thuộc về ngươi, hắn là của Ngụy Anh!!!"

Trong phòng im lặng một lúc, sau đó hắn nghe được tiếng nói khô khốc của người kia: "Lam Trạm không phải của ai cả! Hắn thích ai, cho dù là ta hay cô cũng không quyết định được..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #chienbac