27

Lông Ngỗng

Tiêu Chiến chào chú bảo vệ, đánh con xế hộp của mình vào khu nhà mà anh đang sống cùng với cậu người yêu. 

Không thấy ánh sáng vàng cam ấm áp rọi qua ô cửa sổ như thường ngày, anh liền nghĩ Vương Nhất Bác cũng chưa về. Lại nói, anh gửi cậu rất nhiều tin nhắn hỏi cậu muốn ăn món gì từ chiều giờ mà không nhận được hồi âm, cậu ấy bận lắm à?

Tay Tiêu Chiến ôm túi giấy đựng đầy thức ăn, nhập mật khẩu rồi mở cửa khá là vất vả.

Cửa mở ra, bóng người đang ngồi hơi giật mình. Cậu ngước lên nhìn anh. Ánh mắt khô ráo bỗng xuất hiện thủy quang. Một giọt nước mắt men theo đường nét khuôn mặt lăn tới cằm rồi rơi xuống.

Tiêu Chiến giật bắn người.

Ai bắt nạt cún con của anh vậy????

- Nhất Bác? Điềm Điềm? Em sao vậy? Sao không bật đèn?

Tiêu Chiến thả túi thức ăn sang bên, quỳ một gối, nhanh chóng ôm lấy thằng bé nhà mình, để đầu cậu chôn vào ngực anh.

Giọng cậu như bị nghiền ép rất lâu.

- Tiêu Chiến, anh cũng có gan trở về! Về rồi. Em không để anh đi đâu... Em tuyệt đối không để anh đi nữa!!

Tiêu Chiến ù ù cạc cạc một hồi. Đi đâu cơ?

Anh, anh đang ở đâu vậy?

Anh đang ở phòng tranh.

Ồ...

Đột nhiên lo sợ trong lòng Tiêu Chiến biến lớn. Anh muốn kéo bạn nhỏ đang mếu máo trong ngực ra nhìn một cái nhưng không được.

Vương Nhất Bác nắm chặt hai vạt áo Tiêu Chiến.

- Thái Tịnh Văn, Đào Tịnh Văn, Vũ Tịnh Văn, cái quỷ gì Tịnh Văn cũng được. Em không quan tâm nữa! Nhưng tại sao anh lại nói dối em!! Sao anh lại lừa em rồi đi với người khác...

Càng về sau giọng cậu càng nhỏ, lại chứa đầy âm mũi nghe vô cùng tủi thân.

Tiêu Chiến bị cậu hét đến ngẩn ngơ cả người... Chưa kịp giải thích, anh đã thấy người nhỏ tuổi nắm cổ áo kéo tới, hung hăng cắn vào môi mình thật mạnh.

Anh trai họ Tiêu ăn đau nhưng không phản kháng, mặc cậu làm loạn.

- Đáng đời anh, dám lừa em...

Ngửi thấy mùi máu, cậu lầm bầm nhả môi Tiêu Chiến ra rồi lại tủi thân:

- Đáng đời em, thích anh như vậy...

Vương Nhất Bác như một động vật nhỏ đang bị thương tích đầy mình nhỏ giọng thầm thì.

Ngoại trừ vị máu ra, Tiêu Chiến còn nếm được vị mằn mặn. Là nước mắt.

Tiêu A Chiến hiện tại hối hận đến xanh cả ruột gan lòng mề.

Trái tim anh sưng tấy phát đau. Đã tự nói bản thân sẽ không để cậu ấy chịu ủy khuất nữa, vậy mà lường không được việc hôm nay.

Nhìn xem việc tốt mày làm kìa. Tự cho là thông minh, thật sự  quá ngu ngốc mà.

- Anh sai rồi anh sai rồi... Ai ai ai, đừng cắn đừng cắn, Nhất Bác Nhất Bác. Là anh sai anh sai. Ngoan, đừng khóc.

Vương Nhất Bác không phải lần đầu khóc trước mặt Tiêu Chiến. Nhưng lần này khác hẳn, anh mơ hồ có cảm giác cậu đang tan vỡ, đang dâng trái tim nhầy nhụa đầy máu tươi đặt trước mặt anh. Và dường như chỉ cần một sơ suất nhỏ, trái tim ấy sẽ héo úa ngay. Tiêu Chiến bị suy nghĩ của mình dọa, anh cúi đầu hôn lên mái tóc người nhỏ tuổi.

.

Vương Nhất Bác dùng áo của anh người yêu lau hàng loạt chất lỏng trên mặt. Cậu khóc đã đời một trận xong, tỉnh táo lại nghe Tiêu Chiến giải thích mọi chuyện.

Chỉ đơn giản thế thôi?.... Hình như ban nãy cậu khóc ghê gớm lắm thì phải................

Vì thẹn quá, cậu ngồi quay mặt vô bức tường màu be, để anh người yêu đối diện với lưng cậu. Tiêu Chiến ôm bạn nhỏ từ phía sau, dùng cặp chân dài loằng ngoằng của mình giam cậu lại.

- Nhất Bác.

Không trả lời.

- Điềm Điềm.

Không muốn nghe.

- Cún con.

Không muốn nhìn.

- Meow~

Chỏm tóc nâu của bạn nhỏ nào đó hơi động động.

- Meow~

Không kiềm lòng được, cậu trai ôm lấy Kiên Quả, xoay người đặt mèo ta nằm trên đầu Tiêu Chiến.

Bạn Kiên Quả ngơ ngác... Hai người đang làm trò gì á?

- Đang nhìn Kiên Quả, không phải anh!

- Được được. Em không nhìn anh, không nhìn anh. Vậy nghe anh nói được không?

Vương Nhất Bác hấp hấp mũi, dùng ngón tay chọc chọc bàn chân trắng muốt của mèo nhỏ. 

Tiêu Chiến cười cười thuận theo ý cậu:

- Quả Quả bảo ba Tiêu xin lỗi ba Vương. Ba Tiêu rất ngốc, lại làm ba Vương buồn.

- Quả Quả còn nói, sau này ba Tiêu tuyệt đối không làm gì sau lưng ba Vương nữa. Ba Vương đừng giận.

Vương Nhất Bác mím môi.

.

- Tiêu Chiến, cảm giác ban nãy của em rất tệ.

Vương Nhất Bác thở dài, đầu đặt trên vai Tiêu Chiến.

Vốn là một người độc lập trong suy nghĩ, suy luận của Vương Nhất Bác lúc nào cũng liền mạch rõ ràng, đi một bước là cậu đã chuẩn bị cho mười bước tiếp theo. Nhưng cứ hễ liên quan tới Tiêu Chiến, đầu óc cậu lại như một hũ keo dính, chẳng tính toán được gì sất. Trái lại còn tự mình dọa mình.

- Vương Nhất Bác, anh biết em đang lo lắng điều gì. Nhưng em không tin tưởng anh à? Anh không đáng tin vậy ư?

Tiêu Chiến nghiêng mặt cọ chóp mũi với mái tóc nâu của người trong lòng.

- Quả thịt bên ngực trái của anh nhỏ lắm, chỉ chứa đủ mỗi Vương Nhất Bác thôi.

Đoạn, Tiêu Chiến thì thào:

- Nhất Bác... Chuyện hôm nay tuyệt đối không xảy ra nữa. Xin lỗi đã khiến em yêu anh trong bất an suốt thời gian qua.

Tình yêu của hai cá nhân dựa trên cơ sở tin tưởng lẫn nhau. Nếu một trong hai không đủ niềm tin với đối phương, mọi thứ rất dễ đổ vỡ. Tiêu Chiến không muốn như vậy và anh biết cậu ấy cũng không muốn.

Tiêu Chiến ôm bạn nhỏ nhà mình ngồi như thế cho đến khi bụng cả hai bắt đầu phản kháng đòi ăn và Kiên Quả bắt đầu ngọ ngoạy. Bạn nhỏ Vương ôm mèo đứng phắt dậy.

- Ăn cơm xong, tối nay anh ngủ phòng khách!

Kiên Quả ngoái cái đầu tròn của mình nhìn vẻ mặt thê thảm của ba lớn, lại nhìn nụ cười trên khóe môi ba nhỏ. Mèo ta cảm giác giữa hai người đã tháo gỡ được gút mắt rồi, chỉ sợ so với trước đây còn thân mật hơn cho xem!

Ôi, tình yêu loài người...

=====

211119

Sắp kết thúc rồi các cô oiiii =))

Đoạn tâm lý YiBo tui phân vân giữa việc miêu tả em bé cứng rắn đối mặt hay là em bé đáng thương. Kết quả tui chẳng theo cái nào rõ ràng hết =))). Ám ảnh của em bé về việc anh người yêu lén phén với người cũ xong ròi á.

Thiệt ra tui tính là đến Giáng Sinh sẽ đăng mấy chương cuối là vừa mà cứ sợ các cô thành hươu cao cổ nên đăng nhanh quá. Với tiến độ đăng kiểu này đầu tháng 12 đã xong ròi... Tui quả thiệt là con Ngỗng nhẹ dạ mà....... ಥ‿ಥ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip