Chương 2
Chương 2
Một đêm, khi Torami và Naku đang canh gác, một tiếng động mạnh vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Một luồng năng lượng đen tối xuất hiện giữa bâu trời và từ đó một bóng đen khổng lồ hiện ra, cất tiếng cười lạnh lùng
Kẻ địch mới: "Vậy là các Hộ Vệ Tinh Tú đây sao? Đúng là... những kẻ đáng thương bảo vệ một thế giới yếu đuối."
Naku (nắm chặt tay, ánh mắt kiên định): "Ngươi là ai? Tại sao lại muốn phá hủy Trái Đất?"
Kẻ địch mới: "Ta là Argael, Kẻ Hủy Diệt của
vũ trụ. Và hành tinh nhỏ bé này... chỉ là một trong những mục tiều của ta. Ta đến đây để xóa sổ các ngươi, những Hộ Vệ ngu ngốc!"
Torami (siết chặt kiếm hét lên): "Đừng xem
thường chúng tôi! Chúng tôi sẽ không để ngươi làm tổn hại đến nơi này!"
Argael (cười nhếch mép): "Ngươi nghĩ mình có thế ngắn cản ta sao? Các ngươi chỉ là những đứa trẻ chơi đùa với sức mạnh.Ta sẽ cho các ngươi thấy thế nào là tuyệt vọng thực sự!"
Argael tung ra một đòn tấn công mạnh mẽ,
những tia năng lượng đen tối bắn thẳng về phía Naku và Torami. Naku đẩy Torami ra xa, nhanh chóng kích hoạt lớp bảo vệ ánh sáng, nhưng cậu cũng bị hất văng ra xa
Torami (hốt hoảng, chạy đến bên Naku): "Naku! Cậu không sao chứ?"
Naku (nhăn mặt vì đau,nhưng vẫn cố gượng
dậy): "Tôi không sao.. Đừng lo. Chúng ta phải
đánh bại hắn."
Argael (cudi lon): "Đúng là hài hước. Sức mạnh của các ngươi, dù hợp lại cũng chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt. Các ngươi
nghĩ có thế cản bước ta sao?"
Torami và Naku đứng dậy, cả hai đều quyết tâm không lùi bước Torami siết chắt tay
Naku, ánh mắt kiên định
Torami: "Dù khó khăn đến đâu, tôi sẽ không
bao giờ bỏ cuộc. Naku, hãy cùng tôi đánh bại
hắn!"
Naku (mỉm cười, nắm chặt tay Torami): "Phải
Chúng ta sẽ không để hắn phá hủy thế giới này."
Cả hai cùng nhau lao về phía Argael, sức mạnh ánh sáng của Naku và luồng băng lạnh của Torami hợp nhất, tạo nên
một đợt tấn công dữ dội. Argael bị đấy lùi, hơi bất ngờ trước sự kiên cường của họ.
Argael (gầm lên giận dữ): "Hừm! Các ngươi muốn chết sớm đến vậy sao? Ta sẽ khiến các
ngươi hối hận vì dám chống lại ta "
Trân chiến trở nên khốc liệt hơn bao giờ hết, khi Torami và Naku dồn hết sức mình đối đầu với Argael, tin tưởng vào sức
mạnh của tình cảm và
lòng dũng cảm của họ để
bảo vệ Trái Đất.
Khi Naku và Torami vẫn đang gắng sức đối phó với Argael, một loạt ánh chớp đen tối khác nổ tung trên bầu trời. Bảy bóng đen khác xuất hiện xung quanh họ, với sức mạnh tỏa ra đầy ám ảnh.
Argael (nhìn những đồng minh của hắn xuất hiện, cười lạnh lùng): "Giờ thì hãy xem, các Hộ Vệ của Trái Đất. Các ngươi sẽ đối mặt với Sứ Giả Hủy Diệt của ta!"
Hadey (xuất hiện từ xa, đôi mắt nghiêm nghị): "Naku! Torami! Chúng tôi đến đây!"
Medara (với giọng trầm): "Mọi người, hãy cẩn thận. Những kẻ này không giống bất kỳ ai chúng ta từng đối mặt."
Argael (nhếch mép): "Hộ Vệ Tinh Tú, hãy gặp các Sứ Giả của ta: Mortum, Shade, Fenrir, Ignis, Luna, Terra, và Zephyr! Các ngươi không có cơ hội."
Haraku (nhìn quanh đồng đội, giọng kiên quyết): "Tất cả mọi người, chúng ta đã cùng nhau vượt qua nhiều thử thách. Đừng để chúng dọa được mình. Hãy phối hợp và cùng nhau chiến đấu."
Luxi (mắt sáng lên đầy thách thức): "Đúng vậy! Dù chúng có mạnh đến đâu, chúng ta sẽ không để Trái Đất rơi vào tay bọn chúng."
Mira (gật đầu, mắt tập trung): "Được rồi, chia nhóm và tập trung hạ từng kẻ một!"
Cả đội chia nhau ra đối mặt với các Sứ Giả Hủy Diệt
Torami đối mặt với Shade, kẻ điều khiển bóng tối, vừa mạnh mẽ vừa quỷ quyệt.
Shade (cười nhạt): "Cô bé ngây thơ, ngươi nghĩ băng giá của ngươi có thể đối đầu với bóng tối của ta sao?"
Torami (siết chặt kiếm băng, ánh mắt lạnh lùng): "Cứ thử xem. Ta sẽ không để bóng tối của ngươi nuốt chửng hy vọng của chúng ta!"
Hadey phải đương đầu với Luna, kẻ điều khiển sức mạnh mặt trăng và có khả năng điều khiển trọng lực.
Luna (cười khẩy): "Ngươi là Hộ Vệ Diêm Vương sao? Thật mỉa mai khi phải đối đầu với một kẻ yếu ớt như ngươi."
Hadey (bình tĩnh, giọng trầm): "Ngươi sẽ thấy rằng Diêm Vương có thể nuốt chửng mặt trăng. Ta sẽ bảo vệ đồng đội và hành tinh này bằng mọi giá."
XO1 đụng độ với Ignis, kẻ điều khiển lửa và nhiệt độ cực cao, mỗi đòn tấn công của hắn như muốn thiêu đốt tất cả.
Ignis (gầm lên): "Ngươi là một người máy sao? Hãy để ta biến ngươi thành đống sắt vụn!"
XO1 (giọng máy đều đều nhưng đầy quyết tâm): "Không. Trách nhiệm của tôi là bảo vệ. Ngươi sẽ không phá hủy được bất cứ thứ gì ở đây."
Naku cùng đối mặt với Argael và nhận thấy hắn mạnh mẽ hơn cả.
Naku (giọng kiên quyết): "Argael, dù ngươi có sức mạnh thế nào, ta sẽ không để ngươi hủy hoại nơi này."
Argael (cười lớn): "Ngươi sẽ chết dưới tay ta, và Trái Đất sẽ chỉ còn là đống đổ nát."
Naku (đôi mắt kiên định): "Với sức mạnh của tất cả chúng ta, ta sẽ ngăn ngươi lại."
Các thành viên chiến đấu quyết liệt, từng đợt sức mạnh của họ được phát huy tối đa trong cuộc chiến căng thẳng. Nhưng đối thủ của họ không dễ dàng bị khuất phục.
Haraku (đang chiến đấu với Mortum, hét lên): "Mọi người, đừng để bị phân tâm! Tập trung và tìm điểm yếu của chúng!"
Mira (giọng khẩn thiết): "Naku, Torami, mọi người, chúng ta không thể để mất thế trận này!"
Torami (người bị thương nhẹ, nhưng vẫn quyết tâm, nói to): "Chúng ta sẽ không lùi bước! Cùng nhau, chúng ta sẽ vượt qua!"
Cuộc chiến tiếp tục với sự quyết tâm mãnh liệt của các Hộ Vệ Tinh Tú. Dù phải đối mặt với kẻ địch mới đầy thách thức, họ vẫn không từ bỏ, sẵn sàng hy sinh tất cả để bảo vệ những người mà họ yêu thương. Trận chiến đã bắt đầu, và ánh sáng hy vọng vẫn còn đó, lung linh giữa bóng tối.
Cuộc chiến căng thẳng đến tột cùng, khi từng Hộ Vệ Tinh Tú phải dốc hết sức mình đối đầu với các Sứ Giả Hủy Diệt. Dù tổn thương, cả nhóm vẫn không chùn bước, lòng quyết tâm và sự đoàn kết của họ trở thành nguồn sức mạnh vững chắc.
Naku (mỉm cười khi nhìn đồng đội xung quanh): "Mọi người, hãy dồn hết sức vào đòn cuối cùng! Chúng ta không còn lựa chọn nào khác."
Haraku (gật đầu, giọng kiên định): "Đồng ý. Đòn tấn công cuối cùng. Chúng ta sẽ hợp lực!"
Từng Hộ Vệ bắt đầu triệu hồi sức mạnh tinh tú của mình. Haraku với sức mạnh của Trái Đất, Luxi với ánh sáng quyến rũ của sao Kim, Mira với sức mạnh cường tráng của sao Thổ, Tarada, Hadey, Medara, và XO1 cùng tất cả thành viên khác, tất cả đều tỏa sáng như những ngôi sao rực rỡ.
Torami (ánh mắt rực lửa, quay sang nhìn Naku): "Naku, cùng nhau nhé!"
Naku (gật đầu, đôi mắt tràn đầy lòng tin): "Cùng nhau. Tất cả chúng ta."
Ánh sáng từ từng người mạnh dần lên, hòa quyện với nhau, tạo nên một luồng năng lượng khổng lồ, tràn ngập bầu trời. Năng lượng này hợp nhất thành một luồng sáng chói lóa, bao quanh Argael và các Sứ Giả.
Argael (bị bao vây bởi ánh sáng, gào lên trong đau đớn): "Không! Sao có thể? Ta là kẻ mạnh nhất vũ trụ! Không thể nào!"
Mira (nắm tay Haraku và hét lên): "Đây là sức mạnh của chúng ta, sức mạnh của tình bạn và lòng dũng cảm!"
XO1 (giọng đều đều nhưng mạnh mẽ): "Bất kể kẻ địch có mạnh đến đâu, chúng ta vẫn sẽ bảo vệ hành tinh này!"
Medara (tiếp thêm sức mạnh cho luồng sáng): "Và chúng ta sẽ không ngừng lại!"
Luồng sáng hợp nhất tỏa ra một sức mạnh vô biên, bao trùm và tiêu diệt Argael cùng các Sứ Giả, giải phóng bầu trời khỏi bóng tối. Khi ánh sáng lụi dần, cả đội đứng giữa chiến trường, mệt mỏi nhưng lòng ngập tràn niềm vui chiến thắng.
Naku (thở nhẹ, nhìn các đồng đội): "Chúng ta... chúng ta đã làm được."
Torami (nở nụ cười mệt mỏi nhưng hạnh phúc, nhẹ nhàng nắm tay Naku): "Phải. Chúng ta đã cùng nhau chiến thắng."
Haraku (vỗ vai các đồng đội, giọng tự hào): "Tất cả mọi người, đây là chiến thắng của tình bạn và sự đoàn kết. Cảm ơn mọi người."
Mọi người nhìn nhau, mỉm cười. Dù mệt nhoài, họ biết rằng mình đã bảo vệ Trái Đất, bảo vệ những gì quan trọng nhất. Trong khoảnh khắc ấy, họ không chỉ là những Hộ Vệ Tinh Tú, mà còn là một gia đình, mãi mãi gắn bó trong ánh sáng của chiến thắng.
Sau trận chiến khốc liệt, cả đội Hộ Vệ Tinh Tú kiệt sức. Mặt đất vẫn còn dấu vết của trận chiến, nhưng bầu trời đã trở lại trong xanh, lấp lánh ánh sao.
Haraku (đặt tay lên vai Mira, giọng nhẹ nhõm): "Chúng ta đã thắng rồi. Nhưng bây giờ... có lẽ tất cả chúng ta cần nghỉ ngơi một chút."
Mira (cười mệt mỏi): "Đúng vậy. Sau trận chiến này, không ai còn đủ sức để đứng nữa."
Torami (ngồi xuống bãi cỏ, tựa lưng vào một tảng đá, thở dài): "Tôi chưa bao giờ cảm thấy mệt đến thế này... nhưng cũng chưa bao giờ thấy mình mãn nguyện đến vậy."
Naku (ngồi xuống cạnh Torami, cười nhẹ): "Cậu đã chiến đấu thật dũng cảm, Torami. Nhờ có tất cả chúng ta, Trái Đất mới được an toàn."
Các thành viên từng người ngồi xuống, thả lỏng và tận hưởng khoảnh khắc bình yên. Luxi nằm xuống cỏ, ngước nhìn bầu trời sao, thở dài hạnh phúc.
Luxi: "Bầu trời thật đẹp... Có lẽ đây là lần đầu tiên sau rất lâu tôi có thể nhìn thấy nó mà không cần phải lo lắng về một trận chiến nào cả."
XO1 (giọng đều đặn nhưng đầy sự hài lòng): "Nghỉ ngơi là một phương pháp hiệu quả để phục hồi năng lượng. Tất cả chúng ta đều cần điều đó."
Medara (mỉm cười): "Đúng vậy. Hôm nay, chúng ta xứng đáng có một giấc ngủ thật sâu."
Hadey (ngồi dựa vào một tảng đá gần đó, mắt khép hờ): "Không cần phải nói lần thứ hai. Tôi sẽ ngủ ngay tại đây."
Bầu không khí trở nên yên bình, không còn sự căng thẳng của chiến đấu. Tất cả Hộ Vệ Tinh Tú đều ngồi bên nhau, lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc hòa bình hiếm hoi này.
Naku (nhìn mọi người, nhẹ nhàng nói): "Cảm ơn mọi người, vì đã chiến đấu hết mình và không bao giờ bỏ cuộc. Dù chúng ta đến từ những vì sao khác nhau, nhưng chúng ta đã trở thành một gia đình."
Haraku (mỉm cười): "Đúng vậy, Naku. Từ giờ, chúng ta sẽ bảo vệ không chỉ Trái Đất mà còn là nhau."
Màn đêm dần trở nên êm dịu hơn, khi từng Hộ Vệ nhắm mắt nghỉ ngơi, trái tim họ tràn đầy niềm tin và tình thân. Họ biết rằng, bất kể tương lai có thử thách nào chờ đợi, họ sẽ không bao giờ đơn độc, bởi vì họ luôn có nhau bên cạnh.
Khi bóng tối dần phủ xuống, những Hộ Vệ Tinh Tú, sau trận chiến khốc liệt, đã hoàn toàn thư giãn, nhưng trong tâm trí mỗi người đều dâng trào những cảm xúc mà họ không thể thốt thành lời ngay lúc này.
Torami ngồi gần Naku, nhìn vào những ngôi sao sáng trên bầu trời, tâm trí vẫn còn vương vấn chiến đấu. Dù mệt mỏi, cô cảm thấy trái tim mình đập mạnh mẽ hơn khi ở cạnh Naku.
Torami (ngập ngừng, giọng nhẹ nhàng): "Naku, cậu có bao giờ nghĩ rằng, sau tất cả những gì chúng ta đã làm... chúng ta xứng đáng có một cuộc sống bình yên không?"
Naku (nhìn vào Torami, ánh mắt ấm áp): "Tôi nghĩ về điều đó mỗi ngày. Nhưng cuộc sống của chúng ta không đơn giản là về sự bình yên. Chúng ta đã chiến đấu vì người khác, và đôi khi, tôi nghĩ đó là lý do khiến chúng ta mạnh mẽ hơn."
Torami (nở nụ cười nhẹ, cảm giác như tim mình thổn thức): "Phải. Và... tôi rất biết ơn vì chúng ta đã gặp nhau. Cảm ơn vì cậu luôn ở bên tôi, dù cho điều gì xảy ra."
Naku chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm, nhưng trong ánh mắt anh, có thể thấy được niềm tin và tình cảm dành cho Torami.
Luxi, sau khi ngả người xuống cỏ, cảm nhận sự bình yên đến từ thiên nhiên, ánh mắt cô không rời khỏi bầu trời sao. Cô cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng trong sâu thẳm lòng mình, những suy nghĩ về tương lai vẫn không ngừng quay cuồng. Bên cạnh cô, Kanji, một người bạn lâu năm, vẫn ngồi im lặng, đôi mắt lấp lánh dưới ánh trăng.
Luxi (khẽ thì thầm): "Kanji, cậu có cảm thấy như mình không bao giờ được phép nghỉ ngơi hoàn toàn không? Dù đã chiến thắng, nhưng tôi vẫn lo lắng về điều gì đó..."
Kanji (quay sang nhìn Luxi, giọng ấm áp): "Cảm giác lo lắng là điều tất yếu khi chúng ta chịu trách nhiệm quá lớn. Nhưng... đôi khi, những khoảnh khắc như thế này giúp ta nhận ra rằng, chỉ cần ta có bạn bè bên cạnh, tất cả sẽ dễ dàng hơn."
Luxi (mỉm cười, cảm nhận sự ấm áp trong lời nói của Kanji): "Cảm ơn cậu, Kanji. Cậu luôn biết cách làm tôi yên tâm."
Hadey nhìn vào những ngôi sao xa xôi, khẽ thở dài. Đôi khi, cô cảm thấy như thể mình không xứng đáng với sự hy sinh của tất cả mọi người. Những nỗi lo lắng, những câu hỏi về tương lai vẫn còn đó.
Medara ngồi cạnh, nhắc nhở cô rằng đôi khi, việc chiến đấu không chỉ vì bản thân mà còn vì những người mình yêu quý. Anh đặt tay lên vai Hadey, khiến cô cảm thấy một phần nỗi lo dường như đã vơi đi.
Hadey (khẽ nhìn Medara, giọng mềm mỏng): "Cảm ơn vì luôn ở bên tôi, Medara. Tôi thật sự... không biết phải làm gì nếu không có cậu."
Medara (mỉm cười, ánh mắt dịu dàng): "Chúng ta là đồng đội. Mỗi người trong chúng ta đều quan trọng. Chỉ cần chúng ta bên nhau, không gì có thể ngăn cản được chúng ta."
Và cuối cùng, Haraku nhìn những người bạn của mình, mỉm cười trong sự hài lòng. Anh nhận ra, trong mắt mỗi người, là niềm tin và sự quyết tâm vững chắc. Tình bạn, tình đồng đội, và tình cảm lặng lẽ dành cho nhau chính là sức mạnh vô biên giúp họ vượt qua mọi thử thách.
Haraku (nhìn vào những người bạn của mình, giọng chân thành): "Chúng ta đã chiến đấu vì Trái Đất, nhưng còn vì nhau nữa. Điều đó, chính là lý do khiến chúng ta không thể thất bại."
Mặc dù cuộc sống của họ có thể sẽ lại đầy thử thách, nhưng trong khoảnh khắc này, họ hiểu rằng, dù tương lai có ra sao, họ đã có một gia đình, một nhóm đồng đội mạnh mẽ, gắn bó, và quan trọng hơn hết, có tình cảm chân thành dành cho nhau.
Tình bạn, tình đồng đội, và tình yêu đã giúp họ vượt qua mọi khó khăn, và sẽ tiếp tục là nguồn sức mạnh cho họ trong những hành trình tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip