11. Mâu thuẫn
"Vậy thì sao?"
Bảo Bảo, người đứng yên ở 1 góc cất giọng
Sắc mặt cậu bây giờ trông cực kì khó coi, Bảo Bảo vốn là một đứa trẻ rất thương anh của mình, bình thường chắc chắn sẽ lao lên ôm Kiệt Vũ cứng ngắc, nhưng lần này cậu chỉ đứng yên ở đó, nắm lấy cánh tay bị thương
"Bảo Bảo à, anh..."
"Tai nạn không ai muốn à? Nhưng mà tụi em suýt chết đấy?"
Cả 2 bên nghe được câu này thì giật mình, đúng là nhóm Hỏa Hỏa vừa mới đối mặt cửa tử, nếu không được hai Chiến Thần đến cứu kịp thời thì có lẽ...
"Lần này may mắn nên chẳng có ai bị thương nặng, nhưng nếu có lần sau anh có đảm bảo chuyện này sẽ không tái diễn không?"
"Bảo Bảo..."
"Đủ rồi"
Cậu chán nản lắc đầu
Bầu không khí chùng xuống ngay lập tức, ai nấy đều lo lắng, im lặng và nhìn nhau
"Cậu đi đâu vậy!?"
"Tớ ra ngoài"
Bảo Bảo bỏ đi, đầu không ngoảnh lại, để mọi người trong phòng vẫn đang ngây ra
"Cậu ta nổi giận là điều dễ hiểu thôi"
Lúc này Hàn Hàn mới lên tiếng
"Thú thật là tôi cũng khá bực bội, các cậu quá dễ dại với mạng người rồi"
Hàn Hàn có thể là một người lạnh lùng và thờ ơ, nhưng cậu ấy lại là người trân trọng cuộc sống này hơn ai hết
"Hàn Hàn à..."
Nói rồi cậu cũng quay người đi. Kiệt Vũ chỉ im lặng nhìn, cả nhóm người của Âu Dương Nhị cũng cúi đầu xin lỗi nhóm Hỏa Hỏa rối rít
"Để tôi theo 2 người đó cho, các cậu nghỉ ngơi trước đi, mai còn nhiều việc lắm"
Mông Cơ và Tây Khắc lên tiếng, cả hai cùng vội vã chạy theo hai người kia
"Hỏa Hỏa à, là anh và mọi người sai, em đừng giận"
Kiệt Vũ thấy gương mặt hoang mang của Hỏa Hỏa thì nhẹ nhàng vỗ vai
"Em không có, chỉ là hơi lo cho cậu ấy thôi ạ"
Hỏa Hỏa buồn rầu cúi đầu
"Sợ là bây giờ Bảo Bảo đang không vui, để khi nào em ấy bớt giận thì anh sẽ đi chuộc lỗi, em đừng lo lắng nhé, tập trung nghỉ ngơi trước đi"
Tuy Kiệt Vũ an ủi là thế, nhưng ánh mắt của cả hai vẫn lặng lẽ quan sát những bóng lưng đang biến mất, và cánh cửa cũng dần dần đóng lại
- Sáng hôm sau -
*reng reng reng*
"Oáppp"
Vũ Vũ duỗi người, tiện tay ném cái đồng hồ đang reo ra chỗ khác
"Cuối cùng cũng chịu dậy rồi ha"
"Huh? Kiều Lập?"
Vũ Vũ nheo mắt nhìn thằng khùng đội nón len giữa mùa hè trước mặt, tầm này thì chắc cũng tửng tửng ngang Bảo Bảo rồi
"Còn không mau ngồi lên? Đừng có nằm ườn ra đó nữa"
"Khoan đã, mới sáng sớm làm gì đứng trước giường người ta vậy, nhìn trộm tui ngủ à!?"
Vũ Vũ bật dậy, hai tay ôm lấy cơ thể, đưa cái nhìn ái ngại
"Mặt trời sắp lặn rồi chứ sáng sớm cái gì"
Kiều Lập đưa tay lên vén rèm cửa ra
"Mà dù cho gu thẩm mỹ của tôi có tệ cỡ nào đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ không chọn thằng xấu zai như cậu"
Nói rồi cậu quay đầu nhìn Vũ Vũ, cười đểu muốn méo cả mỏ
"Ý gì hả, tôi đây là người đẹp trai nhất thế giới đó"
"Sao cũng được, cậu làm ơn mau dậy đi!"
"Không chịu đâu, tui vẫn còn buồn ngủ mà"
"Hai người đang làm cái trò gì vậy?"
Mông Cơ tiện đường đi ngang qua phòng thấy cả 2 đứa đang vật lộn với nhau
"Chết tiệt, tên bã đậu nhà cậu mau thả cái giường ra"
"Không thích!"
Một người cố sống cố chết bám vào giường, một đứa dồn hết sức bình sinh lôi cổ ra.
Mông Cơ thấy Kiều Lập khổ sở mãi vậy mà vẫn chưa dựng đầu thằng kia dậy được nên cũng đã nhảy vào giúp
"Tên dở này!? Cậu xịt keo 502 lên người mình xong dán với cái giường rồi hả?"
"Bọn họ đang làm cái trò gì vậy?"
Lâm Lâm cùng Mục Sa Sa tình cờ đi ngang thì thấy 2 thằng trẻ trâu đang bắt nạt 1 thằng trẻ nghé
"Chậc, mặc xác mấy người đó, chúng ta mau đi thôi"
Mục Sa Sa mệt mỏi nhìn 3 thằng khùng kia, hất mặt kéo tay Lâm Lâm đi
- 20 phút sau -
"Mấy tên hâm đó vẫn còn chưa đến à?"
"Hâm cái con cá nhà cậu"
"Ui trời,đợi mấy người lâu tới nỗi bụng đói meo cả rồi nè"
Người vừa nói là Hải Dương, nhìn cái chỏm tóc giống sừng cá mập kia đang giựt giựt là biết cậu ta đang rất bức xúc rồi
"Cuối cùng thì cũng chịu xuống, làm cái trò gì mà lâu thế hả"
Mục Sa Sa nằm dài trên bàn ăn, nhìn chằm chằm vào Mông Cơ và Kiều Lập 4 tay 4 chân xách Vũ Vũ như con lợn
"Vũ Vũ? Mấy cậu đang làm gì cậu ấy vậy?"
Lâm Lâm ngồi kế bên bật cười
"Nay có món lợn Vũ Vũ quay à, nghe hấp dẫn đó"
Hàn Hàn cũng lên tiếng châm chọc, hôm qua cậu ta khó ở thế kia vậy mà hôm nay đã coi như không có gì xảy ra, cản xúc con người đúng là thần kì
"Aghhh, mau thả tui raaaa"
Vũ Vũ giãy nảy, quằn lên quắn xuống như con giun, ai ngờ 2 đứa kia thả thật làm cậu ta ngã lăn ra đất
"Được rồi được rồi, mau ăn sáng đi này"
Âu Dương Nhị cùng Quang Quang đang sắp xếp đồ ăn lên bàn, Lâm Lâm thấy thế cũng vội sang giúp
"Ô yeah, cuối cùng cũng được ăn rồi"
Hải Dương mừng rỡ, bắt người ta nhịn đói hơi lâu rồi đó
"Xin lỗi đã làm phiền, nhưng các cậu có ai thấy Bảo Bảo với anh Kiệt Vũ đâu không"
Mọi người đang không để ý mấy thì Hỏa Hỏa ngồi ở góc bàn nhẹ nhàng lên tiếng
"Ừ nhỉ? Hai người đó vẫn chưa đến à"
Kiều Lập khoanh hai tay, đảo mắt nhìn quanh
"Nè Tây Khắc, hôm qua cậu phụ trách dẫn Bảo Bảo về phòng mà đúng không? Giờ cậu ta đâu"
Mông Cơ kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Tây Khắc đang nằm bẹp dí ở một bên
"Tây Khắc? Sao nhìn cậu phờ phạc quá vậy?"
"Đ-đừng nói nữa..."
"Cậu cứ nói đi, dù cậu có làm gì đi nữa thì bổn tiểu thư đây cũng sẽ không trách đâu"
Mục Sa Sa ngồi vắt chéo chân, tay chống cắm cười cợt
"Sao cậu nói cứ như thể người sai là tôi vậy hả?"
"Rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy, mau nói đi mà!!"
Hải Dương thúc giục, mặt đầy vẻ hóng hớt
"Th-thì chả là..."
*Hồi tưởng*
"Bảo Bảo này, cậu mau quay vào đi, bên ngoài trời lạnh lắm"
Tây Khắc lẽo đẽo đi ở sau, nếu không phải vì bị Mông Cơ đùn đẩy, cậu tuyệt đối không muốn đi kiếm tên này đâu
"Tôi khuyên cậu, tốt nhất nên để tôi ở 1 mình, nếu không thì đừng có trách"
Bảo Bảo đột nhiên dừng lại, hằn giọng nói làm cậu giật cả mình, trong thâm tâm không ngừng niệm thần chú "Đại ca à! Anh nhất định phải phù hộ em, nhất định phải phù hộ em!!"
"Được rồi, chuyện này là chúng tôi sai hoàn toàn, nhưng cậu làm ơn quay về trước đi nhé"
"Không cần"
"Cậu muốn trút giận lên bọn này thì cứ việc, nhưng mà cũng phải lo cho sức khỏe nữa, lỡ ốm phát thì mấy đứa bạn với thằng anh cậu cạo đầu tôi mất"
Thấy người ở phía trước vẫn không có động tĩnh gì, Tây Khắc lo sốt vó, cậu thật sự không muốn làm một ông sư cọ đâu
Cũng may bản tính trời sinh dẻo miệng, năn nỉ ỉ ôi một hồi cuối cùng cũng thuyết phục được Bảo Bảo quay lại
Tây Khắc đang gào thét mừng rỡ trong lòng thì chợt nhận ra một chuyện cực kì kinh khủng, đen đủi thế nào mà 2 đứa nó lại ở chung 1 phòng, chưa kịp nhận ra thì cậu ta đã cảm thấy ánh mắt u ám ở phía sau lưng
*Kết thúc hồi tưởng*
"Mấy người không biết lúc đó đáng sợ thế nào đâu, nửa đêm cậu ta cứ nằm trên giường mà không ngủ, tưởng đâu đổi ý bật dậy ăn tươi nuốt sống tôi không đó"
Tây Khắc ủy khuất, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống
Cả bọn nghe xong cũng không biết phải nói gì, họ đương nhiên biết tại sao Tây Khắc sợ như vậy nên cũng thông cảm mà cười trừ
"Vậy cậu ấy đi đâu rồi?"
"Ai mà biết, cả đêm thức trắng nên tôi ngủ quên mất, sáng ra đã không thấy người rồi"
"Không được, tớ phải đi tìm"
Hỏa Hỏa đứng phắt dậy, chạy nhanh ra cửa
"Tớ cũng đi với cậ-"
Lâm Lâm thấy vậy cũng định chạy theo, nhưng chưa kịp thì đã bị một giọng nói cắt ngang
"Mấy em tính đi đâu vậy"
"Anh Kiệt Vũ?"
"Nè, làm cái gì mà bây giờ mới mò tới đây hả"
Âu Dương Nhị tùy tiện gác hai chân lên bàn
"Haha, xin thứ lỗi, bắt mọi người phải chờ rồi, tôi đi giải quyết chút chuyện với em trai tôi thôi"
Kiệt Vũ cười ngượng
"Anh ơi, anh có thấy Bảo Bảo đâu không?"
Quang Quang chậm rãi hỏi
"Tớ đây"
Bảo Bảo cũng xuất hiện sau lưng Kiệt Vũ, khóe mắt cũng có chút đỏ
"Nè, cậu làm mọi người lo lắng lắm đó"
"Phải đó"
Vũ Vũ và Hải Dương vừa ăn vừa nói, hai má nhét đầy thức ăn phồng lên, nhìn như mấy con sóc bếu ú nu vậy
"Xin lỗi, tớ không nên làm quá lên, khiến mọi người phải để tâm mấy cái không đâu rồi"
"Làm quá cái gì chứ, cậu làm đúng hết, lỗi rành rành là ở bọn tôi"
"Đại ca nói đúng, cậu không sai đâu"
"Thôi thôi, mau mau ăn đi chứ để yên một lúc thì mấy tên kia ăn hết phần của 2 người mất"
Lâm Lâm nhanh chóng chạy ra đẩy cả hai anh em ngoài cửa vào
Mọi người ngồi vào bàn, cùng nhau ăn uống vui vẻ trở lại, hệt như những chuyện vừa xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mơ
"Nhìn hôm qua có vẻ nghiêm trọng mà nay cậu ta bình thường lại rồi, Kiệt Vũ dùng cách gì hay vậy"
Kiều Lập ghé sát hỏi nhỏ với Quang Quang
"Haha, cậu ấy không phải kiểu người hay nổi nóng với giận dai đâu, nếu có thì chưa được 1 ngày cậu ấy lại hết à"
Quang Quang tươi cười nói
"Vậy à"
Sau khi đợi cả nhóm bạn nhỏ đều đã đã nghỉ ngơi hồi sức, Âu Dương Nhị đã mời tất cả ra sảnh chính của cung điện một lần nữa để nói chuyện
"Được rồi, gần đây đã xảy ra kha khá chuyện không vui, vậy nên mục đích chính của hôm nay là một trong những việc chúng tôi muốn làm để chuộc lỗi với mấy người các cậu"
"Hở, là gì vậy?"
Lâm Lâm tò mò hỏi
"Nói ra thì mất vui, nhưng tôi sẽ cho mấy người xíu gợi ý"
"Ông nói quách ra đi, còn bắt bọn này đoán già đoán non nữa hả"
"Nóng nảy thế, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cho các cậu thăm lại người quen cũ thôi"
"Người quen cũ?-"
Vừa nói nửa lời, chợt mọi người nghĩ đến điều gì đó, hai mắt đều sáng lên
"Kh-không lẽ là"
"Các cậu ơiiiiiii!!!!!"
Xa xa, những âm thanh thân thuộc vang lên, chuẩn bị mở ra một sự kiện mới
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip