dọn nhà

trong không khí hân hoan của ngày giáp tết, huang renjun với cương vị là người quán xuyến tất cả mọi việc lớn nhỏ của gia đình và tất tần tật mọi thứ trên trời dưới bể mà cáo với ba lớn chẳng biết, vào lúc bảy giờ sáng đã thức giấc và lôi cổ hai người đang say giấc kia dậy dọn dẹp nhà cửa. bình thường thì cũng đâu có bừa bộn gì nhưng chả hiểu sao cứ gần mấy dịp quan trọng là mọi thứ cứ lộn xộn hết lên. nhìn đâu cũng thấy ngứa mắt.

cáo vẫn còn ngái ngủ nên cứ đu lên người ba lớn tranh thủ đánh một giấc.

- em làm làm gì, để anh thuê người giúp việc nhoắng cái là xong.

- ghê vậy sao ạ?

- mình nhiều tiền mà?

nhận được tín hiệu không ổn, hai cái rada củ tỏi trên đầu cáo lắc nguầy nguậy. con bé tỉnh cả ngủ, thì thầm vào tai ba lớn ba mà thuê là hai ba con mình ra đường á ba.

na jaemin nhìn một lượt căn nhà thở dài một cái. mua nhà rộng làm chi không biết, giờ mà dọn từ bếp ra đến phòng sách chí ít cũng mất gần một ngày chưa kể mấy việc linh tinh nữa. không được khóc để sức còn dọn nhà nữa.

huang renjun chỉ vào mấy cái kệ bếp, kệ tủ đang bám bụi :

- anh, dọn mấy đồ trên kệ, bê xuống lau từng cái một rồi lau khô lại xong mới được đặt lên, sau đó lau nhà.

- còn cáo, dọn đồ chơi của cáo rồi xếp vào tủ. nhớ rõ chưa?

hai ba con lặng lẽ gật đầu, ai làm việc nấy.

- tại ba bày đồ chơi của con ra đấy - cáo phụng phịu nhặt đống lego cho vào hộp.

- ba bày hồi nào?

- tối qua ba chẳng đòi chơi là gì.

- thế cáo có chơi không?

- ba không bảo thì con cũng chả chơi.

- cắt sữa chua nhé?

- con khoe ba nhỏ ba dắt con vào tiệm net.

cay.

một nhà ba người mỗi người làm một việc chả ai tranh phần ai vì nội cái phần của mình đã xỉu lên xỉu xuống rồi đâu ra mà thêm việc nữa. huang renjun dọn tủ đựng đồ nhưng mà cứ đứng đực ở trước cửa nhìn vào bên trong hộp đựng li, đếm đi đếm lại chỉ thấy có năm cái li mà nhớ rõ ràng bà nội mua tặng tận sáu cái nhân ngày tân gia. cái nhà này thì chỉ có hai ba con kia chứ quỷ tha ma bắt cũng chẳng dám mò vào đây trộm li :

- na jaemin, na danbi đâu mất chiếc li bà nội tặng rồi.

- anh không...

na jaemin chưa kịp nói xong câu, một giọng trẻ con lanh lảnh đã nhảy vào cuống họng át đi cả phần còn lại :

- ba lớn làm vỡ rồi ba ơi, vỡ cái choang rồi.

quác.

cáo đứng một bên lắc đầu nhìn ba lớn bị ba nhỏ mắng cho một trận. cứ tưởng lớn rồi mà thoát à. thế thì chú haechan đã không bị chú doyoung vác chổi đuổi quanh sảnh công ty rồi.

ở công ty làm giám đốc oai phong lẫy lừng nghiêm túc dã man thế mà về nhà vợ mắng không dám cãi lại. thôi thì con gái yêu chúc ba lớn một đời bình an vậy. con cũng thương ba lắm nhưng con sợ ba nhỏ hơn.

cáo dọn đồ chơi xong xuôi được ba nhỏ thưởng cho một hộp sữa chua dâu mát lạnh, thong thả ngồi xem ti vi nhấm nháp từng chút một trong cái nhìn của ba lớn.

na jaemin vừa lau bàn vừa khều con gái :

- ê lau dùm ba cái tủ ti vi đi, ba cho mười won chịu không?

- ba nhỏ ơi ba lau dùm con cái tủ ti vi con cho ba mười một won.

chả biết con ai, bình thường yêu ba lớn nhất trên đời nhưng mà cứ có đồ ăn là anh em tương tàn cha con chia lìa luôn rồi.

huang renjun từ sáng đến giờ rất là đau đầu với hai ba con nhà kia. động tí là cãi nhau, động tí là mách lẻo hết chuyện này đến chuyện kia, đang dọn dẹp mà phải dở tay làm người phán xử. ước gì có phép treo hai người này làm thịt thỏ thịt cáo một nắng, hoặc cho mỗi người một quả dâu một quả đu đủ để ngồi im một chỗ. nghĩ đi nghĩ lại có cáo cũng vui vẻ hơn một chút, nhà có trẻ con cứ phải gọi là như có sức sống. nhưng mà thỉnh thoảng hai con người một lớn một bé kia lại chí choé nhau, đau đầu lắm.

trong lúc dọn tủ để đồ, huang renjun tìm thấy một túi nhỏ hơi cũ nhưng mà vẫn nhìn ra được hình cái ô được thêu ở bên ngoài. đây là hành lí cá nhân của cáo hồi mới về nhà. trước lúc rời khỏi nhà cũ viện trưởng đã đích thân dúi vào tay na jaemin chiếc túi này. nếu nhớ không nhầm thì có một chiếc khăn tay, một cái kẹp tóc mặc dù hồi đó cáo chưa có tóc, một sợi dây chuyền mà ba lớn của cáo đã cất trong ngăn kéo bàn làm việc. tất cả đều là những vật đã theo cáo từ lúc mới chuyển đến nhà cũ, đoán không lầm thì là của mẹ ruột cáo. huang renjun nhìn chiếc túi hồi lâu, mặc kệ cho hai ba con kia đang chiến nhau, cứ ngồi bần thần nhìn vật trong tay. có một nỗi sợ len lỏi trong tâm trí người làm cha, chạy dọc theo mạch máu di chuyển đến trái tim. cũng chẳng biết là đang sợ điều gì nữa, một nỗi sợ mơ hồ nảy nở trong mắt renjun.

em bé danbi mới ngày nào còn bé lắm, non nớt như một chồi non mà giờ đã chạy nhảy tung tăng khắp nơi rồi.

em bé của ba lớn nhanh thật đấy.

huang renjun nhanh chóng lấy lại tinh thần, dọn dẹp cho xong mọi thứ. hết một ngày dài chỉ lau, quét rồi dọn dẹp lặp đi lặp lại ai cũng mệt bở hơi tai. na jaemin thả mình xuống giường, thở dài như ông lão tám mươi tuổi :

- aigu cái lưng này của tôi.

- kêu như người già không bằng, mới hai tám chứ có phải tám hai đâu.

- người ta kêu để làm nũng đó.

renjun đánh yêu người bên cạnh một cái, cười hiền, như sực nhớ ra điều gì ngồi bật dậy :

- anh, anh còn giữ đồ của cáo chứ? đồ mà viện trưởng gửi đấy.

người đang lim dim bên cạnh khẽ gật đầu, có thể mất chìa khoá nhà chứ mấy cái đấy làm sao mất được. có chết cũng phải giữ chứ.

- em hỏi làm gì à?

- không, chỉ là...đợi đến khi cáo gặp mẹ của con bé có thể trả lại mà thôi.

không ai nói thêm lời nào, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ riêng của bản thân.

- nếu sau này cáo gặp mẹ, thì con bé sẽ bỏ chúng ta không?

- anh không nghĩ như vậy, cáo là một đứa nhỏ tốt bụng, chúng ta cũng không có quyền đối với cuộc đời con bé. quyết định ở con bé thôi.

- vậy nếu là anh anh sẽ làm thế nào?

- công sinh không bằng công dưỡng nhưng vẫn phải cân bằng hai bên.

tiếng gõ cửa vang lên chen giữa câu chuyện của người lớn, tiếp đến là một em bé cáo với chiếc gối hồng cao gần bằng mình nhẹ nhàng bước vào. renjun dịch ra một chút để con bé leo lên giường nằm giữa hai người, lâu lắm rồi một nhà mới ngủ chung.

na jaemin chọc lét khiến cáo ré lên cười :

- hôm nay lại sang đây cơ à?

- hih...con không ngủ được.

- không cho đấy, ai bảo sáng con bán đứng ba.

- con yêu ba mà.

- thế thơm ba một cái.

huang renjun cũng đâu kẹm, giả vờ giận dỗi :

- thế cáo không thương ba à?

- thương ba nhất luôn

hai cái thơm được đáp trên má bánh bao của cáo, con bé thích thú ôm mặt cười. huang renjun xoa đầu con gái, trong lòng cũng vơi bớt suy nghĩ hồi nãy.

- con yêu ba lớn ba nhỏ nhất thế giới này.

- ba cũng yêu con, giờ thì ngủ thôi mai chúng ta đi siêu thị nhé?

- vâng ạ ba ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip