Chương 15: Ta không ngu ngốc
Bốn phía hoa viên nhỏ phía nam có không ít người chạy đến, chẳng những có quan viên, mệnh phụ Long Viêm, còn có cả sứ thần tam quốc, tất cả mọi người đều nhìn Dương Huyệt đang đau khổ giãy dụa trong nước, sau đó lại nhìn Thiên Mị đang lạnh nhạt không chút bối rối đứng gần đó, giống như Dương Huyệt bị rơi xuống nước không chút liên quan gì đến nàng.
Hoắc Kiến Bình cùng vài thị vệ nhanh chóng chạy đến nhảy ùm xuống nước đưa Dương Huyệt lên bờ
"Huyệt nhi!!!!"Dương gia chủ cùng Dương phu nhân bị kinh động bổ nhào tới bên Dương Huyệt kêu to: "Người đâu, mau truyền y sư cứu nữ nhi của lão phu."
Thừa tướng thấy vậy lập tức ra lệnh cho tiểu thái giám đi truyền y sư.
Nơi này Dương phu nhân ôm Dương Huyệt khóc rống lên, chợt nhớ ra chuyện gì ngẩng đầu nhìn Thiên Mị
"Thiên Mị, sao ngươi lại độc ác như vậy, bị Bình vương từ hôn cũng đâu phải lỗi của Huyệt Nhi nhà ta, hơn nữa con bé khắp nơi nhường nhịn ngươi sao ngươi còn ngoan độc như vậy đẩy Huyệt Nhi xuống ao sen trong thời tiết lạnh giá như thế này"
Thiên Mị "..." mẹ con song tấu à
Sắc mặt Tinh Nhi khó coi nói:" Tiểu thư nhà ta không có đẩy người, là nàng ta tự nhảy xuống"
Nhưng mà không có ai tin nàng, bởi nàng là nha hoàn của Thiên Mị, Thiên Mị nhìn Tinh Nhi lắc đầu, ý bảo nàng không cần lên tiếng, Tinh Nhi cũng cắn răng im lặng, nàng tin tưởng tiểu thư sẽ có cách xử lý
Ánh mắt Thiên Mị thâm thúy, khóe môi cười càng đậm, nhìn Dương phu nhân, thản nhiên lên tiếng: "Dương phu nhân, đây là khẳng định ta đẩy Dương Huyệt xuống sao?."
"Không phải ta khẳng định, ở đây có nhiều người làm chứng" Dương phu nhân khóc thảm thiết.
"Thừa tướng ngươi nhất định phải làm chủ cho tiểu nữ của lão phu"Dương gia chủ sắc mặt âm trầm lên tiếng
Thừa tướng nhìn Dương gia chủ cùng Dương Huyệt lại nhìn Thiên Mị, nhất thời khó xử không biết giải quyết thế nào, chuyện này chắc phải mời hoàng thượng chủ trì.
Phụ thân Thiên Mị, Thiên Tĩnh cũng bị kinh động, biết bên này xảy ra chuyện nhanh chóng chạy tới.
Thiên Tĩnh vừa xuất hiện nhìn Dương gia chủ một cái rồi chạy tới bên Thiên Mị: "Nha đầu, đã xảy ra chuyện gì? con có sao không?"
Thiên Mị thản nhiên ôn hòa nói: "Con không sao, Dương Huyệt nói con muốn giết nàng, Dương gia một mực khẳng định là con đẩy nàng ta xuống ao sen, con khi nào ngốc như vậy, biết rõ hôm nay sinh thần của hoàng thượng, có cả sứ thần tam quốc, còn phạm lỗi, phụ thân nói con có ngốc như vậy không?"
Thiên Mị nói không lớn, nhưng cũng không nhỏ, không ít người đều nghe thấy, mà một số người tiếp xúc với Thiên Mị cũng nổi lên nghi ngờ, Thiên Mị là người rất thông minh, sao nàng ta có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy
Hoắc Kiến Quân đứng ra tin tưởng Thiên Mị: "Thiên Mị, bổn vương tin không phải do nàng động thủ."
Thiên Mị thông minh, sao có khả năng làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, hơn nữa võ lực nàng cao như vậy, ngay đến hắn cũng không nhìn ra được cấp bậc, nếu nàng muốn động thủ với Dương Huyệt sẽ khiến thần không biết quỷ không hay, sao phải nghĩ ra chủ ý ngu ngốc như thế này.
Hoắc Kiến Quân vừa dứt lời Hiên Viên Triệt cũng lên tiếng: "Ta cũng tin tưởng nàng"
Lâm Tuyệt Thần cùng Minh Hàn cũng lên tiếng: "Ta tin tưởng nàng ấy không phải là người như vậy"
Một người có thể đàn ra khúc nhạc xuất thần nhập hóa thấu hiểu lòng người như vậy, sao có thể là người vì đố kị mà hành động như vậy chứ.
Ngay cả sứ thần tam quốc chưa từng tiếp xúc với Thiên Mị, nhưng biểu tình trấn định thong dong của nàng bọn họ cũng có chút tin tưởng Thiên Mị
Thiên Mị không để ý tới người khác, nhìn Thiên gia chủ: "Phụ Thân, người có tin con làm ra chuyện ngốc như vậy không?"
Thiên Tĩnh không nói gì, nhìn Dương Huyệt đang nằm trên mặt đất lại nhìn Dương gia chủ: "Nữ nhi lão phu nói không có thì chính là không có làm, có phải nữ nhi ngươi tự mình động tay chân, cố ý hãm hại nữ nhi của lão phu ?"
"Hiện tại Huyệt Nhi đã sắp không được, lão đầu ngươi còn nói nữ nhi lão phu tự mình nhảy xuống ao sen hãm hại nữ nhi ngươi. Thiên gia ngươi đừng có quá đáng, Huyệt Nhi của lão phu có gan tự nhảy xuống hãm hại chính mình thành như vậy sao?"Dương Gia chủ hai mắt hằn lên tia máu, phẫn nộ đứng lên quát về phía Thiên Tĩnh.
Dương phu nhân khóc rống đột nhiên chỉ vào vài tiểu cung nữ đang quỳ: "Nếu ngươi nói nữ nhi ta hãm hại nữ nhi ngươi, ngươi có thể hỏi các nàng, các nàng đều không phải nha hoàn trong Dương Gia ta"
Vài tiểu cung nữ lập tức dập đầu, liên tục mở miệng.
"Chúng nô tỳ nhìn thấy Thiên tiểu thư cùng Dương tiểu thư tranh chấp, Thiên tiểu thư nói cái gì mà giành vị hôn phu gì đó rồi có chút kích động nên lỡ tay đẩy Dương tiểu thư xuống"
Vài người đều cho cùng một lời khai.
Ánh mắt Thiên Mị mị lên, nhếch môi nhìn mấy tiểu cung nữ đang diễn trò, trong lòng có chút buồn cười, đám cung nữ này là người của hoàng cung sẽ không thể nào nghe lệnh của Dương Huyệt được, sau lưng Dương Huyệt chắc chắn còn có người khác, là ai. Bọn họ có mục đích gì?
Đám người tranh cãi ầm ĩ, y sư nhanh chóng chạy lại cứu Dương Huyệt
Thừa tướng lệnh cho tiểu thái giám đi mời hoàng thượng, nhưng tiểu thái giám vừa đi vài bước đã thấy phía Tú Lệ cung vang lên tiếng truyền: "Hoàng thượng giá lâm, thái hậu nương nương nương giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm, Ninh Quý Phi giá lâm."
Tất cả mọi người trong hoa viên đang định quỳ xuống hành lễ Hoắc Kiến Bân phất tay áo ý bảo không cần hành lễ, giọng âm trầm nói "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hoàng Đế nhướng mày, sắc mặt cực kỳ khó coi, hôm nay sinh thần của ông, sứ thần tam quốc cũng có mặt, thế nhưng lại xảy ra chuyện này, không phải làm mất mặt Long Viêm sao? Khuôn mặt Hoàng Đế nặng nề nhìn hai gia tộc Thiên, Dương
Dương gia chủ nhanh chóng lên tiếng: "Hoàng thượng nhất định phải làm chủ cho lão phu, Huyệt Nhi của lão phu bị tiểu nha đầu Thiên Gia đẩy xuống ao sen không biết sống chết"
"Lão đầu ngươi chỉ dựa vào lời mấy cung nữ này mà lại khẳng định nữ nhi của lão phu làm, thật là hoang đường" Thiên Tĩnh không chịu yếu thế chất vấn.
Ánh mắt Hoàng Đế híp lại, Ninh quý phi ở bên cạnh đã bất mãn lên tiếng.
"Thiên Gia chủ, hành vi của Thiên lệnh ái đây là vi phạm luật pháp, có gan tại đây đẩy người khác xuống ao sen, nhất định phải trừng trị. Hơn nữa ta nghe nói còn có người làm chứng, ngươi không thể bao che như vậy được"
Ninh Quý Phi vừa dứt lời thái hậu lên tiếng "Ninh Quý Phi nói rất đúng, vương tử phạm pháp tội như thứ dân, phải trừng trị"
Thiên Mị nhếch môi liếc nhìn Ninh quý phi cùng thái hậu, đôi mắt hổ phách lóe lên tia nghiền ngẫm mở miệng"Nếu như ta nói khi bước vào đây ta chưa từng di chuyển thì làm sao có thể đẩy Dương Huyệt xuống ao sen cách xa ta hai thước được chứ"
"Cái gì!!!"
Ánh trăng chiếu qua tán cây tạo thành những mảnh đen loang lổ trên mặt đất, gió đêm lướt qua, cành lá ào ào rung động, càng khiến khung cảnh trong hoa viên phía Nam Tú Lệ cung thêm cảm giác yên tĩnh quỷ dị. tất cả mọi người đều im lặng dõi mắt nhìn xuống phía dưới mặt đất nơi Thiên Mị đang đứng, rồi lại đưa mắt nhìn ao sen bên kia
Chỉ thấy bên cạnh ao sen có không ít bùn đất, vết chân lẳng lặng in trên bùn. Tối hôm trước có mưa to nên hôm nay mặt đất vẫn chưa kịp khô, dấu chân kia khá rõ ràng, theo dấu chân có thể nhìn thấy được chỉ có dấu chân của một người, còn ngay giữa đoạn đường chỗ Thiên Mị đang đứng tới ao sen, không có bất kì dấu chân nào khác
Hoắc Kiến Bình nhìn dấu chân in trên bùn ở bên cạnh ao sen, ánh mắt trầm xuống có chút u ám không rõ, quay đầu lại nhìn thẳng vào mặt Thiên Mị, đến khi nhìn đến dung nhan xinh đẹp như tinh linh của nàng, thì lập tức biểu cảm trên mặt của hắn hiện lên vẻ si mê, lát sau mới hồi phục tinh thần hỏi"Thiên Mị đây là có ý gì?"
Thiên Mị nhíu mày nhìn Hoắc Kiến Bình"Khoảng cách giữa những tế bào chất xám ở vỏ não của Bình vương dường như còn lớn hơn lỗ ở đồng tiền xu?"
Hoắc Kiến Bình ngẩn ngơ một chút liền tức giận, tuy hắn không biết vỏ não là cái gì, nhưng hắn khẳng định một điều là, nàng đang mắng hắn?
"Ngươi"
Thiên Mị chỉ tay về phía dấu chân được in trên bùn gần ao sen"Không cần lười như vậy, làm ơn tư duy sinh động một chút, cái này rất dễ hiểu, nếu như ta lại đó đẩy nàng ta xuống ao thì trên mặt đất nhất định phải có dấu chân của ta, ngươi nhìn xem ở đây chỉ có dấu chân của một mình nàng, ta cũng không thể cách không đẩy nàng ta nga" Mặc dù ta có thể thật...
"Ai biết được đó có phải là dấu chân Dương Huyệt hay là của ngươi "Ninh Quý phi chen ngang nói
Thiên Mị "..."
"Nếu như Ninh Quý Phi muốn biết dấu chân đó là của ai, thì ta có thể lấy ra cho mọi người xem nga"
"Lấy ra?" Hoắc Kiến Bân quay đầu nhìn về phía Thiên Mị đôi mắt lóe lên kinh ngạc
Thiên Mị gật đầu"Mỗi người đi đường có một thói quen, do kết cấu của thân thể, béo gầy cùng đặc tính nghề nghiệp hay cấp bậc võ lực ảnh hưởng, bộ pháp đi đường của mỗi người không giống nhau, vì thế dấu chân hình thành nên cũng khác nhau. Có thể lấy dấu chân của ta và Dương Huyệt ra để so sánh."
"Lấy ra thế nào?" Hoắc Kiến Quân hiếu kì lên tiếng hỏi
"Thạch cao, nước"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip