Chương 19: Kỳ cảnh nhân gian
Trên sân khấu Thiên Mị không thèm để ý phản ứng của người phía dưới, nàng ôm bạch ngọc cầm lên, lấy tay nhẹ áp vào
Cảm giác quen thuộc làm trong lòng nàng có một mảnh yên tĩnh, tựa hồ giờ phút này nàng đã cùng cây đàn hòa làm một. Hơi nhắm mắt cảm thụ một chút, lại mở mắt, tinh quang phát ra, đúng là so với trời đất càng thêm sáng ngời.
Thiên Mị nhẹ gảy tay giữa khoảng không của cây cầm, thần kì thay thật sự lại phát ra tiếng, tiếng đàn thản nhiên như nước vang lên, khi thì thư thái như dòng nước, khi thì bay bổng, khi thì thanh thúy như châu như ngọc, khi thì lưỡng lự như lời nói nhỏ nhẹ nỉ non, réo rắc ai oán
Mọi người ở đây đều đồng thời chấn động nín thở, mở to mắt như không tin được, sao có thể được, nàng làm sao đàn được
Tiếng đàn hòa vào gió, lá cây xung quanh bị gió thổi trúng phát ra tiếng vang rất nhỏ.
"Trời ạ......."
Đột nhiên có một tiếng thét kinh hãi đánh tan bầu không khí chấn kinh này, mọi người không biết làm sao, giật mình hoàn hồn. Mọi người đều mang vẻ mặt không hiểu nhìn người vừa kêu lên kia, nhưng chỉ thấy hắn đang ngơ ngác nhìn về phía bên hoa viên
Mọi người đều tò mò, hắn nhìn thấy gì sao?
Hai bên hoa viên có không ít cây hồng mai, bởi vì chưa đến mùa xuân nên vẫn chưa nở rộ
Mọi người nhìn theo hắn, nhất thời liên tiếp truyền đến tiếng kinh hô. Tất cả cây hồng mai kia lúc đầu chỉ có nụ, bây giờ lại nở rộ toàn bộ, hơn nữa lại không chừa sót một cái nụ nào, ngay sau đó mùi hương của hoa mai cũng bắt đầu tràn ngập trong Tú Lệ cung.
Trong mắt của mọi người là một mảnh rung động không thể thay thế, nhìn gió nổi lên, Hồng Mai bay qua, tạo thành một vòng hoa xoay tròn xung quanh Thiên Mị. Ánh trăng kia cũng nhẹ nhàng rọi xuống thân thể của nàng
Sở Thiên Phàm khuôn mặt lạnh băng đã đổi sang biểu tình kinh ngạc vạn phần nhìn Thiên Mị, một cảm giác cực kì quen thuộc trỗi dậy khiến trống ngực của hắn đập bang bang liên hồi.
Cẩn Ly Nam lúc này cũng buông xuống lớp mặt nạ thân thiện, hai mắt si mê nhìn nữ tử đang biểu diễn.
Áo trắng làm nổi bật dung nhan, không nhiễm chút bụi trần.
Gió lạnh phất phơ, sợi tóc nhẹ bay.
Ánh trăng mê ly, bóng người ngồi đơn độc.
Mỹ nhân như ngọc, tiếng đàn lượn lờ, Hồng Mai tung bay
Giờ khắc này, liếc mắt một cái, mọi người đều sẽ khắc sâu trong lòng, cuộc đời này sẽ khó quên được giây phút này
Ánh mắt Lâm Tuyệt Thần không ngừng dừng trên người nàng, cứ nhìn nàng chăm chú.
Trong lòng Lâm Tuyệt Thần nhịn không được mà nổi lên một ý tưởng, nếu có thể suốt đời cùng nàng song tấu, như vậy hắn sống trên đời này cũng không uổng phí. Nhìn khuôn mặt nàng, mỗi một động tác, mỗi một biểu tình, mỗi một ánh mắt đều khắc sâu vào lòng hắn. Hơn nữa nàng còn là tri âm mà hắn đã tìm kiếm rất rất lâu, Lúc này trong mắt hắn tràn ra một loại tình cảm sâu sắc, sâu đến nỗi chỉ cần nhắm mắt, trong đầu đều là bóng dáng của nàng.
Giờ phút này, ánh mắt Tần Lạc Cơ mê ly, tựa hồ mất đi sự khinh thị ban nãy.
Trên đài cao Hoàng đế cùng sứ thần tam quốc và mọi người cùng mở to mắt thưởng thức cảnh đẹp hiếm thấy cùng tiếng đàn như tiếng trời, tưởng như đang đi vào mộng cảnh tươi đẹp.
Đêm vắng nơi củ mình ta bước
Gió xuân hữu ý Hồng Mai bay
Mỹ nam như tửu ngàn năm ủ
Ngắm chàng chưa uống lòng đã say
.....
Nhất tâm lưu luyến chẳng muốn rời
Nhất niệm tình duyên chẳng dở dang
Tựa giường ký ức hóa tư lệ
Nhất mộng họa người hóa hư không
Tiếng ca thê lương, triền miên ai oán rung động tâm can, khiến mọi người có mặt ở đây đang chấn động thoạt một cái liền chìm vào bi thương
Lâm Tuyệt Thần nhìn người trên đài, tuy biết đây chỉ là một khúc nhạc, nhưng nghe ca từ này tim hắn vẫn dâng lên từng cơn đau...
Ca khúc đau buồn này khiến tiếng khóc của nhóm nữ tử không ngừng vang lên, các đại thần cũng cùng đưa tay lên khẽ gạt nước mắt, bất tri bất giác như hòa bản thân họ vào ca từ vậy.
Trong con ngươi Hoắc Kiến Quân đầy vẻ kinh hoàng, giọng hát này... cũng là của nàng sao! Người ta đều nói, tiểu thư Thiên gia, không có dung mạo lại không có tri thức, lại càng không có tu vi, nhưng nàng, không chỉ có võ lực trác tuyệt, dung mạo tựa thiên tiên, mà tài năng lại còn kinh người như vậy, nàng...thật sự là quá hoàn hảo.
Khoé môi Minh Hàn khẽ nhếch lên, hắn không hề kinh ngạc chút nào cả,
tựa hồ nàng vốn là như vậy!
Kinh hãi nhất là Hoắc Kiến Bình! Hắn há hốc mồm ngẩn người, khó tin nhìn cây đàn không dây lại nghe thiên âm bên tai, tiếng ca trong trẻo cùng kỳ cảnh hiếm thấy xảy ra trước mắt, suy nghĩ trong đầu một trận hỗn loạn
Hiên Viên Triệt cũng nhiều phần khiếp sợ! Đừng nói đến việc nàng có đàn được cầm không dây hay không, hay tạo ra được kỳ cảnh gì, chỉ riêng hai khổ thơ được phổ nhạc đó, dù là ai cũng cảm thấy nàng có thể giữ danh 'tài nữ' đến mấy trăm năm. Thiên Mị à Thiên Mị nàng còn bao nhiêu thứ mà ta chưa phát hiện ra đây?
Hoắc Nhược Linh vô thức lui về sau hai bước biểu tình không thể tin nổi
Nàng ta thật sự đàn được, hơn nữa còn tạo ra kỳ cảnh... không...không thể nào
Mà Thiên Mị vừa gây chấn động lớn thì vẫn từ từ nhắm hai mắt lại, tay gảy nhẹ cầm bạch ngọc không dây, ...
Cuối cùng, ca khúc kết thúc, nhạc cũng dừng, Hồng Mai nhẹ rơi xuống mặt đất, cả đại điện hoàn toàn yên tĩnh!
Yên lặng, yên lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng hô hấp! Bỗng nhiên, không biết ai đã vỗ tay trước, sau đó, một tràng pháo tay vang dội như sấm oà lên, rất lâu cũng không dừng!
"Hay"
"Hay lắm"
Tiểu thư của Thiên gia không tài vô mạo mọi người đều biết, nhưng không lâu sau đó lại ngoài ý muốn của mọi người đạt danh hiệu thiên hạ đệ nhất tài nữ
Càng ngạc nhiên hơn là hôm nay khi dung nhan hiện thế, danh xưng Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân lập tức đổi chủ
Nhưng chuyện đáng kinh hãi hơn là nàng lại có thể dùng bạch ngọc không dây gảy một khúc nhạc khiến cho Hồng Mai nở rộ, tiếng đàn dẫn dắt người ta vào kỳ cảnh đặc biệt hiếm có, thế gian này còn ai dám cùng nàng tranh phong đây.
Tiếng hò hét khen ngợi ngập tràn Tú Lệ cung khiến bộ dạng mê mẫn của Tần Lạc Cơ hồi thần, trong lòng ghen ghét nhưng ngoài mặt vẫn là biểu tình thong dong bình tĩnh cười nói"Thiên tiểu thư quả thật khiến bản vương mở rộng tầm mắt, Long Viêm thật đúng như bên ngoài nói 'nhân tài' tầng tầng lớp lớp"
Hai chữ 'nhân tài' này đặc biệt cắn răng mà nói ra
Thiên Mị hơi rũ mi xuống, chậm rãi đứng dậy, cười nhạt" Tần vương quá lời rồi, chút tài mọn mà thôi "
Hoắc Nhược Linh cũng phi thường khiếp sợ, có thể tạo ra hiệu quả này, lại làm cho nàng phiền lòng, mang tâm tình không tốt quay đầu đi, lại nhìn thấy trong mắt Lâm Tuyệt Thần có tình cảm nồng đậm chưa biến mất. Thấy như vậy, sắc mặt của nàng tái nhợt, người nàng khẽ run run. Cho tới bây giờ trong mắt Lâm Tuyệt Thần không có tình cảm như thế dành cho nàng, cho tới bây giờ hắn vẫn luôn bình tĩnh. Nhưng hôm nay, ánh mắt hắn lại như thế, loại ánh mắt này nàng biết, giống như ánh mắt nàng thường xuyên nhìn Lâm Tuyệt Thần.
Trong mắt nàng nổi lên phẫn nộ, ghen tị, không cam lòng, trong lòng nàng bắt đầu điên cuồng, không tiếc muốn dùng tất cả thủ đoạn để Thiên Mị biến mất.
Thiên Mị nói xong quay lại chỗ ngồi, đột nhiên cảm giác được có một ánh mắt nhìn mình đầy sát khí, nàng khẽ quay đầu nhìn lại.
Nhìn khuôn mặt vặn vẹo khó coi của Hoắc Nhược Linh, trong lòng Thiên Mị cảm thấy hết sức buồn cười
Nàng ta chính là người có chủ ý muốn tính kế người khác, sao bây giờ lại bày ra biểu tình người bị tính kế mới là nàng ta vậy
Thiên Mị thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục đi, khóe miệng cũng khẽ cong lên.
Hoắc Kiến Bân sắc mặt cũng đã đỡ hơn, tay cũng buông ra, vẻ mặt vui mừng. Ông đưa mắt nhìn về phía Tần Lạc Cơ, nhìn thấy vẻ mặt của Tần Lạc Cơ so với lúc nãy càng thêm cứng ngắc. Nhìn thấy nàng như vậy, mọi sự buồn bực ban đầu cũng dần tan biến. Lại quay đầu nhìn Sở Thiên Phàm và Cẩn Ly Nam, lại phát hiện trên mặt hai người bọn họ không có biểu tình gì, trong mắt lóe lên thần sắc không hiểu, ông lại nhìn Thiên Mị. Nhìn nàng có tài năng kinh diễm như vậy, trong mắt Hoắc Kiến Bân có chút đăm chiêu.
Bây giờ tâm tình của Hoắc Kiến Bân có thể nói là rất tốt, ông nhìn biểu tình của mọi người xung quanh. Đột nhiên ánh mắt dừng trên người Thiên Mị
"Thiên Mị, hôm nay biểu hiện của ngươi phi thường xuất sắc. Nói đi, ngươi muốn trẫm thưởng cái gì, trẫm đều có thể cho ngươi."
Thiên Mị đứng dậy, cũng chưa ngẩng đầu, vẫn cúi đầu như cũ. Cụp mắt xuống, trong mắt là một tia ánh sáng thật lạnh. Hoắc Kiến Bân sao lại làm như vậy trong lúc này, rõ ràng là có âm mưu, nếu không sao không đợi đến khi yến hội kết thúc rồi ban thưởng sau. Mà bây giờ lại khẩn cấp như vậy, ông ta muốn làm gì chứ?
Nàng rất mò muốn xem ông ta muốn làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip