Chương 21: Tứ hôn
"Làm càn! Hoắc Kiến Quân, đây là thái độ khi ngươi nói chuyện với trẫm sao" Hoắc Kiến Bân thực sự nổi giận!
Hoàng hậu Minh Cơ Tuyết gả cho Hoắc Kiến Bân nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ông nổi giận như thế bao giờ, ngay cả ba chữ 'Hoắc Kiến Quân' cũng gọi thẳng ra, Minh Cơ Tuyết vội vàng lên tiếng khuyên giải: "Bệ hạ xin người bớt giận, Quân nhi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, Quân nhi con bớt lời chút đi, con không biết đang ở đâu hay sao" Chỉ hy vọng nhi tử của mình có thể nghe bà tạm thời gạt chuyện này sang một bên, tránh để Bệ hạ tức giận quá, lại làm ra chuyện không thể cứu vãn được.
Đương nhiên Hoắc Kiến Quân hiểu rõ mẫu hậu mình nghĩ gì, nhưng nếu như không mượn cơ hội hôm nay, hắn sẽ không thể nào ở bên Thiên Mị được, Hoắc Kiến Quân quỳ sụp xuống giữa đại điện: "Nhi thần đáng chết! Xin phụ hoàng tác thành!"Hắn quỳ thẳng lưng, mím chặt đôi môi mỏng của mình, trong con ngươi lục sắc đầy vẻ kiên quyết.
"Hừ, được! Giỏi lắm! Lông cánh đầy đủ liền bắt đầu học thói chống đối trẫm!" Hoắc Kiến Bân cười lạnh, phun ra mấy câu đó, hai mắt như muốn bốc lửa, rốt cuộc Thiên Mị kia có gì tốt mà hại nhi tử nhà mình cứ như bị bỏ bùa như thế? Chẳng lẽ nữ tử trong thiên hạ chết hết rồi hay sao? Hay là tất cả nữ tử bây giờ đều không muốn gả vào hoàng thất, để nhi tử ông phải đòi gả ra ngoài như vậy?
Lâm Tuyệt Thần, Hiên Viên Triệt, Minh Hàn hâm mộ nhưng cũng thầm thở dài. Rốt cuộc bọn hắn cũng không thể thoải mái phóng khoáng như Kiến Quân, bọn họ còn có trách nhiệm với gia tộc của mình, không thể hồ nháo như vậy, Có điều.. liệu Kiến Quân có thể ôm được Thiên Mị vào trong lòng không?
Thiên Mị không ngờ chỉ tùy tiện nói vài câu làm lý do từ chối, lại gây phiền phức lớn như vậy. Nàng đối với Hoắc Kiến Quân cảm giác cũng không tệ, nhưng còn chưa đến mức phải thành thân với hắn, nàng không thích hắn mà lại thành thân với hắn, điều này sẽ khiến hắn bị tổn thương mà nàng cũng không muốn gây tổn thương gì cho trái tim yếu ớt mỏng manh của người ta. Nhưng nếu bây giờ lên tiếng từ chối sẽ chỉ làm hắn xấu hổ thêm!
Đang lúc Thiên Mị không biết làm gì liền cảm giác phía sau lưng mình giống như đang bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, khiến Thiên Mị hơi cau mày quay đầu lại, tức khắc liền chạm phải một đôi mắt tràn đầy oán độc, mà chủ nhân của ánh mắt oán độc kia là chính là của Nhị tiểu thư Hiên gia Hiên Âu Hồng, nàng ta bây giờ đang căm tức cực độ nhìn nàng.
Thiên Mị"....." Cũng không phải ta đề nghị hôn sự với Hoắc Kiến Quân, nàng ta như thế nào lại như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, thật là hảo sợ..
"Phụ hoàng nếu người không đồng ý, nhi thần sẽ quỳ ở đây, quỳ đến khi nào người đồng ý mới thôi!"Hoắc Kiến Quân biết phụ hoàng mình rất tức giận nên mới nói vậy, nhưng hắn không hề có ý nhường bước, cao giọng nói.
Nghe Hoắc Kiến Quân nói vậy, mọi người ở đây ai nấy đều toát mồ hôi lạnh, Hoàng thượng đã đang giận dữ rồi, Thần vương điện hạ còn nói thế, không phải là đổ thêm dầu vào lửa hay sao?
"Bốp" một tiếng, bình rượu bay về phía Hoắc Kiến Quân, đập mạnh vào người hắn. Trên khuôn mặt lạnh như băng của Hoắc Kiến Bân như bừng lên lửa giận: "Hoắc Kiến Quân, ngươi muốn uy hiếp trẫm à? Ngươi dám chắc là trẫm không nỡ để ngươi quỳ đến chết ở đây sao?"
"Phụ hoàng, nhi thần không có ý đó! Chỉ là.. tâm ý nhi thần đã quyết, cuộc đời này không phải Thiên Mị không cưới. Xin phụ hoàng tác thành!"Phụ hoàng ném rất mạnh, nếu hắn không nhầm, thì ngực đã bầm tím rồi, nhưng hắn không thể lùi bước được! Tuyệt đối không thể! Trước khi nói ra, hắn đã biết phụ hoàng hắn không thể nào dễ dàng đồng ý, cho nên, tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của hắn
"Ngươi!!!" Hoắc Kiến Bân quát to, tức giận ngập trời!
Minh Cơ Tuyết đau lòng nhìn con trai, vốn còn định nói gì đó để khuyên giải một chút, giờ lại không biết nên khuyên thế nào
"Quân nhi con điên rồi phải không" Thái hậu cũng không thích Hoắc Kiến Quân là mấy, nhưng nhìn hắn như vậy cũng có chút không đành lòng.
"Nhi thần không điên! Cả đời này con chưa từng tỉnh táo như bây giờ!" Hoắc Kiến Quân vội nói, vẻ lạnh lùng trong mắt như tan đi. Cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng nhận thức rõ ràng mình muốn gì như vậy. Cũng có thể nói, Thiên Mị chính là ham muốn duy nhất của hắn gần hai mươi năm qua.
"Bệ hạ, xin ngài bớt giận, dù sao thần vương điện hạ cũng còn trẻ, gặp được cô nương mình thích mới muốn ở bên nàng như thế, hơn nữa tập tục ở Long Viêm ta, nam tử cũng có thể gả ra ngoài mà, lại còn là Thiên gia môn đăng hộ đối" Ninh Quý Phi đôi mắt lóe qua tính kế, hiếm hoi lên tiếng nói giúp Hoắc Kiến Quân.
Nghe lời Ninh quý phi nói ai ai cũng biết bà ta nói giúp Hoắc Kiến Quân không phải có ý tốt gì, mà là nếu như Hoắc Kiến Quân gả cho Thiên Mị thì nhi tử bà sẽ nắm chắc ngôi vị hoàng đế
Hoắc Kiến Bân nghe nhắc đến Thiên gia thì đôi mắt khẽ nhíu lại, đúng là tập tục Long Viêm không có nói nam tử hoàng thất không thể gả đi, hơn nữa còn là Thiên gia tay nắm trọng binh, mặc dù không thể làm Thiên Mị vào hoàng gia làm con tin nhưng nếu kết thông gia cũng là một điều tốt, nếu không phải lúc trước Ninh quý phi một khóc hai nháo ba đòi tự tử ông cũng sẽ không hủy hôn ước của Bình nhi với Thiên Mị, nhưng nếu bây giờ ông đồng ý như vậy, Long Viêm sẽ là trò cười cho tứ quốc
Khóe môi Thiên Mị nâng lên, đưa mắt nhìn Ninh quý phi diễn tuồng làm người tốt, lại chuyển ánh mắt sang Hoắc Kiến Quân, có chút không đành lòng nhìn hắn, Thiên Tĩnh bên cạnh lại không ngừng ra hiệu cho nàng, Thiên Mị thở dài bất đắc dĩ lục trong vòng tay không gian ra một vật mang vào, bước gần lại nơi Hoắc Kiến Quân đang quỳ, giơ tay lên mỉm cười"Thật ra ta cũng rất thích thần vương điện hạ, nếu thần vương đã không chê ta, vậy xin hoàng thượng tác thành"
Lời Thiên Mị vừa nói ra mọi người đều ồ lên, vui sướng, bất ngờ, kinh ngạc, bi thương, đủ loại sắc mặt
Hoắc Kiến Quân hắn thật sự không ngờ nàng lại nói thích mình, nếu đây là mơ thì cho hắn vĩnh viễn cũng đừng bao giờ tỉnh lại.
Hoắc Kiến Bân vốn định nói gì đó, nhưng vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Thiên Mị, khuôn mặt liền biến sắc, có chút không thể tin cùng khiếp sợ vạn phần, cả người toát mồ hôi lạnh, khóe môi không nhịn được run lên, hồi lâu sau khó khăn mở miệng " Được ...trẫm tứ hôn"
"Tạ ơn hoàng thượng" Thiên Mị vẻ mặt không có gì bất ngờ chấp tay nhìn Hoắc Kiến Bân tạ ơn
Cái nàng cố ý để cho lão hoàng đế thấy chính là nhẫn Minh Nguyệt, là biểu thị người có chức vị cao trong Thất Sát Điện.
Thất Sát Điện là môn phái lớn nhất tứ quốc, cũng thần bí nhất tứ quốc, cao thủ bên trong nhiều như mây, Thất Sát Điện toạ lạc ở núi Thanh sơn quanh năm có kết giới bao phủ, tuy núi Thanh sơn thuộc bộ phận của Long Viêm Quốc, nhưng chưa từng có ai dám đặt chân vào và tất nhiên cũng không ai biết Điện chủ là ai, thế nhưng có một điều mà ai cũng biết đó là, chọc vào Thất Sát Điện tất vong, cho dù người đó có là vua của một nước cũng như vậy
Năm năm về trước trên đại lục này không chỉ có tứ quốc, mà là ngũ quốc, ngoài Long Viêm, Lân Vũ, Bạch Hổ, Phượng Ninh ra còn có Hoạ Lý quốc, thế nhưng chỉ vì hoàng đế Hoạ Lý quốc vô tình bắt một nữ đệ tử của Thất Sát Điện làm phi, chọc giận Thất Sát Điện, mà chỉ trong một đêm, một quốc gia hùng mạnh cư nhiên cứ thế bị diệt vong.
Cho nên khi nhìn thấy chiếc nhẫn hình mặt trăng biểu thị thân phận này, có cho lão hoàng đế một trăm lá gan hắn cũng không dám không đồng ý.
Thấy hoàng đế thế nhưng lại đồng ý, mọi người ở đây đều mang biểu tình không thể tin được hết nhìn Hoắc Kiến Bân lại nhìn Thiên Mị
Hoắc Kiến Quân vốn nghĩ mình còn phải cố gắng thêm nữa mới thuyết phục được phụ hoàng, không ngờ Thiên Mị chỉ nói một câu phụ hoàng liền đồng ý, hắn vui mừng đến ngớ người bất động
Ninh Quý Phi cũng rất kinh ngạc , nhưng rất nhanh lại chuyển sang khinh miệt sau đó mỉm cười giả vờ nói "Thần vương sao còn chưa tạ ơn"
"Nhi thần tạ ơn phụ hoàng!" Nụ cười như nở rộ trên dung nhan tuấn tú kia, nhìn hắn lúc này có sinh khí hơn lúc nãy nhiều, ánh mắt sung sướng nhìn về phía Thiên Mị, nhưng lại không hề thấy nàng có vẻ cao hứng, chỉ là vẻ mặt không buồn không vui như ngày thường.
Sở Thiên Phàm nghi hoặc không thôi nheo mắt quan sát sắc mặt Hoắc Kiến Bân, tại sao hoàng đế Long Viêm lại mang biểu tình kinh sợ như vậy, rốt cuộc ông ta sợ cái gì?
"Chúc mừng Thần vương, Thiên tiểu thư, đến.. uống với bản vương một ly" Cẩn Ly Nam ánh mắt sâu xa nhìn Hoắc Kiến Bân sau đó dời tầm mắt hướng Hoắc Kiến Quân cười nói.
"Được, đa tạ Cẩn vương "Hoắc Kiến Quân vui vẻ kính rượu
Mọi người hoàn hồn lên tiếng chúc mừng Hoắc Kiến Quân cùng Thiên Mị
Thiên Mị mỉm cười gật đầu với những người đó, xong quay đầu nhìn Thiên Tĩnh, thấy biểu tình vui sướng còn hơn nhặt được vàng của phụ thân mình thì mặt đầy hắc tuyến
Phụ thân...người có cần vui như vậy không chứ.....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip