Chương 30 : Hôn Lễ ( 1 )

"Không nên nghĩ ngợi nhiều."Thiên Mị liếc Tử Hạo một cái, "Như đã nói nếu ta không có thực lực, thì như thế nào làm chủ tử các ngươi, như thế nào làm chỗ dựa cho các ngươi, Ta biết để lấy được mật của xà vương, sâu bên trong rừng nhiệt đới là không dễ dàng, và ngươi đã làm rất tốt, nhưng hôm nay ngươi bị thương chứng tỏ ngươi còn chưa đủ mạnh, ngươi còn cần phải cố gắng tu luyện thêm."

Bị Thiên Mị nói rằng hắn năng lực còn kém, Tử Hạo nhịn không được hơi nắm tay lại. Dù sao thì việc hắn bị thương trong lúc làm nhiệm vụ là sự thực. Hắn không cam lòng, hắn muốn trở nên cường đại, không để bất luận kẻ nào khi dễ. Đôi con ngươi màu tím lé ra quang mang, hắn muốn mạnh hơn nữa để có tư cách đứng bên cạnh nàng.

"Thuộc hạ đã biết"Tử Hạo nhìn Thiên Mị cố sức gật đầu, "Thuộc hạ nhất định sẽ cố gắng cường đại hơn, không để cho Điện chủ thất vọng."

"Tốt"Thiên Mị hài lòng gật đầu, từ trong vòng tay không gian lấy ra một chậu cây nhỏ đưa cho Tử Hạo"Đây là Tụ Linh Thảo, một trong bảy loại tiên thảo, nó sẽ giúp ngươi tu luyện nhanh chóng hơn, phải cố gắng tu luyện, đừng để bản thân bị thương nữa"

Khoé môi Tử Hạo khẽ nhếch lên độ cong khó phát hiện, trong ngực như có 1 dòng nước ấm chảy qua, chỉ câu nói quan tâm đơn giản của nàng đã khiến hắn vui vẻ như thế, ấm áp như thế.
"Ân...cảm đạ Điện chủ"

"Ừ"

Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ, bóng cây cối chập chờn, Thiên Mị nhìn một chút sắc trời, rồi quay lại nói "Thời gian không còn sớm nữa ngươi trở về Tử Điện nghỉ ngơi đi"

Từ Hạo gật đầu"Được, Điện chủ cũng nghĩ ngơi sớm"Nói dứt câu hắn liền soạt một cái biến mất.

Thiên Mị cũng đi lại giường nằm xuống, ngón tay mềm mại khẽ búng ra, ngọn nến đang cháy bỗng phụt tắt.

Ánh trăng từ cửa sổ len lỏi ùa vào, căn phòng lại dường như sáng sủa như cũ.

Có lẽ là ban ngày quá mệt mỏi, nên Thiên Mị nhanh chóng chìm vào giấc ngủ...

.........

Sáng sớm 5 ngày sau, cũng chính là 23 tháng 9

Bầu trời trong xanh thăm thẳm, mây trắng lững lờ trôi. Cây cối xanh um tươi tốt, từng đám cỏ xanh mướt, hương hoa tràn ngập không gian.

Theo quan khâm thiên giám luận định, thì đây là ngày đại cát đại lợi cho việc thành thân

Thiên gia và Thần vương phủ giăng đèn kết hoa, chữ hỉ màu đỏ thiếp vàng được dán ở khắp nơi. Thảm đỏ trải dọc đường đi, giống như một đôi hỏa long loan duyên tiến bước.

Nô bộc, nha hoàn trang phục chỉnh tề xếp thành hàng đứng ở dọc hai bên đường đi dẫn thẳng đến từ cửa chính Thiên gia đến Phủ Thần vương

Hôn lễ do Thiên gia chủ trì, hết thảy đều lấy tiêu chí ..xa hoa nhất để xử lý.

Phủ Thần vương, Hoắc Kiến Quân một thân hỉ phục tà áo theo gió lay động, chân đi giày thêu chỉ vàng, mái tóc cột cao bằng một sợi dây đỏ, lóe ra ánh sáng đỏ chói mắt, đứng trước gương đồng, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng thường ngày bây giờ căng đến khẩn trương.

Hỉ phục đỏ rực làm nam tử nổi bật như một vị thần.

Quanh thân hắn không còn quanh quẩn khí tức lạnh nhạt hờ hững kia nữa, mà là sắc thái vui mừng, hết sức thoải mái.

Đuôi mày khóe mắt đều giãn ra, trong đôi mắt lục sắc tràn ngập hưng phấn.

"Vương gia, đừng khẩn trương." Đằng Nhất cười cười vui mừng mở miệng

"Không có, bổn vương khi nào thì khẩn trương."Hoắc Kiến Quân nhấp môi dưới: "Ngươi giúp bổn vương xem một chút."

"Không có vấn đề đâu, vương gia." Đằng Nhất trêu chọc cười nói: "Ngài đã bảo thuộc hạ xem cả mười mấy lần rồi."

Hoắc Kiến Quân gảy gảy lụa đỏ trước ngực, hít sâu một hơi: "Đi thôi."

"Vâng."

Vừa bước ra khỏi Thần vương phủ, Hoắc Kiến Quân lập tức có chút sửng sốt.

Thảm nhung đỏ trải dài hai bên đường, Hoa mai đủ loại màu sắc đua nhau nở rộ, sáng rực như ánh nắng chiều, tạo thành một khung cảnh đẹp mắt như tiên cảnh.

Gió nhẹ lướt qua, những cánh hoa mai bay xuống, làm toàn bộ đường phố Tây Thành như được thêu dệt nên một hình ảnh đầy mộng ảo.

Tu tu...

Thùng thùng..

Choeng...

Tiếng thanh la, tiếng chiêng trống rộn rã đinh tai nhức óc, mười dặm phố dài đoàn người trang phục sắc đỏ tiến tới.

Dân chúng Tây Thành tụ tập từng nhóm chạy tới dừng ở hai bên đường cái ngắm nhìn, trong lúc nhất thời đám đông rộn ràng nhốn nháo.

Ngã tư đường Tây Thành vốn rộng rãi giờ trở nên chật chội.

"Thật đẹp."

"Một nghìn gốc mai đón dâu, Thần vương phi thật là có phúc."

"Nói đùa? Đây chính là do Thiên tiểu thư mua đó..."

"Thật sao"

"Ừ Nghe nói những cây hoa này đều do Thiên tiểu thu mua, rồi vận chuyển từ Lân Vũ Quốc về đến đây, vào mùa này hoa mai không thể nở, thật không nghĩ tới hôm nay chưa đến mùa xuân mà lại có thể nở rộ như thế."

"Wow vậy đây được gọi là điềm lành rồi, nhưng mà tại sao lại phải mua hoa ở Lân Vũ quốc, xa xôi như vậy a, Long Viêm chúng ta không có sao??"

"Âizz ngươi đúng là không hiểu biết, Hoa Mai ở Long Viêm tất nhiên là có, nhưng hoa ở Cốc Minh Nguyệt mỗi loại hoa đều là trân bảo, độc nhất vô nhị, này ngươi nhìn màu sắc rực rỡ tươi đẹp làm sao, hoa ở nơi khác làm sao so sánh"

"???? Minh Nguyệt Cốc"

"Haizzz đến Minh Nguyệt Cốc mà ngươi cũng không biết, Minh Nguyệt Cốc toạ trấn ở thành Đô Trung phía nam Lân Vũ quốc, nơi đó 4 mùa hoa nở rực rỡ, mỗi loại hoa bọn họ bán đều là cực phẩm trong cực phẩm, có không ít quyền quý hoặc người yêu hoa không tiếc lội cả ngàn dặm để tìm đến nơi đó mua, tất nhiên cái giá cũng đắt đỏ khiến người nghe phải tặc lưỡi.

"Trời ơi thật sự như vậy sao, Thiên gia thật đúng là gia tộc đứng đầu Long Viêm chịu chi như vậy nha"

"Chỉ mới như vậy mà ngươi đã thất kinh đến độ này rồi, ta nói cho ngươi biết, ta còn nghe nói sính lễ mà Thiên tiểu thư đưa qua Thần vương phủ so với sính lễ mà hoàng đế cưới hoàng hậu năm đó còn muốn long trọng gấp vài lần, lễ phục cũng là do Thiên gia chuẩn bị, mỗi một kiện lễ phục đều do Minh Nguyệt Lâu làm ra, Ngươi nói xem Thiên gia phải có tiền đến cỡ nào a"

"Trời ạ, nếu thật sự như thế, ta cũng muốn được gả vào Thiên gia, cả đời cũng không cần lo đến cơm áo gạo tiền nữa"

"Thôi đi, ngươi đừng có mà nằm mơ, Thiên tiểu thư nàng bây giờ chính là đệ nhất tài nữ, là nữ tử xinh đẹp nhất Long Viêm, nàng là người mà ngươi có thể mơ tưởng đến sao, ngươi cũng không xem bản thân là cái dạng gì"

"Ngươi thì hơn ta chắc, cái tên xú nam nhân đáng ghét này...."

.......

Tiếng cảm thán tràn ngập ở ngã tư Tây thành, Hoắc Kiến Quân hồi hộp cưỡi hồng mã oanh liệt băng qua mười dặm phố dài, tay áo tung bay, lụa đỏ phất phơ trong gió, hoa mai đủ màu lả tả rơi xuống, mỗi một hình ảnh đều giống như bức họa hiện ra trước mắt.

Phía sau hắn là đám nô bộc, nha hoàn đang khiêng đồ, thân người lắc lư bước theo tiếng nhạc, nhìn bọn họ giống như đang múa vậy.

Phía trước là Ngự Lâm quân thân mặc nhung trang, cầm trong tay trường mâu, uy phong lẫm lẫm.

Gió nhẹ khẽ thổi, bầu trời trong xanh, ánh dương ấm áp, hương hoa thoảng bay.

Trước cửa Thiên gia cũng có không ít người vây xem.

Hôn lễ lần này là hôn lễ long trọng nhất mà bọn họ từng thấy trong Tây thành này.

Mỗi một vật trong hôn lễ nghe nói đều tốn ngàn vàng, xa hoa tinh xảo.

....

Trong một gian phòng ở tầng hai của Minh Nguyệt đệ nhất tửu lầu Tây thành, cửa sổ được mở rộng, nam tử đứng bên cửa sổ, mái tóc đen dài theo gió tung bay. Mặt quan như ngọc, mắt sáng mưu mô. Nhưng giờ đây ánh mắt thất thần, ảm đạm thất sắc.

Năm ngày trước, hắn ở trong cung nghe mẫu phi nói nàng sắp thành thân, hắn giống như bị lôi đình sét đánh, đem dáng vẻ vốn luôn luôn tham vọng tính kế của hắn tê phá thành từng mảnh nhỏ.

Lòng hắn bỗng đau nhói không thể nói nên lời. Không nghĩ tới nàng từng là vị hôn thê của mình, thoáng một cái nàng liền đã trở thành đệ muội của hắn.

Tâm hắn bao năm bất cần liền trở nên rối loạn, hô hấp hít thở muốn không thông. Có lẽ sai lầm nhất của hắn chính là hắn đã từ hôn với nàng

Rõ ràng lúc trước hắn rất chán ghét nàng, nhưng vì cái gì, vì cái gì hiện tại đôi chân hắn lại không nghe lời muốn chạy đến nhìn nàng, vì cái gì con tim của hắn lại đau nhói như hiện tại, hắn không cam tâm, thật sự không cam tâm nhìn nàng rơi vào tay của người khác.

Ánh mắt nhìn theo đoàn người đi xa dần, chỉ còn lại những tấm lụa đỏ bay trong gió. Xinh đẹp như thế, tựa như một vũ đạo tuyệt mỹ.

Nếu ngày đó hắn không có vì những lời đồn và tham vọng quyền lực mà từ hôn với nàng, có hay không kết cục hiện tại sẽ khác?

Trong lòng tự hỏi chính mình, nhưng mà hết thảy đều là vô ích, sự thật đã muốn ở trước mắt.

......

Diễn tấu sáo và trống một đường di chuyển, không quá nửa canh giờ, Hoắc Kiến Quân đã đến trước cửa Thiên gia, có người tiến lên ngăn cản hắn: "Ôi, Thần vương, ngài đến sớm nha."

Biểu cảm luôn luôn lạnh nhạt của Hoắc Kiến Quân lại có chút luống cuống: "Sớm sao?"

"Bây giờ vẫn chưa tới giờ lành đâu."

Nam tử cẩn thận che dấu trạng thái hưng phấn của mình: "Vậy..bổn vương chờ?"

Bách tính vây xem bốn phía đều mỉm cười.

"Thiên tiểu thư thật có phúc, các ngươi xem rước dâu liền đến sớm như vậy, chắc hẳn Thần vương rất sủng ái Thiên tiểu thư nha" Nữ tử mập mạp phía sau tay cầm xâu hồ lô ngào đường chen vào giữa nhóm dân chúng cảm thán nói

"Ngươi nói như vậy có chút không đúng rồi" Đại thúc bên cạnh không cho là đúng lên tiếng

"Hả..không đúng? ta nói sai cái gì sao? "Nữ tử mập mạp ngơ ngác quay đầu nhìn người đại thúc vừa nói kia

"Ngươi không biết sao, Thần vương chính là gả cho Thiên tiểu thư đấy, rước dâu gì chứ"Nam tử đứng phía sau nữ tử mập mạp nhanh chóng chen vào

"Hoàng thất luôn muốn giữ thể diện, sao lại có thể để cho Thần vương gả đi" Nữ tử mập mạp nghe được lời nam tử nói không khỏi cười nhạo

"Ta cũng chỉ nghe người ta nói như vậy, chuyện của hoàng thất tiểu dân chúng ta như thế nào hiểu được." Nam tử lắc đầu, mặc dù từ trước tới nay chưa từng có vị vương gia nào đồng ý gả đi như vậy, nhưng cũng không thể nói là không thể gả đi mà, hơn nữa Thiên tiểu thư xinh đẹp như vậy, là hắn hắn cũng sẽ gả cho nàng

Mấy người đoán già đoán non cả buổi cũng không đoán ra lý do gì hoàng thất lại đồng ý chuyện Thần vương gả cho Thiên Mị

..

Hoắc Kiến Quân đứng trong biển hoa đủ loại màu sắc sáng rực, hắn rũ mi mắt xuống, an tĩnh chờ đợi.

Nhưng chỉ có bản thân hắn mới biết, nhịp tim hắn đập nhanh thế nào, huyết dịch toàn thân sôi trào đến bao nhiêu.

Hắn cố gắng hít sâu, làm cho mình trấn định lại.

Nhưng ngón tay giấu trong tay áo vẫn không nhịn được run nhè nhẹ, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, dưới đáy lòng là hưng phấn và khẩn trương xen lẫn.

...

Thiên Gia, Minh Nguyệt Các

Chữ hỉ màu đỏ, giấy dán tường màu đỏ, đèn lồng màu đỏ, đâu đâu cũng toàn là một màu lửa đỏ...

Sắc màu đỏ thẫm tô điểm thêm cho căn phòng, xinh đẹp mà vui mừng.

Tắm rửa xong Thiên Mị mặc trung y ngồi ở trước gương đồng, mặt gương mông lung phản chiếu khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành của nàng. Không vui không buồn, bình tĩnh như mặt nước tĩnh lặng.

Nàng chưa từng suy nghĩ có một ngày nàng lại phải đối diện với chuyện trọng yếu thứ hai trong đời của nữ tử, đó là thành thân.

Mặc dù nàng không có cảm giác làm tân nương cho lắm

"Tiểu thư, Thần vương gia đã đến." Tinh Nhi chạy vào phòng nói, đi theo sau nàng là vài nha hoàn quen mắt của Thiên gia

"Tham kiến vương phi"

Nhóm nha hoàn dáng vẻ vui mừng, hướng Thiên Mị hành lễ.

"Gọi tiểu thư,...đứng lên đi." Thiên Mị liếc bọn họ nhàn nhạt nói.

"Dạ tiểu thư" Đám nha hoàn liền đứng lên.

"Tiểu thư giờ lành sắp đến. Để cho chúng nô tỳ giúp người thay lễ phục đi."Tinh Nhi bên cạnh cười tươi như hoa líu ríu

"Ừ " Thiên Mị gật gật đầu.

Nghe được nàng trả lời, nhóm nha hoàn tiếp nhận bộ lễ phục từ tay Tinh Nhi. Bắt đầu giúp Thiên Mị mặc vào, sau đó giúp nàng vấn tóc, trang điểm...

Tinh Nhi đứng ở một bên nhìn, xem tiểu thư nhà nàng xinh đẹp động lòng người, tuyệt sắc mỹ nữ khuynh quốc, khuynh thành. Khó trách Thần vương không màn danh tiếng, gả cho tiểu thư bằng được

Một lát sau, nhóm nha hoàn giúp Thiên Mị trang điểm xong.

Gương đồng phản chiếu ra dung nhan của Thiên Mị, đoan chính thanh nhã có một không hai. Đầu đội mũ phượng được khảm bởi những viên kim cương nhỏ li ti chói lọi rực rỡ. Một thân giá y đỏ rực thắt lưng màu vàng, chân đi tú hài chỉ vàng, đeo khuyên tai kim cương óng ánh, vòng trang sức cũng được làm từ bạc và kim cương.

Sặc sỡ loá mắt, diễm lệ vô cùng.

Đám nha hoàn đều trợn mắt há hốc mồm nhìn, vừa kinh ngạc lại vừa hâm mộ.

"Tiểu thư, người thật là xinh đẹp,...nếu nô tỳ là nam nhân thì tốt rồi, nô tỳ nhất định gả cho người." Tinh Nhi hai tay ôm má, ánh mắt mở to nhìn.

Thiên Mị "...."

"Nếu như muội thật sự là nam nhân, ta cũng sẽ không lấy muội"

"Tại sao vậy?" Tinh Nhi ngơ ngẩn nhìn Thiên Mị hỏi

"Bởi vì muội nhiều lời" Thiên Mị nhếch môi trên chọc.

Tinh Nhi ngẩn ra một chút sau đó hi hi cười." Tiểu thư thật xấu, lại trêu chọc nô tỳ"

"Haha" Nhóm nha hoàn bụm miệng cười tươi, không khí tràn đầy vui vẻ









Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip