Chương 31: Hôn Lễ ( 2 )

"Đoàng đoàng đoàng…"

Ngoài phòng truyền đến một trận tiếng pháo đinh tai nhức óc, sau đó là kèm theo tiếng người và tiếng bước chân

"Giờ lành đến...."

Thiên Mị khoác hỉ phục được người vây quanh xuất hiện. 

Trên hỉ phục đỏ thẫm như hiện lên lưu kim, theo từng bước đi, nó rạng rỡ chói mắt dưới ánh mặt trời. 

Vì đây là Thiên Mị thú phu nên không cần đội khăn uyên ương, dung mạo cũng vì vậy mà lộ ra

Âm nhạc chợt dừng, chiêng trống chợt ngừng, cả thế giới không tiếng động, phỏng chừng chỉ cần một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy thanh âm.

Nữ tử 1 đầu tóc bạch kim, mắt phượng mày ngài, mũi cao môi đỏ, da trắng như tuyết, mắt tựa hồ thu, nhưng tuyệt vời nhất vẫn là đôi mắt hổ phách lạnh lùng, sắc sảo bức người!

Lớp lớp khăn quàng vai ở trên người, eo thon nhỏ nhắn, đường cong lả lướt. Dây lụa thướt tha, trăm hoa đua nở, chim phượng hoàng đẹp đẽ quý giá lay động, phượng hoàng nhẹ nhàng dang cánh, coi như sắp sửa bay vút lên cao, thẳng tới bầu trời.

Một lát sau mọi người mới lấy lại được tinh thần, chiêng trống lại bất đầu vang lên, không khí vui mừng tiếp diễn

"Aaaa Tân nương kìa, Tân nương thật là xinh đẹp quá a"

"Phải đó, Thiên tiểu thư không hổ là đệ nhất mỹ nhân mà"

"Kia ..kia là bộ hỉ phục của Minh Nguyệt Lâu phải không..." Có người nhận ra hỉ phục trên người tân nương. 

"Trời ạ! Đây chính là bộ hỉ phục đầu bài của Minh Nguyệt Lâu đó." 

"Ta nghe nói lúc trước công chúa Ngân Cầm của Bạch Hổ quốc trước khi xuất giá cũng đã ra giá rất cao để mua bộ hỉ phục này, nhưng người của Minh Nguyệt Lâu lại không chịu bán..." 

"Ta thấy bộ lễ phục của Thần vương cũng có ký hiệu mặt trăng ở vạt áo, có phải hay không cũng là đồ của Minh Nguyệt Lâu?"

"Hình như là như vậy đấy, lúc nãy ta cũng có nghe nói"

"A..Thiên gia thật có bản lĩnh a..." 

Thiên Mị không nhìn mọi người trong mắt có rung động cùng kinh diễm, ánh mắt lạnh nhạt hướng về phía Hoắc Kiến Quân.

Hoắc Kiến Quân ôn nhu nhìn Thiên Mị, lúc này nhịp tim và tiếng nhạc hỉ đan xen vào nhau, trong đôi mắt lục sắc của hắn chỉ có duy nhất thân ảnh đang tiến về phía mình. 

Hoắc Kiến Quân đứng bất động, Thiên Mị tiến lên đưa tay trái ra nắm lấy tay phải của hắn, Cảm thấy giữa bàn tay hắn hơi run một chút, Thiên Mị nhếch môi lên, sao hắn còn muốn khẩn trương hơn là ta vậy...Thiên Mị vỗ vỗ tay Hoắc Kiến Quân an ủi, sau đó nâng bước một đường đi vào phòng khách, bóng người chằng chịt hai bên, Thiên gia chưa khi nào náo nhiệt đến như vậy.

Thiên Tĩnh cười híp mắt gật gật đầu, phân phó người chuẩn bị hành lễ, bái đường.

Hoàng đế Hoắc Kiến Bân nắm tay hoàng hậu Minh Cơ Tuyết mỉm cười vui mừng không ngớt đi theo Thiên Tĩnh vào trong

Sở Thiên Phàm, Cẩn Ly Nam, Tần Lạc Cơ, quan viên Long Viêm và người của các gia tộc cũng tiến vào, chờ đợi chứng kiến hôn lễ đặc biệt này.

Trong phòng khách, hoàng đế, hoàng hậu và Thiên Tĩnh ngồi ở vị trí chủ tọa, sứ thần tam quốc cũng ngồi ở phía dưới bên tay trái, sau đó là vài người trong mấy đại gia tộc, hai bên lại có chừng hơn trăm người.

Hương thơm hoa mai tràn ngập, tiếng nhạc thanh nhã.

Ba tiếng pháo nổ vang, giờ lành đã đến.

"Nhất bái thiên địa ."

Thiên Mị nắm tay Hoắc Kiến Quân mặt hướng ra phía ngoài đồng dạng cúi đầu, không có vẻ gì mất tự nhiên.

"Nhị bái cao đường "

Hai người lại hướng về ba người ngồi phía trên nhẹ nhàng cúi đầu, Thiên Tĩnh cười haha vừa lòng gật đầu.

"Phu thê giao bái."

Thiên Mị cùng Hoắc Kiến Quân nhẹ nhàng đối nhau cúi đầu, ánh mắt Hoắc Kiến Quân ngập tràn ôn nhu nhìn nàng

"Kết thúc buổi lễ." Thanh âm to lớn vang dội khắp phòng khách.

Hiên Viên Triệt ngồi trong gốc liên tục rót rượu, khoé môi tà mị khẽ nhếch nhưng đáy mắt lóe lên không phải vui mừng mà là chua xót

Đôi khi...cười, so với khóc càng.. khó coi.

"Quân Nhi"

Hoắc Kiến Quân nắm tay Thiên Mị dẫn nàng hướng phía trên bước tới, đứng ở trước mặt Hoàng hậu Minh Cơ Tuyết

Hoàng hậu mỉm cười, cầm lấy vòng ngọc từ trong chiếc hộp trên tay nha hoàn bên cạnh"Đây là chiếc vòng được làm từ ngọc Lục Bảo mà năm xưa Hoàng thái hậu ban cho mẫu hậu, nay mẫu hậu tặng nó lại cho con "

"Cảm tạ mẫu hậu" Thiên Mị thản nhiên, không có cảm xúc gì lại tản ra hơi thở cao ngạo tôn quý.

Trong đôi mắt ngọc lưu ly của Hoàng hậu hiện lên một tia tán thưởng, nữ tử này quả thật là khí thế bất phàm.

Thiên Mị nhàn nhạt nhìn thân ảnh của Hoàng hậu chiếu vào đáy mắt nàng. Dịu dàng, cao quý, là những gì Hoàng Hậu cho nàng thấy. Chỉ là bà ta thật sự là người như vậy sao? Hậu cung nữ tử ai không phải tâm cơ thâm trầm, mặt ngoài dịu dàng không nhất định là thật sự dịu dàng. Có lẽ ngày sau nhiều lần gặp mặt, mới có đáp án.

Hoắc Kiến Quân thấy ánh mắt vừa lòng của Hoàng hậu, tâm tình không khỏi càng thêm vui mừng.

Hoàng đế Hoắc Kiến Bân đứng lên đặt một bàn tay lên vai của Hoắc Kiến Quânvỗ vỗ nói: "Quân nhi, thành thân rồi, sau này đừng tuỳ hứng như trước nữa, con cũng nên trưởng thành hơn một chút."

"Phụ hoàng, nhi thần hiểu rồi!"Hoắc Kiến Quân nghiêm túc đáp lời.

Hoắc Kiến Bân liền cười từ ái nói"Tốt"

"Ngũ đệ, ánh mắt của đệ cũng thật không tồi nga!" Người vừa nói chính là Đại hoàng tử Hoắc Trí Khiêm, Hắn ta vốn còn cảm thấy hơi tiếc cho ngũ đệ, vì ngàn chọn vạn tuyển bao nhiêu năm, cuối cùng lại gả cho nữ tử không có chút tu vi, nhưng không ngờ nữ tử này lại xinh đẹp như vậy, dùng hai chữ 'khuynh thành'cũng không đủ để miêu tả nữa! xinh đẹp như vậy không có tu vi thì sao chứ.

"Đại hoàng huynh, huynh đừng trêu đệ!"Giọng nói của Hoắc Kiến Quân hơi ngượng ngùng

"Ôi chà, tên nhóc này, đệ còn biết đỏ mặt nữa à?!"

Sau đó là tiếng trêu chọc cùng chúc mừng vang lên không ngớt, làm không khí trong Thiên gia tăng cao.

Từ đầu đến cuối, Lâm Tuyệt Thần vẫn không nói một lời, sắc đỏ hỉ sự như trăm ngàn mũi kim đâm vào trái tim hắn. Đau đớn tới tận xương tủy, cả người tê rần, hắn muốn bỏ chạy…

Ánh mắt sáng như sao giờ mờ mịt vô hồn, đứng im bất động cho đến khi hôn lễ chấm dứt.

Trái tim kia giờ như đã muốn mất đi, vẻ mặt vốn ôn nhu tươi cười trở nên đạm mạc.

Tiếng sáo trúc du dương càng khiến lòng hắn tê tái.

....

Phía Nam, Long Viêm Quốc

Một nam tử tuấn mỹ, phiêu dật đang ngồi nhàn nhã trên cây đại thụ cành lá sum suê ánh mắt của hắn nhàn nhạt nhìn trận chiến dưới tàng cây kia

Đôi mắt tinh nghịch của nữ tử phía dưới nheo lại, liếc nhìn đám hắc y nhân phía trước đang hoảng sợ, môi đỏ mọng khẽ nâng lên, ác ý cười:

"Thân ái đừng sợ, ám khí trong tay ta gọi là tú hoa châm, bị nó bắn trúng sẽ không đau, độc được tẩm ở đầu châm chỉ cần trong nháy mắt là có thể đưa các ngươi đến Diêm La Điện rồi "

Nữ tử vừa dứt lời, tiếng ám khí bay ra vang lên, từ huyệt thái dương trên người hắc y nhân đứng gần nhất bị thủng một lổ nhỏ

Tên hắc y nhân kia không kịp phản ứng, liền thẳng tắp ngã xuống.

Hành động này của Lam Ý đã chọc giận đám hắc y nhân, những người này nhất thời không cố kỵ gì mà hướng nàng tấn công.

Thủ đoạn của nữ nhân này so với bọn hắn càng thêm tàn nhẫn, hôm nay không giết nàng, bọn chúng đều mất mạng.

Đã thế, mặc kệ vật trong tay nàng là ám khí gì, mặc kệ nàng có là quỷ y hay không, chỉ có một chữ, giết.

Nhìn mười mấy tên hắc y nhân nhất tề hướng mình tấn công, Tú hoa châm trong tay Lam Ý càng không ngừng bay ra, mà một tay khác của nàng chẳng biết lúc nào đã cầm thêm một cây chủy thủ, rót linh lực vào chủy thủ, tiếp đó là tiếng người ngã xuống không ngừng

Võ lực của nàng không cường đại bằng vài người khác trong Thất Sát Điện nên không thể sử dụng linh lực trong thời gian dài được , nhưng thật may, ngày thường nàng mang theo không ít châm bên mình, có thể đủ dùng để đối phó những người này.

"Nè Tử Hạo, ngươi không giúp một tay sao, giết người rất thú vị nga"Lam Ý vừa phóng tú hoa châm giết người vừa nâng khuôn mặt đáng yêu lên nhìn nam tử đang nhàn nhã ngồi trên chạc cây đại thụ

"Không"Lời nói của Tử Hạo cũng giống như đôi tử mâu của hắn, lạnh lẽo không có chút nhiệt độ nào.

"Bọn người này không nằm trong mục tiêu Điện chủ giao phó. Hơn nữa, ta cũng không thấy giết người là chuyện gì thú vị."Tử Hạo ánh mắt không chứa hàm xúc gì, cũng chẳng thèm để ý những lời nói có thể làm người khác khó chịu hay không, lạnh nhạt nói.

"Ầy, Tử Hạo ơi Tử Hạo, ngươi đúng là một tảng băng sống trong Thất Sát Điện mà"

Đổi lại nếu người khác nghe những lời nói như vậy, chỉ sợ sẽ lúng túng, tức giận, nhưng Tử Hạo cũng không bị nửa điểm ảnh hưởng, khoé môi vẫn lạnh bạc tựa hồ như đã quen với cách nói chuyện này của nàng, khẽ đưa đôi mắt lạnh băng nhìn Lam Ý dưới gốc cây

Mặc dù mười mấy người chết dưới tay của nàng, nhưng trên người nàng không có nửa điểm chật vật.

Bất quá, trên y phục chỉ dính một chút máu mà thôi.

Lam Ý mỉm cười như không có gì ngoài ý muốn khi thấy thái độ này của Tử Hạo, rút khăn tay lau vết máu trên chủy thủ ánh mắt xấu xa mỉm cười nói "Hôm nay là ngày đại hôn của Điện chủ ngươi không đến tham gia náo nhiệt sao"

Đôi mắt Tử Hạo vụt qua tia bi thương nồng đậm, nhưng rất nhanh liền trở về bộ dạng lạnh lùng, không thèm trả lời Lam Ý

Lam Ý vứt khăn tay đã muốn nhuộm thành màu đỏ xuống đất híp đôi mắt nhìn nhìn Tử Hạo

Tên tiểu tử ngốc nghếch này khi nào thì hắn mới dám nhìn vào trái tim, đối diện với tình cảm của hắn, mới không lừa mình dối người nữa đây....haizz sáu người bọn họ ai ai cũng đều nhìn ra được tình ý của hắn đối với Điện chủ ....Chỉ có hắn là vẫn cố tình giấu đi, haiz nam nhân ngốc này...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip