Chương 33 : Tại sao phải cùng ngủ
Thiên gia, Minh Nguyệt Các.
Ánh nến đỏ lay động, chiếu sáng chữ hỉ to lớn được dán trên tường.
Rèm lụa sắc vàng khẽ tung bay, gối chăn đỏ thẫm bằng gấm thượng hạng có thêu hình long phượng phi vũ.
Thiên Mị ngồi ở bên mép giường, hít ngửi hương thơm tươi mát trong căn phòng.
Nàng đang tính gỡ mũ phượng trên đầu xuống thì chợt Tinh Nhi nói lớn
"Tiểu thư tiểu thư để nô tỳ giúp người" Tinh Nhi vội vã chạy lại gỡ mũ phượng xuống giúp Thiên Mị
"......"
Thiên Mị vỗ vỗ tay vào ngực đùa nói "Muội nhỏ tiếng chút, làm ta hết hồn "
"A tiểu thư này, nô tỳ chỉ sợ người bị đau" Tinh Nhi chu môi đáng yêu vạn phần
Thiên Mị cúi đầu cho Tinh Nhi đem mũ phượng cũng gỡ xuống. Mũ phượng này là do tỷ muội Bạch Nhu, Bạch Loan tốn thời gian rất lâu để làm, nó rất đẹp, nhưng lại như một khối đá nặng đặt ở trên đầu. Khó chịu vô cùng, không hiểu tại sao có nhiều nữ tử lại thích đội nó trong ngày thành hôn như vậy, bọn họ không thấy nặng đầu sao ?
Cạch
"Tinh Nhi muội lui xuống trước đi." Thiên Mị thấy Hoắc Kiến Quân đang rảo bước tiến vào phòng liền mở miệng
Hoắc Kiến Quân nhìn Thiên Mị ngồi nơi mép giường đã tháo mũ phượng xuống. Hắn nhếch miệng cười ôn nhu, đã biết rằng nàng nhất định sẽ không ngoan ngoãn chờ hắn tháo giúp mà
"Dạ, Tiểu thư "Tuy rằng nghi thức còn chưa có hoàn thành, nhưng tiểu thư cho lui xuống, nàng vẫn là không cần ở đây quấy rầy tiểu thư và cô gia
Hôm nay vốn là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, nhưng là Thiên Mị cũng không có ý định cùng Hoắc Kiến Quân viêm phòng
Hai người ánh mắt giằng co một lát, Hoắc Kiến Quân đi đến bên Thiên Mị, cúi người ngồi xuống.
"Nàng đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì hay không?" Từ sớm đến tối muộn phải tiếp khách, chắc rằng nàng vẫn chưa ăn cái gì.
"Không cần." Thiên Mị thản nhiên cự tuyệt, nàng tất nhiên là sẽ không bạc đãi chính mình. Trước khi lễ đại hôn diễn ra, Tinh Nhi đã chuẩn bị điểm tâm cho nàng. Hơn nữa nàng muốn ăn lúc nào mà không được đây là Thiên gia cơ mà
"Hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, nương tử thân ái, vẻ mặt của nàng có thể hay không vui vẻ một chút?" Hoắc Kiến Quân nhìn khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc kia thản nhiên lạnh lùng, trong lòng cảm thấy mất mát.
Thiên Mị nhếch môi nhìn, muốn vui vẻ sao, được thôi, nhìn bộ dáng chờ mong của hắn như vậy nàng làm sao có thể làm cho hắn thất vọng đây?
"Thân ái phu quân, ngươi thực nhàn rỗi sao?" Đôi mắt hổ phách mang theo ý cười trong suốt.
Hoắc Kiến Quân sửng sốt, không nghĩ tới nàng luôn luôn lãnh lệ, ít khi cười, cư nhiên cười rộ lên lại đẹp đến như thế, nụ cười giống như hoa xuân như ánh trăng thu. Nhưng mà cái gì kêu thực nhàn rỗi?
"Nương tử ta sao lại nhàn rỗi?"Ánh mắt Hoắc Kiến Quân toát lên sự khó hiểu.
Thiên Mị đột nhiên thu hồi nụ cười, lạnh lùng nhìn hắn.
"Không nhàn rỗi, ngươi ở trong này làm cái gì? Còn không đi về phòng nghỉ ngơi đi, không phải ta đã kêu người chuẩn bị phòng cho ngươi rồi sao "
"....."
Hoắc Kiến Quân khóe miệng nhịn không được giật giật, nương tử a nướng tử nàng không thể dịu dàng với ta một chút sao, hơn nữa cái gì mà về phòng chứ, đêm nay là . . .
"Ta muốn đi ngủ, ngươi cũng về phòng nghỉ đi, ngủ sớm dậy sớm"Nói xong không chờ Hoắc Kiến Quân trả lời lên gường nằm xuống, kéo tấm chăn đắp lên người. Hai mắt khép hờ
"Nương tử !"Hoắc Kiến Quân trừng mắt nhìn,"Nàng liền như vậy đã ngủ?"
Thiên Mị nằm thẳng, không thèm để ý tới hắn.
"Vậy ta cũng ngủ."Hoắc Kiến Quân cũng leo lên kéo lại tấm chăn lên người.
Thiên Mị chậm rãi mở to mắt.
Đập vào mắt chính là một khuôn mặt tuấn mỹ điên đảo chúng sinh, đang mỉm cười nhìn nàng, khoảng cách hai người thân cận như thế, Thiên Mị thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
"Hoắc Kiến Quân ngươi lại leo lên giường của ta!"
Thiên Mị bực bội vội vàng bò dậy, giật cái chăn ra
"Hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta," Hoắc Kiến Quân rũ mi xuống "Nương tử nàng nói, nếu như mọi người biết ngày đại hôn ta bị đuổi ra ngoài, ta liền sẽ bị chê cười như thế nào"
Không biết vì sao, thấy Hoắc Kiến Quân như thế Thiên Mị lại có chút mềm lòng.
"Hoắc Kiến Quân, dù cho chúng ta đã thành thân cũng không thể ngủ cùng một giường."
"Vậy nương tử nói như thế nào mới có thể cùng nhau ngủ ?" Đôi mắt Hoắc Kiến Quân lóe lên tia phúc hắc nhìn Thiên Mị
Ba chữ "cùng nhau ngủ" này rất dễ khiến người ta hiểu sai, bất quá khuôn mặt Thiên Mị không có nửa điểm phản ứng"Vì sao hai chúng ta phải cùng ngủ ?"
Ài, Người ta đều nói đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, ngày đại hôn hắn lại phải ngồi ở đây tranh luận với nương tử mình lý do để ngủ cùng
Hoắc Kiến Quân thở dài bi ai tám mươi độ ngước lên nhìn trời
À không ...đang ở trong phòng không thể nhìn trời, nhìn trần nhà vậy.
Ánh trăng lờ mờ từ ngoài cửa rọi vào phòng, trong phòng Hoắc Kiến Quân và Thiên Mị ngồi đối diện nhau nhìn chằm chằm một hồi lâu cũng không ai lên tiếng.
"Ta nói xú nha đầu nhà ta, tác phong sao lại chậm chạp như thế, đã qua bao nhiêu lâu rồi mà vẫn không có tiếng động gì, vậy thì khi nào thì lão phu mới có tôn tử đây ."Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng Thiên Tĩnh nhỏ giọng thì thào
Thiên Mị "...." Phụ thân người đang làm gì vậy
Lão nhân gia người muốn nghe tiếng động gì hả...
" Nương tử...."
Thiên Mị hung dữ liếc Hoắc Kiến Quân biểu thị hắn im lặng
Hoắc Kiến Quân nhếch môi cười một cái nhưng cũng không có lên tiếng
Hồi lâu sau Thiên Tĩnh vẫn còn chưa có đi, Thiên Mị bất đắc dĩ, ấn Hoắc Kiến Quân nằm xuống giường hướng về phía cửa lớn tiếng nói:"Phu quân, chúng ta đi ngủ, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng."
Ngoài phòng Thiên Tĩnh vừa nghe liền nhỏ giọng cười ha ha rời đi, trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu: " Xú nha đầu không hổ là nữ nhi của lão phu thật sự táo tợn"
Thiên Mị trên đầu mây đen vờn quanh
Cuối cùng người có phải phụ thân của con không vậy?? Lại còn táo tợn
"Haha, để vi phu hầu hạ nương tử nghỉ ngơi" Hoắc Kiến Quân vòng tay qua ôm lấy Thiên Mị cười cười trêu chọc
Thiên Mị đen mặt đập mạnh vào tay hắn một cái" Ngủ đi, còn nói nữa thì đi ra ngoài"
Nói xong Thiên Mị quay mặt vào bên trong nhắm mắt không thèm để ý tới Hoắc Kiến Quân
Hoắc Kiến Quân đôi mắt tràn đầy ý cười, rất thức thời nhắm mắt....
.......
Giờ mão tại Minh Nguyệt Các (5đến 7h sáng)
Thời tiết buổi sáng se se lạnh, tiếng chim hót hoà vào gió tạo nên bản nhạc êm tai, Trong vườn hoa, từng đóa hoa Hồng, Lan Hồ Điệp, nhẹ đung đưa khoe sắc dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phảng phất như chúng nó được phủ thêm lên mình một bộ áo mỹ lệ...
Thiên Mị đang ngủ say, đột nhiên chợt nghe có tiếng gõ cửa truyền đến, nàng nhíu mi một chút, lập tức tỉnh dậy, nghe tiếng Tinh Nhi ngoài cửa nhỏ giọng gọi: "Tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi sao?"
Nàng không trả lời Tinh Nhi mà đưa mắt nhìn sang bên cạnh, Bên người, Hoắc Kiến Quân sớm đã rời đi, nơi hắn nằm chỉ còn lại dấu vết cùng hơi thở xa lạ. Nàng tưởng rằng đột nhiên thêm một người xa lạ nằm ở bên cạnh, nhất định không thể ngủ, lại không nghĩ rằng nàng ngược lại có thể ngủ say như thế. Đầu ngón tay tựa hồ còn lưu lại hơi ấm của hắn, cảm giác giống như vừa được người kia ôm ấp. Đôi mắt hổ phách chớp chớp
"Tiểu thư"
Tiếng gọi của Tinh Nhi ngoài phòng làm gián đoạn dòng suy nghĩ của nàng. Đôi mắt hổ phách liền khôi phục lại sự lạnh lùng, môi anh đào khẽ mở" Đã tỉnh, muội vào đi"
Tinh Nhi cùng Lục Mai tay bê chậu đồng mở cửa đi vào, lúc đến gần Tinh Nhi mở miệng nói: "Tiểu thư, bên ngoài có người của Nhất Kiếm sơn trang cầu kiến."
"Có việc gì?" Thiên Mị nhíu mi nghi hoặc hỏi
"Thương Lân thỉnh người đến Nhất Kiếm sơn trang một chuyến, Tôn công tử phát bệnh, hôn mê bất tỉnh"
"Hôn mê bất tỉnh?" Thiên Mị mày liễu càng nhíu chặt, lúc trước nàng có cho Tôn Diệu Uy uống Hồi Sinh đan, đáng lẽ trong vòng hai tháng tới hắn sẽ không có phát độc mới phải, như thế nào chưa được nửa tháng hắn lại phát độc hôn mê bất tỉnh, đan dược nàng luyện ra nàng hiểu rõ nhất, không có khả năng không có công dụng, trừ khi....
Thiên Mị đưa mắt qua nhìn Lục Mai "Bảo hắn ở bên ngoài đợi ta, ta dùng bữa sáng xong sẽ cùng hắn đi một chuyến đến Nhất Kiếm sơn trang"
"Vâng tiểu thư" Lục Mai để chậu đồng xuống, cung kính lui ra ngoài.
Tinh Nhi đi lại chậu đồng vắt chiếc khăn đưa cho Thiên Mị "Nô tỳ hầu hạ tiểu thư rửa mặt "
"Ừ...Hoắc Kiến Quân đâu?" Thiên Mị ngồi dậy nhận lấy chiếc khăn từ tay Tinh Nhi
Tinh Nhi nghe vậy che miệng cười " Cô gia sáng sớm đã vào triều, Tiểu thư, người nhớ cô gia sao "
Thiên Mị "...."
"Muội nên ngừng suy nghĩ lung tung, nếu không sau này không ai dám lấy muội "
"Nô tỳ mới không cần lấy phu quân, nô tỳ muốn ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư suốt đời "Tinh Nhi đang thay y phục giúp Thiên Mị nghe vậy thì đỏ mặt chu chu đôi môi phản bác
Thiên Mị lắc đầu mỉm cười "Được rồi, không trêu muội nữa, muội mang điểm tâm lên đi, ta dùng bữa xong liền đến Nhất Kiếm sơn trang một chuyến, chút muội không cần theo ta, nếu ta về muộn Hoắc Kiến Quân có hỏi, muội nói với hắn ta ra ngoài mua chút đồ"
"Ân nô tỳ đã biết, Nô tỳ đi ngay"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip