Chương 4: Ác mộng kì quái
Thiên Mị môi mỏng mỹ lệ hơi nhếch lên, ánh mắt loé lên chút chế giễu nhỏ đến khó phát hiện."Tinh Nhi, nếu ta nhớ không lầm, cái tên tra nam kia.....à không Hoắc Kiến Bình có tổng cộng hai xưởng dệt, hai cửa hàng thêu ở Tây Thành này?"
Nha hoàn kêu Tinh Nhi kia suy nghĩ rất nhanh liền gật đầu"Dạ tiểu thư, nô tỳ vài ngày trước có nghe Bạch Nhu tỷ nói qua, hắn còn đích thân đến Minh Nguyệt Lâu tỏ ý muốn hợp tác, còn tặng hai mươi cuộn lụa tơ tằm, để tỏ thành ý."
"Nga....."Thiên Mị lia mắt về phía Tinh Nhi, con ngươi hổ phách sâu thẳm phát ra tia sáng quỷ dị"Minh Nguyệt Lâu ta khi nào thì cần người hợp tác rồi? hơn nữa gần đây ta có hơi nhớ tỷ muội Bạch Loan, muội đi nói với muội ấy mở thêm xưởng dệt cùng thêu ở Tây Thành, như thế tiện thể gần ta, ta sẽ không phải nhớ muội ấy nữa"
Bạch Nhu và Bạch Loan là hai tỷ muội song sinh mà bảy năm trước nàng thu nhận, tuy không có thiên phú trong võ học nhưng tài kinh thương lại vượt trội hơn người, thế nên mọi chuyện lớn nhỏ về tài chính, giao dịch hay buôn bán nàng đều giao cho các muội ấy xử lý, các muội ấy cũng chưa từng một lần khiến Thiên Mị nàng thất vọng.
Mắt to tròn linh động của Tinh Nhi hơi loé, nở một nụ cười ngọt đến sâu răng nói"Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đã biết nên làm gì"Đi theo tiểu thư mấy năm nay, có tính khí gì của người mà Tinh Nhi nàng lại không biết, có trách thì chỉ trách tên Hoắc Kiến Bình kia, có mắt như mù, người nữ tử tuyệt vời như tiểu thư mà hắn cũng dám từ hôn, đúng là ngu ngốc mà.
Thiên Mị tương đối hài lòng gật đầu cười nói"Được rồi, muội lui đi..."
"Dạ, tiểu thư"Tinh Nhi nói xong, liền cúi đầu cực kì tôn kính hành lễ, sau đó mới rời đi.
"Hoắc Kiến Bình ta tặng ngươi một phần hậu lễ trước, mong là ngươi sẽ thích..."Thiên Mị nhếch môi, đôi mắt hổ phách ngước nhìn theo bóng lưng của Tinh Nhi một lát rồi quay đầu tiếp tục đi về phía Minh Nguyệt Các
......
Sáng sớm hôm sau, Hoàng thượng ban thưởng đồ đưa đến phòng khách Thiên gia, Tinh Nhi vào bẩm báo, nàng chỉ mơ hồ hừ một tiếng, không thèm quan tâm, đánh người ta một cái giờ lại cho kẹo sao, hoàng đế cũng thật có thủ đoạn, bất quá nàng có dễ lừa gạt như vậy à.
"Muội lui ra đi" Thiên Mị nằm trên nhuyễn tháp tay cầm quyển sách lật lật vài trang mới ngước mắt nói với tiểu nha hoàn bên cạnh
"Dạ, tiểu thư" Tinh Nhi hành lễ bước ra ngoài đóng cửa lại.
Thiên Mị ngồi dậy thở dài, giơ bàn tay trắng nõn xoa xoa mi tâm đang có chút đau nhức
Từ ngày nàng xuống nhân giới tới giờ cũng đã mười sáu năm, đầu thai vào bụng phu nhân Thiên gia Lăng Minh Nguyệt cũng là ngụm con duy nhất của hai phu thê Thiên gia, mẫu thân vì khó sinh nên khi sinh ra nàng đã mất, phụ thân coi nàng trên đầu quả tim mà cưng chiều, Thiên gia vẫn luôn là gia tộc trung lập nên có rất nhiều người để mắt tới, nếu không phải phụ thân nắm giữ 30 vạn đại quân trong tay, nói không chừng nàng không chỉ bị từ hôn đơn giản vậy, mặc dù nàng không để tâm đến mối hôn sự này, nhưng hoàng đế ngầm dung túng Hoắc Kiến Bình làm như thế, chính là đang cố tình đánh vào mặt phụ thân nàng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Haizzz, lại nói từ khi nàng đến nhân giới cho đến nay, cứ cách bảy ngày lại mơ thấy một giấc mơ kì lạ, giấc mơ không ngừng lặp đi lặp lại. Trong giấc mơ những người nàng trông thấy đều tựa như xa lạ, lại tựa như quen thuộc, Ánh mắt của bọn họ có lúc kinh ngạc, có lúc lại chua xót, lúc lại đau lòng, hối hận, bất đắc dĩ, đôi khi là vẻ mặt căm hận, lại thấy nàng toàn thân đầy máu tươi, máu tươi từ thân thể không ngừng chảy đầy trên mặt đất, giống như cánh hoa hồng cuối cùng rơi xuống lộ ra vẻ đẹp rực rỡ.
Mỗi lần tỉnh giấc giữa đêm vì ác mộng, từng cảnh máu tươi chảy đầm đìa như thế cứ phát đi phát lại như những thước phim quay chậm trong đầu nàng!
Nàng cũng không rõ bản thân như thế nào lại thấy những cảnh tượng kì quái đó, nó thậm chí chưa từng xảy ra ở trong trí nhớ nàng, có phải hay không lúc Nguyệt Lão mở ra cửa không gian, bị trục trặc gì chăng? ôi lại nói tới lão đầu đó, nàng đã đến đây 16 năm rồi, lão còn chưa nói cho nàng biết phải làm cái gì cho lão đâu, cứ như thế không biết khi nào nàng mới được trở về Thiên giới đây...
Haizzz....
"Cốc cốc"
"Tiểu thư"Tiếng Tinh Nhi từ cửa truyền đến âm thanh nhỏ nhẹ tràn đầy cung kính
"Chuyện gì?" Thiên Mị thu hồi suy nghĩ mở đôi mắt hổ phách ra nhìn về phía cửa nơi tiểu nha hoàn đang đứng
"Thần vương gia đến phủ viếng thăm, gia chủ kêu tiểu thư ra chính sảnh chào hỏi"
"Ừ" Thiên Mị nhíu mày, trong lòng có chút nghi hoặc. Mỹ nam tử kia đến đây làm gì nga, tuy đã ở nhân giới mười sáu năm nhưng ngoài những lúc nàng ra ngoài vì mục đích riêng thì đa phần đều ở luôn trong phủ, vài ngày trước tình cờ cứu hắn một lần ở rừng trúc kia thì cũng chưa gặp lại hắn lần nào hơn nữa lúc đó nàng không mang khăn che mặt.
Thiên Mị thôi nghĩ, chỉnh lại y phục một chút mới mang lên khăn che mặt chậm rãi bước ra chính sảnh.
.....
Tại phòng khách, Thiên gia
"Xú nha đầu, đến... thỉnh an Thần vương gia đi"Thiên Tĩnh vẻ mặt từ ái nhìn Thiên Mị vừa bước vào nói
"Ân, Thần vương hảo" Thiên Mị bước lại ghế đối diện Hoắc Kiến Quân lười biếng ngồi xuống, đôi mắt hổ phách quét về phía hắn, cười cười.
Hoắc Kiến Quân khuôn mặt anh tuấn thân như nhã trúc, mày sáng mắt kiếm, tư thế oai hùng, bừng bừng khí thế, mang theo khí chất uy nghi không giận mà uy có thể trấn át người. Người bình thường đối với hắn có chút áp lực, nhưng với Thiên Mị lại thấy bình thường lạnh nhạt, nàng đường đường là chiến thần thiên giới, là một chiến thần đối mặt với thiên quân vạn mã, yêu ma quỷ quái mặt không đổi sắc huống hồ chỉ là một vương gia.
Thiên Tĩnh "..." nha đầu này hành lễ cái kiểu gì...
"Xú nha đầu, con hành lễ cho đàng hoàng một chút"
"Không cần đâu Thiên bá phụ"
Hoắc Kiến Quân nhìn chằm chằm Thiên Mị trong mắt lóe lên ánh sáng.
Thật là nàng sao ...đôi mắt và mái tóc giống nàng như vậy, từ ngày ở rừng trúc tới giờ đầu hắn vẫn không ngừng xuất hiện hình bóng nhỏ nhắn yêu kiều như tinh linh kia, cho đến khi ở đệ nhất tửu lầu Minh Nguyệt, hắn gặp được người có mái tóc và đôi mắt giống hệt nàng hắn liền cho người điều tra nữ tử đó, phát hiện nàng là đích nữ Thiên gia Thiên Mị, còn nghe huynh đệ của hắn nói nàng vừa bị Hoắc Kiến Bình từ hôn, những lời kia làm cho hắn không hiểu sao sinh ra tức giận, nhịn không được liền tới đây.
"Đã để Thần vương chê cười rồi" Thiên Tĩnh lúng túng cười cười
"Phụ thân không phải người còn có việc sao" Thiên Mị chóng tay lên đầu mỉm cười ra hiệu với Thiên Tĩnh
"Ách... À à đúng vậy" Thiên Tĩnh nhìn nữ nhi ho khụ khụ hai tiếng không thành thật nói
Nữ nhi bảo bối của ông muốn làm gì nha...thấy mỹ nam tử liền quên lão nhân gia ông
"Bá phụ nếu có việc thì cứ đi trước, có Thiên tiểu thư hàn huyên cùng bổn vương được rồi" Hoắc Kiến Quân bỏ qua hành động hai phụ tử bọn họ ôn hoà nói
"Khụ khụ...vậy lão phu có việc đi trước, Tiểu nha đầu, con tiếp Thần vương cẩn thận chút"Thiên Tĩnh nói xong quét mắt nhìn Thiên Mị một cái, dặn dò xong mới cất bước ra cửa.
Trong phòng khách to lớn chỉ còn lại Hoắc Kiến Quân và Thiên Mị, hai người cúi đầu uống trà không ai lên tiếng
Hoắc Kiến Quân là người phá bỏ trầm mặc trước tiên, Trên mặt hiếm hoi hiện lên vẻ quan tâm, giọng nói cũng dịu dàng hơn ngày thường một cách khác thường"Nàng... tốt chứ?"
Thiên Mị gật đầu"Tốt chứ, ta có chỗ nào không tốt đâu."Khoé môi hiện lên chút trêu chọc"Không lẽ Thần vương hôm nay đến chỉ để hỏi ta có tốt hay là không tốt??"
"Thật ra Bổn vương hôm nay tới đây, là có một việc muốn thỉnh giáo nàng"
Hạ đôi mắt, Thiên Mị thản nhiên nói"Thần vương quá lời rồi, không biết thần vương muốn hỏi ta việc gì? ta biết tất nhiên sẽ không giấu giếm"
Nhìn vẻ mặt đứng đắn khác lần đầu gặp mặt kia của Thiên Mị, Hoắc Kiến Quân hơi ngẩn ra, trong lòng suy nghĩ không biết bản thân có phải nhận nhầm người rồi hay không, nhưng lát sau hắn vẫn mở miệng"Hôm nay bổn vương đường đột tới đây là muốn hỏi người hôm đó cứu bổn vương trong rừng trúc có phải là nàng không?"
Thiên Mị mỉm cười, đáy mắt hổ phách lóe lên ý trêu đùa nói "Aaa mỹ nam nhanh như vậy đã nhận ra ta, sao ngươi chịu lấy thân báo đáp rồi?"
Nàng cũng không có ý định giấu giếm thân phận của mình, mang khăn che mặt là vì không muốn quá nhiều người để ý tới nàng mà thôi
Thật là nàng!
Hoắc Kiến Quân mắt lóe lên tia vui mừng nhưng ngẫm lại câu nàng vừa nói, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị xoạt một cái liền đỏ, ấp úng" Bổn.....vương"
Nga khuôn mặt mỹ nam này bình thường lạnh lùng xa cách, nhưng khi nói đến lấy thân báo đáp là hắn lại đỏ mặt, làm cho nàng càng muốn chọc hắn.
Thiên Mị tâm tư vừa động, cười xấu xa, đùa dai nói"Nga... làm sao"
"Có... thể đổi cái khác không..."Tim Hoắc Kiến Quân đập nhanh bất thường, hắn không biết hắn bị làm sao, mỗi lần đứng trước mặt nàng là hắn lại không kiềm chế được cảm xúc, cứ như hắn không còn là hắn nữa.
"Nga...ngươi không muốn"Thiên Mị nghẹn cười, giả vờ tiếc hận nói
"Không ....không phải" Hoắc Kiến Quân có chút gấp gáp như sợ nàng hiểu lầm
"Vậy..tức là muốn" Thiên Mị khóe môi cười tươi không có ý tứ ngừng trêu chọc Hoắc Kiến Quân
"Ta ......." Hoắc Kiến Quân rối rắm một hồi không biết nói sao, cặp mắt lục sắc mê người kia thủy chung không dám nhìn Thiên Mị.
"Thần vương à Thần vương, không lẽ chưa từng ai nói với ngươi khi nói chuyện với người khác, phải nhìn vào mắt họ sao? Đây là lễ phép tối thiểu, nhìn ta, nói cho ta biết, ngươi đồng ý hay là không đồng ý đây"Thiên Mị nhịn cười đứng lên, tiến lên vài bước, cúi đầu mắt đối mắt với với hắn, gắt gao theo dõi mỗi biểu cảm trên mặt hắn.
Khoảng cách hai người gần như vậy, làm Hoắc Kiến Quân nhất thời cả người chấn động, đôi mắt lục sắc của y cũng chăm chú nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ như ẩn chứa mị hoặc vô song của Thiên Mị nhất thời hắn nói không ra lời.
Haha
"Thôi, thôi không trêu chọc ngươi nữa" Thiên Mị cười thành tiếng. Haha thật sự là xem rất vui a! Không phải là thời cổ đại nhân giới đại đa số nam nhân đều mạnh mẽ uy vũ sao, thật không ngờ còn có nam tử dễ thẹn thùng như vậy, thật sự là hiếm thấy!
"......." Trên gương mặt tuấn mỹ của Hoắc Kiến Quân thấp thoáng hiện lên chút thần sắc ảo não
Thì ra từ nãy đến giờ nàng chỉ trêu hắn, còn làm hắn rối rắm một trận, tim cũng không biết vì sao có chút mất mát
Đưa mắt nhìn Thiên Mị, thấy nàng đang tươi cười như đoá tuyết liên vừa nở, tâm tình lại rung động lên tiếng "Thiên Mị hôm nay sắc trời không tệ, nàng vừa hồi phủ chắc là chưa ra khỏi Thiên gia nhiều, bổn vương cùng nàng đi dạo Tây Thành được không?"
Thiên Mị còn chưa kịp cự tuyệt Hoắc Kiến Quân đã nhanh chóng nói tiếp: "Nghe nói ba năm qua nàng luôn ở biệt viện Bắc thành, Tây thành cũng đã thay đổi rất nhiều, bổn vương là thành tâm thành ý muốn cùng nàng đi dạo, Thiên Mị sẽ nể mặt bổn vương mà cùng đi chứ."
"Được" Thiên Mị nghĩ một lát thấy đi dạo một chút cũng không có việc gì liền gật đầu nói.
Hoắc Kiến Quân nở nụ cười chói mắt
"Mời" Hoắc Kiến Quân tiêu sái đứng dậy, Thiên Mị mỉm cười gật đầu, dẫn thêm Tinh Nhi cùng rời phủ đi dạo Tây Thành
.....
Vì Mị chỉnh lại tất cả phân cảnh của truyện, nên sẽ có một chút khác so với ban đầu, các nàng đọc truyện nhớ thả lại sao ủng hộ tinh thần Mị nhé
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip