Ep 55 √

Thực trạng khung cảnh buổi sáng trên chiếc giường trắng.

Điện thoại của Kim Taehyung rung lên, đánh thức lão bà và anh.

"Ưm... Gì vậy?" Yoongi cảm thấy nặng nề vô cùng. Không ngờ rằng Taehyung nằm đè lên cậu cả đêm qua. Ôi trời! Biết nói câu gì cho 'chất' đây?

/"Alo..."/

/"Thưa sắp, có Mr.Brown đến tìm ạ? Khoảng bao lâu nữa thì ngài ấy đến?"/

/"Nói ông ấy cho tôi một tiếng. Sẽ đến ngay."/

/"vâng ạ."/

Taehyung quăng điện thoại lên bàn, lười biếng ôm Yoongi trong lòng, dụi dụi vào lòng cậu. Yoongi sớm đã tỉnh, đánh ngáp một cái.

"Sao vậy?"

"Phải đi làm."

"Dậy thôi."

"Ừm."

Yoongi được Taehyung bế bổng vào nhà vệ sinh, cùng nhìn khuôn mặt ngáy ngủ của nhau trong gương mà phì cười. Hai tay Taehyung bóp nắn hai cái má bánh bao của Yoongi. Tắm sơ và làm điểm tâm.

Nụ hôn buổi sáng.

"Uống cà phê."

"Ừ."

Ăn sandwich.

Buổi sáng đầy hoa anh đào ngọt ngào màu hồng phấn.

Taehyung nhìn đồng hồ đeo trên tay chép miệng.

"Còn hai mươi phút nữa. Bà xã có muốn đến công ty cùng anh không?"

"Anh đi trước đi. Em có một số chuyện cần làm. Khi nào xong sẽ đến bồi ông xã."

"Đừng quá sức."

"Biết rồi mà."

Hôn môi, hôn má, hôn trán, hôn cằm, hôn mũi, nháy mắt. Taehyung cầm cặp và văn kiện bước lên xe khởi động máy. Những tưởng là đi, nhưng lại hạ kính xe xuống nhìn cửa nhà nơi có một mỹ nhân khoe chân thon vẫy tay trước cửa.

"Khi nào xong, gọi cho anh. Sẽ kêu người đến đón, không đi bus hay taxi gì hết."

"Hửm? Em tín ra ngoài ấy chứ!"

"Bây giờ anh chở đi luôn."

"Hông được."

"Còn nữa, ăn mặc kín đáo vào, dạo này cướp giết hiếp dữ lắm đấy." Taehyung rà mắt từ trên xuống dưới Yoongi.

Yoongi biểu môi. Gật đầu.

"Em đi bộ tập thể dục luôn. Khi nào đến em sẽ gọi. Đi làm vui vẻ."

"Bye bye baby boy."

Yoongi thay một bộ quần áo thường nhạt, áo thun trắng và quần bò. Cậu phải đến cửa hàng tiện ích của Haver, thương lượng một số điều. Có lẽ là không đi làm được rồi. Lúc ấy chắc do giận Taehyung, muốn tránh mặt anh. Còn bây giờ, mới xa nhau chưa đầy mười lăm phút đã thấy nhớ rồi.

Nói ra, thật hổ thẹn. Nhưng cuối cùng cũng thương lượng xong. Haver và cậu trở thành bạn bè. Còn hẹn hôm nào, đại gia đình sáu người sẽ đi ăn một bữa hoành tráng.

Yoongi đứng trước cửa hàng, điện thoại cho Taehyung. Không ngờ vừa áp được cái điện thoại lên tay thì bị cướp, bọn cướp có hai người, một đứa chạy xe một đứa giựt. Lúc giựt lấy, hắn ta đẩy mạnh Yoongi, nào ngờ đẩy cậu đập đầu vào cột đèn phía sau, máu chảy ra làm Yoongi choáng váng, không kịp ố ớ gì, môi mấp mấy được chữ "Tae..." đã ngất lịm đi.

Haver hoảng hốt chạy ra, với sự giúp đỡ của một vài vị khách bên trong cùng đưa cậu đến bệnh viện. Lưng áo của cậu đỏ ké, tóc sau ướt một mảng kinh hãi, được nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu.

Haver cũng hoảng loạn lắm, không biết làm thế nào liên lạc với người nhà của Yoongi. Vò đầu bứt tay mãi.

Taehyung đợi mãi đâm ra đứng ngồi không yên. Điện thoại vừa đổ chuông chưa kịp nghe, đã bị tắt. Làm lòng anh càng như lửa đốt. Liên tục nhấn gọi lại, nhưng toàn là tiếng chị tổng đài. Không đợi nổi nữa, Taehyung thở gấp vơ lấy cái chìa khóa xe, lao thẳng về nhà.

Cửa khóa. Đập cửa gọi mãi cũng không có ai. Mày Taehyung nhíu chặt.

"Yoongi... Em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì. Anh không sống nổi đâu."

Tay anh run lẩy bẩy, mày trái giật mạnh. Bất an càng chồng chất bất an. May thay cô hàng xóm xách vỏ đi ra từ cửa nhà. Taehyung liền túm lấy cánh tay cô hàng xóm hỏi chuyện.

"Cô... Cô có thấy vợ con không?"

"Yoongi á hả? Ừ, cô gặp nó hồi nảy, hỏi ra thì nó nói là nó đi cửa hàng tiện ích, sau đó sẽ qua tìm con mà. Giờ nó đâu? Bộ không đến chổ con à?"

"Dạ... Yoongi hình như xảy ra chuyện rồi. Cô... cảm ơn. Con đi tìm em ấy."

"Chúa ơi!"

Taehyung điên cuồng tìm kiếm các cửa hàng tiện ích lân cận, trong bể người ra vào mua sắp, không hề thấy bóng dáng người anh yêu. Trán túa mồ hôi như tắm. Cảm giác bồn chồn bứt rứt như sắp thở không nổi.

"Yoongi...em đang ở đâu?"

Taehyung chống tay lên gối, thở thô bạo. Suy nghĩ. Chỉ còn chổ đó thôi.

Chiếc xe hơi đen bóng lao vun vút đến chổ ấy, người ta còn vây quanh cửa hàng xì xầm, lòng Taehyung càng như hỏa thiu, nhảy xuống khỏi xe, liền nhìn thấy một bãi máu loang đỏ đục còn mới toanh, tanh nồng. Anh thô thiển tóm lấy cánh tay một người đàn ông trung niên.

"Chú... Chú ơi... Chổ này vừa xảy ra chuyện gì vậy? Làm ơn."

Người đàn ông thoáng hoảng hốt.

"Ờ. Một cậu thanh niên vừa bị cướp. Bọn chúng đẩy thằng bé đập đầu vào cột đèn chảy máu. Anh chủ đưa nó đi rồi."

"Có phải là một cậu thanh niên dáng người nhỏ, không mập không cao, da trắng, tóc đen không ạ?"

"Ừ ừ ừ. Đúng rồi. Hình như cậu ấy không phải người Anh. Tóc màu đen nhánh."

"Chú... Chú biết họ đến bệnh viện nào không?"

"Bệnh viện gần nhất. Chạy tới ngã tư quẹo phải."

"Cảm ơn... cảm ơn chú."

Taehyung bủn rủn cả người. Không, không thể. Yoongi không thể. Yoongi, em mà xảy ra chuyện gì, anh cũng không thiết tha gì sống nữa.

"Yoongi... Đừng làm sao cả. Anh sợ rồi."

Taehyung lao xuống xe ô tô, cấm đầu chạy, ngã cù một cái chảy máu đầu gối vẫn cứ chạy, khủng hoảng cực độ. Hỏi y tá trong trạng thái không bình tĩnh nổi, làm y tá cũng tá hỏa, cuối cùng chạy đến một căn phòng với ánh đèn đỏ cấp cứu đang bật. Áp hai bàn tay vào cửa kính.

"Yoongi... Yoongi à..." Taehyung không kiềm chế nổi nữa. Tóe nước mắt. Haver nhận ra người này đã từng gặp, có lẽ có quan hệ mật thiết với Yoongi nên quay sang lay bả vai anh.

"Anh là người thân của Yoongi à?"

"Phải. Là chồng. Anh là chủ cửa hàng, đưa vợ tôi vào cấp cứu phải không? Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều."

"Anh bình tĩnh lại. Qua đây ngồi." Haver đỡ Taehyung bết bát dưới cửa kính lên ngồi trên ghế chờ.

"Chuyện không may, không ai muốn. Hiện tại, phải trông cậy vào bác sĩ. Anh đừng quá lo."

"Yoongi... Yoongi không thể xảy ra chuyện được. Em ấy là tất cả của tôi." Taehyung dường như kích động, nắm lấy vai Haver lay rất mạnh.

"Tôi biết. Tôi biết. Cậu ấy không sao đâu. Chúng ta cầu nguyện cho cậu ấy."

Qua năm phút sau, Taehyung bình tĩnh lại. Ngồi ngay ngắn bất động trên ghế chờ. Cắn ngón tay mình, trông vô cùng cắn rứt. Tất cả là lỗi của mình. Nếu không phải mình đồng ý để em ấy đi một mình thì không có xảy ra chuyện tồi tệ này, tất cả là do mình để em ấy một mình. Không! Không phải! Bọn cướp, bọn cướp là ai?

"Anh có thấy mặt tên cướp không?"

"Không. Chỉ mình cậu ấy thấy."

Đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ tháo khẩu trang bước ra. Taehyung đã lao với tốc độ ánh sáng đến.

"Bác sĩ... Vợ tôi, vợ của tôi."

"Hiện tại đã qua cơn nguy kịch. Bệnh nhân được chuyển đến phòng hồi sức, có thể là đến tối nay hoặc sáng mai mới tỉnh lại. Một lát người nhà có thể thăm."

"Cảm ơn. Cảm ơn rất nhiều."

"Vậy, tôi về trước. Yoongi giao lại cho anh."

"Cảm ơn, Haver."

"Được rồi. Lo cho cậu ấy."

To be continued...
By Bệ Hạ.









Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip