II. Lấy thân đền đáp
Trì Tiểu Ảnh về đến nhà, đã hơn bảy giờ tối, lang thang ngoài đường gần hai tiếng đồng hồ, người ướt như chuột lột, cô vội vàng đi ngâm mình trong nước nóng.
Ngoài trời vẫn đang mưa, dường như không dứt. Đèn trong phòng tắm hắt ra, chìm trong màn mưa.
Trì Tiểu Ảnh lảo đảo bước ra khỏi bồn tắm, lau người, sấy khô tóc, cơ thể đã hết lạnh, chân bị trật cũng không thấy đau, nhưng cô lại cảm thấy đau nhức khắp người ngay từ trong xương cốt.
Không ổn rồi, đây là dấu hiệu của bệnh cảm.
Trì Tiều Ảnh mở tủ thuốc lấy mấy viên thuốc cảm, rót ly nước ấm uống thuốc. Không có tinh thần để nấu một bữa tối dinh dưỡng, cô chỉ nấu tô mì đơn giản, mì thịt bò cay Khang sư phụ là món ăn tuyệt nhất cho đêm lạnh.
Nấu xong, cô đứng luôn cạnh bếp, xì xụp ăn hết tô mỳ, ăn xong cả người toát đầy mồ hôi. Rửa chén sạch sẽ, cô đi một vòng quanh nhà theo thói quen.
Căn hộ quá lớn, phòng này nối phòng nọ, hai trăm mét vuông, yên tĩnh đến độ chỉ còn nghe thấy hơi thở và tiếng bước chân của cô. Sàn nhà không chút hơi ấm, bốn bức tường tĩnh lặng, phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ đơn độc. . .
Căn nhà này quá trống rỗng, lúc ở nhà một mình cô không thể không mở hết tất cả các bóng đèn lên, dùng ánh sáng đèn để lấp đầy nó.
Rồi đến lúc lên giường đi ngủ, cô lại lần lượt tắt từng ngọn một.
Giường đôi 1m8, drap giường và chăn gối đều đồng bộ là loại gấm màu hồng phấn, nằm trên đó cảm giác giống như đang được nằm trên mây.
Bình thường, cô nằm bên phải, Tuyên Tiêu nằm bên trái. Một người nằm trên cái giường này thì chỉ chiếm một góc nhỏ. Mọi ngày Tuyên Tiêu đều trở về nhà rất khuya, sợ ảnh hưởng đến cô nên mỗi người nằm một góc. Nhưng đến sáng hôm sau, cô mở mắt ra đã thấy Tuyên Tiêu ngủ trong chăn của cô, tay anh đặt trên ngực cô, còn tay của cô thì ở giữa hai chân của anh.
Trước khi ngủ, thỉnh thoảng Trì Tiểu Ảnh hay đọc sách, nếu có bộ phim dài tập hay cô cũng sẽ theo dõi.
Hôm nay không xem được gì cả, vừa lên giường thuốc cảm đã phát huy tác dụng, không ngăn được cơn buồn ngủ kéo đến, mí mắt díp lại, Trì Tiểu Ảnh đưa tay tắt đèn trên đầu giường.
Căn phòng rộng lớn, nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Tuyên Tiêu cũng coi như là người chồng tốt, nếu như anh không phải đi công tác, thì ít nhất luôn cùng cô ăn sáng, có điều một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì có đến hai trăm ngày anh đi công tác bên ngoài.
Quyền quản lý kinh tế của gia đình đều giao cho cô, nhưng mà cơ hội làm chủ đó cũng không nhiều. Mua nhà, mua xe, mua thêm đồ dùng gia đình, đồ điện có giá trị một chút thì Tuyên Tiêu đã sớm chuẩn bị hết. Quần áo anh mặc cũng mua cố định ở mấy cửa hàng, không cần cô hao tâm tổn trí, gu thẩm mỹ về quần áo của anh so với cô tốt hơn nhiều. Cô chỉ cần chăm sóc tốt bản thân mình là được.
Chăm sóc chính mình thì quá đơn giản, tiền lương của chính mình cô còn không xài hết, cần gì của anh nữa.
Ngày lễ ngày Tết, dù bận rộn, Tuyên Tiêu cũng gác công việc lại, cùng cô về nhà mẹ chơi hai ngày.
Cô không có anh chị em, cũng không có bố, người thân duy nhất còn lại chỉ có mẹ, mẹ cô ở huyện nhỏ gần thành phố Tân Giang, năm nay bà vừa về hưu.
Mùa đông năm cô vào năm thứ nhất Đại học, cha cô treo cổ tự vẫn bằng dây thừng trong gara.
Dây thừng nhỏ như vậy, có thể chịu được cơ thể nặng tám mươi ký của cha cô, mạng người mỏng manh thế đấy!
Một đời dạy học, nho nhã trong sạch, vậy mà lại dùng cách đó để chấm dứt cuộc sống của mình, những người quen biết cha cô đều thở dài lắc đầu, nói thật đáng thương.
Mẹ cô sinh ra trong một đại gia đình, có năm chị em, bà ngoại cô bốn mươi tuổi mới sinh được cậu Út. Cậu chỉ lớn hơn Tiểu Ảnh tám tuổi, được bà ngoại và các chị cưng chiều hết mực. Trì Tiểu Ảnh từ nhỏ đã biết, việc gì cũng phải nhường cậu Út.
Cậu Út không thích đi học, cố gắng lắm mới có thể tốt nghiệp cấp 3, rồi cùng mấy người bạn hợp tác kinh doanh. Không ngờ, cậu lại là một người làm ăn được, sau vài năm tiền kiếm được cũng không ít.
Dần dần cậu cảm thấy quy mô của cửa hàng quá nhỏ, nên muốn mở một phòng tắm hơi công cộng lớn nhất thành phố Tân Giang. Không biết từ bao giờ ở đây lại dấy lên phong trào tắm hơi, thành phố Tân Giang các nhà tắm hơi công cộng mọc lên như nấm. Cậu Út cũng thấy có thể kiếm ăn được, tiền lời sau vài năm làm được vẫn còn chưa đủ, vay mượn thêm vài nơi nữa, cuối cùng thì phòng tắm hơi công cộng cũng khai trương.
Mới đầu, chuyện kinh doanh rất náo nhiệt, lôi kéo được hết thảy khách từ các phòng tắm hơi khác trên con đường này đến. Mấy ông chủ phòng tắm hơi khác thấy không phục, liền thuê vài tên lưu manh đến chổ cậu khiêu khích, gây sự, không biết tại sao lại động đến cả dao, cậu Út bị mấy tên lưu manh đè xuống đất, gí dao vào cổ, đúng lúc cha cô đi qua thăm, nhìn thấy vội nhào tới kéo cậu ra, trong lúc hỗn loạn, con dao cắm vào ngực một tên côn đồ, hắn chết ngay tại chỗ vì mất quá nhiều máu.
Đêm đó, cha cô và cậu bị tống vào trại tạm giam, phòng tắm hơi cũng bị niêm phong.
Tòa án phán quyết cha cô mười năm, cậu Út bị xử tù chung thân vì con dao gây án là của cậu.
Mẹ cô gần như điên loạn, chạy khắp nơi nhờ người, chuẩn bị kháng án. Cha cô là giáo viên, mẹ cô chỉ là công nhân ở nhà máy, lấy đâu ra người quen biết.
Trì Tiểu Ảnh lúc đó mới mười chín tuổi, ngày nào cô cũng khóc sướt mướt, mỗi đêm đều ngồi xe về nhà với mẹ, vì sợ mẹ cô có chuyện bất trắc.
Bạn chung phòng Yên Nam Nam là tốt với Trì Tiểu Ảnh nhất, là người hoạt bát hướng ngoại, dáng cao gầy người lại xinh đẹp, vừa vào năm thứ nhất đại học thì đã được anh chàng sinh viên năm tư Bách Viễn dòm ngó. Hai người họ nhanh chóng bị cuốn vào tình yêu cuồng nhiệt.
Bách Viễn nghe Yên Nam Nam kể chuyện nhà của Trì Tiểu Ảnh, liền nhớ đến Tuyên Tiêu đang theo học thạc sĩ chuyên ngành kỹ sư xây dựng, cha của Tuyên Tiêu chính là chánh án Tòa án cấp cao thành phố Tân Giang, Bách Viễn vẫn hay chơi bóng cùng với anh ta, hai người cũng khá thân thiết.
Vì vậy, Bách Viễn mới đưa Trì Tiểu Ảnh khi đó đã khóc đến đôi mắt lồi ra như mắt thỏ đến phòng của Tuyên Tiêu.
Từ nhỏ được dạy dỗ nghiêm ngặt, lớn lên trong cơ quan trụ sở xa cách với bên ngoài, so với các bạn trai cùng lứa tuổi thì Tuyên Tiêu có phần trầm tính, chững chạc và ít nói hơn. Nhà họ Tuyên có gia quy đó chính là công tư phân minh, vì công việc của cha Tuyên Tiêu có tính chất đạc thù, nên người trong nhà hết thảy đều không tham dự vào.
Trì Tiểu Ảnh mang hết sự tình kể ra hết, thỉnh thoảng câu chuyện bị gián đoạn vì cô không ngăn được tiếng khóc.
Nếu là bình thường, Tuyên Tiêu sẽ nói: "Xin lỗi, chuyện này nằm ngoài khả năng của tôi" hoặc là khi người đó còn chưa nói xong là anh ấy đã chặn họng.
Hôm đó rất kỳ lạ, Trì Tiểu Ảnh nói xong, Tuyên Tiêu không nói lời nào. Nhưng tối hôm đó, anh đưa Trì Tiểu Ảnh về nhà mình.
Trì Tiểu Ảnh ngồi trong phòng khách của nhà họ Tuyên, nghe thấy Viện trưởng Tuyên nổi giận với Tuyên Tiêu, lời nói rất nặng nề khiến cô xấu hổ tới mức chỉ muốn chạy trốn khỏi đó.
Tuyên Tiêu vẫn một mực kiên trì bào chữa cho ông Trì, âm lượng không cao không thấp.
Cuối cùng thì cửa phòng sách cũng mở ra, Viện trưởng Tuyên đi đến trước mặt Trì Tiểu Ảnh nói: "Tôi biết rõ cha cô là một thầy giáo già người đức cao vọng trọng, cả đời thanh bạch không cùng người khác tranh chấp điều gì. Tuy lần này là chuyện ngoài ý muốn, nhưng hậu quả rất nghiêm trọng, hình phạt tù là không thể thay đổi, tôi sẽ cố gắng tìm cách để ông ấy được hưởng án treo tại gia, miễn việc ra nông trường chịu gian khổ. Cô gái, đây là giới hạn thấp nhất rồi."
Trì Tiểu Ảnh vừa khóc vừa cảm ơn rối rít, không phải để cha cô ở cùng với những phạm nhân khác, ít ra có thể thể bớt đi một điều oan khuất cho cha, cô cũng không dám yêu cầu chuyện xa vời, đây coi như là kết quả tốt nhất rồi.
Tuyên Tiêu đưa Trì Tiểu Ảnh trở về trường, trên đường đi, cả hai đều trầm lặng.
Đến dưới lầu ký túc xá nữ, Trì Tiểu Ảnh ngại ngùng nhìn anh, nói vì mình hại mà anh đã bị cha mắng.
Tuyên Tiêu cười: "Tôi bị cha mắng là chuyện bình thường, không sao cả. Dù gì tôi cũng là con ông, ông sẽ không làm gì tôi đâu."
Trăng sáng, ánh trăng chiếu lên gương mặt Tuyên Tiêu, Trì Tiểu Ảnh ngẩng đầu lên, phát hiện như thế này trông Tuyên Tiêu thật điển trai.
Cứ như thế, hai người xem như quen biết nhau.
Thỉnh thoảng, Bách Viễn tới phòng tìm Yên Nam Nam, Tuyên Tiêu cũng tới cùng, bốn người cùng đi xem phim, đi ăn.
Đại học năm thứ nhất bài vở rất nhiều, hơn nữa vì chuyện của cha cô, lúc Trì Tiểu Ảnh cười, khóe miệng khẽ nhếch lên nhưng vẫn có chút buồn bã.
Tuyên Tiêu rất ít nói, chỉ có Bách Viễn và Yên Nam Nam luôn khiến cho bầu không khí sôi nổi nên cũng không thấy tẻ ngắt.
Hai cuộc phúc thẩm, vẫn giữ nguyên phán quyết ban đầu. Dưới sự giúp đỡ của viện trưởng Tuyên, cha cô được hưởng án treo.
Nhìn qua thì tất cả rất yên bình, chẳng ai có thể ngờ tới, trái tim cao thượng của cha cô không gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng, thật sự có không cách nào đối mặt với thực tại như vậy.
Vào một đêm mùa đông, cha chờ mẹ cô đi tản bộ về, mẹ nói cha đợi bà rửa bát xong rồi xuống lầu cùng cha, cha nói: Tôi chờ bà ở dưới lầu.
Chỉ là một lúc rửa chén bát, cha cô toan tính không quay lại nhìn, bước lên con đường tới Hoàng Tuyền, chấm dứt hết tất cả mọi chuyện, không còn phải phiền não.
Đó là một đoạn cuộc sống đen tối, thời tiết lạnh, trái tim người ta cũng lạnh theo.
Mẹ cô khóc rống lên như sắp phát điên, bà tự trách nếu như ngày đó bà không cho cha tới thăm cậu Út, có lẽ bây giờ cha cô vẫn bình yên, được người ta tôn trọng, hai người sống vui vẻ mà không phải nằm ở nơi lạnh như băng đó, không nhúc nhích.
Mẹ cô khóc đến nỗi thất thần, sinh hoạt cá nhân cũng không thể tự lo, tất cả phải nhờ mấy dì mấy cô giúp đỡ.
Trì Tiểu Ảnh giống như một người trưởng thành trong một đêm, chuyện tang sự của cha cô, tất cả mọi chuyện đều do cô quản lý sắp xếp, cho đến khi hoả táng, hạ táng.
Bách Viễn, Yên Nam Nam, Tuyên Tiêu đều đến đây.
Ban đêm, phải thức suốt đêm túc trực bên linh cữu thì Tuyên Tiêu cùng cô, hai người cùng choàng chung chiếc áo khoác ngoài, anh nắm lấy tay cô, thỉnh thoảng xoa xoa cho cô. Bàn tay cô lạnh giống như khối băng.
Nhà họ Trì thông báo nói cha cô chết bởi vì bệnh tim đột phát, mà không phải là tự sát. Viện trưởng Tuyên ít nhiều cũng không tránh khỏi liên lụy, tuy không ảnh hưởng đến chức vị nhưng cũng có xử phạt nhẹ.
Trì Tiểu Ảnh nghe nói vậy, cảm thấy thật sự thiếu nợ gia đình Tuyên Tiêu rất nhiều, ngay cả có dùng tiền cũng không cách nào trả lại, dùng ngôn ngữ không thể biểu đạt hết.
Sau khi gặp lại Tuyên Tiêu thì cô áy náy đến nỗi không thể ngẩng đầu được ngay cả ở trước mặt anh.
Tuyên Tiêu nói chuyện này cũng không liên quan, cô không cần phải như vậy. Cô ra sức lắc đầu, nói có, ít nhất cha cô vẫn còn chút thể diện mà ra đi.
Tuyên Tiêu nhìn cô một hồi lâu, không nói gì nữa.
Không lâu sau đó, Tuyên Tiêu cùng Bách Viễn đều tốt nghiệp. Bách Viễn thi đậu vào cục xây dựng, làm một công chức nhỏ. Tuyên Tiêu thì xin vào làm ở một công ty kiến trúc xây dựng. Anh mất ba năm, vừa làm vừa xin tất cả các giấy chứng nhận thi công xây dựng, sau đó, cùng một người bạn mở văn phòng Tuyên Tiêu, tất nhiên đó là chuyện sau này.
Cục xây dựng cách Học viện Xây dựng không xa, cứ chủ nhật là Bách Viễn lại sang.
Yên Nam Nam trông thấy anh, giống như vợ chồng xa cách lâu ngày mới gặp lại, động tác làm cho người khác phải đỏ mặt. Trì Tiểu Ảnh cùng mấy cô nàng chung phòng khác đành phải đỏ mặt đi ra ngoài tránh.
Bách Viễn vô cùng dịu dàng, quan tâm. Rất hiếm có người con trai nào tế nhị tình cảm như vậy, ngay cả kỳ sinh lý của Yên Nam Nam anh cũng nhớ rõ. Mấy ngày đó cô thường hay khó chịu, anh mang đồ ăn bổ máu tới.
Thường thì các công trình của công ty Kiến trúc đều ở xa, Tuyên Tiêu rất hiếm khi trở về. Chỉ cần trở về, anh đều đến thăm Trì Tiểu Ảnh, khuôn mặt phơi nắng đến nỗi đen sẫm, thân thể thì rắn chắc khỏe mạnh hơn so với trước kia.
Hai người hay ra ngoài ăn cơm, đi dạo trong vườn hoa của trường, thỉnh thoảng có phim hay cũng đi xem.
Mỗi lần như vậy, Trì Tiểu Ảnh toàn tranh trả tiền, cô nghĩ, làm như vậy tâm lý sẽ dễ chịu được một chút.
Cô không dám tiếp tục thiếu nợ Tuyên Tiêu bất cứ điều gì. Tuyên Tiêu thấy cô như vậy, thật sự là dở khóc dở cười.
Chủ nhật đó, qua nửa đêm Yên Nam Nam mới về đến phòng, một mình ngồi ở trên giường ngây ngốc cười, Trì Tiểu Ảnh nghe thấy rợn cả tóc gáy, hỏi cô làm sao vậy.
Cô chen lên giường của Trì Tiểu Ảnh, áp sát vào bên tai cô, thấp giọng hỏi: "Tiểu Ảnh, cậu và Tuyên Tiêu đã "làm" chưa?"
"Làm cái gì?" Trì Tiểu Ảnh khó hiểu.
Yên Nam Nam cười khanh khách: "Làm tình ấy."
Thoáng một cái Trì Tiểu Ảnh đỏ mặt, đẩy cô ấy một cái.
"Nói bậy bạ gì đó, tớ cùng Tuyên Tiêu cũng không phải người yêu, cậu cùng Bách Viễn. . . . . . "làm" rồi?" Trái tim cô sợ hãi run rẩy.
Yên Nam Nam gật gật đầu, ánh mắt sáng ngời. "Ừ, ngay từ đầu rất đau, nhưng về sau rất tuyệt vời."
"Trời ạ, cậu... Không sợ mang thai sao?" Trì Tiểu Ảnh run rẩy nói.
"Bọn tớ có phương pháp tránh, Bách Viễn . . . . . . Anh ấy rất yêu tớ." Yên Nam Nam nhắm mắt lại, giọng nói lười biếng.
Trong bóng tối, Trì Tiểu Ảnh im lặng không một tiếng động.
Cô xoay người, khẽ vươn tay, sờ phải nước mắt của Trì Tiểu Ảnh.
"Tớ. . . . . ." Trì Tiểu Ảnh lắp bắp, không biết nói gì cho phải.
"Tớ biết rõ cậu nhớ Tuyên Tiêu." Yên Nam Nam ôm lấy cô, tỏ vẻ thông cảm.
"Cậu đó nha, ngây ngốc, Bách Viễn nói, cậu chính là cô gái đầu tiên mà Tuyên Tiêu hẹn hò, không phải trai gái yêu nhau, chẳng lẽ là anh em?"
Làm sao cô có thể xứng đôi với Tuyên Tiêu?
Tuyên Tiêu thương cảm cô, giúp đỡ cô, là ân nhân của cô.
Ngay từ khi bước vào năm thứ ba đại học, Bách Viễn đã nhờ vả khắp nơi, vì muốn Yên Nam Nam ở lại thành phố Tân Giang. Trì Tiểu Ảnh cùng các bạn học vẫn còn chưa nghĩ xa như vậy, mỗi ngày chỉ biết cắm đầu vào học.
Ngày mồng một tháng mười được nghỉ dài hạn, Yên Nam Nam tới nhà trọ của Bách Viễn hưởng thụ thế giới thuộc về hai người, những bạn học khác đều về nhà.
Mẹ cô ở quê được một dì đón đi chơi cho khuây khỏa, Trì Tiểu Ảnh vẫn ở lại trường.
Tuyên Tiêu đến đây, tìm được cô ở trong thư viện. Hai người tới căng tin của Học viện ăn cơm trưa. Ăn cơm xong, sắc trời đột nhiên thay đổi, mưa to ào ào không ngừng trút xuống mặt đất. Cũng không đi đâu được nên Tuyên Tiêu cùng cô trở lại phòng, nghe một chút âm nhạc, tâm sự.
Hai người cũng không phải mẫu người nói nhiều, nói được vài câu thì trở nên im lặng, đưa mắt nhìn nhau. Ánh mắt lạnh lùng của Tuyên Tiêu bỗng chốc trở nên nóng rực.
Trong không gian nhỏ hẹp, hai người gần nhau trong gang tấc, dựa đầu vào nhau, có thể nghe thấy được tiếng hít thở của nhau.
Bên ngoài sấm sét vang dội, mưa to như trút, ngoài trời là một mảng tối tăm âm u. Phòng sát vách có tiếng nam nữ đang đánh bài, tiếng cười rất lớn.
"Giường của em ở đâu, anh ngồi xe mấy tiếng đồng hồ nên có chút mệt." Tuyên Tiêu đột nhiên nói.
Trì Tiểu Ảnh vội vàng dọn dẹp sách vở quần áo trên giường lại, ở bên trong có vài chiếc áo lót phụ nữ rơi xuống đất, cô xấu hổ đến nỗi gần như ngừng thở.
Tuyên Tiêu mỉm cười nhặt lên cho cô, cởi giầy rồi nằm trên giường.
"Tới đây nói chuyện với anh." Tuyên Tiêu quay ra cười nói với cô vẫn còn đang lo lắng căng thẳng.
Có một khoảnh khắc cô đã do dự, cô hiểu, nếu như đi qua, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cô không phải mẫu người quá bảo thủ, làm việc gì cũng cứng ngắc.
Chỉ là có một số chuyện, Yên Nam Nam cùng Bách Viễn có thể làm, nhưng cô và Tuyên Tiêu không thể.
Bọn họ không phải là người yêu, không có lý do phải làm chuyện như vậy.
Nhưng mà cô cũng không dám lên tiếng từ chối, tựa như làm vậy là có lỗi với Tuyên Tiêu.
Ơn nghĩa của Tuyên Tiêu đối với cô giống một sợi dây thừng không nhìn thấy, gắt gao siết chặt lấy cô, khiến cô không thể cử động.
Cô rụt rè đi vào bên giường ngồi xuống, Tuyên Tiêu ôm lấy cô, kéo cô vào trong ngực. Cô nhìn khuôn mặt Tuyên Tiêu sát gần mình, hô hấp gia tăng. Đôi môi nóng hổi từ trên môi cô bắt đầu trượt xuống thấp, đồng thời, đem bàn tay cô đặt ở giữa chân của mình.
Cô chạm tới vật cứng rắn của anh, lần đầu tiên mới cảm thấy đàn ông và phụ nữ khác nhau lớn như vậy, cô muốn chạy trốn, muốn giãy giụa, muốn đẩy anh ra.
"Không, không thể, mày phải báo đáp người đàn ông này, mày nợ anh ta nhiều lắm. Chờ tới khi nào báo đáp đủ, không bao giờ thiếu nợ anh ta nữa, mày mới có quyền lợi sống vì chính mình." Trong nội tâm cô có một thanh âm thở dài.
Đôi mắt sâu thẳm của Tuyên Tiêu tối sầm lại, ngón tay thon dài cởi quần áo của cô ra, cô giống như một đứa trẻ trần trụi, run rẩy dưới người anh.
Anh cũng nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, da thịt kề sát nhau, hai người đều mãnh liệt run rẩy một chút.
Khi anh khó khăn phá tan lớp màng chắn kiên định kia thì cô khóc.
Anh cho rằng là vì cô đau, dịu dàng hôn cô, khẽ dỗ dành, mà không biết khi đó trong lòng cô đã có một người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip