CHIẾN XA ĐƯỜNG (4)
• Đu bede nhưng không quên yêu tổ quốc nha, mở nhạc vừa đọc vừa nghe nà, iuiu ah •
Gần trưa, ngày 30 tháng 4. Địch ở cứ điểm Lai Khê kéo cờ trắng ra hàng
Cùng thời gian, bộ tư lệnh đoàn sử dụng Trung đoàn 165 thuộc sư đoàn 312 có 10 xe tăng yểm trợ. Sau đó tiếp tục đánh chiếm thị xã và tiểu khu Bình Dương, bảo đảm hành lang cho lực lượng đột kích thọc sâu của quân đoàn tiến vào thành phố.
9 giờ, lực lượng đi đầu binh đoàn đột kích thọc sâu của quân đoàn 2 tiếp tục vượt cầu Sài gòn, tiến về phía Dinh độc lập, tiểu đoàn 7 bám sát đội hình xe tăng tiến vào Dinh độc lập, tiểu đoàn 8 tiến vào đánh chiếm đài phát thanh.
Chiếc xe tăng mang số hiệu 390, do chính trị viên Vũ Đăng Toàn chỉ huy đi sau vượt lên, lao vào húc đổ cánh cổng chính Dinh độc lập .
11 giờ - 30 phút
Ngày 30 tháng 4 năm 1975
Cờ giải phóng tung bay trên nóc Dinh độc lập, chiến dịch Hồ Chí Minh toàn thắng.
_____________________
• Đây là đài phát thanh Sài Gòn Giải phóng phát thanh từ Sài Gòn tiếng nói chính phủ cách mạng lâm thời Cộng Hòa miền Nam Việt Nam •
Tiếp đó chị nghe rõ giọng tổng thống Dương Văn Minh đọc bài tuyên bố đầu hàng
•Tôi Đại Tướng Dương Văn Minh tổng thống chính quyền Sài Gòn kêu gọi quân lực lượng Việt Nam Cộng Hòa hạ vũ khí đầu hàng không điều kiện quân giải phóng miền Nam Việt Nam tôi tuyên bố chính quyền Sài Gòn từ trung ương đến địa phương phải giải tán hoàn toàn từ trung ương đến địa phương trao lại cho chính phủ cách mạng lâm thời miền Nam Việt Nam. •
Cả đoàn rộn nên sau lời tuyên bố đầu hàng của tên cầm thú. Chị ôm lấy mấy người chiến sĩ
Buổi trưa ngày 30 tháng 4
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn được mời phát biểu trực tiếp trên sóng đoàn quân y dù đang bận bịu với những chiến sĩ bị thương vẫn không giấu được nét mong chờ trên gương mặt âm thanh từ chiếc đài vang lên.
•Hôm nay là ngày mơ ước của. Tất cả chúng ta ngày mà chúng ta giải phóng hoàn toàn đất nước những điều mơ ước của các bạn bấy lâu là độc lập tự do và thống nhất thì hôm nay. Chúng ta đã đạt được •
Mắt chị cay cay cố cắn chặt môi để không khóc lên trong hạnh phúc chờ đợi hy vọng bấy lâu ta được đền đáp trong lòng chị vui sướng không thôi Thuỳ Trang đã nắm chắc tình yêu hy vọng cho cả 2 trong tầm tay
Trong niềm hân hoan chất bài văn nên lời ca lời bài hát nối vòng tay lớn mọi người trong đoàn quân y lẫn các chiến sĩ bị thương cũng đều ngân nga bài hát. Đây là giờ mốc lịch sử của toàn dân tộc
Rừng núi Giang say nối lại biển xa
ta đi vòng tay lớn mãi để nối Sơn Hà
mặt đất bao la anh em ta về gặp nhau mừng như bão cát quay cuồng trời rộng
bàn tay ta nắm nối tròn 1 vòng Việt Nam.
Cờ núi gió đêm vui nối ngày giọng máu.
Nối con tim đồng loại.
Dừng tình người trong ngày mới
thành phố nơi thôn xa vời
người chết nối linh thiêng vào đời
và nụ cười nối trên môi
________________
Ngày 3 tháng 5 ,1975
Mọi thứ đang đổi mới chị cũng quay cuồng để theo bước tiến của xã hội các chiến sĩ từ các sư đoàn khác nhau cũng đã tụ họp sum vầy, đêm hôm về có buổi liên hoan chị tất nhiên cũng tham gia xung quanh có các chiến sĩ đã quen mặt cũng có những người lạ mặt Thuỳ Trang mất đến hai ba tiếng đồng hồ mới có thể tìm được một chiến sĩ thuộc sư đoàn một tám chín
- Lan ơi
- Ôi chị trang chị vẫn khỏe chứ
chị vội kéo lan xong một góc tránh người
- Chị vẫn khỏe còn em
- Em cũng khỏe mấy vết thương bắt đầu đóng vậy chỉ có chút ngứa thôi
- Vậy thì may quá mà Lan em có biết tin gì về Diệp Anh không
- Đồng Chí Nguyễn Diệp Anh ấy ạ
- Đúng rồi em ấy sao rồi ?
- Chị diệp anh đã hy sinh cùng 28 chiến sĩ trong đoàn 189 chị ạ
Con bé Lan rưng rưng nước mắt nhớ lại cảnh đồng đội ngã xuống trước mắt mà chỉ có thể đi tiếp đánh quân thù.
Thùy Trang sững người, chị bập bẹ không nói lên lời đêm dài lắm mộng cuối bữa tiệc tàn cái Lan tìm đến chị đưa cho chị một bao thư con bé nói Diệp Anh chỉ giữ lại hai món này gửi cho đồng đội một là lá thư trao chị 2 là quyển nhật ký gửi về gia đình ngoài Hà Nội quyển nhật ký đã được gửi cùng giấy báo tử về trước chỉ còn lá thư này hôm nay mới có thể trao lại cho Thùy Trang chị nhận lấy cái Lan cũng rời đi chỉ còn chị mang nỗi đau âm ỉ về tận phòng
Trong ánh đèn mờ chiếu lên sườn mặt chị khóc đến lệ như thành sông lá thư được chị nắm chặt chị nắm nó như thể đang giữ lấy mảnh linh hồn mình
Thân gửi
Thuỳ Trang thân mến, ước mơ mà em ao ước bấy lâu nay có lẽ đã thành hiện thực, nhưng thật đáng tiếc là em không thể cùng nhìn thấy nó với chị, Thuỳ Trang thân mến, khi chị được bức thư này có lẽ em đi ra đi cho Tổ quốc thân yêu, em đã cống hết hết mình cho tương lai đất nước, Thuỳ Trang thân mến, có lẽ em nên nói điều này sớm hơn, nhưng em sợ, sợ chiến tranh sẽ chia xa hai ta bất cứ lúc nào. Sợ rằng em sẽ xa chị vào ngày gần thôi, Thuỳ Trang thân mến, em yêu chị, em yêu chị nhiều như cách em yêu Hà Nội, yêu tổ quốc của chúng ta. Dù em đã ra đi, nhưng em mong Thuỳ Trang sẽ hạnh phúc, chị hãy thay em ngắm nhìn đất nước ta đổi mới, mong chị sớm gặp được người yêu chị, yêu chị nhiều hơn em và sẽ mang đến cho chị mái ấm của một gia đình.
Nguyễn Diệp Anh
Sài gòn, ngày 24 tháng 4 năm 1975
_______________________________
- Người ơi hãy quên em đi
Coi như tình ta là dĩ vãng
Một người khóc thật sâu
Một người đi về đâu
Cho tình mình còn gì đâu
Ôi tình xưa chết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip