Part 11 - Bùng nổ -
Thu Thực luôn chăm chăm vào trần nhà tất nhiên chỉ nghe chứ chẳng thể nhìn thấy. Nhận được sự đồng thuận dễ dàng cho một đòi hỏi như vừa rồi khiến cậu không nhiều thì ít nghi ngờ bản thân liệu có hay không nghe nhầm, vội chống tay ngồi dậy, cả cái đau ê ê ở bụng cũng quên luôn. Đứng trước chuyện bản thân cho là trọng yếu, một cách tự nhiên tất cả những thứ khác đều từ chính thành phụ, từ phụ thành không có.
Từ lúc Vương Thanh và Đại Vũ rời khỏi, trạng thái trong căn phòng vẫn y nguyên không đổi, trái với bầu trời ngoài kia đã sớm giấu đi ánh dương cuối cùng để có thể khoác lên mình một tấm áo đen tuyền hoàn hảo.
Đêm nay trời không trăng.
Cậu hỏi, nương theo ánh đèn đường nhàn nhạt hắt vào mà cố thu lấy biểu tình của anh.
"Thái Chiếu anh chắc chứ?"
Lại nói, câu này là cậu hỏi thừa rồi. Cũng là do cậu chưa hiểu hết Thái Chiếu. Có thể nói điểm tốt của anh chính là với chuyện mình không thể làm, không bao giờ tùy tiện nói ra miệng. Ít nhất ngoại trừ một vài lần, từ bé tới lớn anh đều đã sống đúng như vậy.
Tàn nhẫn ở chỗ, chỉ vài lần đó, hậu quả lại theo suốt cả đời.
Thái Chiếu đang nhìn cậu, đó là Thu Thực cậu nghĩ vậy. Cậu chưa bao giờ khỏi tự hỏi đằng sau cặp kính đen đó ẩn chứa điều gì. Kính mát trở thành vật bất ly thân, không cần biết nguyên do là gì đã thành công giúp Thái Chiếu che dấu phần nào bản thân mình. Người khác nhìn vào anh, có ba chữ tất thấy, chính là "Khó nắm bắt" . Mà vậy thì theo bản năng người ta bèn không lại quá gần, không tiến quá sâu. Vì cũng có để làm gì đâu. Đúng vậy, là không có lợi ích gì cả. Thu Thực, đứa nhỏ ấy lại không hiểu được đạo lý cơ bản này. Đối với Thái Chiếu nói đơn giản là không thể cưỡng lại. Cậu là tự nguyện lắng nghe, tự nguyện tìm hiểu, tự nguyện tiếp cận. Chưa hết còn là tự nguyện bị chối bỏ. Mà chẳng hề tính toán xem mình nhận lại được những gì. Thành ra vô thanh vô thức mà tiến về phía mép giường, tiến về phía có anh.
"Thái Chiếu..."
"Bối Bối.."
Thu Thực giật mình, rõ đã biết anh sẽ lên tiếng vậy mà giọng anh vừa chui vào tai, tim liền đập lệch. Trong một khắc ngắn ngủi, Thu Thực có một liên tưởng, nếu là vì con người này cậu có thể sẽ chết thật.
"Bối Bối là em gái Tiểu Phụng. Lần đầu gặp Tiểu Phụng cũng phải là chuyện của bốn năm về trước..."
Thái Chiếu bắt đầu câu chuyện của mình. Giọng kể của anh trầm ổn đến lạ, cứ như thể anh đang tách mình khỏi câu chuyện, sắm vai một người kể chuyện thứ ba.
Anh như vậy lại làm Thu Thực có hơi đau trong dạ. Cơ thể tự động di nhích về phía trước.
"Lúc anh nhìn thấy Tiểu Phụng, cô ấy chuẩn bị tự tử" Tim Thu Thực liền như bị rạch một đường. Hình như cậu bị lời nói này của anh làm cho tổn thương rồi. Nhưng cảm giác đó qua nhanh lắm, nhanh đến mức cậu còn chưa kịp lý giải lí do đằng sau. Vì trong phần tiếp theo mà cậu sắp nghe không có vai nào dành cho cậu mà giả như có có đi chăng nữa, thì Trần Thu Thực chắc chắn cũng không phải nhân vật đáng thương nhất.
"Tiểu Phụng ngày đó trên mặt chằng chịt vết thương vết bầm, thân thể cũng rất gầy. Lúc anh kéo cô ấy xuống khỏi lan can cầu... nhẹ đến không tin nổi"
Môi anh mấp máy một cách không ngừng, tựa như sợ dừng lại một khắc liền không cách nào đem câu chuyện này kể cho đến cuối.
"Tiểu Phụng và Bối Bối cũng giống như Vương Thanh vậy, đều là cô nhi nhưng Tiểu Phụng lớn hơn Bối Bối nhiều. Năm mười tám tuổi rời cô nhi viện đến Bắc Kinh này, cực khổ tủi nhục chịu đựng không ít, cuối cùng những tưởng Ông Trời thương tình cho gặp bến đỗ đời mình, kết quả lại gặp phải một tên không ra gì"
Thu Thực ngoài nghe ra thật tâm cũng chẳng biết nên bồi vào câu gì. Cậu không biết mà dường như Thái Chiếu cũng không cần. Đơn giản là một người bất chấp quyết kể cho đến cuối, một kẻ ngoan cố nghe cho đến cùng.
"Là hắn đánh cô ấy, một chút nương tay cũng không có vậy mà Tiểu Phụng vẫn nói yêu hắn. Loại tình yêu như vậy không phải quá méo mó sao?" Mép Thái Chiếu không biết là vô tình hay cố ý nhếch lên một cái. Là anh đang chế nhạo Tiểu Phụng mù quáng hay mỉa mai chính mình không hiểu thứ ái tình kia của họ? Hoặc khác nữa, có khi nào là anh của hiện tại là đang giễu cợt bản thân nông cạn trong quá khứ?
Mặc kệ là cái nào đúng hay thậm chí có sai hết đi chăng nữa thì cũng chẳng hề gì, cái nhếch mép đó của Thái Chiếu, trong mắt Thu Thực đơn giản mà nói không mang hình dáng lẽ ra phải có của nụ cười. Vậy tức là anh đang không vui rồi. Chỉ bao nhiêu đã đủ để cậu trèo xuống khỏi giường, ngồi xuống đối diện anh. Gần đến có thể thông qua cặp kính thấy rõ vẻ mặt mình phản chiếu.
"Hắn bảo Tiểu Phụng biến cho khuất mắt, cô ấy liền nghĩ đến cái chết. Anh bảo nếu vậy thì không cần, theo anh về là được"
Nghe thật quen có đúng không?
Hẫng.
"Bọn anh ở cùng nhau kỳ thật cũng rất tốt. Trong ba tháng đó, dần phát hiện Tiểu Phụng thật ra cũng là một nữ nhân hoạt bát, lại giỏi việc nhà. Bất giác nhận ra là chính mình đang ngày càng dựa vào cô ấy. Cũng có thể vì hai tiếng ân nhân liền cho rằng đó là quyền lợi mình đáng được nhận..." Thái Chiếu đột nhiên khựng lại.
Có thể cả hai đều chẳng nhận ra, nhưng vào thời điểm ấy hai người không ai bảo ai đều siết chặt nắm tay.
"Tiểu Phụng bảo muốn cùng anh ở một chỗ"
Móng tay ngắn củn lại đủ sức bấu vào da thịt.
"Anh đồng ý" Càng bấu càng sâu.
"Vì anh không biết nên từ chối ra sao. Cứ nghĩ làm vậy là vì cô ấy, chẳng qua chỉ là dễ dãi với chính mình. Nhưng sai rồi. Anh sai, Tiểu Phụng cũng sai. Anh... không yêu..."
Tay Thái Chiếu run khẽ làm tim ai rung theo.
"Anh bảo với Tiểu Phụng anh không yêu cô ấy" Nhịp kể bắt đầu chậm lại, loạng choạng. "Không phải là ngay từ đầu mà đợi đến khi cô ấy cứ tỏ ra quá hạnh phúc với mối quan hệ giữa bọn anh, đợi đến khi cảm giác khó chịu nảy sinh, anh mới bảo dừng"
Thái Chiếu...
"Em hiểu. Chỉ hai chữ như vậy không trách móc, không níu kéo rồi biến mất
Thái Chiếu...
"Người ta bảo cô ấy quay lại với tên đó. Có người lại bảo cô ấy sau đó chuyển sang thành phố khác. Một ngày Bối Bối xuất hiện trước mặt anh bảo rằng..."
Vòng tay Thu Thực choàng ôm lấy Thái Chiếu từ đằng sau. Ấm áp đột nhiên ập tới, cùng với thiêu cháy trong tim bộc phá.
Có thể cậu bé ấy nghĩ rẳng anh không muốn cậu thấy anh khóc. Nếu vậy thì... em đúng rồi ngốc. Còn đem ngốc của em lây sang cả tôi.
Nhất định là vậy rồi.
Nước mắt nóng hổi lăn khỏi hốc mắt, dừng chân vài khắc trên làn da cậu trước khi rơi xuống sàn. Liệu chúng có sưởi ấm được nền đất lạnh giá được chút nào hay không ?
"Bảo rằng Tiểu Phụng chết rồi"
Thu Thực càng cố gắng thu nhỏ vòng tay mình lại. Đoán được không có nghĩa là khi trực tiếp nghe thấy sẽ bớt đau lòng. Làm sao có thể khi người cậu ra sức bảo bọc lại đang bị dày vò.
" Chỉ chưa đầy một tháng khi rời khỏi anh, cô ấy mất. Là tai nạn. Tai nạn đó ha ha ha"
Thái Chiếu cười, cười như khóc, cười như dại.
" Mới nhận ra ngày đó, điều duy nhất anh nói với Tiểu Phụng đó là nơi này không có chỗ cho cô ấy đâu. Mang điều đó ra nói với một người không còn chỗ để đi ha ha ha"
Tay anh tìm đến tay cậu trên cổ mình, quên đi lực tay mình có nhiêu sức mạnh mà nắm siết lấy. Như kẻ đang chết đuối đang quãy đạp níu lấy một người, mặc kệ chính mình đang kéo người theo xuống dòng nước xiết "Nhưng anh sợ khi nghĩ phải sống cùng cô ấy cả đời. Anh sợ, anh sợ anh sợ"
"Thu Thực, anh chưa bao giờ dám đi kiếm Tiểu Phụng. Một lần cũng không"
Từ lúc Thái Chiếu bắt đầu kể câu chuyện cho tới lúc này, Thu Thực cũng chưa một lần hé môi.
"Thái Chiếu, Tiểu Phụng cô ấy không có yêu anh"
Một câu này của Thu Thực lại làm Thái Chiếu dừng lại mọi hoạt động của mình.
"Thái Chiếu, Tiểu Phụng cô ấy không có yêu anh"
Thu Thực lại lặp lại, hết một lần rồi lại một lần. Hết lần này đến lần khác. Cứ như thể muốn nói Thái Chiếu không phải lỗi ở anh. Thái Chiếu không phải lỗi ở anh. Chỉ là cách thức của cậu khiến anh bất động rồi lại khiến tất cả trong anh xoay chuyển cùng một lúc. Nó khiến anh không chịu nổi, đầu như muốn nổ tung, tim như bị bóp nghẹn, máu chẳng thể lưu thông.
"Thu Thực đủ rồi !"
Anh mạnh bạo lôi hai tay cậu ra khỏi người mình, nắm lấy hai bên vai trừng mắt nhìn cậu.
" Tiểu Phụng cô ấy không có yêu anh" Thu Thực trước khí thế áp đảo đó của anh lại gan dạ một cách khó hiểu. Nhất định không chịu dừng. Cứ không ngừng lặp lại. Mặc cho lực đạo từ tay anh có khiến hai cánh tay cậu tê buốt, mặc cho anh lay người cậu đến trời đất trước mặt có nhập làm một, mặc cho cổ họng rát muốn không còn phát ra tiếng.
« Thôi ngay Thu Thực ! »
Thái Chiếu đưa tay bịt miệng cậu lại, thả ra cậu lại ngoan cường mà tiếp tục. Anh chính là muốn câu nói đó, thanh âm đó ngay lập tức biến mất khỏi thế giới này. Bắt lấy thứ phát ra âm thanh khiến anh phát điên đó rồi ngấu nghiến nó.
Khiến nó im bặt.
Nước mắt Thu Thực lần đầu trong đêm nay rơi xuống.
Nhưng không phải vì những gì Thái Chiếu đang làm với cậu.
Cậu khóc vì điều mình đã nói.
Bảo Tiểu Phụng không yêu Thái Chiếu. Kỳ thật cậu làm sao biết chắc.
Tiểu Phụng. Xin lỗi.
"Nè, tôi vẫn không hiểu tại sao Thu Thực lại ở chỗ này. Nó vốn đâu biết hai người bọn cậu"
Vương Thanh đặt ly nước trước mặt vị khách bất đắc dĩ.
"Tự tử. Là Thái Chiếu cứu về"
"Tự tử? Cậu đang nói về ai vậy?"
Vương Thanh đưa điếu thuốc lên môi nhướn mày "Còn ai vào đây, cậu hỏi ai tôi trả lời người đó"
"Thu Thực sẽ không bao giờ tự tử"
Đầu mày hạ xuống rồi hai mắt nhíu lại.
Đại Vũ nhìn vào mắt anh.
"Không bao giờ"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip