Part 9 -Nhìn tôi-
À phải, còn một điều nữa đã thay đổi trong sinh hoạt thường ngày của bọn họ. Từ sau hôm Thu Thực khóc chết đi sống lại, sau đó chính là ngủ cùng một giường với Thái Chiếu. Lần đầu có thể xem như hoàn cảnh đưa đẩy, sau đó thì chính là tự nguyện rồi. Không ai đề cập thì cũng xem như một kiểu đồng ý, hai người cùng chơi trò ngây ngô không muốn nghĩ nhiều, cứ cùng nằm thì cùng nằm thôi. Kỳ thực sâu trong lòng bọn họ làm gì không biết loại thuận nước thổi gió lay này có thể làm nảy sinh bao loại rắc rối, day dưa về sau. Nhưng biết là biết vậy, không nỡ vẫn là không nỡ. Họng bạn đang đau rát lại còn khát khô, trước mặt là một ly nước ngọt đầy ga, dẫu biết nó sẽ gây hại về sau, tôi hỏi bạn đó, bạn có cầm lên uống hay không? Phải, nhất là khi bạn lại đang "khát", cứ uống đi rồi chết cũng được. Loại phản ứng này nghe ra chả phải rất giống thứ mà người ta hay gọi tên là tuổi trẻ hay sao?
Mà hai người họ cũng có thèm đâu quan tâm cái lí do thật sự đằng sau ưu ái chỉ đặc biệt dành cho đối phương của mình từ đâu mà có. Tối đó, trời mới tờ mờ sáng Vương Thanh đã chạy lên bấm chuông cửa, nếu Thu Thực là dạng ham ngủ hơn ham ăn bạ đâu ngủ đó thì Thái Chiếu lại là người động chút là tỉnh. Giật mình bởi tiếng chuông, ba chân bốn cẳng chạy ra mở cũng chỉ vì sợ cậu nhỏ nằm cạnh ngủ không thẳng giấc. Hai mắt tèm nhem còn chưa rõ càm ràm tên phá bĩnh trước mặt. Người mà vừa mở miệng một cái lập tức bị Thái Chiếu bịt miệng, mặt cau mày có bảo nói nhỏ tiếng một chút. Vương Thanh lúc này mới sực nhớ nhà giờ còn một người nữa, gấp quá nên chuyện gì cũng quên, theo phản xạ mà lách người nhìn vào trong. Nhìn rồi thì mắt tròn mắt dẹt đập vai Thái Chiếu hỏi "Mày là ngủ với cậu ta thật à?" Thái Chiếu thần trí chưa tỉnh táo cứ ừ thôi, sau đó mới nghĩ từ miệng thằng bạn này của mình từ Ngủ hẳn không có nghĩa là ngủ đi. Dụi dụi mắt nhìn lại thì thấy quả nhiên nó có ý khác. Anh đẩy ra hẳn nó ra ngoài, khép lại cánh cửa sau lưng.
"Mày đừng nghĩ bậy bạ nữa có được không?"
"Cái gì bậy bạ? Cũng không phải không có khả năng" Vương Thanh dựa vào lan can, mặt mày không có chút biểu tình gì là đang đùa.
Thái Chiếu bất giác đưa tay sờ gáy.
"Thôi đi, tao cũng không phải gay"
Vương Thanh cau mày "Đừng lấy nó ra làm lí do" rồi thở ra một hơi "Mày biết tao đang nói gì, thấy không thể thì sớm tránh xa thằng nhỏ đi"
Thái Chiếu đứng đó nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa đóng lại. Tỉnh ngủ rồi đầu óc lại mờ mịt. Anh đã từng tưởng tượng viễn cảnh Thu Thực tươi cười bảo vướng mắc không còn nữa, đến lúc trở về rồi. Nhưng còn tự anh bảo cậu đi, cái ý nghĩ đó không biết từ lúc nào đã không còn hiện diện. Thu Thực ở đây, mỗi ngày tan làm về anh đều sẽ thấy. Thu Thực ở đây, nằm dài trên bàn chờ anh làm cơm. Thu Thực ở đây, lâu lâu sẽ hào hứng kéo anh lại kể anh nghe mẩu chuyện nào đó cậu đọc được trên mạng. Thu Thực ở đây, cứ để đầu ướt ngồi nghịch điện thoại làm anh năm lần bảy lượt phải vác cái máy sấy ra phòng khách. Thu Thực ở đây, làm anh ở chỗ làm cũng phải tự hỏi không biết cậu đang làm gì. Thu Thực ở đây, hằng ngày nằm cạnh bên anh mà đi vào giấc ngủ. Ngủ thật ngoan.
Thu Thực ở đây.
Quen mất rồi.
Hai mắt vô thức nhắm lại. Thái Chiếu bắt đầu ý thức được dòng suy nghĩ đang chảy trong đầu mình.
Thu Thực. Từ khi nào nghĩ đến Nhà lại khiến tôi nhớ đến em? Còn nữa, em đó, từ lúc nào lại đem hai chữ Thu Thực khắc vào tâm trí tôi?
.
.
.
.
.
Nhưng chỉ vậy thôi liệu đã đủ?
Lồng ngực dâng lên một trận nhức nhối. Thái Chiếu đứng đó, không nhúc nhích. Cùng một loại đau đớn, theo năm tháng cũng có thể trở thành một kiểu hưởng thụ.
Mà điều đó, nguy hiểm đến độ nào, Thái Chiếu làm sao biết. Đời có những người luôn khăng khăng cho là mình phải, trái lại cũng có những kẻ chỉ cần phạm lỗi một lần liền ôm vết thương đến suốt cuộc đời. Vì chỉ riêng việc để vết thương lành lại cũng là một loại tội lỗi đi. Đó là họ nghĩ vậy.
Chỉ là suy nghĩ thì lại chi phối hành động.
Thái Chiếu xoay người bước về phía giường, buông người xuống nền đất. Tìm một tư thế thoải mái nhất rồi cứ ngồi đó. Nhìn cậu. Anh thật ngây thơ, cứ nghĩ ngắm lâu như vậy có thể đem tất cả những gì mình muốn ghi nhớ nhốt lại trong đầu. Vậy thì sau này dù cho có thế nào cũng sẽ không quên. Người anh không cần, chỉ cần kí ức.
Sáng hôm sau, lời đầu tiên Thu Thực nghe sau khi tỉnh lại chính là "Đi học lại đi".
Ngay lập tức, một loại cảm giác khó chịu từ bụng dâng lên đến cổ họng. Đây là lần đầu tiên anh dùng ngữ khí ra lệnh này nói chuyện với cậu. Nhưng chuyện đó không quan trọng, cả nội dung câu nói cũng không quan trọng. Ngay lúc này cậu chỉ có một mối quan tâm duy nhất.
Thái Chiếu, tại sao không nhìn tôi?
Có cố gắng thế nào cũng không bắt được bất cứ ánh nhìn nào từ anh. Thái Chiếu, tôi muốn anh nhìn tôi. Anh thế này tôi cái gì cũng không hiểu. Thu Thực muốn nói họng lại không phát ra tiếng. Đứng dậy bước đi lại không ý thức chân mình thiếu đi bao nhiêu vững vàng. Lần đầu tiên, chính là lần đầu tiên Thu Thực chủ động muốn chạm vào anh lại bị Thái Chiếu khéo léo tránh đi. Cũng lần đầu tiên, anh đối với hai tiếng gọi "Thái Chiếu" của cậu không có đáp lại.
Thu Thực chỉ nhớ mang máng anh nói mình đi làm. Cậu nhìn cánh cửa, lại nhìn đến tay mình. Khóe mắt nóng lên nhưng cuối cùng mép lại nhếch lên tạo thành đường cong méo xệch.
Anh cũng không có đuổi cậu, không có mắng cậu, không có đánh cậu, càng không có lấy gì của cậu. Vậy thì ai đó nói cho cậu biết, tại sao cậu lại muốn khóc đến vậy?
Thu Thực ngồi ngây ra đến chiều. Sau sực nhớ, hôm nay Vương Thanh hứa dẫn cậu lại trại trẻ nên dựng dậy đi thay đồ, bước xuống tầng dưới, nhìn đồng hồ. Còn nửa tiếng nữa liền đứng đợi không bấm chuông cửa. Thật ra Vương Thanh là từ trường đi thẳng về, vậy nên hôm nay trưa mới không có về ăn cơm. Anh về đến đã thấy cậu nhóc nhà ai đó đứng đợi, dáng người thẳng thớm, hai mắt dán chặt lên cách cửa. Chính vì vậy nên mới kì lạ, nghiêm túc như vậy trong loại tình huống này lại tạo ra một cảnh nhìn ngây ngốc không tả được. Thật ra Vương Thanh đối với Thu Thực cũng là một loại mềm lòng. Mà chuyện này cũng là rất hiếm đi nên trong thâm tâm không khỏi lén hi vọng nếu là người này có thể hay không giúp Thái Chiếu trở về con người trước kia. Nhưng mặt khác lại cũng không muốn cậu chịu tổn thương, Thu Thực đối Thái Chiếu có tình cảm gì anh không tỏ mười thì cũng rõ chín. Bởi vì cậu rất đơn thuần, muốn giấu cũng không giấu được.
Chính vì vậy nhìn thoáng qua liền biết có gì đó không ổn. Đi gần đến nơi mà cậu nửa chữ cũng không hé môi.
"Thu Thực nói gì đi" Vương Thanh rốt cục chịu không nổi.
"Thái Chiếu bảo tôi đi học lại"
Vương Thanh hơi chột dạ "Là do tôi nói với nó" Nhưng không như anh nghĩ, Thu Thực không có giận vì anh nhiều chuyện, cậu chỉ khẽ ừ một tiếng, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Anh cũng muốn hỏi lại chẳng biết hỏi gì. Đành im lặng mà đi tiếp.
Lúc đến nơi thì trước cửa đã có một người lạ ở đó. Ý là lạ với Thu Thực. Theo đồng phục thì chắc là nữ sinh cấp hai, thấy Vương Thanh liền nhoẻn miệng cười vội chạy lại, nhưng không giống với phần lớn mấy đứa nhóc ở đây chỉ là ôm nhẹ anh một cái. Cô bé trông có vẻ điềm đạm hơn so với tuổi, nhìn thấy Thu Thực còn lễ phép cúi chào.
"Em là Bối Bối"
"T...hu Thực" Thu Thực có chút hổ thẹn, lấy mình so với vô bé còn có phần lúng túng kém thuần thục hơn.
Trông thấy Vương Thanh vì thế mà đưa tay vỗ nhẹ lưng cậu làm Bối Bối không khỏi lấy làm lạ nhưng rất nhanh lấy lại vẻ thản nhiên.
"Bối Bối em lớn quá rồi" Không biết sao đối với cô gái này, Thu Thực cảm thấy Vương Thanh đặc biệt dịu dàng, không bỡn cợt, không lạnh lùng.
Cô bé chỉ cười "Không khác được, cũng một năm rồi mà". Mặt Vương Thanh thoáng trầm.
"Mới đây mà lại một năm rồi sao..." Nghĩ gì rồi lại tiếp "Em sao rồi?"
"Tốt lắm" Cô bé cười lộ hai răng khểnh. Thu Thực nghĩ cô bé cười rộ thật sự rất đáng yêu.
"Thái Chiếu anh ấy...?" Nghe nhắc đến cái tên này tim cậu liền giật thót.
"Vẫn ổn" Vương Thanh vốn nói nhiều lại chỉ trả lời vỏn vẹn hai chữ, cô bé cũng không hỏi gì thêm. Hai người đều như đã hài lòng. Chỉ có Thu Thực là sốt ruột, linh cảm cho cậu biết có gì đó giữa ba người bọn họ.
Nhưng linh cảm cũng lại nói cậu không thể chen vào.
Khoảng cách giữa Thái Chiếu và Trần Thu Thực, ra là không có ngắn như cậu vẫn nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip