Biết thân, biết phận

Từ sau khi Zhongli được thông báo rằng chiếc xe ngựa này sẽ hướng Bến cảng Liyue, liền không kiềm được háo hức, chờ mong. Bản thân anh là một người được sinh ra và lớn lên tại một thôn xóm nghèo đói, cộng thêm việc ở nhà lại có cha già ngày đêm đau ốm chờ người thuốc than. Nên căn bản việc anh được đến những nới lộng lẫy như Cảng Liyue là một điều gì đó vô cùng xa sỉ, và đây cũng là lần đầu tiên anh được đặt chân đến nơi này.

Lộc cộc...

Chiếc xe ngựa vẫn tiếp tục lắn bánh trên con đường gập ghềnh sỏi đá hướng ra Bến cảng, quang cảnh phía sau ô cửa nhỏ trên xe là thảo nguyên mênh mông bạt ngàn dưới cái nắng chói chan của mặt trời Hạ chí.

Nghĩ đến việc những người tùy tùng mà Sneznhaya cử đến không quen với lượng lớn tia cực tím như kia quét qua người, Zhongli lại không kiềm được mà liếc hai gã đánh xe cho anh. Ha ha, quả đùng như anh nghĩ mà, hai người kia bày ra vẻ mặt không có gì dễ chịu khi phải phơi mình dưới cái nắng mùa Hạ của Liyue, nhất là khi bản thân lại là người đã quen sống với tiết trời khô lạnh của xứ tuyết.

Nhìn hai người kia khó chịu như vậy, trong lòng anh lại cảm thấy vui lên mấy hồi, thỏa mãn thật! Nhưng từ đây đến Cảng Liyue chắc vẫn còn xa lắm, có lẽ anh nên chợp mắt một chút sẽ tốt hơn.

Nghĩ đến đây, anh liền tìm cho mình một tư thế thoải mái nhất để thư giãn đầu óc và cuối cùng là chìm vào giấc ngủ.

Thả tâm hồn trôi vào hư không, đôi hạnh mâu dần dần khép lại, nhường chỗ cho sự thư thái chiếm lĩnh tâm trí. Chuyến xe vẫy tiếp tục lăn bánh trên con đường gập ghềnh  hướng về bến cảng sầm uất phía Đông Nam Đại lục.

Những thứ diễn ra sau khi Zhongli chìm sâu vào giấc mộng thực không đáng để nhắc đến. Vẫn là những cung đường gập ghềnh sỏi đá, vẫn là những tia nắng ấp áp từ Thiên Không, vẫn là tiếng chim muôn reo mừng vì có "Khách" viếng thăm và vẫn là những tiếng than trách, chửi rửa của đám người ngồi phía trước.

Cứ như vậy, anh thiếp đi trong lời ca, tiếng hát mà thiên nhiên của Liyue trên suốt cả đoạn đường. Và chỉ thực sự tỉnh giấc vì tiếng huyên náo, nhộn nhịp của phố phường. Điều đó như một cách gián tiếp báo cho anh hay rằng - Bến cảng Liyue đang ở ngay đây.

Cỗ xe ngựa xa hoa từ phương Bắc không trực tiếp di chuyển vào trong Bến cảng mà chỉ dừng tạm tại một con ngõ nhỏ.

Cộc cộc...

Tên đánh xe ngựa gõ nhẹ vào cửa kính ngay phía sau lưng mình, cũng là cửa kính đối diện chỗ mà anh đang ngồi. Là một trong hai tên đáng xe cho Zhongli, chúng muốn hỏi anh có cần xuống xe để vào Cảng không, anh lắc đầu bày tỏ và chúng liền rời đi, nhường lại cho anh một không giang riêng biệt.

Dẫu cho không ưa gì bọn đánh xe quèn này, nhưng là một ngươi có học thức, anh biết như thế nào là cư xử, là đối đáp. Thế nên bản thân anh vẫn giữ thái độ hòa hoãn với những người này, vờ mù vờ điếc mà phớt lờ mấy lời lỗ mãn chúng thốt ra. Nghe được người ngồi trong buồng xe nói vậy, chúng cũng chỉ gật nhẹ một cái rồi quay đi làm việc của mình.

Vừa trải qua cơn mê, tâm trạng Zhongli dường như vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Phía trong xe chỉ có hai băng ghế, nhưng lại khá dài, mỗi bên có thể chứa đủ cho 3 người như Zhongli ngồi mà không thấy ngột ngạt. Nghiêng hẳn người qua một bên, tựa đầu lên kính cửa xe mà trông ra bên ngoài Cảng phố tấp nập Thương nhân. Cảnh tượng ấy thật đẹp không sao tả xiết, một chàng trai trẻ chưa đầy ba mươi đắp lên mặt vẻ lơ đễnh câu nhân, thân hình của đàn ông Châu Á mảnh mai mà vững chãi ngồi chân vắt chéo cổ chân, cột sống và gáy thì áp sát vào lưng ghế, kiến cho cằm và hầu kết có hơi hướng lên trên. Dáng vẻ không chút phòng bị ấy làm cho anh trông hệt như chàng Bạch mã Hoàng tử bước ra từ những Câu truyện Cổ tích mà ta thường nghe khi vẫn còn quấn tã. Mơ màng mà mong manh hệt như bong bóng xà phòng, dẫu có xinh đẹp nhưng chỉ cần chạm nhẹ vào thì liền tan thành hơi nước.

Anh cứ giữa cho tâm trí đình trệ như thế một lúc lâu, chỉ cho đến khi cửa buồng xe lần được mở ra và bước vào trong là hai ngươi thiếu niên tràn đầy năng lượng.

"... A" - Zhongli bất ngờ kêu lên một tiếng, và cũng để thu hút sự chú ý của hai còn lại trong xe.

"!!!" - Dường như cũng bất ngờ vì âm thanh vừa phát ra, một trong hai cũng tỏ ra khá ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh - "Xin chào. Rất vui được gặp anh."

Thật nho nhã

Zhongli thấy bản thân thầm cảm thán trong đầu như thế. Đúng là có cốt cách của người bề thế, quá đẹp đẽ và xa vời so với anh.

Cứ vu vơ nghĩ mà anh không nhận ra, bản thân đang nhìn chằm chằm vào người ta không rời mắt. Cứ để mặc người kia đưa tay ra giữa cả hai một cách ngượng ngùng.

Lại sau mọt lúc bần thần, cái người đang đứng hình kia mới giật thót một cái rồi bắt lấy bàn tay đưa ra trước mặt mình.

"A... xin lỗi, rất vui được gặp cậu" - Anh đưa tay lên gãi gáy để che đậy sự ngượng ngùng.

Một màn chào hỏi hết sức gượng gạo giữa cả ba đã diễn ra như thế đấy. Nhưng dẫu sao ghì cũng đồng hành với trong một chuyến hành trình dài, đâu thể im lặng mãi được. Trong thâm Zhongli gào thét là vậy, nhưng bản thân anh đây đâu phải kẻ bằng vai phải vế với ngươi ngồi đối diện kia, giờ mà mở mồm chào hỏi thì khác nào một tên nhà quên thấy sang bắt quàng làm họ. Đấu tranh tư tưởng một hồi, anh cũng quyết giữ im lặng chờ người kia nói trước.

Và thực không phụ sự mong mỏi của Người đẹp Tóc nâu, bên đối diện giới thiệu họ đến từ Thương hội Phi Vân - một trong những thương hội lớn và nắm nhiều khoảng giao dịch với hải ngoại bậc nhất Liyue. Zhongli cũng tỏ ra không mấy bất ngà với thông tin mình vừa cập nhật. Từ cốt cách và phục trang họ khoác lên người, anh cũng phần nào đoán được gia thế của họ.

Giữ phép lịch sự tối thiểu, đã biết người ta là ai rồi, bản thân cũng phải biết thân biết phận mà nôn thông tin ra.

Dẫu vậy, cũng là người vừa mới gặp mặt, anh không thể để lộ quá nhiều thông tin bản thân ra được, nên cũng chỉ giới thiệu qua loa lấy lệ, rồi quay đi không nói thêm gì. Thế là một khoãng lặng lại bao trùm lấy không gian.

Không khó chịu như mình tưởng...

Zhongli đã nghĩ như vậy, liếc nhìn thấy hai người nọ đã quay ra trò chuyện với nhau mà không chú ý đến anh nữa, liền thở ra một hơi rồi lại lôi mấy món đồ cá nhân ra nghịch.

Lộc cộc, lộc cộc...

Tiếng bánh xe gỗ va chạm với sỏi đá trên đường đi tạo nên thứ thanh âm đều đều, như lời kinh của các linh mục trong Thánh đường, lại như khúc hát ru của mẹ thiên nhiên rót vào tai đưa anh vào cơn mộng mị. Trong cơn mơ màng, anh có thể nghe loáng thoáng câu chuyện của hai người đang đối diện. Anh không có sở thích nghe lén đâu, anh căng bản cũng chẳng muốn biết họ đang nói gì, chỉ là ngoài những thứ thanh âm phụ như tiếng đất cát, tiếng lá cây xào xạc bên ngoài, thì thứ âm thành hàn huyên của cặp bạn trẻ kia lại rõ ràng mà chui tọt vào tai anh.

Họ nói rất nhiều. Nói về mớ hành lí ít ỏi của cậu bạn tóc xanh lam, nói về việc đứa trẻ tóc trắng đang lo lắng thái quá cho người còn lại, còn nói về việc họ sẽ ở bên và chăm sóc nhau thế nào, nói xong rồi lại cười thích thú như những đứa trẻ, mặc dù anh biết họ cũng chẳng nhỏ bé gì.

Bấy giờ họ đang đi ngang qua Trầm Ngọc Cốc, một lát nữa thôi, có lẽ mọi người sẽ phải xuống xe để lên thuyền. Tranh thủ có dịp được lười biếng như này, Zhongli liền muốn khép chặt hàng mi mắt lại để nghỉ ngơi, chờ đến lúc xuống Bến Di Lung.

Nghĩ liền làm, đôi mắt vốn đã kép hờ của anh liền khít lại, đưa anh vào cơn mơ ngắn ngủi.

= Còn Tiếp =

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip