Nhập cung
Sau khi nhận được lời khuyên của mọi người, anh cũng đã quyết định sẽ đến Sneznhaya một chuyến. Nghĩ thoáng thì, họ nói anh có một gương mặt thanh tú, xinh đẹp trời cho nên khả năng cao là sẽ được Nữ hoàng nhìn trúng, từ đó dẫn đến cơ hội đổi đời. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có biết bao người đẹp trên đời, ai biết Gu của nàng là gì chứ, nên khả năng anh bị loại cũng không phải là không có. Dù vậy, nếu không may có bị loại thì cùng lắm chỉ là phải trở về Liyue sống cuộc sống trước kia, nên liều một lần cũng không tính là lỗ.
Venti đã phụ giúp anh sắp xếp lại đồ cá nhân, tính ra ông bạn này đôi lúc cũng được việc phết. Còn có cô bác kia nữa, người đó đã giúp anh đi thông báo với bà con trong xóm chuyện anh sẽ sớm rời đến Sneznhaya. Anh rất biết ơn họ, từ việc họ luôn nâng đỡ anh khi anh vẫn còn là một đứa trẻ, đến việc anh sắp phải đi xa và có thể là sẽ không có cơ hội quay về, nhưng thái độ của họ vẫn như vậy- nhiệt tình, chân thành, hiếu khách,... Có lẽ đến cuối đời, anh cũng không thể quên được những gì mà con người nơi đây đã cho anh.
Tiến về phía chiếc giường của người cha thân yêu, cha anh đang ngủ, nhưng cũng giống như không ngủ. Vì anh biết, ông chỉ nằm đấy rồi nhắm mắt lại đánh lừa anh, ông vẫn đang thức, đang quan sát và nhìn thấu mọi việc.
"Cha" - Anh gọi ông ấy. Ông cũng đáp lại anh thông qua việc đôi mắt nãy giờ vẫn đang nhắm nghiền lại từ từ hé mở ra nhìn về phía anh.
"...cha à, con sắp phải đến Sneznhaya. Con sẽ không có mặt ở nhà một thời gian... kha khá."
"...Ừm" - Người đàn ông đang nằm trên giường đáp lại anh bằng chất giọng khãng đặc.
"...Trong lúc con đi, mọi người ở đây... sẽ lo cho cha... thay phần con" - Nói đến đây, tông giọng của anh đã lạc đi đôi chút. Những giọt nước mắt khiết trong đang ứa ra, chỉ chờ một cái chớp mắt của anh thôi, chúng sẽ thi nhau rơi xuống đôi gò má ửng hồng kia. Môi anh mím lại, cố gắng khiến cho giọng nói của mình nghe bình thường nhất có thể.
Anh thực sự không muốn rời xa họ, những người đã cùng nuôi nấng, dạy dỗ anh nên người từ khi anh chỉ mới là một đứa trẻ.
"..."- Sau khi nghe anh nói xong ông cũng không có thái độ gì quá đặc biệt. Ông chỉ lẳng lặng nhìn anh, đứa con trai mà ông đã một tay nuôi nấng từ khi mẹ nó qua đời. Nhẹ nhàng vươn tay lau đi những giọt nước trực chờ nơi khóe mắt anh, đôi bàn tay rám nắng đầy vết chai đang dùng những sự âu yếm, dịu dàng của một người cha để xoa dịu anh như dỗ dành một đứa trẻ.
Anh dụi mặt vào bàn tay đang vuốt ve sườn má mình, anh lưu luyến, anh vấn vương hơi ấm có lẽ sẽ khó mà cảm nhận được khi anh rời đến Sneznhaya. Làm sao đây?! Sao anh lại trở nên mít ướt như thế này??!
...
Tối đó, sau một trận "làm nũng" với cha, anh vẫn không thể tin vào việc đang diễn ra, mọi chuyện cứ như trong mơ vậy. Anh vẫn còn cảm thấy mọi chuyện sảy đến quá nhanh, chuyện tốt như này cũng có thể diễn ra?!
Thời gian cứ thế mà trôi làm mi mắt anh nặng dần, nặng dần, rồi thiếp đi khi vẫn còn ôm một bụng thắc mắc. Từ Liyue đi đến Sneznhaya cũng không phải một đoạn đường ngăn, chi bằng ngủ đển giữ sức còn hơn là lo mấy chuyện không đâu.
========================
Sáng hôm sau, khi chỉ mới tờ mờ sáng, anh xách theo hành lý mà Venti đã chuẩn bị hôm qua bước ra ngoài. Ở đó, mọi người trong xóm đều đang tụ họp trước cửa nhà anh, mặt ai nấy cũng mang một nỗi niềm khó tả.
Từng lời hỏi han, từng lời nhắn nhủ đều được anh ghi khăc trong tâm trí. Họ đã dành cho anh mọi sự yêu thương, quan tâm, thấu hiểu. Tuy họ và anh không có cùng một dòng máu, nhưng họ đã đối xử với anh không khác gì người nhà. Với anh, họ chính là gia đình.
Hết mấy người lớn tuổi trong xóm rồi đến mất thanh niên thiếu nữ, trong đó có Venti. Con ma men này ban nãy còn hùng hổ "xúi giục" anh đến Sneznhaya "tuyển tú", giờ lại đang khóc sướt mướt dặn dò anh hết cái này đến cái nọ. Nào là nhớ ăn đúng bữa ngủ đúng giờ, không được dây vào mất chuyện rắc rối trong "hậu cung", rồi còn bảo anh phải viết thư cho cậu ta thường xuyên,... Cậu ta dù là vui hay buồn thì vẫn lắm mồm như vậy. Nhưng biết sao được, như vậy mới là Venti bạn anh.
Mấy đứa trẻ trong xóm cũng chạy lại vậy lấy anh mếu máo, khóc lóc đủ kiểu. Anh cũng chỉ biết xoa đầu đỗ dành từng đứa một, đến khi tụi nhỏ nguôi nhoại chút ít rồi tạm biệt mọi người.
Nơi ầu ngõ dẫn vào xóm, xe ngựa của Sneznhaya đã đợi sẵn ở đó. Nhìn cỗ xe nguy nga tráng lệ, anh có hơi chần chừ ngoái lại đằng sau, lòng dấy lên nỗi niềm lo lắng khó tả. Chỉ khi có người tiến đến đề nghị giúp anh cất hành lý, anh mới đồng ý lên xe với họ.
Người ngồi phía trước đánh xe quay lại nhìn anh một lúc rồi hỏi.
"Xin hỏi... người còn lại đâu rồi ạ?"
"...Sao ạ?!" - Nghe người kia hỏi như vậy, anh không hiểu liền hỏi lại. Trong đầu dấy lên nhiều nghi vấn "Sao lại hỏi như vậy? không lẽ không được phép đi một người?! Nhưng ngoài anh ra thì trong xóm này không ai đi được cả, làm sao bây giờ?!"
Suy nghĩ của anh quả không sai, trong cái xóm nghèo này, chỉ còn mỗi anh là vẫn đang ở giá thôi. Hầu hết thanh niên, trai tráng đến tuổi thì đều được người thân mời Bà mai về làm mối. Nên là đa phần họ nếu không phải gia đình Một vợ hai con thì cũng là đã đính hôn rồi.
Gây cho Zhongli một cỗ hoang mang, người đánh xe liền muốn lên tiếng giải thích
"Àh!? Thì mấy người đi theo hầ..."
"Này!" - Là cái người ban nãy cất hành lý giúp anh, anh ta đột nhiên lên tiếng chặn họng người kia - "Im đi! Đừng nói chuyện thừa thãi!"
Cuộc đối thoại cứ như vậy mà chấm dứt, bỏ lại anh đứng đó ngây người, còn họ vẫn tiếp tục làm công việc của mình. Bản thân anh cũng chẳng hiểu thái độ đó của họ là thế nào. Nhưng thôi thì cứ việc lên xe đi vậy, nghĩ nhiều chỉ tổ thêm đau đầu.
...
Trên đường đi, chỉ có một mình anh ngồi trong buồng xe, hai người kia thì mặc nhiên ngồi đằng trước "quất ngựa". Xuyên suốt chuyến đi, mọi thứ bao trùm trong sự im lặng tĩnh mịch một cách kì lạ. Dù xung quanh chẳng có ai ngoài ba người họ nhưng Zhongli lại cảm nhận được một ánh mắt cứ dán chặt vào người anh.
Cảm giác ấy cứ luôn biến đổi không đồng nhất, có lúc thì mãnh liệt vô cùng, lúc lại mờ nhạt khó phát hiện. Bầu không khí này thực sự quá bí bách, anh cũng chỉ đành lấy đồ cá nhân ra nghịch. Cũng may anh có thủ sẵn mấy món này trong người, chứ không là đã bị cảm giác kì quái kia dìm cho chết rồi.
Được một lúc thì bỗng...
Cộc cộc
"Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng tôi phải thông báo! Lát nữa chúng ta sẽ dừng chân một lát ở cảng Liyue để đón một người nữa. Nếu có vấn đề cần giải quyết thì hãy giải quyết ở đấy, vì sau khi rời khỏi Liyue thì ta sẽ di chuyển thẳng đến Sneznhaya nên đây sẽ là cơ hội cuối. Mong hiểu cho!"
"Ồh... tôi biết rồi. Cảm ơn"
Xong cuộc hội thoại ngắn, cả hai liền quay lại với việc của mình. Nhưng có lẽ anh nghe được gì đó...
"Ê! Tên này thế mà cũng có tự tin đến Sneznhaya cho Nữ Hoàng xem mắt đấy. Đúng là không biết tự lượng sức!" - Một trong hai người lên tiếng, hình như là cái người vận chuyển hành lý. Ban nãy anh có nghe thoáng qua tên người đó là... Khayared.
"Hả?! Ý ngươi nói vậy nghĩa là..."
"Thì ngươi nhìn đi, ăn mặc quê mùa, xuất thân thì bần hèn, hành lý mang theo cũng chẳng có bao nhiêu, tính lấy rèm cửa mặc lên người hay gì ấy?! Nói chung nhìn tổng thể cũng chỉ được mỗi cái mặt còn xem được, để Nữ hoàng xem mắt với loại người này không phải là đang xem thường ngài hay sao!?"
"Hey! Ngươi ăn nói cho đàng hoàng chút, dẫu sao chúng ta cũng phải phục vụ người này trên đường đi, cũng nên tỏ ra hòa hiếu chút đi chứ. Chưa kể, ngươi nói vậy không sợ anh ta nghe thấy à?!"
"Ha! Ngươi lo cái gì, chắc gì tên này đã biết tiếng Sneznhaya đâu mà ngươi cuống cả lên thế. Mà nếu có nghe được thì hắn tính làm gì ta nào?! Ha ha, thư giãn chút đi người anh em!" - Tên Khayared đó cười phá lên như thể thực sự muốn anh nghe thấy cuộc hội thoại kia vậy.
Nhưng chắc chắn chúng không biết một chuyện, đó là dù anh phải lớn lên trong hoàn cảnh không mấy lạc quan, nhưng anh vẫn là một người có học thức uyên thâm. Từ khi lên mười, bản thân anh đã thành thạo năm tứ tiếng, trong đó có tiếng Sneznhaya. Không những thế, anh còn nắm rất vững kiến thức từ Toán học, Triết học, Chiêm tinh đến cả Tâm lý học. Venti nhận xét anh là một người Tài sắc vẹn toàn ngay từ đầu quả không sai chút nào. Xem chừng bọn họ đụng nhầm người rồi.
Nhưng nói gì thì nói, bản thân anh hiện tại chỉ là một người vô danh thấp cổ bé họng, cũng chỉ biết mặc cho lũ xấc xược kia làm càng. Vừa rời khỏi "nhà" đã bị người ta xem thường thế nay rồi, mai sau anh phải biết xoay xở thế nào đây?!
= Còn Tiếp =
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip