Chương 1 (1)
Chương 1 (1):
Ban đêm trong rừng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng chim đêm kêu.
Bên trong cánh rừng tối đen sâu thẳm, ngoài cây đèn dầu trên tay người đàn ông cao lớn thì không còn ánh sáng nào khác.
Kim Ánh Nhi bị người đàn ông kia khiêng trên vai, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm đốm lửa kia, căn bản không dám nghĩ bóng người lay động rốt cuộc là bóng cây hay là yêu ma quỷ quái.
Cọt kẹt...
Người đàn ông đẩy cánh cửa đã lâu không được sửa chữa, Kim Ánh Nhi sợ run cả người, da gà nổi khắp người.
"Khụ khụ..." Tro bụi trên mặt đất bắn lên khiến nàng ho ra tiếng.
"Giả vờ đáng thương cũng vô ích! Để ngươi ở lại quỷ ốc này một đêm, xem sau này ngươi còn dám đến vừa khách điểm ăn chùa vừa lừa gạt người khác nữa không!" Người đàn ông ném Kim Ánh Nhi lên mặt đất.
Kim Ánh Nhi bị đau kêu thành tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị tro bụi làm bẩn, bởi vì hai chân không thể hoạt động, đành phải lấy tay chống người dậy.
"Ôn ca, ta không phải là muốn lừa gạt người khác, thiếu nợ ngân lượng của khách điếm. Chẳng qua là phụ thân ta đánh bạc thiếu tiền, lấy hết ngân lượng trên người ta đi rồi!" Kim Ánh Nhi liều mạng nói, che dấu sợ hãi trong lòng.
"Chúng ta mở khách điếm, nếu tin được vào những lời nói dối như vậy thì trời sắp có mưa đỏ rồi!" Người đàn ông trừng mắt nhìn nàng, ngọn đèn chiếu vào khuôn mặt của hắn, nhìn vô cùng đáng sợ.
Khóe miệng Kim Ánh Nhi giật giật hai lần, rất nhanh liền biến mất.
Cố tình căn phòng này lại vô cùng xơ xác, vách tường thì nứt, trên xà ngang lại còn một tấm vải rách, khí tức âm trầm khiến nàng sợ tới mức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, khẩn trương nói chuyện.
"Ôn ca, nếu Thạch tỷ tỷ cùng vị hôn phu của tỷ ấy ở cạnh phòng ta hái thuốc trở lại, phiền huynh nói với tỷ ấy hộ ta, nói là ta rất vui khi được gặp tỷ ấy, sau này có cơ hội gặp lại..."
Người đàn ông kia trừng mắt nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng, xoay người định đi ra ngoài, "Thích nói chuyện như vậy, lưu lại nói chuyện cùng với hảo huynh đệ trong nhà đi!"
Kim Ánh Nhi liếc mắt nhìn hắn một cái, bỗng nhiên khuôn mặt vặn vẹo, trợn mắt lè lưỡi, hai tay làm ra vẻ giống như muốn kéo gì đó trên cổ, "Ách...cứu mạng....ngươi...ngươi...đừng bóp cổ ta..."
Kim Ánh Nhi thè lưỡi ra ngoài, đôi mắt nhìn về phía người đàn ông kia.
Nàng ta trúng tà rồi! Người đàn ông biến sắc, xoay người chạy ra khỏi cửa.
Ầm!
Cửa lớn vừa đóng lại, Kim Ánh Nhi liền khôi phục lại bình thường.
"Mới như vậy đã bị dọa rồi sao? Uổng phí vóc dáng cao lớn của ngươi!"
Trong bóng tối, Kim Ánh Nhi trừng mắt, ngồi trên mặt đất ẩm ướt lạnh băng. Cùng với việc bị những chuyện ma quỷ của Ôn ca hù chết, không bằng nàng dọa hắn trước, ít nhất vẫn chiếm được thế thượng phong, có chút lời.
Chẳng qua là, nàng khiến cho người ta chạy mấy, hiện giờ trong ngoài chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu, mà bất luận nàng mở to mắt thế nào, trong phòng vẫn tối đen không thấy năm ngón tay.
Khí lạnh ban đêm thấm vào người, cả người Kim Ánh Nhi đều run lên, đành phải dùng hai tay kéo người đi, muốn tìm một góc để dựa vào.
Nàng cảm giác khí lạnh ban đêm này như ác quỷ lúc nào cũng có thể tấn công nàng, lột da nàng, ăn thịt nàng, uống máu nàng...
"Có người ở phía trên sao?"
Bỗng nhiên trong không trung vang lên một giọng nói khàn khàn khó nghe, khiến Kim Ánh Nhi sợ tới mức nhảy dựng lên --- nếu như chân nàng có thể nhảy lên được.
"Ngươi là ai? Ở chỗ nào?" Kim Ánh Nhi túm lấy túi đồ bên người, nắm lấy một nắm vôi bên trong, chờ khi đối phương vừa xuất hiện thì sẽ cho đối phương đẹp mặt.
"Ta ở dưới đất."
Gặp quỷ thật rồi!
Kim Ánh Nhi xanh mặt, đổ mồ hôi lạnh, khớp hàm không ngừng run rẩy. Tất cả những gương mặt hung dữ, xấu xí ghê tởm thi nhau hiện lên trong đầu nàng.
Nhưng trong lòng nàng càng sợ hãi, biểu hiện ra bên ngoài lại càng liều lĩnh không chịu thua --- đi lừa gạt trên giang hồ bao lâu nay biết rõ việc quan trọng nhất, đó chính là khí thế không thể thua.
Gạt người cùng gạt quỷ, cũng không nhau mấy đi.
"Lớn...ác quỷ to gan! Dám phạm đến truyền nhân của Chung Quỳ lão gia, xem ta thu nhập ngươi thế nào!" Nàng lục lọi túi bên người lấy ra một cái ống sáo, cũng mở ra một tờ giấy bản, quẹt nhẹ một cái, giấy bản liền bốc cháy, một ngọn lửa cháy lên.
Bóng đêm trước mắt bị đánh tan, Kim Ánh Nhi dùng sức mở to mắt nhìn...
Trước mặt làm gì có ma quỷ nào đâu!
Nàng chỉ nhìn thấy một gốc đại thụ cao ngất, chui vào qua cửa sổ, cành lá rậm rạp, u ám giống như có một con quỷ ở giữa,...
"Nam mô Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát, nam mô Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát, nam mô Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát..." Nàng không ngừng run rẩy, miệng không ngừng thì thầm.
"Nếu ta là quỷ thì sẽ để cho ngươi có thời gian niệm phật sao? Ta bị kẻ xấu nhốt ở đây, nếu ngươi có thể cứu ta ra ngoài, sẽ có trọng thưởng." Giọng nam nói thêm.
Trọng thưởng! Kim Ánh Nhi vừa nghe thấy hai chữ này, hai mắt liền sáng lên, cái quỷ gì cũng không sợ nữa.
"Ngươi ở đâu?" Dưới ánh lửa sắp lụi nàng nheo mắt đánh giá xung quanh, vẫn không nhìn thấy cái gì.
"Ta ở dưới hầm bên cạnh cửa sổ."
Lúc này, ánh trăng hé ra một nửa, ánh sáng trắng bạc chiếu qua cửa sổ, vừa lúc để cho người ta nhìn thấy bên dưới gốc đại thụ có một cái cửa nhỏ.
Kim Ánh Nhi tiêu tốn sức lực, lấy hai tay kéo thân thể đến bên cạnh cửa nhỏ.
Lúc này, mây đen trên trời lần nữa che khuất ánh trăng, trong phòng lại trở lại tối đen như mực.
Kim Ánh Nhi thở ra một hơi, bàn tay nhỏ cầm lấy cái khóa bằng thiết trên cửa, vội vàng mở miệng hỏi: "Này, bên trong có người sao?"
"Ta ở bên trong. Phía trên bị khóa sao?"
Kim Ánh Nhi vừa nghe thật sự là tiếng người, thở dài nhẹ nhõm, nhếch miệng cười.
"Quả thật là cửa bị khóa rồi." Việc nhỏ.
Lập tức Kim Ánh Nhi lấy từ trong túi đồ ra một thanh sắt, đang chuẩn bị mở khóa, nhưng lại nghĩ---
Hiện giờ chân của nàng chưa giải được, cũng không biết đối phương là sói hay là hổ, thật sự không nên tùy tiện cứu hắn lên, không bằng cùng hắn chờ trời sáng, cũng tìm người làm bạn cho nàng thêm can đảm.
Hai mắt Kim Ánh Nhi lưu chuyển, lớn tiếng nói, "Hiện giờ trời tối đen như mực, không thể đi được, sáng mai ta sẽ đi sớm tìm người đến cứu ngươi."
"Ngày mai ngươi vào trong thành đến đường cái nhộn nhịp nhất, tìm La quản gia của Thiên Vũ lương hành, nói cho họ chỗ này." Giọng nói của nam nhân kia mang theo giọng điệu ra lệnh.
Kim Ánh Nhi nhíu mày, hắng giọng hỏi: "Xin hỏi hiện giờ là ngươi đang cầu xin ta sao?"
"Trong tay ta có một đôi hoa tai trân châu, ngươi đưa tay đến khe cửa đón lấy. Ngươi mang theo hoa tai này làm bằng chứng đi tìm La quản gia, bảo hắn đưa cho ngươi mười hai vàng làm tạ lễ."
Mười hai vàng!
Còn có một đôi trân châu to bằng móng tay!
"Mạng của ngươi đáng giá vậy sao?" Kim Ánh Nhi nghẹn họng đón lấy đôi hoa tai trân châu, đặt một cái vào miệng.
Hương vị này, độ cứng này, quả thật là trân châu không sai. Viên trân châu lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy!
Nếu ánh trăng đủ sáng, thì có thể nhìn thấy hai má Kim Ánh Nhi sớm đã hồng nhuận rồi.
"Vị đại ca này khách khí quá rồi, thật ra nếu như huynh không đưa đôi trân châu này tặng cho ta, ta cũng sẽ giúp huynh đi báo tin. Ta là người vô cùng nhiệt tình, sẽ cố gắng hết sức để cứu người..." Miệng Kim Ánh Nhi nói như vậy, nhưng tay lại nhanh chóng nhét đôi trân châu vào trong vạt áo.
"Cần gì phải nói dễ nghe như vậy? Nếu không có lợi ích lớn dụ dỗ, sao ngươi có thể bớt chút thời gian đi một chuyến chứ?"
"Này, những lời này có thể làm tổn thương người khác đấy." Kim Ánh Nhi cảm thấy tính cách của người này bất công, lấy ra trân châu ném lại qua khe cửa. Dù sao, nàng còn có thể nhận mười hai vàng.
"Trả lại trân châu cho ngươi, ta cũng không hiếm lạ gì!"
Bên dưới im lặng, chỉ là vang lên vài tiếng thở nặng nề, hiển nhiên là có chút khó hiểu.
"Ta đã đưa đi, thì không có đạo lý thu lại. Huống hồ, chúng ta không quen cũng không thân, hiện giờ ta có việc nhờ ngươi, lấy tiền nhờ người làm việc, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa." Nam nhân kia thong thả nói.
"Được rồi, ta liền miễn cưỡng nhận lấy đôi trân châu này." Kim Ánh Nhi cầm lại trân châu, miệng cũng không nhịn được cằn nhằn giáo huấn, "Chẳng qua là ngươi nên thay đổi thái độ này, nếu không sau này làm sao có thể hành tẩu giang hồ? Người giang hồ có thể không có tiền trong túi, nhưng hai chữ "đạo nghĩa" luôn đặt trong lòng."
"Đạo nghĩa?" Nam nhân kia cười lạnh một tiếng, sau đó không nói thêm gì.
Kim Ánh Nhi cúi đầu, từ trước đến nay nàng không thích nói một mình, liền cầm ông sáo gõ gõ vào cửa nhỏ.
"Ngươi đã làm chuyện xấu gì vậy? Sao lại bị nhốt ở một chỗ quỷ quái thế này?"
"Bị người bắt tống tiền."
Giọng nói của nam nhân kia lạnh lùng, nhưng với Kim Ánh Nhi thì không sao cả, dù sao nàng đã sớm quen với những chuyện mất mặt rồi.
Huống hồ, hắn còn cho nàng mười hai vàng, có thể để cho nàng và phụ thân cao chạy xa bay rồi, nàng cái gì cũng có thể không so đo với hắn.
Kim Ánh Nhi một từ trong túi đồ ra hai cái bánh sơn trà, "Có muốn ăn một miếng bánh sơn trà không, vừa ăn vừa nói chuyện?"
"Không."
Kim Ánh Nhi tự tìm mất mặt, ngược lại cầm bánh ăn.
Lúc này một cơn gió lạnh thổi qua, tiếng lá xào xạc giống như ma quỷ đang tiến lại gần, miếng bánh sơn trà còn nghẹn ở cổ, cả người Kim Ánh Nhi nổi đầy da gà.
Mặt nóng dán mông lạnh cũng không sao, ai bảo nàng trên đời này sợ nhất là nghèo, thứ hai là sợ ma.
Nàng lấy cây sáo gõ cửa nhỏ, lớn tiếng hét, "Này, ngươi nói gì đi chứ, nếu không thì ta thổi sáo cho ngươi nghe. Cây sáo này của ta khẽ thổi, đảm bảo quỷ khóc thần kêu, quần ma loạn vũ, muôn chim bay cao, chính là chỉ tiếng sáo của ta."
"Nói chuyện sẽ khô miệng." Giọng nói của nam tử kia khản đặc.
Kim Ánh Nhi lấy từ trong túi ra một túi nước, nhét qua khe cửa cho hắn, "Nước suối, tiện nghi cho ngươi rồi."
Bên dưới cửa vang lên tiếng uống nước ừng ực.
"Vừa rồi ngươi nói mình là đệ tử Chung Quỳ gì đó, ngươi là sư bà trảm yêu trừ ma sao?" Mặc dù giọng nói của nam tử kia vẫn còn chút khàn khàn, nhưng cũng đã tốt hơn so với vừa rồi nhiều.
"Không thể xưng là "bà", chẳng qua là thật sự đã trừng phạt không ít sắc quỷ, tham quỷ." Nàng đắc ý nói.
"Một khi pháp lực đã cao thâm như vậy, sao lại bị ném vào nơi này?"
"Chuyện kể ra thì quá dài, ta ném bánh sơn trà xuống cho ngươi, ngươi ăn một chút thì mới có sức cùng ta nói chuyện." Kim Ánh Nhi mặc kệ giọng điệu cười nhạo của nam tử kia, ngược lại tự nói, "Cha ta mê cờ bạc, thua sạch ngân lượng ở trọ của chúng ta. Chúng ta ăn chùa mười ngày, bị ném đến chỗ này coi như đã là tốt. Chỉ tiếc, ta không có cơ hội cáo từ vị Cố Thạch tỷ tỷ mới quen không lâu ở cách vách, ta với tỷ ấy vừa gặp đã quen."
Nàng hơi dài không thở gấp lấy một cái, cứ như vậy nói một hơi.
Không ai đáp lại lời nàng.
Kim Ánh Nhi nhăn mày, bất khuất tiếp tục nói: "Thật ra bị ném đến đây cũng không tính là thảm, lần trước khi ta giả bộ làm muội muội của Trường Thanh huyện lệnh, cha ta giả trang thành tùy tùng đi du lịch, không ngờ tới Trường Thanh huyện sư gia đúng lúc ở trên một con thuyền khác, cha con chúng ta ở giữa dòng bị người ta ném xuống hồ, còn là giữa trời tháng mười một! Tuy rằng phía nam không có tuyết, nhưng vẫn bị lạnh khiến ta bị bệnh một tháng!"
"Ngươi là một tên lừa đảo."
Thật lâu sau, cuối cùng nam tử cũng bắn ra mấy chữ.
"Làm gì nói khó nghe thế, cái gì lừa gạt với không lừa gạt, tiền tài vốn là vật lưu thông. Làm giàu thường không có nhân đức, người đem bạc đến cho ta, ta lại giúp họ lấy đi cứu tế thôi!" Kim Ánh Nhi cười ha ha, vẻ mặt không có chút hổ thẹn nào.
"Cái gì mà cứu tế người khác, ngân lượng đều bị cha ngươi lấy đi đánh bạc thôi."
"Ngươi không thể nói mấy câu dễ nghe được sao? Coi chừng ngày mai lão nương không đến chỗ gọi là Thiên Vũ lương hành kia nữa!" Kim Ánh Nhi gào to, giơ cây sáo lên gõ vào cửa nhỏ.
"Ngươi giả trang thành muội muội huyện lệnh, chứng tỏ ngươi biết chữ?" Nam tử kia hỏi, trong giọng nói nghe ra được vài phần miễn cưỡng.
"Biết vài chữ lớn, chẳng qua không viết được, chỉ có thể miễn cưỡng vẽ một số phù chú lừa người thôi. Nhớ lại khi mẹ ta còn sống , ít nhiều vẫn thúc giục ta học bài viết chữ." Kim Ánh Nhi ôm bao đồ, máy hát một khi đã mở liền không dừng được, "Biết không? Trước kia cha ta vẫn còn là tú tài, sau khi mẹ ta mất mới biến thành cái đức hạnh này. Cho nên, cảm tình phu thê không cần quá tốt, nếu không trơ mắt nhìn người kia ra đi, thật sự là... Ài..."
Trong lòng nàng cảm khái, thở dài một cái.
Trong phòng lần thứ hai trở về một mảng yên tĩnh.
Kim Ánh Nhi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quyết định nói trắng ra. "Ngươi không nói chuyện với ta, ta sẽ bị dọa chết ở chỗ này, ngày mai lấy ai đi tìm người cứu ngươi!"
"Cha ngươi luôn thua sạch ngân lượng, ngươi không oán ông ấy sao?" Nam tử kia không cam lòng hỏi.
"Phụ thân của mình, có thể oán cái gì?" Ài ài ài.
"Nếu ông ta suy nghĩ cho ngươi, thì không nên trầm mê trong cờ bạc, khiến cho một cô nương như ngươi luôn bị nguy hiểm."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip