Là thú vị dữ chưa?


tiếp tục chương "bất ngờ chưa thằng loz?" để đón xem tartaglia sẽ sinh tồn ra sao nhé. =)))))))

______________

Tartaglia - hiện tại - thật sự muốn chết cho rồi.

Vì cớ sao một phút nóng giận nông nỗi mà lỡ bảo người ta là "đồ lùn tịt". Và càng đen hơn nữa cậu không thể ngờ tới rằng ổng lại là giáo viên thực tập của lớp cậu mới chết chứ.

Và cậu đã chịu được sự "chăm sóc đặc biệt" đó đã hơn một tuần.

Chưa dừng lại ở đó, số lần bị "đì" của Tartaglia ngày càng nhiều. Cậu bị gọi trả lời nhiều hơn, lên bảng nhiều hơn, cộng điểm thì không thấy đâu, chỉ thấy trừ điểm cũng được vinh hạnh bị trừ gấp đôi người bình thường.

Và vào những lúc kiểm tra, Tartaglia được Scaramouche trân trọng cho ngồi một mình trên bàn giáo viên để làm bài. Coi vãi không?

Cơ mà nãy giờ Tartaglia đếm "sương sương" chắc cũng được năm lần diễm phúc được thầy giáo Scaramouche kính yêu gọi đứng dậy trả lời rồi. Trong năm lần đó có bốn lần cậu không trả lời được thì thầy ấy chỉ mỉm cười thật tươi và ban cho một câu là viết năm chục lần bài phạt, tính thêm cả bốn lần thì là hai trăm chứ có bao nhiêu.

Mà tàn ác hơn nữa là, một câu Tartaglia không trả lời được đâu có ngắn gì cho cam, bằng một tờ giấy thi chứ có ít đ*o?

Bị thầy ấy "đối xử đặc biệt" đến nỗi cả lớp cảm thấy thương cậu thật sự. Mặc dù mọi người chả biết lí do vì sao mà thầy Scaramouche lại làm như vậy với cậu.

Thoma ngồi gần, e dè nhìn sang thằng bạn mình, thấy nó bất lực gục mặt xuống bàn không động đậy, cậu lên tiếng với âm lượng vừa đủ để cả hai nghe.

"Vl lỡ ổng thực tập đến cuối năm chắc mày chết quá Childe."

"..."

"Có cần thuê người chép phạt phụ không?"

"..." - Tartaglia khẽ giương đôi mắt xanh dương nhìn Thoma, rồi nói với giọng tỉnh bơ - "Không cần đâu."

"Chứ làm sao mày chép nổi!?"

"Tao không chép."

Một câu, đủ để Thoma trầm trồ.

"Này hai cậu kia! Đang trong giờ học đấy!" - Scaramouche sau khi dứt câu nói đã ngay lập tức phi thẳng viên phấn một đường thẳng tắp đến chỗ Tartaglia. Cậu dính đạn.

"Đứng dậy, cho tôi biết nãy giờ cậu đang nói chuyện gì?"

Cả lớp im lìm đến đáng sợ chờ câu trả lời của Tartaglia. Một số người khẽ chắp tay lại cầu nguyện cho cậu.

"Em..." - Tartaglia ấp úng.

"Nói."

"Dạ em..."

"Có nói không!?" - Scaramouche bắt đầu lớn tiếng.

"Dạ có, em nói em ghét thầy."

Rồi Tartaglia đi lên bảng cúi chào Scaramouche rồi đi ra khỏi lớp để lại hàng chục con mắt ngơ ngác không chớp vì hành động của cậu, thật ra cậu xin đi vệ sinh chứ không có gì đâu.

_____________

Vào giờ tan học, Tartaglia được vinh dự ở lại một mình để gặp Scaramouche ở lớp. Đứng ngoài hành lang là Thoma, Ayato, Itto đang đứng sốt ruột chờ thằng bạn tiền đề đen hơn chị Dậu của họ nhưng cuối cùng bị thầy Scaramouche đuổi về hết. Không còn cách nào khác, họ đành miễn cưỡng vẫy tay tạm biệt Tartaglia rồi đi về.

Phòng học bây giờ chỉ còn cậu và thầy Scaramouche.

"Sao?" - Scaramouche nhếch môi - "Hồi sáng cậu nói cái gì giờ nhắc lại xem?"

Tartaglia cũng không cần nhịn nhục gì nữa, cậu trừng mắt nhìn người đối diện, lặp lại:

"Em ghét thầy. Cực, kì, ghét."

"Thấy sức mạnh của "đồ lùn tịt" chưa nhóc?"

"Em xin lỗi, em không cố ý, tại thầy trước thôi." - Tartaglia nhìn sang hướng khác, ậm ừ trả lời qua loa cho có.

"Cậu còn nói vậy nữa hả!?" - Scaramouche dường như đã bắt đầu nổi cáu.

"Mà... em không ngờ giáo viên như thầy vậy mà hôm va chạm xe với em, cách hành xử của thầy không hề như một nhà giáo."

"Cậu..!!"

"Sao? Em nói không đúng h---"

Chưa kịp nói hết câu, Tartaglia đã ăn trọn bạt tay của thầy giáo Scaramouche.

"Mất dạy!"

Và sau đó Scaramouche đưa hai tay lên áp sát gò má Tartaglia kéo sát lại gần mặt mình, trừng mắt nhìn cậu:

"Tôi thề sẽ dạy cho cậu một bài học để cậu không còn cái thói này nữa."

Mũi của cả hai chỉ cách khoảng một centimet nữa là chạm nhau. Nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu chàm đầy sự phẫn nộ này nãy giờ khiến Tartaglia cảm thấy chột dạ. Thú thật là thầy ấy đẹp lắm, đẹp nhất trong những người cậu từng gặp, nhưng tính tình thì thật sự không thể chấp nhận nỗi, tóm lại ghét thì vẫn ghét.

"Dạy em bài học? Bằng cách "đì" em thừa sống thiếu chết vậy hả?"

Tartaglia cười khẩy, lấy tay mình cầm lấy hai bàn tay đang áp gò má nãy giờ của Scaramouche làm anh giật mình. Cậu cúi sát người đối diện với mặt anh, nói với giọng cà rỡn:

"Hay là... Thầy thích em rồi nên mới "đối xử đặc biệt" với em như vậy~?"

Scaramouche không nói gì, cáu kỉnh giật phắt tay ra khỏi tay Tartaglia. Bầu không khí im lặng căng thẳng đến độ tiếng muỗi bay vo ve còn nghe thấy rõ mồn một.

Tự nhiên thấy câu nói vừa thốt ra của mình cũng nghe hay, cũng ngầu ngầu,  Tartaglia thầm tự tán dương trong bụng. Cậu hí hửng lén xem biểu cảm của ông thầy lùn tịt đáng ghét này ra sao thì...

Khoan... Khoan đã...

Không phải chứ...

Mắt Tartaglia giãn to ra hết cỡ vì sốc.

Gò má ổng có chút ửng đỏ.

WTFFFFFFFFF!!!!!!???????????

Ê giờ đang là tầng bốn á, nhảy xuống để chứng minh đây là sự thật được không?

Tartaglia nhìn nhầm chắc luôn, và hình như cậu nhìn nhầm thật. Scaramouche ho khan một tiếng với một biểu cảm nhăn nhó khó chịu bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Thầy ấy xoay người đi đến bàn giáo viên lấy cặp rồi kéo cửa lớp đi thẳng ra không nói một tiếng nào.

À không, trước khi ra khỏi lớp thì Tartaglia đã kịp thời nghe Scaramouche làu bàu trong cuống họng:

"Nhãi con nói linh tinh nghe phát bệnh."

Nhưng mà cuối cùng Tartaglia vẫn không hiểu nổi, cậu tưởng ổng kêu cậu cuối giờ ở lại để xử lí chuyện cậu lỡ hỗn xược hồi sáng, vậy mà chỉ nói chuyện tào lao mấy câu rồi ổng xách cặp đi mất tiêu.

...

...

Ờm...

Ông thầy này thú vị thật.

_____________

thức tới 2h sáng nằm viết, tự nhiên nghe tiếng bước chân của mẹ, tui hoảng hồn giấu điện thoại rồi trùm chăn giả bộ đi ngủ ai dè ngủ tới sáng luôn clm :)))))))



















Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip