Chương 2. Triều Thuận Đức.

*Chương có nội dung hình ảnh.

Từ thời sơ khai đến nay, con người trên thế giới này đã phải trải qua rất nhiều cuộc chiến tranh. Chiến tranh giành thuộc địa, chiến tranh giành tự do đất nước, chiến tranh thoát khỏi áp bức nô lệ, chiến tranh với những địa chủ ác nhân. Và đâu đó trên thế giới, có một đất nước xinh đẹp đã được dựng nên và trải qua 23 đời vua. Hiện gọi là triều Thuận Đức.

Đến cuối triều đại cũ, triều Nhật Đức dưới sự trị vì của vua Minh Hoàng hoàng đế Trần Duy Anh, giặc Mông Cổ lúc ấy tràn vào xâm chiếm nước ta khiến cho dân chúng lầm than cơ cực. Minh Hoàng hoàng đế lúc bấy giờ tự mình xuất chinh, anh dũng chỉ đạo quân ta đánh giặc. Chiến tranh kéo dài gần 5 năm cuối cùng cũng chấm dứt. Nhân dân rất hứng khởi chào đón vua về, nào ngờ đón lại họ là một cỗ quan tài xa hoa cùng đoàn người im lặng nghiêm cẩn trở về.

Lúc nhân dân còn ngơ ngác không biết sự tình thì có một đạo thánh chỉ do tể tướng Dương Hải Phong viết tuyên ra đã làm xáo trộn trật tự.

"Nhật Đức năm thứ 3, giặc Đông Doanh rục rịch ý đồ xâm chiếm nước ta, nhờ sự anh dũng tài tình của vua Minh Hoàng không ngừng đánh lui, khiến cho địch hoang mang lo sợ.

Cuối Nhật Đức năm thứ 8, Minh Hoàng hoàng đế trúng hai mũi tên độc của địch, dù tìm đủ mọi cách cuối cùng vẫn không qua khỏi được. Trước khi lâm chung, Minh Hoàng có hạ chiếu căn dặn Mạc tướng quân Mạc Hùng cùng Hồ tướng quân Hồ Tuấn Kiệt tiếp tục tiến đánh, giữ kín chuyện người sắp tạ thế để binh sĩ không hỗn loạn.

Nén nỗi bi thương, hai vị tướng quân tiếp tục chiến đấu hết mình. Cuối cùng, không phụ mong mỏi của Minh Hoàng đế, hai vị tướng quân thắng trận trở về kèm theo cỗ quan tài bên trong là long thể đã nguội lạnh của Minh Hoàng hoàng đế.

Nhật Đức năm thứ 9, theo di chiếu của vua, nếu có gì bất trắc khi xuất chinh thì sẽ lập Đông cung thái tử Trần Minh Triết lên ngôi vào mùa thu, lập Hoàng hậu Mạc Thiệu Ngôn làm Hoài Nam Thái hậu.

Nhị hoàng tử Trần Minh Toàn đến tuổi trưởng thì thành phong đất Thanh Thành lập làm Thân vương, ban 3000 quán cùng 1200 phương gạo, 330 thước lụa gấm thượng phẩm, 1 Trưởng sử, 1 Tư vụ, 1 Chánh bát phẩm Thư lại, 2 Chánh và 2 Tòng cửu phẩm Thư lại, 30 vị nhập lưu Thư lại, Cai đội hoặc Chánh Đội trưởng suất đội, 5 đội Thuộc binh, mỗi đội 50 người.

Tam hoàng tử Trần Minh Vũ đến tuổi trưởng thành, phong đất Đoan Khánh lập làm Quận vương, ban 2500 quán cùng 1000 phương gạo, 300 thước lụa gấm thượng phẩm, có 1 Trưởng sử, 1 Tư vụ, 1 Chánh bát phẩm Thư lại, 2 Tòng bát phẩm Thư lại và 2 Tòng cửu phẩm Thư lại, 25 vị nhập lưu Thư lại, 4 Cai đội hoặc Chánh Đội trưởng suất đội, 4 đội Thuộc binh.

Khâm thử!"

Từ sau ngày đó, đại điển sắc phong lập tân hoàng liền nhanh chóng được sắp xếp. Ngày lành tháng tốt đã định, quan thần đứng đông đủ ở sân Đại Triều Nghi. Quan văn đứng bên trái, quan võ đứng bên phải chờ hoàng thượng tới.

Lúc ấy từ bên dưới, người có khuôn mặt tuấn mĩ cực kì, mắt phượng mày rậm, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng hơi nhếch lên khiến người ta lạnh sống lưng. Dáng người thon dài thẳng tắp được bọc bởi tầng cổn miện hoàng kim càng tạo nên vẻ uy nghi, phong thái mười phần cao quý khiến ai cũng phải cúi thấp đầu hơn, không dám ngước mắt nhìn thẳng vào thân hình ấy.

*Cổn miện.

Nam nhân chậm rãi bước từng bước lên đài cao, ánh sáng chiếu lên tầng cổn miện khiến y trông như rực rỡ thêm. Khi vua đi tới cửa Điện Thái Hòa, lập tức hoàng tử công chúa cùng tể tướng và quan tứ trụ tiến vào theo, còn lại đều đứng bên ngoài sân Đại Chiều Nghi. Tiếp đó, chiếu chỉ được đọc ra cùng nghi lễ rườm rà dần dần kết thúc, đại điển đăng cơ của Đông cung thái tử đã thành công trong tiếng hô to của các quần thần bên dưới cùng hàng vạn nhân dân trong thành.

Đông cung thái tử Trần Minh Triết sau khi đăng cơ lấy hiệu là Thuận Đức, ý chỉ mong muốn mọi người sống hòa thuận, an lành cùng tài đức để về sau có thể giúp ích cho quốc gia. Lấy thụy là Vũ Long hoàng đế, lấy cung An Đình làm nơi nghỉ ngơi của mình. Những việc lông lá bên ngoài từ trước đã được Vũ Long hoàng đế xử lý sạch sẽ, nội loạn bên trong cũng được thanh trừ khiến cho nhiều người vừa lo sợ vừa kính phục.

Sau đại điển đăng cơ của Vũ Long hoàng đế là lễ sắc phong Thái hậu của Hoàng hậu Mạc Thiệu Ngôn cùng lễ phong vương của hai hoàng tử Trần Minh Toàn và Trần Minh Vũ.

Hoàng hậu Mạc Thiệu Ngôn là vị nam hoàng hậu đầu tiên từ trước tới nay chưa có triều nào lập như vậy. Vốn vua quan cùng nhân dân bên dưới cũng rất thoáng trong việc sủng ái cùng thú nam thiếp về nhưng chưa từng có chuyện lập nam nhân làm chính thê, chứ nói gì tới làm hoàng hậu. Tuy nhiên vị Mạc hoàng hậu này lại khiến cho mọi người ai cũng ngỡ ngàng trước vẻ tài đức của mình.

Mạc Thiệu Ngôn là con thứ của Mạc tướng quân Mạc Hùng. Được biết tới là con người tài giỏi cùng phong thái nho nhã lễ độ khiến cho ai nấy đều yêu mến. Dung mạo của y không quá xuất sắc nhưng cũng đã đủ dung động lòng người, khiến những vị công tử nghe danh y liền muốn thú y về.

Nhưng nào như mọi người ngờ tới. Vị công tử nhà Mạc tướng quân này lại vô tình có ý với hoàng thượng. Trong một lần hoàng thượng nhàm chán xuất cũng dạo chơi liền gặp được Mạc Thiệu Ngôn, sau đó lời qua tiếng lại hai người liền ngầm hẹn ước với nhau. Điều làm y không ngờ tới là vị công tử cao lớn uy vũ ngày ấy lại là hoàng thượng, không những thế còn đúng hứa hẹn mà lấy mình về làm thê.

Tình cảm của vị Hoàng hậu này với Minh Hoàng hoàng đế có thể kể tới mấy ngày cũng không hết. Hai người bất chấp mọi phản đối từ quần thần đến dân chúng, cuối cùng ai nấy đều không nói được gì mà chấp nhận việc này. Minh Hoàng hoàng đế yêu thương vị hoàng hậu này hết mực, đến mức giải tán hậu cung rồi nhận con trưởng của các Thân vương, Quận vương là hoàng tử của mình.

Nhưng ngờ đâu bây giờ âm dương cách biệt, khiến cho vị hoàng hậu này suy sụp đến mức tựa như chỉ còn da bọc xương.

Trong ngày lễ sắc phong, đội trên mình mũ miện của Thái hậu, Mạc Thiệu Ngôn không ngăn được mà rơi lệ, sau đó phải nhờ nô tài tâm phúc của mình đỡ về mới trở về được. Hoài Nam thái hậu, Hoài trong hoài nhớ, Nam trong Trần Minh Nam tên thật của Minh Hoàng hoàng đế. Ngụ ý Tiên hoàng muốn nhắc nhở Thái hậu phải luôn nhớ tới mình.

Cuối Thuận Đức năm thứ 1.

Lễ phong vương của Nhị hoàng tử Trần Minh Toàn diễn ra. Vốn là một người hiếu động và hay pha trò, đến nay cũng đã sắp 17 tuổi rồi mà tính tình còn như trẻ con khiến ai nấy cũng đều đau đầu. Bây giờ phong làm Thân vương sau đó phải rời khỏi kinh thành khiến hắn rất không nỡ, trước ngày lễ sắc phong hắn còn bám chặt Hoài Nam thái hậu khóc lóc này nọ khiến cho toàn bộ cung Trường Ninh gà bay chó sủa.

Cuối cùng là Tam hoàng tử Trần Minh Vũ. Một con người như tên, thích vũ lực, tính tình lúc nóng nảy lúc âm trầm khiến cho người bên cạnh không khỏi khóc bảy bảy bốn chín dòng sông. Bây giờ được lập thành Quận vương, ban đất sắc phong cách rất xa kinh thành nên hắn cũng có chút gì đó gọi là không nỡ. Trên thực tế thì...

"Hoàng huynh, chúng ta so tài một lần trước khi đệ rời đi" Thiếu niên 15 16 tuổi ôm thanh kiếm của mình sau đó hướng tới người mặc hoàng y nói.

"....." Vũ Long hoàng đế.

"Không đấu kiếm thì đấu tay đôi cũng được" Vứt kiếm sang một bên sau đó ngoắc ngoắc tay về người vẫn còn ngồi yên không nhúc nhích.

"......" Cung nhân bên dưới

"....." Thị vệ.

Vốn bàn luận về về võ thì phải kể tới người đang ngồi trước mắt hắn này. Từ khi được biết tới kiếm, cung tên các thứ thì hắn đã nể phục vị hoàng huynh này rồi. Ngày ấy được thầy cho tập trên sân cỏ, trong khi hắn thì bị bầm dập te tua thì vị hoàng huynh này ngay cả góc áo cũng không nhiễm bẩn. Tư thế oai phong biết bao nhiêu, hơn nữa đứng dưới ánh nắng sáng rực càng khiến cho thân hình ấy thật cao lớn. Lúc ấy hắn thực ngưỡng mộ, muốn trở nên giống như vậy nên không ngừng luyện tập, cố gắng. Cuối cùng cũng được đấu với vị hoàng huynh này. Nhưng mà hắn làm sao qua được những tuyệt chiêu của y cơ chứ. Chưa đến hai chiêu hắn đã bị đánh bay, tư thế ấy có bao nhiêu bi thảm liền có bấy nhiêu.

Vì vậy hắn hàng ngày đều không ngừng tìm đến quả đắng, chạy đến khiêu khích con người này sau đó lại phải nhờ ảnh vệ khiêng về. Bây giờ sắp rời khỏi Hoàng thành, chắc gì hắn sẽ dễ dàng gặp được một người có võ công cao hơn y nên phải lĩnh đủ mới cam tâm.

Thành ra trong ngày lễ sắc phong của Tam hoàng tử thì không thấy hắn đâu, chỉ thấy một tên đầu heo mình người đến nhận chiếu chỉ.

Thuận Đức năm thứ 2.

Quan thần nhiều lần dâng tấu muốn Hoàng thượng bổ sung hậu cung. Nhưng đằng sau lại âm thầm dâng lên những bức họa của những nhi nữ nhà mình, điều này khiến cho Vũ Long hoàng đế thực khinh thường.

Đợt tuyển cung nữ cũng như thường diễn ra, có điều lại không một ai thành công qua khỏi các cửa. Người thì bị tính kế khiến dung mạo bị hủy hoại, người thì bị hạ dược vào thức ăn, người thì bị trễ giờ tập trung vi phạm quy tắc, nói chung là đủ mọi chuyện. Cuối cùng hậu cũng vẫn trống không không thay đổi.

Thuận Đức năm thứ 3.

"Hồi bẩm hoàng thượng, Dương công tử hôm nay sau khi đi ra từ học đường liền cùng một số đồng học đi bắt cá cùng gà rừng." Một hắc y nhân bẩm báo.

"Ừm."

"Hồi hoàng thượng, Dương công tử hôm nay đi bất sen, tuy nhiên sen lại chưa thành đài liền đi lên núi săn thú nhỏ."

"Ừm."

Hôm sau cũng lại là hắc y nhân ấy bẩm báo.

"Hồi hoàng thượng, Dương công tử hôm nay tiêu hết 200 văn tiền chỉ để mua một cái Công Đình Thiên."

"Công Đình Thiên?" Giọng nói lạnh lẽo phát ra từ nam nhân mặc hoàng y, tay đang phê chuẩn từng tấu sớ đang chất thành đống trên án thư dừng lại.

"Chuyện là vầy. Hôm nay sau khi rời học đường, Dương công tử liền dạo chơi một hồi sau đó có một tên lâu la nói mình là đồ đệ của cao nhân trên núi, mấy món đồ của hắn đang cầm đều vô cùng lợi hại. Trong số đó có một tiểu tháp 7 tầng bằng gỗ, Dương công tử thấy thú vị liền mua nó về." Ảnh vệ tường bày rõ ràng sau đó thấy được đôi mắt sắc lẹm lia tới mình liền nhanh chóng dập đầu sau đó biến mất.

"Vô dụng."

"Hồi hoàng thượng, Dương công tử hôm nay bị cảm mạo. Không biết sự tình ra sao mà vừa mới dùng bữa sáng cơ thể liền nóng sốt không ngừng. Nghe thái y nói trong trà của y bị người khác hạ thủ nên mới vậy." Ảnh vệ mồ hôi tòng tòng báo cáo.

"Ta hình như nuôi các ngươi quá tốn cơm rồi." Qủa nhiên một cặp mắt sắc bén "yêu thương" nhìn hắn khiến hắn cảm thấy từng lớp da trên người đã bị lóc sạch sẽ.

"Thần đi ngay đây." Nhanh chân chạy ra bên ngoài gọi người của Thái y viện đến chữa cho Dương công tử.

"Ân Nhi của ta không được có mệnh hệ gì." Gọi thêm hai ảnh vệ tới giải quyết tên không biết trời cao đứng sau vụ này sau đó bước đến bên cửa sổ nhìn ngắm ánh trăng bên ngoài.

Dương công tử trong lời nói của ảnh vệ chính là Dương Bảo Sơn, con thứ của tể tướng. Dương Bảo Sơn hầu như ai cũng biết đến.

Hắn là một người rất hiếu kì và thích tự do tự tại. Khi còn ở trong phủ Tể tướng, hắn nháo đến gà bay chó sủa, chỉ khi ra bên ngoài liền như thú dữ xổng chuồng, thích thú bay nhảy khắp nơi.

Dung mạo của hắn nói đến thực khiến người ta không khỏi đỏ mặt. Hắn được thừa hưởng nét đẹp kiều diễm khuynh quốc khuynh thành của vị mẫu thân người phía nam. Dung mạo xuất chúng như thế nên dù cho hắn có lộng tới long trời lở đất vẫn được cưng chiều bảo bọc. Văn võ gì đó, đừng có ra vẻ trước mặt hắn.

Hắn quả thực chỉ muốn tự do tự tại nên không chú tâm quá nhiều vào văn chương sách vở hay tôi luyện võ công, thành ra bây giờ nhìn thấy ai hội tụ đầy đủ hai điều này đều sách mông bỏ chạy.

Trần Minh Triết biết tới Dương Bảo Sơn từ rất lâu rồi, có thể là hồi còn 4 tuổi đi. Lúc ấy Tiểu Bảo Sơn mới có hơn 2 tuổi, quả thực mới đáng yêu làm sao, khiến y không khỏi gom hết điểm tâm ngon cho hắn. Nhìn cái má căng phồng được nhét đầy điểm tâm của hắn khiến y cực kỳ thỏa mãn mà hôn lên mấy ngụm. Về sau này y và hắn ít qua lại hơn, nhất là sau lễ đăng làm Thái tử, y và hắn dường như một năm chỉ gặp lại mấy lần chứ đừng nói tới bây giờ.

Tình ý của y đối với hắn có lẽ kéo dài cũng rất lâu rồi đi, nhưng liệu hắn có giống như y. Mỉm cười một cái sau đó trở về phía long sàng, cởi bớt y phục liền tắt nến đi ngủ.

Bên kia phía phủ tể tướng đang căng thẳng không ngừng.

"Phụ thân, đệ đệ bị hạ dược chắc chắn có người đứng sau ám toán." Trưởng tử của Dương tể tướng lên tiếng.

"Phụ thân, đệ đệ dường như ngày càng nóng lên rồi này, thái y sao mãi không chuẩn ra là bị gì chứ." Vị công tử thứ hai lên tiếng.

"Phu, phu, phu thân, ca ca, ca ca xinh đẹp, nóng nóng nóng." Một tiểu hài mới biết nói cũng mặt nhăn mày nhó không kém các ca ca của mình.

"Được rồi được rồi, chuyện này ta sẽ cố gắng điều tra chân tướng, muộn rồi, các ngươi cũng đi nghỉ sớm đi." Dương tể tướng đã quá 40 lên tiếng, xua tay cho mấy huynh đệ nhà kia rời đi sau đó đưa ánh mắt buồn bã nhìn gương mặt vốn tinh xảo giờ tái nhợt đến lợi hại của nhi tử.

"Nhi tử của phụ thân, rốt cuộc ai lại làm ra chuyện này." Thấm khăn lên cái trán trơn bóng ra đầy mồ hôi của người trên giường sau đó thì thào nói.

Lúc này cánh cửa bị đạp mở ra khiến ông không khỏi giật mình, đang tính quở mắng thì lại nghẹn họng không nói được gì.

"Lê thái y." Nhận ra người mới tới liền không ngại mà đứng lên hành lễ.

"Dương tể tướng làm gì vậy, không có thời gian hành lễ đâu, để ta xem cho Dương công tử đã." Người tới là Lê Đông Phong, người trong thái y viện.

Lê Đông Phong mồ côi từ nhỏ sau đó theo chân người khác vào cung làm phụ bốc thuốc. May mắn làm sao khi ấy Vũ long hoàng đế còn là Thái tử tình cờ bị bệnh, hắn liền theo người khác đến cung của người sau đó phụ giúp sắc thuốc. Lần ấy được ban thưởng rồi được thăng chức nên bây giờ hắn mới có cơ hội trổ hết tài năng của mình, chỉ qua 2 năm hắn đã được xem là thần y được Đông cung thái tử trọng dụng. Bây giờ Thái tử lên ngôi, hắn cũng hưởng lây không kém gì nên rất biết ơn vị hoàng đế trẻ tuổi tài giỏi này.

Hắn cũng thừa biết là Trần Minh Triết có tình ý với Dương Bảo Sơn nhà Dương tể tướng, mà bây giờ người mà y đặt trước đầu tim bị người ta hạ dược, tư vị đó không nói cũng biết, vì vậy hắn liền không ngần ngại trời đã tối muộn cùng ảnh vệ tới đây.

"Được được được." Nói liền mấy lần sau đó ông mới đứng quan sát bên cạnh.

Lê Đông Phong bắt mạch một hồi sau đó đôi lông mày đang nhíu liền giãn ra. Thầm thở phào một hơi sau đó liền quay qua nói với tể tướng.

"Cái này không khó giải, phiền tể tướng cho người đun nước nóng, đổ đầy dục dũng, lát nữa ta ép dược ra liền phải ngâm nước nóng mới bức hết độc ra ngoài."

"Thật sao, cảm tạ Lê công tử, cảm tạ hoàng thượng." Đương nhiên ông cũng đâu có ngốc khi đang yên đang lành người của thái y viện lại tới chứ. Hơn nữa tin tức nhi tử của mình bị hạ dược ông cũng đã phong tỏa kín kẽ rồi. Chỉ khi bên này có người của Hoàng thượng thì mới có sự việc này. Tuy nhiên điều này ông cũng thực vui mừng, nhi tử của ông đã được giải rồi, được giải dược rồi.

Lê Đông Phong không nói gì, chỉ chăm chú ngắm nhìn thụy nhan của người trên giường. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, thảo nào hoàng thượng lại yêu thương hắn như vậy, haizz.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip