P5: Trò chuyện:v

Trận chiến mới cũng đã đến lúc bắt đầu sau vài giờ cậu gặp South.

Tuy chỉ là một trận đánh nhỏ, không nổi tiếng hay khốc liệt như những trận đánh trước (đặc biệt là sự kiện Tết Mậu Thân 1968) nhưng cả 2 bên đều chuẩn bị mọi thứ từ vũ khí đến lực lượng quân đội tham gia chiến đấu rất cẩn thận, chu đáo. (Và cũng ko hiểu vì một lí do quần đùi nào đó=)) Trong trận đánh này đều có các CHs ở 2 bên tham gia để trợ giúp + ủng hộ cho đồng minh của họ,

Nếu các bạn vẫn chưa hiểu, thì mình xin giải thích cụ thể như sau:
=> Trận đánh có 2 bên tham chiến: Gồm Bắc Việt Nam (VNDCCH) và Nam Việt Nam (VNCH). Và đây là 1 sự kiện 0 có thật.
=> Những CHs tham gia trợ giúp cho phía VNDCCH (trong trận đánh này) là một số ít các QGia XHCN (gồm 🇨🇳,🇰🇵,🇨🇺,🇱🇦 và Liên Xô )
=> Còn những CHs tham gia trợ giúp cho phía VNCH (trong trận đánh này) chắc chắn phải là Mỹ các QGia đồng minh như lúc trước mình đã đề cập (🇰🇷,🇦🇺,🇳🇿). Riêng 🇹🇭 và 🇵🇭 không trực tiếp tham chiến.

Trong lúc những người lính của cả 2 bên chiến đấu (tính cả Nam và South VNam), thì các CHs được coi là đồng minh của phía VNDCCH và VNCH hỗ trợ phần đạn dược, băng bó.

(Mắ tự nhiên lười viết diễn biến trận chiến vaiz í ;-;)

Kết thúc trận đánh, điều đáng mừng là số lượng chiến sĩ đã hy sinh bên phía VNDCCH và số lượng vũ khí đã sử dụng không nhiều (một phần nhờ sự hỗ trợ chủ yếu từ Liên Xô và China), phía VNCH cũng vậy (nhờ sự hỗ trợ chủ yếu từ anh cả Mỹ và Hàn Quốc).

Tuy VNCH có nền quân sự mạnh thứ 4 trên thế giới, cùng nhiều loại vũ khí tối tân, nhờ sự hỗ trợ nhiệt tình của Mỹ, nhưng, chúng ta có tinh thần dân tộc và mong muốn về một đất nước thống nhất, độc lập, không còn bị chia cắt. Đó là điều mà VNCH hoàn toàn không có được.

-----------------------------------------------------

"Cậu ổn chứ, Nam?"
China vừa vẫy tay vừa gọi sau khi chào hỏi, trò chuyện cùng những người đồng đội của cậu.
Nhưng Nam chỉ bỏ đi một mạch, trên mặt biểu lộ rõ cái thái độ vô cảm mà người ta ít khi thấy ở cậu. Kể cả Lào, Cuba dù có đến gần để hỏi han, cậu cũng chỉ phản hồi bằng việc hất tay họ ra, rồi lầm lũi bước theo tiểu đội của cậu.

"Không hiểu cậu ta gặp vấn đề gì nhỉ?"- 🇱🇦
"Bình thường có thấy cậu ấy như vậy đâu?"- 🇨🇺
"Tớ đang tính kể cho Nam nghe về suốt quãng thời gian làm phi công trong cuộc kháng chiến chống Mỹ diễn ra ở quê hương cậu. Vậy mà bây giờ cậu ta lại phản ứng vậy, cụt cả hứng! (North Korea trong AU mình là một trong những phi công Triều Tiên hỗ trợ Việt Nam bắn hạ không quân Mỹ suốt những năm 1965 - 1968)." - 🇰🇵

(Liên Xô và China chỉ im lặng).

----------------------------------------------
12h đêm....
"Đồng chí Nam này, có người muốn gặp anh. Cậu ta nói rằng cậu ta là một trong những người tham gia hỗ trợ chúng tôi trong trận đánh trước và muốn đến để hỏi thăm tình hình của anh hiện tại".
- Quân, một trong những người chung tiểu đội nói nhỏ với cậu rồi dắt cậu ra ngoài.

"Lại là China nữa à? Sao anh lại xuất hiện đột ngột trong lúc người khác cần sự yên tĩnh vậy?"
- Nam nhủ thầm trong bụng khi lại bắt gặp cái bóng dáng, mái tóc quen thuộc ấy.

"Đi ra kia với tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu".
- China nói rồi cầm chặt tay cậu, đưa cậu đến phía cánh đồng sát đơn vị.

"Tôi muốn biết tại sao gần đây cậu lại có thái độ như vậy. Liên Xô cùng đồng đội cậu đã lo lắng cho cậu rất nhiều đấy, nhưng tối nay họ bận nên chỉ có mình tôi xuống đây thôi!"- 🇨🇳

"Em ổn mà, anh làm ơn đừng hỏi gì nữa!"
- Nam đáp, mặt vẫn giữ y nguyên thái độ vô cảm.

China có lẽ đã đoán được Nam đang gặp vấn đề gì, liền đặt tay lên vai cậu.
"Nam này, chiến tranh khốc liệt lắm đúng chứ?
Và tôi đoán rằng trong chiến tranh, cậu đã mất rất nhiều người cậu yêu quý, từ đồng đội đến những người bạn xã giao hoặc chung làng, chung xóm với cậu. Tại sao tôi lại đoán được nguyên nhân cậu gặp phải ư? Tôi để ý rất kỹ từ trước tới giờ rồi, cậu khóc vì khó khăn, đau đớn cậu gặp phải thì ít, mà cậu khóc vì sự ra đi của từng người trong cuộc đời cậu thì nhiều..."- 🇨🇳

"...." - 🇻🇳

"Tôi hiểu mà, tôi cũng từng trải qua cảm giác này rồi. Đau đớn nhất là vào thời điểm đất nước tôi đang mang cái tên Trung Hoa Dân Quốc, khi bị Đế quốc Nhật xâm chiếm. Chúng gây ra những cuộc thảm sát dã man, khiến nhiều người tôi yêu quý chết theo cái cách không một ai muốn cả. Tôi còn nhớ, vào ngày 13/12/1937 (ngày xảy ra sự kiện Thảm sát Nam Kinh), tôi cùng những cô chú, những đứa em hàng xóm cố gắng chạy trốn khỏi binh lính Nhật Bản. Nhưng chỉ có tôi là một trong số ít người sống sót, còn lại đều ra đi với thân xác không còn nguyên vẹn..."- 🇨🇳

"Chúng ta đều có nỗi đau giống nhau, vì vậy, nếu che giấu cảm xúc không được, đừng cố gắng, cứ khóc đi...
À, cậu cho tôi ôm cậu một cái nhé!"- 🇨🇳

Người Nam khẽ rung lên. Đôi mắt không cảm xúc của Nam lúc này lại trở nên ươn ướt. Cậu sà vào vòng tay của China, rồi khóc để giải toả hết nỗi buồn, nỗi uất ức trong lòng.

"Thôi được rồi, không khóc nữa nào! Dù sao thì cậu cũng không đơn độc, vẫn còn nhiều người khác bên cậu mà! Lào, Cuba, Triều Tiên, Liên Xô thấy cậu như vậy sẽ lo lắng lắm đấy".
- China mở miệng an ủi. Một tay ôm, một tay xoa đầu cậu.

"Dù có thế nào, cậu vẫn phải sống tiếp và tạm gạt hết nỗi buồn đi. Mọi người cần cậu lắm đấy
Nam à. Riêng tôi, tôi rất mến cậu không chỉ vì cậu là đồng chí của tôi, mà còn vì sự gan dạ, lạc quan, nhiệt tình trong mọi việc của cậu." - 🇨🇳

"À, còn nữa, tôi chưa nói đến sự dễ thương nhỉ? Mỗi khi thấy cậu cười, giận dỗi, vô tình làm những hành động ngốc nghếch, thậm chí là lúc cậu khóc (tuỳ trường hợp) ... tôi lại phải che giấu cái cảm giác ngại ngùng:vv
Như vậy cũng đủ hiểu rằng tôi thích cậu...Úi!" - 🇨🇳

"???" - 🇻🇳

"Coi như tôi chưa nói gì đi, hừ!" - 🇨🇳

Cả 2 lại cùng nhau quay lên ngắm ánh trăng sáng chiếu rọi lên cánh đồng lúa chín vàng, trong tâm trạng rối bời:vv

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip