34

Thế gian này có một loại viên mãn, gọi là: "Ngược xuôi ngang dọc, hóa ra người vẫn nơi đây".

Thật may, vì sau bao dở dang, sau bao sóng gió, sau bao vỡ tan, ta trở về, vẫn thấy người ở đấy.

.

Bốn mùa thất sắc, vì người mà tươi đẹp. Ngõ nhỏ đìu hiu, vì người mà tươi đẹp. Bàn cờ ngày trước chơi còn dang dở, vẫn ở đấy, chờ ta và người cùng phân thắng bại.

Thanh xuân có ai không từng vấp ngã, không từng trải qua mất mát, vỡ tan. Ta mang theo vết thương sâu loanh quanh khắp thế gian, dấu giày in trên mọi nẻo đường, cốt chỉ tìm một nơi để nán lại.

Chợt một ngày đi đến phía cuối đường, bỗng thấy người ở đó, ngoảnh đầu nhìn ta mỉm cười, một nụ cười khiến thế giới vốn tăm tối của ta bừng sáng đẹp tươi.

.

Thanh xuân năm ấy, ta và người đã từng có lúc có nhau, rồi vì những nông nổi và gai góc mà xa cách. Tưởng phải mang theo vết thương sâu mà trải qua cả đời lênh đênh phiêu bạt, lại học được cách bào mòn nông nổi, thu lại những gai góc.

Có lẽ tháng năm là một thử thách cũng là một khảo nghiệm. Thử thách chúng ta có vượt qua nỗi sợ rơi mà đập cánh vút bay. Khảo nghiệm sau ngần ấy năm, lòng chúng ta có còn ở cạnh nhau hay không. Thật may, vì ta đã học được cách ngược gió bay cao, lòng người cũng vẫn ở nơi đây.

Vàng thật có nề hà gì lửa đỏ, chân tình nào có sợ phong ba. Sau bao tháng năm cách trở, chúng ta lại trở về cạnh nhau.

Yêu, chẳng phải là nhìn về phía nhau, mà là cùng nhìn về một hướng. Tháng năm ấy, thứ mà chúng ta theo đuổi là khác biệt. Tháng năm này, cuối cùng chúng ta cũng học được cách bao dung và thấu hiểu cho nhau.

Chẳng thể bên nhau ngày trẻ tuổi, thì hãy ở bên nhau đến khi già nua. Dùng cả phần đời còn lại bù đắp cho nhau, cho những tháng ngày không có nhau.

Gặp nhau, ta chưa từng hối hận. Xa cách nhau, ta chưa từng hối tiếc. Bởi nếu không có cách xa, sao có chúng ta của hôm nay. Sau cùng, cảm ơn người, vì người vẫn ở nơi đây, với yêu thương đong đầy, chờ ta phủ bỏ mọi xốc nổi, đạp lên gió lớn mà trở về bên người, cùng sánh bước bay cao.

.

Năm năm tháng tháng, rộng dài mà tĩnh lặng, khóe mắt người đã điểm nếp nhăn, tóc mai ta đã lốm đốm bạc, nụ cười bớt đi một phần ngây ngô, lại thêm đôi ba phần lắng đọng.

Tình đời ấm lạnh. Tình người vẫn như xưa, vị đạm như trà, nhưng chẳng bao giờ phai nhạt. Thôi thôi, gác lại chuyện xưa, hãy cùng nhau uống chén trà mang vị cuộc đời...

.

Chuyện hạnh phúc nhất trên đời là được cùng người già nua.

Tình yêu bền vững nhất, chẳng phải người núp sau lưng ta, ta bảo hộ người khỏi bão giông, cũng nào phải ta ngả đầu lên vai người, mượn sức người mà bay lên.

Tình yêu bền vững nhất, là đôi bên vụng về vỗ cánh tập bay, rồi đến ngày gió nổi, lại cùng nhau đập cánh bay cao, sánh bước có nhau, giông gió nguyện cùng đối mặt.

Như cánh chim trời. Mà cũng như những mảnh vỡ, chẳng tình cờ mà lại vừa khít nhau, bao dung nhau, bổ sung khiếm khuyết cho nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #buon#tanman