Ep 12 - Đúng Là Âm Hồn Bất Tán

Min Yoongi trước giờ luôn là người đúng hẹn, trước giờ hẹn năm phút cậu đã có mặt ở dưới cửa công ty.

Min Yoongi ăn mặc hơi cổ điển để hợp với nơi đến ngày hôm nay, một chiếc áo khoác dáng dài màu vàng nâu và còn cả đeo kính nữa.

Chiếc xe hơi từ đâu chạy đến, Min Yoongi cảm thấy nó như đang "khè" mình. Không biết người bên trong là ai, hẳn là một tên nhóc nào đó, ăn bám bố mẹ thích thể hiện đây mà.

Min Yoongi dấu tay vào túi áo, lắc đầu tiếp tục chờ đợi. Không khí vẫn se lạnh khiến cho Min Yoongi phải chôn nửa khuôn mặt mình vào khăn choàng len.

Làn da Min Yoongi vốn trắng tươi, những chổ da như đầu ngón tay, khuỷu tay, mắc cá chân lại đặc biệt có màu hồng, trời se lạnh lên màu sắc càng rõ ràng.

Cuối cùng thì giám đốc Jeon cũng tới rồi, diện một bộ hệt như người của bến Thượng Hải những năm 8x.

"Cậu chờ có lâu không?"

Min Yoongi lắc đầu, hơi mỉm cười.

"Mới xuống thôi."

"Vậy chúng ta đi luôn nhé."

Min Yoongi gật gật đầu, giám đốc Jeon KyOhMin mở cửa xe cho cậu, suốt dọc đường hai người đều nói chuyện rất là ăn ý, chả là khi bắt trúng nhịp của nhau, cùng một kiến thức trong một lĩnh vực nào đó, cuộc nói chuyện sẽ được đào sâu hơn rất nhiều.

Phía trước bảo tàng cũng có rất nhiều xe hơi đã đậu sẵn, giám đốc Jeon lái một đoạn mới tìm được chổ đậu, Min Yoongi mở cửa xuống xe, đôi lông mày cậu nhíu lại.

Đây chả phải chiếc xe "khè" mình lúc nảy sao? Tự bao giờ mà đám lóc chóc thích thể hiện này lại có nhả hứng đến khu triễn lãm nghệ thuật chứ? Chả nhẽ, mình không bắt kịp được xu hướng giới trẻ bây giờ ư?

Trong lúc Min Yoongi thẩn thờ, giám đốc Jeon KyOhMin đã bung ô, hai người cùng nhau sải bước vào trong bảo tàng. Giám đốc Jeon đúng là am hiểu rất nhiều kiến thức về nghệ thuật, Min Yoongi cũng rất chăm chú nghe, như vậy có lẽ sẽ có thêm càng nhiều kiến thức.

Bên trong bảo tàng đèn dọc đường đi, có chổ tối, có chổ sáng, nhìn cứ như thể đèn cũng được sắp xếp theo dụng ý nghệ thuật vậy.

"Cậu nhìn bức này đi, màu sắc này thật sự rất đẹp đúng không?"

"Ừm. Nhưng vẫn cảm thấy có chút buồn man mác trong đôi mắt của thiếu nữ."

"Cậu tinh mắt thật đấy."

Trong lúc Min Yoongi muốn lui về sau để nhìn cho bao quát, thì có một cặp bạn trẻ vô ý thức lại chạy vù vù qua, Min Yoongi bị kéo cho xoay một vòng, lại sắp loạn choạng ngã. Cùng lúc đó, Kim TaeHyung và Park YunHan cũng xuất hiện.

Giám đốc Jeon phản xạ nhanh, đem eo Min Yoongi cố định lại.

Cánh tay Kim TaeHyung được khoác bởi Park YunHan, nhưng ánh mắt của hắn không dành cho Park YunHan mà nhìn chằm chằm vào hai người họ. Bàn tay trong túi quần của hắn siết chặt, phồng lên thành một cục.

"Đó không phải Min PD và giám đốc Jeon KyOhMin sao? Họ trông có vẻ thân thiết nhỉ?" Park YunHan điếc không sợ súng, quyết tâm làm một pick me boy chính hiệu. Nhưng nhận được cái liếc của Kim TaeHyung thì im bặt.

"Cậu có sao không Agust?"

"Không sao không sao." Min Yoongi vội vàng đẩy cái tay trên eo mình ra, đứng cách Jeon KyOhMin một khoảng, tiếp tục xem tranh, nhưng bấy giờ lòng bàn tay đã bắt đầu ngứa ngáy không được tự nhiên.

Kim TaeHyung đi tới, cà lơ cà phật.

"Yô, đây là Min DP của chúng ta mà, hiếm thấy cậu ra ngoài à nha, hôm nay là vì người đặc biệt nên mới đồng ý ra ngoài sao?"

Min Yoongi thầm thở hắt trong lòng. Đúng lên chạy trời không khỏi nắng, lúc cao hứng sẽ luôn bị phá đám. Nhưng trên mặt vẫn không có lộ biểu tình gì quá chán ghét, chỉ là vô tình nhìn thấy cánh tay đang khoác trên tay Kim TaeHyung là thiếu gia Park, trông lòng không khỏi nhếch lên cười, thầm nghĩ, đúng là âm hồn bất tán, còn bất tán cả một đôi chim chuột.

"Tổng tài Kim, cậu cũng có hứng thú với tranh vẽ sao? Vị này chắc là người yêu rồi? Xưng hô như thế nào đây?"

"Chào anh, giám đốc Jeon, tôi tên Park YunHan."

"Park thiếu gia."

Min Yoongi muốn nhanh chóng rời khỏi, bất quá cậu vừa có ý định xoay lưng thì Park YunHan gọi.

"Anh Agust, không phải anh giận em đấy chứ?"

"Có sao? Park thiếu gia nghĩ nhiều rồi."

Kim TaeHyung cười nửa miệng nhìn Min Yoongi, sau đó hướng Jeon KyOhMin vỗ vai, tỏ ra rất thân thiết.

"Nè, sao mời được quốc bảo của công ty chúng tôi đi chơi được vậy? Tôi mời cậu ấy bửa cơm, cậu ấy cũng không có đồng ý."

Jeon KyOhMin nhìn Min Yoongi, trong lòng dâng lên một loại cảm giác đắc ý.

Min Yoongi hừ lạnh trong lòng, hắn còn nhớ lần trước vì không muốn đi ăn cơm với hắn thà là buông tay chứ không chấp nhận đây mà. Tên khốn!

"Giám đốc Jeon, tôi thấy hơi khát, chúng ta mua gì đó uống đi."

"Ể, vậy hay là bốn người chúng ta cùng đi uống nước đi. Không phải là phiền giám đốc Jeon đó chứ?"

Min Yoongi giật giật khoé môi, tên này rốt cuộc mưu tính cái gì đây?

"Đúng rồi đó, TaeHyung em cũng khát nước nữa." Park YunHan cười tươi, nắm cánh tay hắn đong đưa.

Cuối cùng vẫn là, phải cùng với bọn họ ngồi chung một bàn. Park YunHan gọi một ly trà đào, rất hợp với màu áo của cậu ta. Giám đốc Jeon thì gọi một ly trà gừng mật ong.

"Vậy còn hai vị này thì...?"

"Americano/Americano." Hai người gần như đồng thanh, Min Yoongi nhìn Kim TaeHyung, thấy khoé môi hắn rõ ràng là có nhếch lên cười.

"Ừm... Americano, ít đường một chút."

"Vậy là, ly của ngài hay là cả hai ly?"

"Cả.../" "Ly của tôi cứ cho bình thường. Tôi không kén."

Min Yoongi chen ngang, không đợi hắn nói như vậy. Người ngoài nhìn vào còn tưởng là cậu và hắn có quan hệ mờ ám, nếu không có, tại sao lại biết sở thích của cậu, thói quen của cậu.

Kim TaeHyung nhìn cậu, chỉ dùng ánh mắt, nhưng Min Yoongi không biết nên đọc từ mắt hắn là những gì. Đầu cậu hơi cúi xuống nhìn hai tay mình xoắn chéo lại trên đầu gối, tâm trí hơi bần thần.

Kim TaeHyung biết, đối với Min Yoongi, cà phê, americano như là một người bạn rất quan trọng với cậu. Min Yoongi yêu cà phê, đến nổi, có thể hạnh phúc chỉ bằng việc uống một ly Americano có đá thay cho bửa ăn, dù không tốt nhưng cậu ấy thích vậy.

Đúng là một người con trai khó chiều.

Min Yoongi cầm ly Americano hớp một ngụm rồi đặt xuống, quán này hình như bỏ đường hơi nhiều rồi. Đặt xuống rồi, cũng không muốn cầm lên nữa. Cổ họng cứ ngót ngót, muốn uống một ngụm nước lọc để trung hoà.

Ba người họ cũng có nhiều chuyện để nói, chỉ có một mình Min Yoongi, ngồi im thinh thích. Lúc sau thì bắt đầu chán.

"Giám đốc Jeon, hôm nay đi với anh đến đây, có dịp sẽ hẹn sau. Tôi, muốn tự mình đi xem một chút."

"Agust, hay là để tôi đi với..."

"Không cần đâu. Tôi đột nhiên nhớ ra lát nữa còn có việc."

"Vậy được rồi, hẹn gặp cậu lần sau. À, hay là trao đổi số đi."

"Được."

Min Yoongi nhận di động từ tay Park KyOhMin, Kim TaeHyung nhìn chọc chọc vào chiếc điện thoại, giống như dùng laser ánh mắt có thể làm nó bốc cháy.

"Vậy, Chủ tịch và Park thiếu cũng đi chơi vui vẻ. Tôi xin đi trước."

Min Yoongi xỏ tay vào túi áo, rồi xoay lưng bước đi, lang thang ngắm tranh rất lâu, rồi bần thần tìm một quán quen đường mua một hộp cà phê nhạt nhạt. Nhâm nhi đá giữa cái lạnh của Seoul. Bước chân thong dong vừa chậm vừa hưởng thụ.

Cứ ngỡ Min Yoongi sẽ như vậy, bình bình ổn ổn về tới lab, không ngờ lại gặp sự cố giữa đường.

_14:01_30/11/2021_Bệ Hạ_
To be continued...


- Mình không phải nghiện nhưng mình thích cà phê sữa và cà phê đen đậm vị. Còn các cậu thì sao?

🪶Cậu còn chưa thả sao và thả tim vào phần bình luận cho tớ ư? Dỗi đó ...><


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip