Ep 15 - KTH Bị "Ẻm" Chơi Khâm

Kim TaeHyung cõng Min Yoongi trên lưng, đứng trước cửa phòng Lab nhìn thấy tấm thảm con mèo "go away" thì có chút tức cười. Ngón tay đưa lên, ấn mật khẩu, lần đầu tiên sai.

"Không phải ngày sinh của em sao?"

Hắn hơi nhếch môi, có khi nào là ngày sinh của hắn không?

'è è è' không chính xác.

"Yah, rốt cuộc mật khẩu là cái gì đây?"

Kim TaeHyung thử xem mấy lần vẫn không có kết quả, hắn hít sâu một hơi, bấm bừa.

'ting!' chính xác rồi. Cửa mở ra, bên trong thật sự giống như một phòng Lab không gian của nhà vu hành vũ trụ, một thế giới giống như chỉ có riêng mình mình.

"Hừ! 9593, em cũng biết cách đặt mật khẩu quá nhỉ?"

Kim TaeHyung bước vào, khó khăn cởi được giày ra, sau đó đi thẳng vào phòng ngủ nhỏ của Min Yoongi. Chăn đệm màu xám, sắp xếp rất gọn gàng, còn có mùi thơm nhẹ. Vừa bước vào là muốn ngã lưng xuống ngay.

Min Yoongi được thả lên giường, Kim TaeHyung cởi bớt áo khoác trên người cậu, giày còn cẩn thận mang lại tất khác cho cậu. Sau đó cũng tự làm cho hắn, leo lên bên phần giường còn lại, ngồi xếp bằng chống cằm nhìn những vết thương trên mặt cậu.

Nặng nhất vẫn là vết dao cứa ở bắp tay đã được hắn xử lí rồi. Hắn nhịn không được đưa tay sờ mặt cậu.

"Sao cứ phải lương thiện và tốt bụng như thế?"

"Em như vậy khiến tôi cảm thấy mình không xứng, một người ích kỷ và xấu xa như tôi... Min Yoongi..."

Kim TaeHyung táo bạo, cúi đầu xuống hôn môi Min Yoongi, hôn rất nhẹ, cũng rất dịu dàng quyến luyến. Sau đó nằm xuống kế bên, đem Min Yoongi ôm vào lòng, cũng có sờ soạt một chút, nhưng không có làm gì quá phận.

"Ngủ ngon."

.

Đồng hồ báo thức của Kim TaeHyung vang lên, đủ hắn nghe, nhưng Min Yoongi thì không có giật mình tỉnh. Kim TaeHyung nhìn sang, cảm thấy, nếu mỗi đêm có người này bên cạnh thì hắn sẽ không bị mất ngủ nữa, nếu mỗi sáng thức dậy đều có thể nhìn thấy người này, an an ổn ổn hôn một cái thì cả ngày hắn đều sẽ thấy ngọt.

Hắn không dám nán lại lâu, nên rời đi, mua thức ăn sáng cho Min Yoongi rồi trở về nhà mình. Min Yoongi là kiểu muốn ngủ đến khi nào thì ngủ, thời gian biểu của cậu không cố định, rất lâu sau khi Kim TaeHyung rời đi, Min Yoongi mới cựa mình tỉnh.

Vừa ngáy ngủ vừa lười biếng dụi dụi vào chăm mền, lật qua lật lại mới đầu rối ngồi dậy.

"Sao mình về nhà được nhỉ?"

"Kim TaeHyung sao?"

Min Yoongi vò đầu, chuyện này cũng không có gì để để tâm nhiều đến thế, Min Yoongi nhanh chóng vứt ra phía sau đầu, bắt đầu qui cũ những công việc mà mình phải làm. Nhìn thấy thức ăn trên bàn và một ly capochino thì có chút vui vẻ.

"Hwang InYoek cậu chu đáo thật ha. Lại muốn xin xỏ gì đây?"

Min Yoongi lắc đầu, cầm ly cà phê hút một hơi, cũng ăn hết thức ăn. Lúc đi vứt rác gì đụng phải Kim TaeHyung một thân đồ vest đi kế bên là nhân viên, đang nghe hắn chỉ đạo phân tích.

Cảm ơn cũng đã cảm ơn rồi, như vậy, cũng không có gì phải để ý nữa.

Kim TaeHyung hơi liếc lên đã thấy Min Yoongi, bước chân đang vội cũng chậm lại, phất phất tay cho nhân viên đi thì bước tới chổ Min Yoongi, nghiêng đầu nhìn cậu.

"Khoẻ chưa, đồ ăn ngon không?"

Min Yoongi trợn tròn mắt ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn.

"Sao vậy? Ngủ một đêm quên hết rồi? Muốn tiếp tục lạnh nhạt với tôi?"

Min Yoongi mặt lạnh như tiền.

"Thật sự quên hết rồi sao? Hừ... Đúng là thiên tài của chúng ta sẽ không nhớ ơn ai đâu nhỉ?"

"Anh muốn nói gì?"

Kim TaeHyung khoanh tay, hơi nghiêng đầu. Đúng là vô tình mà. Ngày hôm qua những tưởng đã có thể kéo gần hơn một chút khoảng cách với cậu, vậy mà cuối cùng người đa tình lại là hắn. Người ta căn bản ngủ một đêm thì cũng đã xây xong thành bê tông chắn hắn.

"Tối nay, có một buổi tiệc, tôi không có ng..."

"Tôi không muốn đi."

Trả lời nhanh như vậy làm gì. Tôi đương nhiên biết em không muốn đi, nhưng tôi muốn em đi thì em phải đi.

"Tôi không có người đi cùng nên tôi sẽ dẫn cậu đi cùng."

"Tôi không muốn đi."

"Cậu không có quyền từ chối. Ngày hôm qua là tôi cứu cậu, nhưng hôm nay, cậu lại như vậy hướng tôi từ chối."

"Tôi..."

"Hoá ra lòng biết ơn con người lại nông cạn như vậy."

"Park YunHan, tại sao không phải là cậu ta mà lại là tôi?"

"Cậu ấy còn phải học rất nhiều nên không có thời gian."

Min Yoongi trong lòng cười lạnh, hoá ra là thế. Hoá ra Park YunHan không đi được mới có chổ cho tôi. Hoá ra, vì anh lo lắng cho cậu ta học không kịp mới yêu cầu tôi đi. Park YunHan có công việc, tôi cũng có công việc vậy.

Lòng Min Yoongi tạo thành một cái rãnh nứt, tuy vậy bên ngoài vẫn đột nhiên lãnh tĩnh.

"Được."

Kim TaeHyung thấy Min Yoongi đồng ý nhanh như vậy thì nhướng một bên chân mày. Nhưng người đã xoay lưng bỏ đi rồi. Sao cứ có cảm giác cậu ấy đang giận dỗi nhỉ?

"Vậy tối nay tôi sẽ đến đón cậu, nhớ mặc đồ đẹp chút." Kim TaeHyung nói vọng theo.

Tối đó, Kim TaeHyung đến rất đúng giờ, nhưng chờ hắn không phải Min Yoongi mà là Hwang InYoek.

"Chủ tịch."

"Min Yoongi đâu? Cậu có thấy không?"

"Xin lỗi chủ tịch, anh Agust nói tôi sẽ đi cùng với chủ tịch. Bởi vì,... Chỉ là kiếm một người thay thế, thì không nhất thiết là anh ấy. Anh ấy cũng có việc của mình nên là tôi sẽ đi thay."

Kim TaeHyung cười lạnh. Khá, khá lắm. Khiến hắn từ sung sướng trong giây lát cũng tức giận trong tức khắc. Nắm tay hắn siết thành quyền, hắn chỉ là muốn mời cậu đi chơi nên mới đi tiệc này, chứ không nhất thiết hắn phải đi.

"Tôi đã biết, như vậy, bữa tiệc kia hình như bị hủy rồi. Cậu trở về đi."

"Ả? Sao lại?"

"Tôi nói hủy thì hủy. Cậu không cần đi nữa."

"Vâng, chủ tịch." Hwang InYoek nghe thế khó hiểu nhưng cũng mừng hết nấc, làm thực tập sinh thời gian nghỉ không nhiều, nếu có thì chỉ muốn nằm ườn ra hoặc là rút vào chổ nào đó ngủ cho đã. Nếu không phải là sư phụ nhờ, Hwang InYoek cũng sẽ không đi.

To be continued...
Update 19.50_9/12/2021_
Bệ Hạ.

@jiminshi1013

✍️#cfs số 2
#motngaychungtasequen
Dạo gần đây mình có đọc được một câu hỏi là: thích âm nhạc của BTS trước đây, hay là thích của hiện tại?

- Ưm... Để trả lời cho câu hỏi này với mình không phải đắn đo. Mình thích âm nhạc của trước đây, nhưng để hỏi có muốn quay lại như ngày xưa hay không thì? Câu trả lời chắn chắn là NO.

- Mình thú thật là mình là một A.R.M.Y nhưng mình ko phải nghe tất cả nhạc của các anh. Mình nghe nhạc có chọn lọc và với mình thì âm nhạc của hiện tại có vài bài mình không nghe, như butter thì so... Mình nghe 2 lần và mình nghĩ là đây ko phải gu của mình.

- Mình thích âm nhạc của trước đây, dù mình không hiểu nhưng qua chất nhạc mik có thể cảm nhận được những khát khao cháy bỏng, những giằng xé và cảm xúc mãnh liệt mà BTS gửi vào bài hát, như Fake love, Fire, Dope, Blood sweat and tear, Idol, Save me... Omg, thật sự là nó hay ở bất kì thời điểm nào. Mình thề là bây giờ list của mình chỉ toàn những bài cũ.

- Nhưng để quay lại khoảng thời gian trước đây thì No. Vì âm nhạc lúc đó càng cháy bao nhiêu thì bất công đối với các anh còn nhiều hơn bấy nhiêu. Và mình không muốn những bất công ấy lập lại.

- Và bài hát đưa mình biết đến BTS là DNA nhưng mình lọt hố qua bài "Fireeeeeeeeeeeeeeee" 🔥🔥cháy lên!!!

And you???

🪶Cậu còn chưa thả sao và thả tim vào phần bình luận cho tớ ư? Dỗi đó ...><








Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip