Ep 8 - Quan Hệ Thể Xác Cũng Được

Mặc dù Min Yoongi vẫn còn chưa khoẻ hẳn, nhưng cậu không đợi được nữa. Ngay khi nhìn thấy xe của Kim Taehyung chạy vào gara thì bắt đầu đi thang máy lên phòng chủ tịch.

Min Yoongi không do dự, khớp ngón tay cậu gõ cộc cộc lên cánh cửa gỗ được sơn màu nâu đỏ, nhìn qua vô cùng chắc chắn và sang trọng, ắt không phải loại gỗ tầm thường.

"Mời vào." Kim TaeHyung vừa lật tài liệu in bằng trang A4, vừa nhìn vào màn hình máy tính cong loại xịn nhất, to nhất.

Qua một hồi lâu, hắn chả thấy người bước vào lên tiếng mới đỡ lại cặp kính, ngẩng đầu lên. Thật ra hắn không bị cận hay loạn thị, hắn đeo kính vì hắn thấy mình sẽ trong tri thức nghiêm túc hơn, nhưng có khi nào hắn bị loạn thị thật rồi không?

Min Yoongi?

"Cậu...?" Kim TaeHyung nhướng một bên chân mày, nhìn người trước mặt. Vóc dáng vẫn nhỏ nhắn, gầy gầy trắng trắng như ngày nào. Chỉ có khác biệt, không còn nét ngây ngô như thuở đầu. Đôi mắt lạnh tanh đến độ chẳng nhìn ra loại cảm giác gì ngoài vô cảm, xa cách.

"Là anh sao? Là anh mua cháo đến bệnh viện sao?"

Kim TaeHyung ngưng trọng, có chút chột dạ nhưng rất giỏi diễn. Cũng không khác gì diễn trước mặt mấy lão già nịnh bợ.

Hắn cười khẩy.

Ngả ngớn dựa lên thành ghế xoay xoay, ngón tay thon dài mà nam tính mân mê chiếc nhẫn trên ngón tay cái.

"Cậu Min, cậu nói cái gì thế? Sao tôi chả nghe hiểu gì cả?"

Min Yoongi mặt vô biểu tình tiếp tục nhìn chầm chầm hắn. Dù tâm hắn đã như con nai chạy loạn, vẫn quyết không thừa nhận.

"Cậu thấy tôi mua cháo à? Đó chả phải chổ ngon nhất sao? Thật ra tôi mua cho một người quan trọng với tôi, chứ tuyệt nhiên không phải cậu. Cậu đánh giá bản thân có phải cao quá rồi không?"

Min Yoongi khô khan nuốt một ngụm nước bọt, dùng khăn tay ho lên mấy tiếng liền, đến chớp mũi đều đỏ và khoé mắt thì phiếm hồng.

"Còn tiền viện phí?"

"Tiền viện phí gì chứ? Cậu bị bệnh đến mê sảng rồi sao? Suốt thời gian cậu ở bệnh viện tôi còn chẳng có thời gian để mà đi đến đó."

Kim TaeHyung nhún vai, miệng hơi trễ xuống ra vẻ dĩ nhiên.

Dĩ nhiên là tôi không có làm chuyện đó. Dĩ nhiên tôi không quan tâm cậu. Dĩ nhiên, người như tôi làm sao mà tốt đến thế.

Min Yoongi không nhìn nổi nữa, chắc là mình quá đa nghi rồi. Min Yoongi cuối cùng cũng đinh ninh. Loại người như hắn thì không tốt đến thế, chỉ hận không thể đùa bỡn mình chứ nói chi là mua cháo cho mình. Min Yoongi mày đúng là bệnh đến sảng rồi.

Tay cầm khăn tay của Min Yoongi siết chặt. Cậu cúi gập đầu, giọng nói ba thận bảy trọng đáp.

"Xin lỗi chủ tịch. Là tôi vì muốn tìm được người tốt đó để trả lại tiền nên mới nhận nhầm. Mong anh bỏ qua cho."

"Ể... Nếu cậu thật sự cho là tôi vậy thì... Tôi đành nhận thay vậy. Sao không báo đáp đi. Tôi chả cần tiền, tôi cần tình, còn không thì là quan hệ thể xác chết cũng được."

Kim TaeHyung cười nắc nẻ, liếc một dọc Min Yoongi từ đầu đến chân.

Min Yoongi hai tay vo thành nắm đấm. Trán đầy hắc tuyến.

"Tôi hiểu rồi, chủ tịch. Người tốt và có nhiều thời gian như vậy sao lại là anh được chứ..." Min Yoongi vừa nói vừa xoay lưng, tay đặt trên tay nắm cửa: "Còn lời đề nghị hạ lưu đó, anh tìm người khác thì hơn."

.

Kim TaeHyung thở khì một hơn, tay đặt lên ngực trái vuốt ba bốn cái.

"Phù..."

"Ngại quá, người tốt đó, người có nhiều thời gian đó, người hạ lưu vô sĩ đó, đều là tôi."

Kim TaeHyung thoát rũ mắt, đôi mắt hắn trong sắc sảo nhưng lại mang một nét buồn rười rượi, cảm giác như đưa người ta vào trong một xứ la mã cổ, lạc lối, không biết đường mà ra.

Đôi mắt ấy đã từng thấy qua biết bao nhiêu thứ xinh đẹp trên đời, nhưng đọng lại chỉ có duy nhất một thứ xinh đẹp vạn phần. Diễm lệ mà đau thương. Muốn với tới nhưng lại cách xa vạn trượng.

Hắn có tất cả mọi thứ, từ rất sớm. Hắn giàu có, hắn có địa vị có danh tiếng có sức nặng, nhưng điều hắn muốn không phải thứ gì cũng có.

Điều hắn muốn duy nhất chính là có sức nặng trong trái tim của một người. Một người mà hắn từng bỏ lỡ.

Hắn hiểu rằng, tất cả mọi thứ trong quá khứ không phải lỗi của người đó, mà là hai bên đơn phương tình nguyện chấp nhận lời chia tay. Nhưng sâu thẳm trong trái tim hắn. Vẫn không thôi nhắc nhở rằng, lỗi của ai?

Hắn biết. Hắn biết rõ nhất. Nhưng hắn còn có thể làm gì khác ngoài chấp nhận sự thật này đây.

Hắn không biết bản thân hắn rồi sẽ lạc lối đến độ nào. Khác với người đó cầm được buông xuống được, Kim TaeHyung ngoài mặt luôn tỏ ra mình cái gì cũng không nhớ, hoặc là bâng khuâng không rõ, thật ra,... Chính là vì nhớ mọi thứ. Nhớ đến mơ hồ, nhớ đến nổi hoen ố thời gian sắp làm cho kí ức ấy nhoè nhoẹt.

Kim TaeHyung là người hiểu Min Yoongi nhất. Thế nhưng Min Yoongi thì lại... Là hiểu nhưng lại tỏ ra không hiểu, là phủ nhận, là chối bỏ cái mà bản thân nhận định bằng bất cứ giá nào. Trăn trở, giẫy dụa trong những sợi tơ rối rắm của bản thân mình.

Kim TaeHyung không lựa chọn bi lụy mà đến bên Min Yoongi một lần nữa. Vì người như Min Yoongi, sẽ không thể nào yêu lại một người dễ dàng như vậy.

Người đến rồi lại đi,
Thì sao chứ?
Lòng người sẽ lại đau đớn,
Thì sao chứ?
Đôi lúc nổi đau ấy sẽ lại tìm về,
Đôi lúc yếu lòng rồi nước mắt lại tuôn rơi,
Sống như vậy thì có sao chứ? (가 람)

Dù là cưỡng ép hay là lạc mềm buộc chặt, là chút bốc đồng hay là chút ảo tưởng, Kim TaeHyung cũng nguyện ý thử, nguyện ý tin vào bản thân vô điều kiện. Đó cũng chính là lời mà người đó đã nói với hắn trước đây.

Người đó mạnh mẽ và tin tưởng vào sức mạnh của bản thân mình đến độ không cần hỏi ý kiến của người khác. Cái gì cũng một mình giấu kín trong lòng, một mình giải quyết.

Thế nhưng hắn rất đau lòng.

Người đó sống quá nội tâm, hắn sợ người đó sẽ khổ, sẽ rất mệt mỏi.

Hắn không muốn nhìn thấy người đó lại quay về những ngày tháng trước kia, một mình như con thú nhỏ liếm láp vết thương, nếu có phải làm cái chuyện đau lòng ấy, thì hắn, thì hắn cam tâm thay người đó liếm láp, hơn thế hắn cam tâm gánh thay người đó nếu như hắn có thể.

_22.03_11/10/2021_Bệ Hạ_
To be continued...

Bonus

(사람) People: bài hát của Agust D sáng tác và trình bài. Nằm trong album D-2. Lời bài hát được trích trong đoạn điệp khúc.

✍️#Cfs số 1
#motngaychungtasequen
Nhân tiện đây muốn nêu lên cảm nhận của mình:

- Với mình, mỗi một bài hát mà Suga ssi sáng tác là một dòng trạng thái luôn đồng điệu với chúng ta.
- Những gì anh viết như muốn thay nổi lòng khó nói khó diễn tả của con người.
- Sâu thẩm, súc tích có hồn, mỗi từ ngữ và âm điệu khiến người nghe phải nghiền ngẫm và chìm đấm vào vùng kí ức, vùng đất riêng biệt mà chỉ có bản thân chúng ta có chìa khoá bước vào.
Từ So far away, Seesaw, cho đến People là những bài hát mà có lời bài hát sâu sắc, dịu dàng và quá đỗi hay. Không biết nói gì hơn, cảm ơn trên đời đã có một thiên tài Min Yoongi tuyệt vời như vậy.

🪶Cậu còn chưa thả sao và thả tim vào phần bình luận cho tớ ư? Dỗi đó ...><










Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip