Chương 1-10

Chương 1: Cả nhà anh đều là mèo!
Editor: May

【 Thẩm Chanh: Tình yêu trong mắt em, có anh, mới có bộ dáng như vậy 】

【 Thi Vực: Vậy thì trở về, anh nuôi dưỡng em. 】

Chuyện xưa bắt đầu....

.... .... .... ....

"2808 ...."

Đi ra thang máy, Thẩm Chanh sờ lên cái cằm, yên lặng lãi nhãi.

Nhìn nhìn biển số nhà, sau khi xác nhận xong, ấn chuông cửa, im lặng chờ đợi.

Két một tiếng.

Cửa mở rồi!

"Xin chào, tôi là ...."

Thẩm Chanh duy trì cười chiêu bài chưa từng suy thoái, nhưng chưa nói hết câu, đối phương đã duỗi cánh tay dài ra, dùng một tay kéo cô đi vào.

Đóng cửa nhà, ngăn cách ánh sáng bên ngoài.

Trong bóng tối, Thẩm Chanh mở to mắt.

Vẫn chưa làm ra cử động nào đã bị người đàn ông đẩy tới trên tường....

"Chớ lộn xộn!"

Cảnh báo trong lòng Thẩm Chanh vang lớn, "Anh làm gì vậy?"

"Thật ồn ào!"

Giọng người đàn ông trầm khàn, vô cùng từ tính.

Thẩm Chanh vô thức nhíu mày, cảm giác được bàn tay to nóng rực chạy không quy củ ở trên người cô, cô thét chói tai: "Khốn kiếp!"

"Giả thuần khiết?" Người đàn ông hừ nhẹ.

"Mẹ anh mới giả thuần khiết!" Thẩm Chanh tức giận mắng to, giơ tay lên.

Bốp!

Trong phòng yên tĩnh, tiếng bạt tai đặc biệt vang dội.

"Đánh tôi?" Trong giọng nói người đàn ông lộ ra hơi thở nguy hiểm, một phát chế trụ hai tay Thẩm Chanh, nâng lên trên đỉnh đầu cô, hung hăng bắt lấy môi của cô.

Mẹ nó!

Ăn đậu hũ của cô?

Hàm răng hung hăng khẽ cắn, mùi máu tươi lập tức chui vào trong miệng.

"A...." Người đàn ông phát ra âm thanh hút khí.

Nhưng chỉ tạm dừng một giây, bàn tay mạnh mẽ có lực suýt chút nữa bóp nát cằm của cô, "À! Hóa ra là con mèo hoang!"

"Anh mới phải mèo, cả nhà anh đều là mèo!"

"Câm miệng."

"Anh còn làm xằng làm bậy nữa, tôi liền báo cảnh sát!" Thẩm Chanh tức giận đến nổi giận.

"Ừ, tùy cô." Giọng nói vô cùng từ tính vang lên, giống như là từ chối cho ý kiến.

Nhưng đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên một tiếng tiếp một tiếng.

Ngừng thở, Thẩm Chanh cảm thấy được chút sức sống.

Tiếng chuông ngoài cửa reo hồi lâu, cuối cùng dừng lại.

Két!

Ánh sáng bên ngoài chiếu vào.

Cửa nhà bị người mở ra.

Thi Vực híp mắt, lấy tay ngăn cản ánh sáng bên ngoài, thấy rõ người tới, khẽ phát ra một tiếng nguyền rủa: "Cút!"

Đường Diễm trừng lớn mắt, rất hoang mang với tất cả chuyện trước mắt, "Các người đây là ...."

Thẩm Chanh liếc qua người tới, thu hồi ánh mắt.

Bốp!

Trả lời người tới là một tiếng vang thanh thúy.

Đúng vậy, Thẩm Chanh dùng sức quăng cái tát thứ hai.

Thi Vực bị đánh tỉnh táo, khuôn mặt tuấn tú nổi lên dấu tay.

Thẩm Chanh ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉnh sửa xong cổ áo bị làm lộn xộn, bình tĩnh tự nhiên đi ra ngoài.

Tĩnh mịch.

Trong phòng, là một mảnh tĩnh mịch tuyệt đối.

Miệng Đường Diễm há lớn, khiếp sợ không thôi.

Lần đầu tiên nhìn thấy, có người dám đánh mặt của anh.

"Anh tới làm gì?" Thi Vực trầm mặt, giọng nói lạnh đến mức khiến người cảm thấy lạnh lẽo.

"Khụ...khụ! Không phải tìm người đến dập lửa cho anh sao?" Đường Diễm nén cười, giống như bỏ lỡ một trận đùa giỡn rất đặc sắc, bọn họ .... giống như chơi rất kịch liệt.

Thi Vực dựng thẳng lông mày, ánh mắt rơi vào trên người phụ nữ phía sau lưng Đường Diễm, "Cô ta?"

"Nếu không còn là ai?" Đường Diễm cười mỉa, quăng cho mỹ nữ bên cạnh một ánh mắt, "Còn không đi hầu hạ tốt anh em của tôi."

"Không thành vấn đề! Người ta nhất định sẽ làm cho anh quên không thoải mái vừa rồi!" Mỹ nữ nhún nhún ngực, cười đến quyến rũ gợi cảm.

Thi Vực theo bản năng nhíu mày, người phụ nữ trước mắt khiến anh cực kỳ phản cảm.

Ném xì gà trong tay tới trên gạt tàn thủy tinh, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Đường Diễm, "Mang đi."

Không khí đột nhiên lạnh lẽo, mang theo chút hơi thở không biết tên.

Nhìn ra được Thi Vực đã không còn hào hứng, Đường Diễm cười xấu xa với anh, "Xem ra, lửa này sợ là đã được dập rồi!"

Nói xong, mang theo mỹ nữ kia xoay người đi ra ngoài.

Sau khi hai người rời đi, Thi Vực đập một quyền nặng nề bể cái bàn dài....

Chương 2: Con ma bài bạc, không đáng tin cậy!
Editor : May

"Thẩm Trung Minh! Con ma bài bạc, thật không đáng tin cậy!"

Vừa về tới nhà, Thẩm Chanh liền rít gào rồi.

Cha già ma bài bạc đang ngồi xổm trên mặt đất dùng vải lau chùi các loại bài của ông, đối mặt với cơn giận dữ của con gái, ông chỉ ngẩng đầu cười rực rỡ, "Con gái, động rồi!"

"Động rồi?" Thẩm Chanh tức giận đập quyển sách bên cạnh tới, "Nói chỉ số thông minh người đó thấp, cộng thêm não tê liệt dễ lừa gạt sao, hả? Con nói, cha không thể đáng tin một chút sao!"

"Thế nào, tới tay chưa?" Thẩm Trung Minh thả thứ trong tay xuống, so sánh mà nói, ông vẫn tương đối tò mò với kết quả.

"Tới tay rồi..." Thẩm Chanh ngoài mặt cười nhưng lòng không cười, "Mới là lạ!"

"Con mà cũng có lúc thất thủ?" Giống như đang nghe được chuyện cười lớn, Thẩm Trung Minh cười lên ha hả.

Thẩm Chanh hung hăng trừng mắt nhìn ông, "Ôi chao con nói, sao người như cha không thể tiến bộ một chút chứ? Đánh cuộc cá độ, cả ngày chỉ biết cá độ!"

"Cha con không cá độ, có thể bồi dưỡng con thành một kẻ lừa đảo thông minh như vậy ư?" Nói đến chuyện này, Thẩm Trung Minh giống như vẫn còn cảm thấy rất tự hào.

Thẩm Chanh lườm ông một cái, xoay người trở về phòng, đóng mạnh cửa phòng.

Nhìn gương vén tay áo lên, trên cánh tay bầm tím một mảnh, là bị đàn ông kia véo ra.

Bực bội nằm dài trên giường, che phủ mình vào trong chăn.

Chuyện mà cha ma bài bạc động vào, quả nhiên không thế nào đáng tin!

Tiền không có lừa gạt được, suýt chút nữa thua thiệt chính mình vào trong rồi.

Á!

Khóa phong mình lại, mặc kệ Thẩm Trung Minh dùng dỗ dành hay là mắng, cô chính là không chịu mở cửa.

Thật sự không còn cách nào, Thẩm Trung Minh liền nghĩ đến một phương pháp.

Tự mình xuống bếp, làm vài món ăn hoàn toàn sắc không thơm vị không được.

Cầm một bình rượu ngon để lên bàn, ông bắt đầu thực hành kế hoạch lừa gạt của ông, tự uống tự nói: "Ừ, hôm nay rượu thật thơm thuần ...."

Vừa dứt lời, Thẩm Chanh ném cửa đi ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như tờ giấy, giống như là lạnh lẽo đang chao phủ cô, mặt không cảm xúc gì đi lên phía trước.

Trực tiếp nắm bình rượu, uống ừng ực một hớp lớn.

"Khụ...khụ ...."

Rượu rót xuống, Thẩm Chanh ho khan kịch liệt.

Thấy thế, Thẩm Trung Minh không nhịn được cười ra tiếng: "Con gái, đấu với cha, còn non lắm đi!"

Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Chanh sặc đến đỏ bừng, lập tức tức giận: "Thẩm Trung Minh, cha thì không thể làm chút chuyện đáng tin nào?"

"Cha con không đáng tin từ bao giờ vậy hả?"

Thẩm Chanh tức giận, phẫn nộ một tiếng: "Một cân rượu năm đồng, cha cố ý nói là hương thuần!" (cân: 1/2kg)

Thẩm Trung Minh nghe vậy liền cười ha ha, "Không dùng chiêu này, con sẽ chịu ra sao ...."

Chữ phía sau còn chưa nói ra, Thẩm Chanh trở về phòng nặng nề đóng cửa lại lần nữa.

Cô nghiêm trọng hoài nghi, cô có phải là con ruột không?

Mười giờ tối.

Thẩm Chanh nằm ở trên giường, lật qua lật lại ngủ không được.

Đột nhiên, cảm thấy nơi nào đó nóng lên.

Trực giác của phụ nữ rất nhạy cảm!

Nghiêng người nhảy xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh kiểm tra.

Quả nhiên là dì cả tìm đến!

Sau khi thay đổi quần áo sạch sẽ, Thẩm Chanh lập tức sụp đổ rồi.

Bởi vì, tìm khắp cả căn phòng đều không tìm được một băng vệ sinh có thể sử dụng.

Liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, cô liền tuyệt vọng rồi.

Mười giờ mười một phút!

Vào lúc này, cửa hàng tiện lợi bên ngoài hẳn là đã đóng cửa rồi đi.

Lại rầu rĩ lại sốt ruột lại lo lắng, đến cuối cùng, cô vẫn là vội vàng ra khỏi nhà.

Đêm mùa hè, có chút cực kỳ khô nóng.

Mặc đơn giản quần sọt hai dây đeo, tùy ý buộc tóc đài đến thắt lưng lên, cả người nhìn có vẻ gợi cảm đến cực điểm.

Có thể là bởi vì mặc đơn giản như vậy, hấp dẫn chú ý của mấy sắc lang.

Trên lối đi bộ, một đám đàn ông trung niên uống đến say khướt huýt sáo, cất tiếng cười to.

Chương 3: Sướng em gái mày á!
Editor : May

Muộn như vậy rồi mà còn ăn mặc tùy ý lảng vảng ở trên đường, hơn nữa dáng dấp tướng mạo đẹp như hoa, người đàn ông nào thấy cũng nhịn không được sẽ nhìn thêm vài lần.

Rất rõ ràng, Thẩm Chanh trở thành đối tượng nhìn chăm chú của đám ma men kia!

Vừa nhìn thấy đối phương có ý không tốt tới gần mình, cô liền lập tức muốn đi.

Đáng tiếc đối phương người đông thế mạnh, rất nhanh sẽ ngăn cản đường đi của cô.

Thẩm Chanh nhíu mày, cảnh giác lùi về sau một bước, ngay sau đó xoay người muốn đi.

Nhưng những con ma men kia cũng không cản không được, trực tiếp tách ra vây cô vào giữa, ánh mắt hèn mọn bỉ ổi không ngừng biến hóa từ trên xuống dưới.

"Em gái nhỏ, bao nhiêu tiền một đêm vậy!" Một người đàn ông có dáng dấp khó coi muốn chết trong đó cười đến vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi, híp mắt nhìn chằm chằm bộ phận trước ngực Thẩm Chanh, "Theo mấy anh đây vui đùa thật tốt một chút, sẽ không bạc đãi em đâu, ha!"

Vẻ mặt cứng nhắc, Thẩm Chanh nhẹ nhàng nhíu mày.

Cô không nói gì, chỉ là đang tìm vị trí, tìm thời cơ, chuồn đi.

"Ơ, là người câm à!" Người đàn ông cười ha ha, "Không nói gì cũng không sao, dáng dấp thủy nộn như vậy, chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng đã sướng đến không được rồi!"

Nói xong, bàn tay to mập một phát bắt được tay Thẩm Chanh kéo vào trong ngực.

Thấy thân thể tên đàn ông chán ghét sắp dính sát, Thẩm Chanh sốt ruột, nhấc chân hung hăng đá vào đũng quần của hắn.

"Sướng em gái mày á!"

Bị đá một cái như vậy, khuôn mặt tên đàn ông đó đều tái đi rồi.

Lập tức buông lỏng tay, che đũng quần lại đau đớn kêu to.

Thừa dịp lúc này, Thẩm Chanh xoay người bỏ chạy.

Tên đàn ông bị đá vẫn thống khổ ôm đũng quần, vẻ mặt nhếch nhác, mang theo vẻ mặt cực kỳ rầu rĩ lớn tiếng rít gào: "Mấy anh em, bắt người đàn bà này lại! Đi ra đứng đường vậy mà vẫn còn cuồng như vậy, xem ông đây có làm chết cô ta không!"

Vốn là uống đến say không còn biết gì, lúc này xem như tìm được mục tiêu, mấy con ma men trực tiếp đuổi theo.

Bởi vì quá muộn, trên đường hoàn toàn không có người.

Thẩm Chanh không có một chút dừng lại, cũng quên đi chuyện đi mua băng vệ sinh, trực tiếp chạy về phía nhà.

Nhưng mấy con ma men kia thật sự rất hăng hái, nhấc chân đuổi theo, vẫn luôn chạy theo sau lưng cô thật chặt.

"Kít,...."

Tiếng thắng xe chói tai phá vỡ cả bầu trời đêm, một chiếc xe sang trọng dừng lại ở trước mặt.

Cửa sổ xe được quay xuống, khuôn mặt người đàn ông trên ghế sau rất lạnh lùng tuấn tú, giống như Tu La trong Địa ngục.

Ánh mắt mang theo vài phần trêu tức nhìn thấy Thẩm Chanh thở dốc, lại nhìn mấy con ma men đuổi theo phía sau, hiểu rõ tình cảnh của cô.

"Lên xe."

Giọng nói Thi Vực lạnh như hàn băng, giống như có thể đông cứng tất cả chung quanh.

Tài xế nhanh chóng xuống xe mở cửa xe, hơn nữa cung kính nói một câu với Thẩm Chanh, "Tiểu thư, mời lên xe."

Thẩm Chanh đứng tại chỗ, thật sự là không có một chút cảm tình với gương mặt tuấn mỹ đó.

Gương mặt từng bị cô tát hai bàn tay này, cô vẫn còn nhớ kỹ đấy.

Năm mét, ba mét, hai mét, một mét ....

Mấy con ma men đúng thật là mặc kệ tất cả, trong chớp mắt liền đuổi theo.

Trước có sói sau có hổ, đây mới là tình cảnh hiện tại của Thẩm Chanh.

"Lên xe!"

Anh mở miệng lần nữa, rõ ràng còn bá đạo hơn trước.

"Con đàn bà xấu xa, xem hôm nay ông đây có giết chết mày không, mẹ kiếp!" Tên đàn ông bị đá đến mệnh căn giống như nổi điên xông trên phía trước.

Nhưng Thẩm Chanh vẫn không phục, nói gì cũng không chịu trên xe Thi Vực.

Cô mở bước chân muốn đi ra, cổ tay mảnh khảnh lại bị người ta một phát nắm chặt lấy, nhiệt độ bàn tay, đủ để đốt cô thành tro bụi!

Sau một khắc, hai chân cô đã cách mặt đất, cả người bị Thi Vực bế lên, sau đó cứng rắn nhét vào trong chỗ ngồi phía sau.

Chương 4: Muốn trốn tôi, hửm?
Editor: May
Converter: tieuthuyetedit.com

Xe lao nhanh đi, bỏ rơi mấy con ma men kia ở thật xa.

Trong xe, nhiệt độ thoáng giảm xuống vài phần.

Bởi vì vào buổi tối, trong xe tối đen, không thấy rõ biểu tình trên mặt chữ điền kia là gì.

Khuôn mặt Thi Vực che dấu dưới ánh đèn lờ mờ, cười trầm thấp nói, "Muốn trốn tôi, hửm?"

Thẩm Chanh liếc anh một cái, "Tôi trốn anh làm gì thế, buồn cười."

Nghe giọng nói khinh thường như thế, Thi Vực chỉ nhíu mày, lạnh lùng quét nhìn Thẩm Chanh, "Đang ở nơi nào."

Thẩm Chanh dời tầm mắt, môi cong lên, "Bản thân tôi có chân, chẳng lẽ không tự đi về được sao? Ai cần anh lo!"

Thi Vực là con cưng của trời, có quyền, có tiền, có sắc.

Tự nhiên sẽ có liều lĩnh không ai bì nổi .

Xưa nay luôn là phụ nữ chủ động dính sát, khiến trái tim người ta yêu thích, nhưng người phụ nữ trước mắt này, lại hoàn toàn ở bên ngoài sự khống chế của anh.

Anh giương môi, miệng chứa nụ cười nhạt sâu không lường được.

Ngũ quan xinh xắn, hình dáng khuôn mặt rõ ràng, ở trong xe tối đen này, càng lộ ra vẻ quyến rũ.

Thậm chí không có chút tỳ vết nào.

Thẩm Chanh xê dịch về phía bên cạnh, tựa đầu dựa vào ở trên cửa kính xe.

Gió đêm theo nửa cửa sổ lái xe thổi vào, vài tóc dài tán loạn mất trật tự ngăn ở trước trán của cô.

Cho dù như vậy, lại không có ảnh hưởng mỹ cảm chút nào, ngược lại tăng thêm mấy phần quyến rũ.

"Xoay mặt tới đây." Giọng nói của anh, lạnh đến mức tận cùng.

"Nếu như tôi không quay thì sao?" Thẩm Chanh không có quay đầu, chỉ đang dùng thanh cao của cô đi khiêu chiến cực hạn của anh.

Không?

Anh sống 26 năm, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám nói cái chữ này ở trước mặt anh.

"Em có thể thử xem." Giọng nói lạnh xuống đến cực điểm, là uy hiếp lộ liễu.

Thẩm Chanh cười ha ha, "Thử? Xin lỗi, tôi không có sở thích kia!"

Rất hiển nhiên, kiên nhẫn của Thi Vực đã hao hết toàn bộ.

Khóe môi, xẹt qua một loại nụ cười khát máu.

Tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn anh, chỉ một ánh mắt, liền hiểu dụng ý của anh.

Giẫm phanh xe, đỗ xe sang bên cạnh, sau đó nhanh chóng xuống xe.

Thẩm Chanh thấy thế, không nghĩ nhiều, đưa tay muốn mở cửa.

Đáng tiếc, Thi Vực cũng không tính cho cô cơ hội này!

Két một tiếng....

Cửa xe khóa lại!

Trong nháy mắt, không gian thu hẹp đầy những khí tức quỷ dị ....

Thẩm Chanh không còn đường để đi, thân dưới đột nhiên tuôn ra dòng chảy nóng hực.

Thậm chí cô có thể cảm giác được chất lỏng đó thấm ướt quần, chảy ra ....

Mẹ nó!

Cho tới bây giờ cũng chưa từng khổ sở như vậy.

Vốn bởi vì dì cả tới đột ngột mới ra ngoài mua băng vệ sinh, không mua được lại còn gặp phải mấy con ma men!

Gặp phải mấy con ma men còn chưa tính, vậy mà còn gặp phải người đàn ông này!

Có thể là bởi vì cảm nghĩ phập phồng, luồng nhiệt ở thân dưới tới mạnh hơn rồi.

Mới mấy giây, Thẩm Chanh đã cảm giác được nơi nào đó ướt nhẹp một mảnh.

Thân thể cô cứng ngắc, dáng ngồi có chút kỳ quái.

Con mắt sắc bén xẹt qua trên dưới toàn thân Thẩm Chanh, lệ khí trong mắt, giống như có thể thấm vào làn da người ta, rồi lan tràn đến trái tim.

Chương 5: Phủi sạch quan hệ thì như thế nào? Anh cắn tôi à!
Editor: May

Thẩm Chanh đối diện với ánh mắt của anh, cực kỳ giận dữ, "Quấn lấy một người không quen biết rất thú vị sao?"

"Không quen biết?" Nụ cười lạnh khát máu lan tràn bên môi anh, thuận thế trải rộng cả gương mặt tuấn tú, "Cho tôi hai bạt tai liền muốn phủi sạch quan hệ, em cho rằng thực sự dễ dàng như vậy."

"Phủi sạch quan hệ thì thế nào?" Thẩm Chanh nhìn anh, vẻ mặt khiêu khích, "Anh cắn tôi à!"

Rõ ràng là anh khó hiểu, bây giờ còn lẽ thẳng khí hùng nói cho cô biết đừng hòng phủi sạch quan hệ.

Anh nghe tiếng, ánh mắt càng trở nên tàn bạo hung hăng, không nói thêm gì nữa, bàn tay to vừa động, bá đạo kéo cô tới.

Thân thể hơi động một chút, Thẩm Chanh đã bị anh giam ở trong ngực.

Hơi thở đặc hữu trên người anh nhanh chóng chui vào phổi.

Trong xe tối đen, anh dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô một chút, liền cúi đầu hung hăng ngậm chặt môi của cô.

Trên môi truyền tới đau đớn khiến Thẩm Chanh đau kêu thành tiếng, nắm tay không ngừng nện ở lồng ngực của anh, ý đồ giãy khỏi trói buộc của anh.

Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ một giây sau, liền ngậm lấy môi của cô lần nữa.

Thẩm Chanh quýnh lên, gần như phản xạ có điều kiện, hung ác cắn bờ môi mỏng kia.

Kể từ đó, thời điểm lãnh thổ động tác cuối cùng cương dừng lại.

Trên môi truyền tới đau đớn khiến lông mày ngọn núi của anh hơi nhấc lên, bàn tay to dừng ở trên eo cô đột ngột xiết chặt, ánh mắt lạnh lẽo giống như muốn ép cô vào trong xương cốt.

Thẩm Chanh bị ép ngồi ở trên đùi anh, vào lúc này liền cảm giác được thân dưới nóng lên, chất lỏng lại chảy ra lần nữa.

Cũng chính là trong nháy mắt này, ánh mắt của anh cũng lạnh hơn.

Rất rõ ràng, anh cũng cảm nhận được chất lỏng nóng rực ở nơi nào đó của cô.

Thừa dịp anh hoảng thần trong nháy mắt, Thẩm Chanh chui ra khỏi ngực anh, chuyển đến chỗ ngồi bên cạnh, giữ vững một khoảng cách nhất định với anh.

Đèn trong xe sáng lên.

Có thể nhìn rõ dung mạo hai người, vẻ mặt, thậm chí vẻ quái dị nào đó trong nháy mắt.

Liếc mắt nhìn Thẩm Chanh, lại nhìn nơi nào đó, hai con ngươi đen thâm thúy kia đột nhiên giống như muốn phun ra lửa!

"Đáng chết!"

Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, tay kia nóng nảy nắm hộp giấy bên cạnh rút ra, kéo ra vô số giấy mềm ướt, dùng tốc độ nhanh chóng lau dị vật dính vào trên thân.

Sống 26 năm, Thi Vực tuyệt đối là lần đầu tiên đụng phải phụ nữ như vậy!

Mới vừa rồi Thẩm Chanh bị cưỡng hôn, nhưng ngược lại tỉnh táo đến có chút kỳ cục.

Nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn tú gần như vặn vẹo, trong nháy mắt không thoải mái gì đó liền tan thành mây khói.

Môi cô giật giật, cười đến run rẩy hết cả người, "Ha ha!"

Người đàn ông này, xui xẻo đáng đời!

Tiếng cười kia, tuyệt đối là trần trụi khiêu khích!

Hỏi: Một người đàn ông có thân phận có địa vị, cường thế bá đạo lại phúc hắc, khi gặp được loại tình huống đột ngột này thì nên đối phó như thế nào?

Đáp: Mở cửa, ném người phụ nữ đó xuống xe.

Vì vậy, Thẩm Chanh tự do rồi...

Nhìn xe sang trọng nghênh ngang rời đi, Thẩm Chanh siết chặt nắm đấm.

Cô âm thầm thề, tiếp theo, lừa gạt chết anh nha!

Nhưng khiến cho cô không ngờ được chính là, sự kiện lần này qua đi, Thi Vực càng để bụng với cô - con mèo hoang dã này rồi.

Không chỉ để người ta điều tra xong thân phận bối cảnh của cô, kể cả tổ tông mười tám đời của cô cũng cùng nhau tra xét.

Chương 6 : Hôm nay lửa lớn như vậy?
Editor: May

"Con gái! Hết đậu phụng bóc vỏ rồi!"

Thẩm Chanh bởi vì có mấy ngày rỗi không làm việc mà phiền muộn không thôi, Thẩm Trung Minh lại như thường ngày, đặt chuyện vụn vặt lên trên người cô.

Không chiếm được đáp lại, Thẩm Trung Minh lại thúc giục một tiếng.

Cuối cùng, Thẩm Chanh sập cửa đi ra.

Có Thẩm Trung Minh ở nhà, ba ngày sập cửa ít nhất tám lần.

Nếu không phải bởi vì cửa phòng kiên cố, chỉ sợ đã sớm bị ngũ mã phanh thây rồi.

Bộ dạng Thẩm Chanh giống như vẻ hận không thể xé ai đó, sắc mặt lạnh đến mức tận cùng, toàn thân không một chỗ không có tản ra khí lạnh.

Cô vừa ra tới, Thẩm Trung Minh liền liếc cô một cái, "Con là một cô gái, không thể ôn nhu một chút sao?"

Thẩm Chanh khẽ quát, "Ai cần cha lo!"

Thẩm Trung Minh uống một ngụm rượu xái, chậc chậc nói: "A, hôm nay lửa lớn như vậy?" (rượu xái; rượu nước thứ hai hàm lượng còn 60% - 70%)

Nói xong, cầm rượu xái trong tay đưa lên, "Đến uống một ngụm, rượu lần này tuyệt đối không phải năm đồng một cân, cha con cam đoan với con!"

Mắt Thẩm Chanh đỏ hoe, "Cút!"

Thậm chí cô đến nhìn cũng không nhìn Thẩm Trung Minh nữa, bước nhanh ra ngoài.

21 năm qua, đây là lần đầu tiên cô tức giận như vậy.

Hai tay cắm vào trong túi, Thẩm Chanh chạy bộ dọc theo đường quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.

Tối hôm qua vừa mới mưa, trên mặt đất ướt nhẹp, một chiếc xe cấp tốc chạy qua, cô chưa kịp tránh lui, bị tung tóe một thân nước đục.

Nước không tính là quá nhiều, lại làm cho trên dưới toàn thân Thẩm Chanh ướt đẫm.

Trên trán vài sợi tóc dài tán loạn lây dính nước đục mà áp vào trên gương mặt, cả người nhìn có vẻ nhếch nhác không thôi.

Điểm chết người là bởi vì quần áo màu sáng ướt đẫm, mặc dù là vào buổi tối, cũng làm cho dáng người uyển chuyển này như ẩn như hiện.

Nước đục theo gương mặt, giọt giọt rơi xuống, .

Chật vật không chịu nổi....

Két!!!!

Tiếng thắng xe chói tai vang lên, một chiếc xe thể thao dừng lại ở ngoài một mét xa.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, một gương mặt xinh đẹp thò ra từ cửa sổ xe.

Một ánh sáng đối địch, bắn ra từ trong mắt đối phương.

"Ơ, Thẩm đại tiểu thư, thật là trùng hợp!"

Đối phương chào hỏi cách rất đặc biệt, có thể ngay cả chính cô cũng không rõ lắm, đây là đang mỉa mai cười nhạo hay là châm chọc?

Thẩm Chanh liếc cô ta một cái, đưa tay lau đi nước bẩn trên mặt, cong khóe môi đẹp mắt là, "Là rất khéo."

Giọng nói của cô không có một chút phập phồng, khiến người ta đoán không ra giây phút này tâm trạng của cô là tốt hay xấu.

Đối phương nghe tiếng, tháo mắt kính xuống, cười ha ha nói: "Vừa rồi .... Xin lỗi nha! Nếu biết là cô, tôi liền không đi đường này rồi!"

Thẩm Chanh nhíu mày, nụ cười bên môi càng thêm nồng đậm.

Thấy cô không nói gì, đối phương càng thêm đắc ý hí hửng, "Vốn định chở cô đoạn đường, nhưng nhìn trên người của cô, thật bẩn ...."

Giữa những hàng chữ đều mang theo dao găm, hận không thể cắt Thẩm Chanh đến da tróc thịt bong.

Có đôi khi, ghét một người cũng kịch tính như vậy.

Người lái xe tên là Hạ An An, và là bạn cùng trường của Thẩm Chanh.

Đã từng bởi vì chàng trai mình vây quanh Thẩm Chanh, nên liền trở mặt với Thẩm Chanh.

Từ nay về sau, hai người đường ai nấy đi, không liên hệ với nhau.

Vô cùng ăn ý mà chán ghét lẫn nhau!

"Bẩn?" Thẩm Chanh đột nhiên vui vẻ, "Người 'Sạch sẽ' giống như cô vậy, có phải là chỉ cần nhìn thấy người có thể xác và tinh thần khỏe mạnh không có bệnh lây qua đường sinh dục thì cô mới thật lòng phẫn hận không?"

Đối phó loại gái điếm hư hỏng này, cũng không cần kỹ thuật hàm lượng quá tốt?!

Chương 7: Cha rất tốt, tốt lắm rồi.
Editor: May

"Thẩm Chanh, cô ...."

Tất cả lời nói của Hạ An An đều bị Thẩm Chanh đột ngột chận trở về.

Trên khuôn mặt xinh đẹp một trận xanh hồng lần lượt thay đổi, sau khi trên trán nhanh chóng hiện lên vô số hắc tuyến.

Vút....

Chân giẫm chân ga, xe thể thao dùng tốc độ bão tố cực nhanh lái ra ngoài.

Giống như là muốn đi tìm một cái lỗ chui vào, hận không thể lập tức biến mất ở cuối tầm mắt.

Thẩm Chanh mỉm cười, mắt khẽ trầm xuống, cúi đầu liếc mắt nhìn quần áo vẫn đang nhỏ giọt, thở dài.

Hờn dỗi thì hờn dỗi với Thẩm Trung Minh, cuối cùng vẫn đi quầy bán đồ lặt vặt mua đậu phụng.

Từ lúc Thẩm Chanh sập cửa đi ra ngoài, Thẩm Trung Minh vẫn dỏng tai lên nghe.

Mười phút sau, cuối cùng nghe được nghe ngoài cửa có tiếng động.

Không nói một lời, lập tức tiến lên mở cửa.

Quả nhiên, Thẩm Chanh nhắm mắt, hai tay khoanh lại dựa lưng vào ở cạnh tường.

Thấy cô như vậy, Thẩm Trung Minh sững sờ một chút...

Ông biết, nếu như không phải mới vừa ông mở cửa, cô bé này lại sẽ ngây ngốc ở ngoài cửa mấy tiếng.

Thẩm Chanh hé mắt, lạnh nhạt liếc nhìn Thẩm Trung Minh.

"Con gái." Thẩm Trung Minh như là đang cười nịnh nọt, "Sao lại trở về nhanh như vậy?"

"Cầm đậu phụng bóc vỏ của cha cút!" Thẩm Chanh tức giận ném món đồ tới, sãi bước đi vào.

"Con gái, con tức giận gì vậy. Đến, uống một ly với cha...." Thẩm Trung Minh đóng cửa phòng, ôm đậu phụng đi theo.

Thẩm Chanh mặc kệ ông, tự mình lấy một cái ly từ trong phòng bếp, rót đầy một ly rượu xái.

Thẩm Trung Minh thấy thế, nhắc nhở một tiếng, "Con gái, kiềm chế chút đi!"

Thẩm Chanh lườm ông một cái, "Quản tốt chính mình."

Thẩm Trung Minh đổ đậu phụng vào trong dĩa, đẩy tới trước mặt cô, "Rượu này hơi mạnh, ăn trước chút đậu phụng lót dạ dày, ha!"

Thẩm Chanh nhìn Thẩm Trung Minh, cứ nhìn ông thật lâu như vậy.

Mỗi lần nhìn thấy cha cô như vậy, cô liền cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt khó chịu.

Cô không nói gì, đưa tay, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Rượu nồng đậm rót xuống, dạ dày cô bắt đầu cháy lên.

Cô luôn không nói gì, tự rót tự uống, vài ly rượu mạnh rót xuống, trong mắt của cô từ từ phủ một tầng hơi nước.

Thẩm Trung Minh thấy thế, cuống quít đoạt lấy chai rượu, "Con gái, đủ rồi."

Thẩm Chanh nhìn ông chằm chằm rống giận: "Cha quản tốt chính mình đi, quản con làm gì!"

Hốc mắt Thẩm Trung Minh lập tức đỏ lên, ông gục đầu xuống, giống như là đang sám hối, nói: "Đều là cha không tốt, cha vô dụng! Không thể chăm sóc tốt mẹ con, cũng không thể chăm sóc tốt em trai của con...."

Thẩm Chanh nhìn ông, cười khổ, cười cười, nước mắt thuận theo khóe mắt lăn xuống.

Thẩm Trung Minh đi lên phía trước, ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, bắt lấy tay của cô.

Cũng vào giờ phút này, Thẩm Trung Minh mới phát hiện, con gái mới hai mươi tuổi, trong lòng bàn tay lại nhiều thêm nhiều vết chai như vậy.

Trong lúc nhất thời, trong lòng khó chịu, hoàn toàn không có mùi vị.

"Con gái, sau này cha sẽ sửa, sửa mọi thứ!"

"Con gái, con tin tưởng cha lần này được không ...."

Ông nói như vậy xong, cuối cùng nước mắt Thẩm Chanh lăn dài, cô khóc thút thít.

Rất lâu rất lâu, tự lau đi nước mắt nơi khóe mắt, đối diện với đôi mắt trống rỗng này, hét lớn: "Cha - con ma bài bạc này! Con không muốn cha sửa gì hết! Cha rất tốt, rất tốt rồi."

Một câu nói đó của Thẩm Chanh, khiến thân hình Thẩm Trung Minh rõ ràng hơi chấn động, ánh mắt ảm đạm.

Lúc này .... ông lại không nói tròn câu.

Thẩm Chanh hít vào một hơi thật sâu, mới mấy giây đã điều chỉnh xong tâm tình.

Không thể không nói, năng lực chữa lành của cô rất mạnh.

Giống như, bộ dáng khóc lóc vừa rồi vốn chẳng phải là Thẩm Chanh cô!

Thật ra sao Thẩm Trung Minh có thể không hiểu rõ, con gái của mình xưa nay đều là nói năng chua ngoa, nhưng trái tim đậu hũ.

Đứng dậy, Thẩm Chanh liếc nhìn ông: "Con ra ngoài đi dạo."

Ném xuống những lời này, liền ra cửa lần nữa.

Chương 8: Tai nạn xe cộ
Editor: May

Đêm giữa hè, cực kỳ khô nóng.

Thẩm Chanh cũng cực kỳ phiền muộn.

Vì hóa giải đè nén, cô liền đi nội thành mua một chút dụng cụ lừa gạt.

Trên đường về, Thẩm Chanh thấy được một màn như vậy.

Một bà cụ hơn năm mươi tuổi suýt chút nữa bị xe đụng vào, sợ tới mức mặt đều tái xanh.

Không nghĩ đến, chủ xe chẳng những không xuống xe hỏi thăm, ngược lại mở cửa sổ chửi ầm lên: "Bà già này, muốn chết đừng tìm tao! Thật sự là khổ tám đời! Phi!"

Nói xong lời khó nghe như vậy, còn không quên phun nước miếng về phía bà cụ.

Thẩm Chanh híp mắt, nhìn rõ dung mạo chủ xe.

Tai to mặt lớn, mặt lồi lõm nhiễm bóng loáng, vừa nhìn liền biết không phải là hàng tốt gì.

Quan sát kỹ lưỡng xe hăn lái, giá cả khoảng ba mươi vạn gì đó ....

Bà cụ bị hắn mắng như vậy, lập tức liên tục than thở, thấp giọng nói: "Sao người trẻ tuổi bây giờ như vậy lại không có gia giáo như vậy chứ ...."

Tên đàn ông tai to mặt lớn này vừa nghe, lập tức càng thêm tức giận điên rồi, lần nữa mắng to: "Tao nói bà già này, sao cứ bày vẽ lắm điều như vậy, còn không nhanh cút qua một bên đi, nếu không đợi lát nữa lướt qua đụng bà thì cũng đừng trách tao!"

Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng ầm vang, xe lái vọt đi.

Cũng may chỗ đứng của bà cụ ở mép đường, nếu không thì không đâm chết cũng tuyệt đối sẽ bị đụng tàn.

Xe nhanh chóng lái đi, đáy mắt Thẩm Chanh hiện lên một đạo ánh sáng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khi xe cách mình khoảng 55 mét, Thẩm Chanh đột nhiên nghênh đón.

Kéttttt....

Tiếng thắng xe chói tai phá vỡ cả bầu trời đêm, lúc này người đã đã giẫm phanh xe.

Thẩm Chanh kêu thảm một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất.

Tên mập mạp vừa rồi mắng chửi người, còn mắng đến rất ngang ngược, nhưng lúc này hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh rồi.

Hắn nghẹn họng trân trối nhìn phía trước, mồ hôi lạnh nhỏ xuống theo mặt của hắn, bàn tay nắm chặt tay lái lại không kiềm chế nổi, không ngừng run rẩy lên.

Qua một lúc lâu nhưng vẫn không thấy người bò dậy từ dưới đất, hắn chỉ có thể nơm nớp lo sợ xuống xe ....

Không đi xuống còn may, vừa đi liền trực tiếp bị dọa đến ngu muội.

Bởi vì khung cảnh trước mắt thật sự là quá hãi hùng ....

Một phụ nữ trang điểm xinh đẹp ngã trong vũng máu, dòng máu không ngừng tràn ra từ khóe miệng cô.

"Cô, cô cô cô.... Không sao chứ ...."

Giọng nói của hắn cũng run rẩy theo thân thể mập mạp đang run rẩy kịch liệt kia, run rẩy đến thậm chí ngay cả chính hắn cũng không nghe rõ được.

Toàn thân Thẩm Chanh bị máu nhuộm dần, mở to mắt, cô gắt gao nhìn trừng trừng, cố hết sức đưa tay.

"Cứu .... Cứu tôi ...."

Lúc nói lời này, cô phốc một tiếng phun ra máu tươi, tay giơ lên giữa không trung đột nhiên rủ xuống.

Đổi lại bất cứ người nào thấy trường hợp như vậy, sợ rằng đều sẽ cho rằng người này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, huống chi là tên đàn ông mập mạp - thân là người trong cuộc!

Hắn run run một chút, dời tầm mắt, cuống quít lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.

Không được, bởi vì tay run quá lợi hại nên khiến cho điện thoại rơi xuống trong vũng máu trên mặt đất kia.

Hắn đứng sững sờ tại chỗ, chân tay luống cuống nhìn điện thoại đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng....

Thẩm Chanh nửa chết nửa sống quỳ rạp trên mặt đất, trong miệng còn đang không ngừng phun máu, hắn không ngây ngốc nữa.

Vội vàng hấp tấp chạy đến bên cạnh xe, ôm toàn bộ chứng minh thư, hộ chiếu, tiền, và tất cả thứ đáng giá xuống, ném tới trước mặt Thẩm Chanh.

"Cô, cô.... Tôi hiện tại lái xe đi bệnh viện tìm xe cứu thương! Đợi, chờ, rất nhanh sẽ đến ...."

Hắn nói đứt quãng xong câu đó, vội lên xe, quay đầu lái đến trung tâm thành phố.

Đến khi xe biến mất trong tầm mắt, Thẩm Chanh nằm trong vũng máu mới không nhịn được mới trợn trắng mắt.

Chương 9: Hồi quang phản chiếu
Editor: May

Mà đúng lúc này, người qua đường chung quanh lần lượt vây tới đây.

Hiện trường kinh khủng như vậy, tuyệt đối sẽ làm cho người ta da đầu tê dại.

Tiếng thét chói tai bén nhọn, kêu la thảm thiết, rối loạn mất trận tự ....

"Còn nhìn cái gì! Nhanh gọi xe cứu thương đi, nếu muộn sẽ mất mạng đấy!"

"Đúng vậy đúng vậy, nhanh lên ...."

"Các người gọi xe cứu thương, tôi báo cảnh sát, tất cả mọi người nhanh một chút."

"Ôi cô gái này thật là xui xẻo, còn trẻ như vậy liền xảy ra tai nạn xe cộ, sau này không biết có thể thành người sống đời sống thực vật hay không!"

"Anh xem máu trên mặt đất, quá đáng sợ, không biết bị thương nghiêm trọng bao nhiêu?"

"...."

Người vây xem bàn tán xôn xao, không có ai là không cảm thấy cực kỳ đồng tình.

Nhưng khiến tất cả mọi người không ngờ chính là, Thẩm Chanh vẫn đang trợn trắng mắt đột nhiên ly kỳ sống lại ....

Chỉ thấy cô cầm lấy tiền và đồ quý giá trước mặt, trực tiếp đứng dậy, cười nhạt với người xung quanh một tiếng.

Nhãn lực của cô vào ban đêm rất tốt, cô tính toán dựa theo tốc độ vừa rồi của xe, mười lăm mét, xe đó có đủ thời gian dừng lại.

Trận tai nạn xe cộ giả này, tạo đến thật sự rất rất chân thật.

Cười ở trong đêm tối như vậy, thật sự là cực kỳ quỷ dị.

Cộng thêm trên người của cô, trên mặt, trên đầu, khắp nơi đều là máu đỏ rực chói mắt, hoàn toàn giống như là một oan quỷ bò ra từ trong Địa ngục!

Tất cả mọi người đều bị cử động của cô làm kinh ngạc đến ngây người...

Đứng ngây ngốc tại chỗ, đến khi thân ảnh Thẩm Chanh biến mất ở trong tầm mắt mọi người, mới có người giật mình tỉnh ngộ.

"Lừa đảo!"

"A! Là kẻ lừa đảo!"

"Stop đi.. .... Anh nói bậy bạ gì đó? Anh thấy người nào bị thương thành ra như vậy mà lừa đảo sao?"

"Cô thấy người nào đầy máu mà vẫn giống như người bình thường chưa? Bị đâm đến nghiêm trọng như vậy, sao xương lại không vỡ ra chút nào. Còn có thể đi đường nữa chứ!"

"Tôi nói các người thì biết cái gì, có nghe nói qua một lời đồn không, bình thường người sắp chết sẽ hồi quang phản chiếu."

"Hồi quang phản chiếu?"

"Còn không phải sao! Ý của hồi quang phản chiếu chính là, trước khi chết, lại đột nhiên khôi phục lại trạng thái trước kia, thậm chí rất tốt. Nhưng mười phút, hoặc có lẽ nửa tiếng sau, sẽ về chầu diêm vương ...."

"À ...."

"Khó trách vừa rồi cô gái đó đi đường tự nhiên tới như vậy, hóa ra là hồi quang phản chiếu."

"Ôi...."

Hiện trường tai nạn xe cộ, hai người trong cuộc không có ở đó, những người đứng xem ngược lại nghị luận ồn ào.

Bọn họ thực sự coi người xảy ra tai nạn xe cộ thành là hồi quang phản chiếu rồi.

Ai cũng không phát hiện, cách đó không xa đang đổ một chiếc xe thể thao đẳng cấp.

Thi Vực ngồi trên xe nhếch môi cười tà, kiêu ngạo không thôi.

Thẩm Chanh ơi Thẩm Chanh.

Rất thú vị.

Thật sự rất rất thú vị!

Rời khỏi hiện trường tai nạn xe cộ, trong mắt trong suốt như nước của Thẩm Chanh hiện lên một tia sáng đắc ý.

Đếm tiền mặt trong tay, lại có thể có đến ba vạn đồng.

Nhẹ nhàng lắc lư một chút, cô cười đến vô cùng thỏa mãn.

Rất nhanh, nhiều tiếng còi xe quỷ dị phá vỡ cả bầu trời đêm.

Một giây âm cao, một giây âm đều, khoảng cách một giây, tuần hoàn nhiều lần, đây là tiếng xe cứu thương mà tất cả mọi người đều quen thuộc....

Thẩm Chanh vừa đi, xe cứu thương và xe cảnh sát liền đến rồi.

Rất hiển nhiên, tên mập mạp vừa lái xe đụng người, ngay cả xe của mình cũng không dám lái đi, trực tiếp ngồi xe cảnh sát tiến về phía trước.

Hắn lảo đảo bước xuống từ trên xe, thiếu một chút liền té chỏng cả vó.

Cũng may mấy cảnh sát giao thông nhanh tay lẹ mắt, đỡ hắn một phen mới đứng vững gót chân.

Quần chúng vây xem sớm đã tản đi, chỉ để lại một bãi máu.

Tài xế mập mạp gây chuyện sững sờ một chút, người bị hắn đụng, lại có thể không cánh mà bay rồi...

Trên mặt đất, ngoại trừ một ví tiền trống rỗng và chứng minh thư, tất cả tiền và thứ quý khác đều đã không cánh mà bay.

Chương 10: Quý trọng tánh mạng, rời xa lừa đảo
Editor: May
Converter: tieuthuyetedit.com

Nhóm cảnh sát giao thông tiến lên thăm dò hiện trường một chút, phát hiện mặt đất có dấu vết thắng gấp và một vũng máu.

Nhưng người bị thương lại chẳng biết đi đâu rồi.

"Xảy ra chuyện gì, người đâu?" Một cảnh sát giao thông hỏi.

"Tôi, tôi không biết ...." Tên mập mạp sững sờ một chút, "Tôi đụng vào cô ta, lập tức liền lái xe đi báo cảnh sát rồi!"

"Tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, anh cần phải dùng điện thoại báo cảnh sát biết không, tài xế gây chuyện rời khỏi hiện trường là cách làm không có đạo đức nhất!" Cảnh sát giao thông chỉ trích.

"Tôi .... Tôi ...." Tên mập mạp ấp úng, thật sự là không nói thành lời là vì điện thoại của hắn rơi vào máu trong mới quyết định đi cục cảnh sát báo cảnh sát....

"Được, bên này cũng không có chuyện gì của anh, anh trước theo chân bọn họ trở về ghi khẩu cung đi."

"Được, được được." Bàn Tử gật đầu phụ họa, sau đó nhanh chóng lên xe cảnh sát.

Mà lúc này, một bác sĩ xuống từ trên xe cứu thương.

Bọn họ bước đi đến, liếc mắt nhìn vết máu trên mặt đất, không kiềm được nhíu mày.

Chảy nhiều máu như vậy, dù có thể đi về nhà, cũng không thể còn sống sót.

Thật sự là nghiệp chướng mà!

Chỉ có điều, cái ý nghĩ này chỉ duy trì ba giây đồng hồ.

"Không đúng!" Bác sĩ lớn tiếng hô một tiếng.

Mấy cảnh sát giao thông nghe tiếng, quay đầu nhìn cô ta, "Không đúng cái gì?"

Bác sĩ này cuống quít cúi người xuống, cảnh sát giao thông còn chưa kịp đi ngăn cản, cô ta đã đưa tay sờ máu trên mặt đất một chút.

Ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng sờ sờ, ngửi ngửi, chân mày càng nhíu chặt hơn.

"Đây không phải máu." Cô ta nói: "Đây là chất lỏng dùng màu thực phẩm, mật ong và nước uống để điều chỉnh ra, gần giống như là máu."

Nghe cô ta nói như vậy, cảnh sát giao thông lập tức nghĩ tới rất nhiều vụ án trước kia, lập tức giật mình tỉnh ngộ.

"Tai nạn xe cộ, giả máu?"

"Lừa đảo bây giờ thật sự là quá hung hăng ngang ngược rồi!"

Người ở chỗ này, không có một ai không vì kẻ lừa đảo này mà tức giận lên.

Trên thực tế, đây cũng có thể coi là đã tỉ mỉ bày ra?

Thẩm Chanh tùy ý tự biên tự diễn tự, diễn một tuồng kịch như vậy, thực sự chỉ là mượn cơ hội phát huy mà thôi.

Ngày hôm sau, tiêu đề tin tức xã hội đầu tiên truyền ra từ mấy đài truyền hình lớn.

Hôm qua, đường XX phát sinh một tai nạn xe cộ nghiêm trọng, lúc nhân viên cảnh vụ đuổi tới hiện trường, người bị thương đã không biết tung tích.

Sau khi được nhân viên cảnh vụ xác minh, chủ xe gặp phải tên lừa đảo chuyên nghiệp.

Gần đây lừa đảo này vô cùng hung hăng ngang ngược, quen dùng thủ đoạn chế tạo tai nạn xe cộ giả để lừa gạt tiền tài.

Xin quần chúng nhân dân cảnh giác!

Vượt tốc độ sảng khoái nhất thời, gây thành tai nạn xe cộ sẽ hối hận cả đời.

Quý trọng tánh mạng, rời xa lừa đảo.

Vừa nhìn thấy mẩu tin này, Thẩm Trung Minh cứ vui vẻ, cười tủm tỉm nhìn Thẩm Chanh bên cạnh.

"Con gái, con làm đúng không!"

Thẩm Chanh đang lau cửa sổ, nghe tiếng, tức giận đáp lại một tiếng: "Có phải cha cảm thấy chuyện này rất quang vinh đúng không."

Thẩm Trung Minh thu hồi tầm mắt, vừa cầm chơi xúc xắc, vừa nói: "Con gái, cha cho con biết, tuy rằng con là một tên lường gạt, nhưng ở trong lòng cha, con là kẻ lừa đảo hoãn mỹ nhất trên đời này."

Thẩm Chanh quay đầu nhìn ông, ngoài mặt cười nhưng lòng không cười: "Cha thôi đi, ngại mắt người!"

Thẩm Trung Minh ném xúc xắc một chút, thấy là hai sáu, liền đứng phắt dậy, cười ha hả nói: "Đánh cuộc một lần đi, tránh cho làm phiền mắt con gái nhà cha."

Nói xong, thật đúng là mang theo xúc xắc ngự dụng của ông ra ngoài rồi.

Ầm!

Cửa vừa đóng, chai nước trong tay Thẩm Chanh liền bay đi.

Nếu Thẩm Trung Minh đóng cửa chậm một giây, trở thành ướt sũng tuyệt đối là ông.

Cô liếc qua tin tức trên TV, nhẹ khẽ nhíu mày.

Quý trọng tánh mạng, cách xa lừa đảo.

Nói cách xa, cũng rất kinh điển!

Nguồn: thichdoctruyen.com

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip