Chương 121-130

Chương 121: Ngoan giống như một con mèo nhỏ
Editor: May

Nhìn về phía ngoài cửa sổ, đã tối rồi.

Không biết bệnh viện bên kia thế nào.

Thẩm Chanh không yên lòng, muốn gọi điện thoại cho Thẩm Trung Minh hỏi tình huống một chút.

Nhưng hai chân bị người đàn ông bên cạnh giam cấm, đến động một chút cũng khó khăn, hoàn toàn không có cách nào lấy điện thoại di động từ túi quần trong ra.

Trong lòng có chút nôn nóng, nhưng lại không thể không kiềm nén.

Quay đầu, lạnh lùng mở miệng, "Họ Thi kia, chúng ta nói chuyện."

Thi Vực nhắm nửa con mắt, lười nhác giơ khóe môi lên, "Hiện tại tâm tình của tôi không tốt, không muốn nói."

Lửa giận lại rối loạn tuôn ra ở trong lòng, Thẩm Chanh hít vào một hơi thật sâu, cố gắng tận lực khắc chế tâm tình của mình, "Nói đi, muốn tôi làm cái gì."

Một tên con trai lưu manh mở miệng, "Dỗ dành tôi."

Thẩm Chanh:.... ! !

Cô chỉ muốn tặng anh ta một câu. Dỗ dành em gái anh!

Người đàn ông này muốn, làm, hoàn toàn không có giống như một người bình thường.

"Nhanh lên, dỗ dành tôi."

Giọng nói mềm nhũn, Thẩm Chanh nghe đến toàn thân run lên, nổi da gà suýt chút nữa chấn động rớt xuống trên đất.

"Dỗ dành như thế nào?!"

Cô gần như nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.

"Ân cần vừa ôm vừa hôn, mặc em lựa chọn."

"...." Thú tính của người đàn ông này nói đến là đến, cũng không có chút dấu hiệu.

"Nếu em không muốn, vậy thì thôi đi." Thi Vực nói xong, một tay gối ở phía sau cổ, trực tiếp nhắm mắt lại.

Thẩm Chanh: "...."

Suy nghĩ khoảng một phút, cô nghiến nghiến răng, chủ động dâng môi qua.

Đúng vậy, cô chỉ luôn có bộ dáng kháng cự với Thi Vực, giờ lại hiến hôn rồi!

Nụ hôn này kéo dài không lâu, thậm chí có thể nói rất ngắn, nhưng đã đủ khiến tâm tình Thi Vực thật tốt.

Cảm giác được bàn tay to nắm mắt cá chân có chút buông lỏng, Thẩm Chanh nhanh chóng thu hồi chân lại.

Sau đó, cũng rút cái chân khác ở dưới chân anh trở về.

Thân thể lưu loát chuyển sang bên cạnh, đang muốn ngồi dậy, lại bị Thi Vực nắm lấy cổ tay.

Anh chỉ dùng sức kéo một cái, liền ôm cả người cô vào trong ngực.

Một cổ mùi xì gà nhàn nhạt, hòa lẫn với mùi thơm ngát độc hữu trên người anh, nhanh chóng chui vào phổi Thẩm Chanh.

Hô hấp nóng rực nặng nề đánh vào trên mặt, chóp mũi, cái cằm, và cổ của cô.

Cô đột nhiên đỏ mặt.

Trái tim, thình thịch thình thịch, nhảy lên đến mức không hề có tiết tấu.

Đại não Thẩm Chanh trống không một giây, lại có thể quên mất phản kháng.... -

Mẹ kiếp, đây cũng quá không hợp logic rồi!

Không phải cô nằm mộng cũng nghĩ muốn xé nát người đàn ông này sao?

Đặc biệt sao, lại có thể khuất phục ở dưới dâm uy của anh ta!

Vừa ôm vừa hôn bác của anh ta á, về sau còn có tôn nghiêm gì ở trước mặt anh ta!

Suy nghĩ một chút đã cảm thấy nổi giận.

Cô vùng vẫy một chút, không ăn thua gì.

Lại động một chút, vẫn là vô dụng.

Anh giống như là quyết tâm, không cho cô bất kỳ một cơ hội có thể chạy trốn nào.

Nhìn khuôn mặt cách trước mặt của cô chỉ có mấy centimet, Thẩm Chanh soàn soạt tốn hơi thừa lời, "Có thể nói chuyện sao?"

Thi Vực nhắm mắt lại, dán mặt mình càng gần mặt cô hơn, mới không nhanh không chậm lên tiếng.

"Có thể."

Giọng nói sâu lắng, vô cùng từ tính, giống như là có thể đơn giản đầu độc lòng của người ta.

Thẩm Chanh quay mặt, muốn duy trì khoảng cách nhất định với anh.

Thi Vực quá bá đạo, không cho cô cơ hội này, dùng tay bưng lấy mặt của cô, thật sự xoay cô lại.

Một lần nữa mặt dán mặt, khoảng cách càng gần hơn.

Thẩm Chanh thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập không có quy tắc kia, và cảm giác được tiếng hít thở dần dần dồn dập kia....

Mẹ nó, đây là tiết tấu muốn tự rước lấy họa.

Cô hít vào một hơi, lại hít vào một hơi.

Tự suy xét không ngừng, vẫn quyết định không nên chọc người đàn ông bá đạo lại phúc hắc này.

Ở trong lòng anh an phận xuống, ngoan ngoãn, như là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Chương 122: Có phải anh điều tra tôi không?
Editor: May

Cúi đầu nhìn người phụ nữ an tĩnh kỳ quái trong ngực, Thi Vực híp híp mắt, dùng ngón tay suông dài nâng cằm của cô lên, "Muốn nói chuyện gì với tôi?"

Thẩm Chanh không có đẩy tay của anh ra, ở dưới ánh mắt nóng rực của anh, cô càng trở nên tỉnh táo.

Tự nâng dũng khí lên một chút, cô mím đôi môi đỏ mọng, "Có phải anh điều tra tôi không? Chuyện của tôi, anh biết được bao nhiêu?"

Nếu như cô đoán không sai, anh hẳn là đã biết được sự tồn tại của em trai cô, hơn nữa còn rõ như lòng bàn tay thân phận thật của cô.

Dùng năng lực và bản lãnh của anh, muốn điều tra Thẩm Chanh cô, đây là một chuyện dễ dàng!

Đúng như lời của anh, chỉ có anh muốn làm, không có anh không làm được.

Điểm này, cô không thể phủ nhận.

Bởi vì sự lợi hại của anh, cô đã sớm được chứng kiến rồi!

Nghe được giọng nói của cô, Thi Vực dùng ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng mơn trớn trên cằm bóng loáng của cô, con ngươi lạnh như hàn đàm híp đến càng sâu hơn, "Chỉ cần chuyện có liên quan đến Thẩm Chanh Tử kia, tôi gần như đều phải biết."

Tuy rằng ba chữ Thẩm Chanh Tử khiến Thẩm Chanh có chút khó chịu, nhưng cô không có tâm tư so đo với anh, chỉ là lạnh lùng mở miệng, "Anh đã biết, vậy nên cách xa tôi một chút, tôi có quá nhiều kẻ thù, sợ rằng sẽ liên lụy đến anh."

Thi Vực nghe tiếng, khẽ hừ mũi, "Kẻ thù? Nực cười! Ai dám đối nghịch với người phụ nữ của Thi Vực?"

Bá đạo như anh, mặc kệ lúc nào, đều có thể liều lĩnh đến không ai bì nổi.

Lần đầu tiên, Thẩm Chanh không phủ nhận lời của anh.

Ở trước mặt anh, cũng hiếm khi nghiêm túc được một lần, "Không có người đối nghịch với anh là thật, nhưng người đối nghịch với tôi có thể xếp hàng từ thành Giang đến thành Đô, hoặc có lẽ càng nhiều hơn."

"Ừ, vậy thì thế nào?" Ngữ khí của anh không hề quan tâm

Lời của anh, lại khiến Thẩm Chanh không phản bác được.

Đúng vậy, vậy thì thế nào?

Hiện tại cô quả thật là thiếu phu nhân nhà họ Thi, là vợ của anh danh chính ngôn thuận.

Nếu như anh không đồng ý ly hôn, không đồng ý bỏ rơi cô, vậy cả đời cô cũng sẽ không khôi phục thành độc thân lại.

Cô có thể như thế nào?

Hẳn là không có gì có thể ngược trái tim hơn chuyện này nha.

Đối diện với con ngươi sâu không thấy đáy kia, cô vẫn là bình tĩnh như vậy, lại tránh đi đề tài mới vừa rồi, "Tôi muốn đi bệnh viện một chuyến."

"Đi làm gì?"

"Không phải nói chỉ cần có liên quan tôi đều sẽ biết sao? Vậy mà anh còn hỏi."

"Nếu như là đi gặp Thẩm Mộc, vậy thì không cần, bởi vì tôi đã thay em giải quyết tất cả phiền toái, an bài cậu ta thỏa đáng." Anh nói xong, đưa tay liếc mắt nhìn đồng hồ quý giá trên tay, khóe môi giương nhẹ, "Hơn nữa vào lúc này, Thẩm Trung Minh hẳn đã tiến vào khách sạn tốt nhất thành Giang rồi."

Thẩm Chanh nhìn anh, sa sầm mặt, cuối cùng cảm xúc khắc chế trong thời gian dài cũng bộc phát: "Hồn nhạt! Thẩm Trung Minh là tên để anh gọi à?"

"Hả? Tôi đây là cưới vợ theo vợ, em gọi ông ta là gì, tôi gọi cái đó." Vẻ mặt Thi Vực lạnh nhạt, tâm tình rất tốt, không hề bị cô ảnh hưởng.

"...." Cô bình thường gọi Thẩm Trung Minh là ma bài bạc, chẳng lẽ cầm thú này cũng muốn gọi theo?

"Chẳng lẽ em hy vọng tôi gọi ông ta là nhạc phụ?" Thi Vực giống như nghiền ngẫm lên tiếng.

"Gọi em gái anh!"

"Gọi em gái anh? Bảo bối, em đừng nháo, nói như thế nào cũng là trưởng bối, sao có thể sỉ nhục lão nhân gia ông ấy như vậy."

"Dựa vào!"

Thẩm Chanh lập tức nóng giận bùng nổ, muốn giãy thoát từ trong lòng anh.

Nào ngờ cô mới vùng vẫy một chút, Thi Vực liền dụng tay khống chế được cô.

Sau đó, anh dùng tay gắt gao nhốt chặt eo của cô, có chút tham lam vùi mặt ở chỗ xương đòn vai của cô, nặng nề mở miệng: "Ngủ."

Nói xong, anh trực tiếp nhắm mắt lại.

Nhưng Thẩm Chanh lại không có cách nào bình tĩnh, nổi giận gầm lên một tiếng: "Tôi muốn kiện anh quấy rối tình dục!"


Chương 123: Sự kiện báo cảnh sát.
Editor: May

Nghe được lời của cô, Thi Vực mở mắt ra.

Đưa tay, lấy điện thoại thả trên tủ đầu giường qua, đặt ở trước mặt Thẩm Chanh, thản nhiên mở miệng, "Ừ, cầm lấy đi báo cảnh sát."

Nói xong, anh rút tay từ trên lưng Thẩm Chanh ra, dùng tay chống đầu, nghiêng mặt nhìn cô.

Bộ dạng ngả ngớn này, khiến cho Thẩm Chanh nhìn thấy, liền cảm thấy trong lòng giống như là bị mèo cào rất không thoải mái.

Cô không nói chuyện, trực tiếp nắm điện thoại lên, dùng ngón tay trượt màn hình để mở khóa....

Vừa mới mở khóa, cô liền sửng sốt.

Hình nền điện thoại di động của anh, lại là hình của cô!

Trong tấm ảnh cô mặc lễ phục, trang điểm trang nhã, đeo đồ trang sức chói mắt.

Đây là cô trong hôn lễ của Lâm Tiểu Miêu.

Tấm hình này hẳn là bị phóng viên chụp được.

Nhưng mà, lúc ấy cô có cười qua sao? Còn cười đến ngọt muốn chết như vậy!

Quên đi chuyện báo cảnh sát, nhanh chóng mở cài đặt ra, muốn đổi hình nền trên di động đi.

Nhưng sự thật chứng minh cô suy nghĩ quá nhiều, mặc kệ điều chỉnh như thế nào, thiếp lập như thế nào, nhưng hình nền điện thoại chính là không đổi được.

Nhìn thấy cô có chút rầu rĩ, Thi Vực giơ khóe môi đẹp mắt lên, mấp máy môi, "Bảo bối, em yên tâm, hình của em sẽ từ từ biến mất theo di động này."

Ngụ ý, mặc kệ em dùng phương thức gì, cũng đừng nghĩ đến xóa bỏ tấm hình này!

Thẩm Chanh chịu đựng xúc động muốn vứt điện thoại di động, động tác thuần thục ấn ba số '110' ở trên bàn phím quay số của điện thoại, sau đó gọi đi.

Điện thoại rất nhanh được tiếp thông, Thẩm Chanh chỉ là lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, liền mở miệng nói: "Tôi muốn báo cảnh sát! Có người quấy rối tình dục tôi!"

"Vị tiểu thư này, cô không nên kinh hoảng, mời tỉnh táo lại nói vị trí cụ thể bây giờ của cô cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ mau chóng đuổi tới hiện trường."

Đầu kia, giọng nói của cảnh sát nhân dân truyền đến.

Vị trí cụ thể? Lúc này Thẩm Chanh mới chú ý hoàn cảnh nơi này.

Gian phòng ngủ này khoảng mấy trăm mét vuông, sofa, đồ cổ, đèn thủy tinh, xích đu, cùng với giường cực lớn rộng ba mét.... Quả thật xa hoa đến cực hạn.

Lại nhìn ban công trong phòng, một đường cong hình tròn, cửa sổ thủy tinh sát đất vòng quanh bốn phía.

Chung quanh trồng hơn mười loài hoa không biết tên, xinh đẹp nở rộ, vô cùng mỹ diễm.

Ngoài cửa sổ sát đất, nhìn không thấy ranh giới tòa nhà, to đến kinh người!

Thẩm Chanh không thể dựa vào những thứ này đoán ra đây là đâu, nhưng bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, cô có thể kết luận, đây là trong thành phố.

"Tiểu thư, tiểu thư, vẫn còn ở đó chứ!"

Đầu kia, truyền đến giọng nói lo lắng của cảnh sát nhân dân.

Không đợi Thẩm Chanh mở miệng, Thi Vực ưu nhã lấy di động qua, nói một câu với đối phương: "Vị trí cụ thể, dinh thự nhà họ Thi."

"Dinh thự nhà họ Thi?" Cảnh sát nhân dân giống như là nhận lấy kinh hãi gì đó, "Khẳng định là dinh thự nhà họ Thi sao ...."

"Ừ."

"Vậy anh ...."

"Tôi chính là người quấy rối tình dục cô ấy, Thi Vực."

"Gì? Thi.... Thi Vực? Thi Vực - chủ nhân dinh thự nhà họ Thi?"

"Ừ."

"...." Nếu như có thể, cảnh sát nhân dân ở đầu kia nhất định sẽ rất cung kính dâng lên một câu: Thi đại thiếu gia mời ngài, ngài muốn quấy rối như thế nào thì quấy rối như thế đó, chúng tôi không có quyền can thiệp, cũng không dám can thiệp!

Thẩm Chanh nghe được ẩn ý trong lời nói của anh.

Uy hiếp, đặc biệt sao... đây là uy hiếp trần trụi!

Cô có chút nổi giận, một phát đoạt di động từ trong tay Thi Vực qua, cả giận nói: "Bảo vệ công dân là nghĩa vụ của các người! Mười phút sau còn chưa tới! Tôi sẽ tố cáo các người!"

Tút....

Đáp lại Thẩm Chanh, là tiếng điện thoại bị cắt ngang.

Cảnh sát nhân dân cắt đứt điện thoại công dân báo cảnh sát, quả thực là điều chưa từng nghe thấy.

"Dựa vào!"

Thẩm Chanh tức giận mắng một tiếng, vươn tay liền ném điện thoại di động đi.

Chương 124: Sao có chút phụ nữ?
Editor: May

Nhưng điện thoại rơi xuống đất, không những không có bị rơi hư, ngược lại còn vang lên vào lúc này.

Thi Vực nhẹ liếc mắt nhìn điện thoại trên sàn nhà, không có phản ứng.

Bộ dạng từ chối cho ý kiến này, giống như là một người đứng ngoài cuộc không quan tâm.

Về phần là ai gọi điện thoại tới, hoàn toàn không để trong lòng.

Thẩm Chanh giống như dự liệu được anh sẽ là phản ứng này, cho nên càng sẽ không để ý điện thoại ở trên mặt đất.

Huống hồ, mới vừa rồi còn là cô ném điện thoại ra.

Cô xê dịch thân thể về phía bên cạnh, duy trì vị trí cách Thi Vực khoảng nửa mét.

Quay mặt đi, không nhìn người đàn ông bên cạnh, cũng không nhìn điện thoại ở trên mặt đất.

Điện thoại cứ không ngừng vang lên, chấn động như vậy.

Đối phương dường như không có ý định cắt đứt, gọi một cuộc lại một cuộc.

Nếu không phải có chuyện gì gấp, ai dám liều chết quấy rầy Thi Vực lâu như vậy?

Thẩm Chanh thoáng nhíu mày, như là nghe không nổi nữa, thoáng xoay người xuống từ trên giường, đi chân trần qua, khom người nhặt điện thoại trên sàn nhà lên.

Liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, chân mày cô càng nhíu chặt hơn.

6?

Kì quái, đây là số quỷ gì ....

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua màn hình, nhận điện thoại, ấn phím rãnh tay.

"Ông chủ, đã dẫn người tới, ngài có muốn gặp mặt ông ta không?" Là giọng nói của Tôn Nham.

"...." Thẩm Chanh không nói gì.

Bởi vì từng tiếp xúc với Tôn Nham mấy lần, cô nghe ra được giọng của anh.

"Ông chủ?" Đợi không được câu trả lời, Tôn Nham thử gọi một tiếng.

"Ừ!" Thẩm Chanh nín thở, cố gắng hết mức khiến giọng nói của mình nghe thô cuồng một chút.

Người phụ nữ có thể kiêu ngạo, hỗn xược, lại cố tình gây sự như vậy ở trước mặt Thi Vực, Thẩm Chanh tuyệt đối là người đầu tiên từ trước tới nay.

Đã từng có người chạm qua điện thoại của Thi Vực, hôm sau tay liền bị đánh tàn.

Còn có hacker muốn đánh cắp tư liệu từ điện thoại di động của anh, ba ngày sau, tay tên hacker đó cũng bị đánh cho tàn phế rồi.

Nhưng hôm nay, điện thoại của Thi Vực lại để cho một người phụ nữ ném đi!

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ oanh động toàn thành.

"Ông chủ, hiện tại tôi đã ở bên ngoài dinh thự, có cần dẫn ông ta đi vào gặp mặt ngài không?" Tôn Nham lần nữa xin chỉ thị.

"Ừ, mang vào." Tiếp xúc với Thi Vực một thời gian dài, Thẩm Chanh tự nhiên cũng biết rõ phương thức nói chuyện của Thi Vực.

Anh tích chữ như vàng, có thể ít nói một chữ, tuyệt sẽ không nhiều lời nửa chữ.

"Vâng, ông chủ."

Tôn Nham cúp điện thoại, thả điện thoại di động lại trên bục lái xe.

Nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc.

Cảm giác hôm nay ông chủ có chỗ nào đó không đúng, không biết là tiếng nói, hay là giọng điệu nói chuyện.

Sao có chút phụ nữ?

Khụ!

Chẳng lẽ là gần đây mệt mỏi nên sinh ra nghe nhầm?

Tôn Nham lắc lắc đầu, mở cửa xe xuống xe, tiến lên chào hỏi với an ninh giữ cửa, cửa chính liền chậm rãi hé mở.

Anh về đến trên xe một lần nữa, khởi động xe, lái xe vào.

Vòng qua mấy khúc quanh ở trong dinh thự, xe ngừng ở bãi đổ xe dưới đất.

Xuống xe, Tôn Nham liếc mắt ra hiệu với thủ hạ, thủ hạ biết ý.

Mở cóp sau của xe, mang từ bên trong ra một tên đàn ông bị trói gô.

Người đàn ông này không phải ai khác, chính là Thái Toàn mà Tôn Nham ép buộc tới từ thôn Hoa Đào.

Bởi vì Thi Vực không có ở thành Đô, hơn nữa có thể sẽ ở lại thành Giang một thời gian ngắn, Tôn Nham đành phải tạm thời đổi ý, mang Thái Toàn đến thành Giang gặp anh.

"Dẫn ông ta đi gặp ông chủ."

Tôn Nham ra lệnh một tiếng, thủ hạ kiền hợp sức kéo Thái Toàn ra khỏi bãi đổ xe.

Tay chân Thái Toàn bị trói, trong miệng còn bị chận một món đồ, đừng nói là phản kháng, dù muốn kêu cứu cũng không phát ra được chút âm thanh nào, chỉ có thể mặc người ức hiếp.

Chương 125: Tính toán tiếp nhận tôi rồi?
Editor: May

Nghe điện thoại xong, Thẩm Chanh quay đầu lại ném điện thoại cho Thi Vực, "Trả lại cho anh."

Tay dài vừa nhấc, Thi Vực bắt lấy điện thoại cô ném đến, liếc xéo cô, giống như nghiền ngẫm mở miệng, "Bảo bối, hiện tại em nhúng tay vào chuyện của tôi, là tính toán tiếp nhận tôi, hửm?"

Thẩm Chanh nhẹ quét mắt nhìn anh, lạnh lùng mở miệng: "Cút!"

Dứt lời, cô liền nhìn cũng lười liếc nhìn anh thêm một cái, liền xoay người đi đến ban công, thoải mái ngồi xuống trên sofa.

Ánh mắt Thi Vực rơi vào bóng lưng của cô, con ngươi sâu như hàn đàm kia lấp lánh một chút quyến rũ.

Anh mau chóng xuống giường, thuận tay cầm áo sơ mi qua mặc vào.

Đồng thời đi tới ban công, anh ưu nhã cài nút trên áo lại.

Dưới ánh đèn lờ mờ, hình dáng gương mặt tuấn mỹ đó cực kỳ rõ ràng, dáng người cao to và sung sức, càng thêm gợi cảm hơn người mẫu trên tạp chí.

Thẩm Chanh thừa nhận, cô nhìn cầm thú này nhiều lần.

Sau đó suy nghĩ bắt đầu rối rắm ....

Người đàn ông này, có tiền, có quyền, có sắc, là một tổng giám đốc bá đạo điển hình.

Không chỉ biết nói chuyện tình cảm ngọt ngào, còn sẽ đặc biệt cưng chiều người.

Anh nghĩ muốn phụ nữ dạng gì lại không có?

Có thể nói, phụ nữ muốn gả cho anh vượt qua bốn con số, nhưng tại sao phải không quấn lấy cô liền không thể?

"Sao? Có phải là cảm thấy chồng em quá đẹp trai không?"

Thi Vực ngồi xuống ở bên cạnh cô, giang hai cánh tay tựa vào trên ghế sofa, hai chân xếp chồng, bộ dạng lười biếng lại tùy tính này, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ.

Đó chính là.... hoàn mỹ.

"Lúc anh không nói chuyện là rất đẹp trai." Thẩm Chanh khó khăn lắm khen ngợi anh một lần.

Nhưng hình ảnh hài hòa này, chỉ duy trì mười giây đồng hồ, đã bị cô vô tình đánh vỡ, "Đáng tiếc, mới mở miệng, liền hủy đi tất cả."

Thi Vực cũng không tức giận, lấy từ trong hộp thuốc tinh sảo ra một điếu xi gà đốt lên, hút.

Mùi xì gà nồng đậm, trong nháy mắt tràn ngập trong không khí xung quanh.

Thẩm Chanh luôn nhạy cảm với mùi thuốc lá, cũng càng thêm kháng cự với mùi thơm đặc thù này.

"Khụ!"

Hít một hơi vào trong phổi, cô không nhịn được ho khan một tiếng.

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp bị mùi xì gà này nghẹn đến đỏ bừng, bọ dạng như vậy, nhìn có vẻ đáng yêu lại quyến rũ.

Cô dùng một tay bịt mũi, tay còn lại không ngừng quạt, dường như muốn xua tan mùi thuốc lá gay mũi này.

Trước đây, Thi Vực chỉ cảm thấy Thẩm Chanh, dã, cuồng, cay thậm chí có thể nói là độc.

Nhưng mà anh chưa từng thấy qua một mặt đáng yêu này.

Anh hít thật sâu một hơi xì gà, sau đó tới gần Thẩm Chanh, mờ ám phun một vòng khói về phía cô.

"Khụ!" Thẩm Chanh ho khan một tiếng, sau đó tức giận mắng: "Dựa vào! Hồn nhạt!"

Cô không mắng thì còn may, vừa mắng, nghiền ngẫm hào hứng của Thi Vực càng đậm hơn.

Anh lại hít một hơi, sau đó cúi người đè ép thân thể nhỏ của Thẩm Chanh, không nói một lời, trực tiếp dán chiếm hữu môi cô.

Công kích bất thình lình, Thẩm Chanh hiển nhiên không ngờ tới.

Đôi mắt xinh đẹp của cô trợn to, vẻ mặt kinh ngạc.

Không đợi cô làm ra bất kỳ phản ứng nào, Thi Vực liền chậm rãi phun khói vào trong miệng cô.

Thẩm Chanh vừa cảm giác được một cổ mùi bạc hà lạnh nhạt tuôn vào trong miệng cô, anh liền nhẹ nhàng khẽ hút, hút toàn bộ khói ngừng ở trong miệng cô về.

Hành động này đã không thể dùng mờ ám để hình dung, bởi vì đã đạt đến cấp hạn chế!

Đầu Thẩm Chanh trống rỗng....

Nhìn khuôn mặt tuấn tú rõ ràng như đao khắc ở trước mặt, trái tim của cô giống như là mất đi khống chế.

Thình thịch, thình thịch.... Nhảy lên vô cùng lợi hại.

Trong lòng Thẩm Chanh có chút rối loạn, về phần tại sao sẽ rối loạn, cô lại có thể không tìm được nguyên nhân!

Cảm giác được nhịp tim của cô nhanh hơn, lúc này Thi Vực mới rời khỏi môi của cô, cúi đầu nhìn cô, con ngươi sâu như hàn đàm hiện ra hơi thở mê hoặc lòng người.

Chương 126: Anh phối hợp một chút sẽ chết sao?
Editor: May

Không biết từ bao giờ, nút trên áo Thẩm Chanh đã mở hai viên....

Nội y nhỏ màu đen gợi cảm, làn da trắng nõn....

Nếu như nói đây không phải là đang khiêu khích và dụ dỗ, chính cô cũng không tin!

Cô hốt hoảng giơ tay lên, nắm chặt áo trước ngực, muốn che giấu bộ phận nhạy cảm đang lộ ra bên ngoài của mình

Nhưng vì động tác này, cô ngược lại hoàn toàn lộ ra đường cong trêu chọc người của mình.

Áo sơ mi trắng kề sát ở trên người của cô, nội y viền tơ màu đen bên trong như ẩn như hiện, gợi cảm chọc người.

Dưới ánh đèn lờ mờ, cô quyến rũ, động lòng người, giống như đóa hoa hồng kiều diễm ướt át.

Thi Vực chỉ nhìn cô một chút, ánh mắt đã bắt đầu trở nên nóng rực, dục vọng muốn người phụ nữ dưới người anh thành công nâng lên.

Anh giống như là một con sói, trong đôi mắt thăm sâu toát lên ánh sáng nguy hiểm.

Đối diện với đôi mắt lạnh mang theo mục đích kia, cuối cùng Thẩm Chanh cũng khôi phục lý trí, bình ổn được nhịp tim đột nhiên rối loạn của mình.

Trong phòng ngủ xa hoa giống như đế cung, cực kỳ yên tĩnh, nhưng lại mang đến một loại cảm giác khẩn trương.

"Họ Thi kia."

Lựa chọn mở miệng vào lúc này, hiển nhiên là một cử chỉ sáng suốt.

Thi Vực chia hai tay ra chống ở hai bên bờ vai của cô, híp mắt dò xét cô, giữa môi mỏng tràn ra một chữ không có chút nhiệt độ nào, "Ừ."

Giọng nói nặng nề, khiến người ta vừa nghe liền biết ngay tâm tình vào giây phút này của anh không tốt, thậm chí là kém tới cực điểm.

"Chúng ta lập ba điều quy ước đi."

Vì để tránh cho thường xuyên bị người đàn ông này chiếm tiện nghi, cô nghĩ cô hẳn phải dùng một phương thức nào đó phòng ngừa.

Như là hứng thú với lời nói của cô, Thi Vực nhíu mày, dựng thẳng mày kiếm khí khái bức người lên, "À? Nói xem, quy ước tạm thời như thế nào?"

Thẩm Chanh dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc lồng ngực khêu gợi của anh, ho nhẹ một tiếng, "Khụ! Trước ngồi dậy rồi nói."

Thi Vực không có ý định muốn động, "Nói trước rồi tính."

Thẩm Chanh bất mãn rút tay lại, hừ nhẹ: "Cũng đã nói ba điều quy ước rồi, anh phối hợp một chút sẽ chết sao?"

Nhìn người phụ nữ có chút kiêu ngạo ở trước mắt này, Thi Vực giơ khóe môi lên, "A, chút tính tình nhỏ đó, thật đúng là khiến người ta thích."

Ở bên cạnh anh, phụ nữ như thế nào lại không có, phụ nữ õng ẹo làm dáng càng thêm mọi lúc mọi nơi.

Nhưng giống như người phụ nữ này, đơn giản, quật cường, không chịu thua, nhưng lại khiến cho người luôn cảm nhận được vị phụ nữ, cũng chỉ có một mình Thẩm Chanh cô.

Tình hình lần đầu tiên gặp mặt, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ.

Nếu không phải là vì mấy bạt tai của cô, anh thật đúng là sẽ không sinh ra hứng thú với cô.

"Nói thật, anh nhìn trúng tôi điểm nào, tôi tính toán sẽ sửa đổi một chút." Thẩm Chanh nhìn anh, cho tới bây giờ vẫn luôn chưa từng nghiêm túc ở trước mặt anh như vậy.

"Tôi nhìn trúng tính xấu của em."

"...." Quả nhiên là đủ phúc hắc, nếu cô sửa tính tình lại, chẳng phải đã đúng với tâm ý của anh rồi ư?

"Sao? Còn muốn sửa không?" Thi Vực giống như là có thể nhìn thấu tâm tư của cô, nói lời đều mang theo thâm ý suy nghĩ không thấu.

"Anh sẽ không coi trọng những thứ khác của tôi?"

"Ừ, dáng người cũng không tồi." Thi Vực rất phối hợp.

"Vậy tôi tăng cân!"

"Tùy em."

"...."

"Mặc kệ em tăng đến trình độ nào, đã là người phụ nữ của Thi Vực tôi, muốn ly hôn có thể, kiếp sau hãy nói."

"...." Thằng nhãi này biết đọc tâm sao? Biết cô đang nghĩ gì!

"Nếu không vào chủ đề, ba điều quy ước liền trở thành phế thải." Bất cứ lúc nào, Thi Vực đều bá đạo đến không ai bằng.

Thẩm Chanh lạnh lùng liếc nhìn anh, mạnh mẽ ngăn chặn lửa trong lòng, mở miệng nói: "Anh chỉ phải đáp ứng tôi ba điều kiện, tôi liền tuyệt đối không nói hai chữ ly hôn ở trước mặt anh."

Chương 127: Trả thù máu tanh.
Editor: May

"Ừ, nói nghe một chút."

Khó khăn lắm con mèo hoang này mới ngoan ngoãn một lần, nếu anh không cho cô một cơ hội đàm phán, vậy thì không thể nào nói nổi rồi.

Nhìn người đàn ông đè ép ở trên người mình, nói gì cũng không chịu xuống kia, Thẩm Chanh có chút không thoải mái.

Cũng không nghĩ nhiều, liền lạnh giọng mở miệng nói: "Điều thứ nhất: Trước khi không có trải qua sự đồng ý của tôi, anh không thể động tay động chân với tôi, cho dù đụng một chút cũng không được."

"Ừ, đồng ý."

Thi Vực hờ hững quan sát cô, giống như đã đoán được trước khi cô đề xuất ra điều kiện này.

Thẩm Chanh vốn cho là anh sẽ không tiếp nhận điều kiện này, không ngờ anh lại có thể đáp ứng thống khoái như vậy.

Nhíu nhíu mày, "Vậy còn không nhanh lăn xuống từ trên người tôi!"

Trời đang rất nóng, dù bật điều hòa cũng có thể nổi sảy chứ?

Thi Vực nghe tiếng, nheo con ngươi sâu không thấy đáy lại, môi mỏng giương nhẹ, "Em là cảm thấy tôi động tay động chân với em, hay là đụng phải em một chút nào?"

Lời của anh, lại khiến Thẩm Chanh không phản bác được.

Vừa rồi anh quả thật không có động tay động chân, chỉ động miệng mà thôi!

Hơn nữa anh đè ở trên người cô, thật sự không có chạm vào.

Hồn nhạt! Lại có thể lý giải lời của cô theo một phương thức khác....

Biết ngay ba điều quy ước với anh hoàn toàn là nói suông mà!

Người đàn ông này bá đạo lại cường thế, đừng nói là ba điều quy ước với anh, dù là ba mươi điều quy ước cũng là vô dụng!

Quả nhiên xúc động là ma quỷ.

"Điều thứ hai thì sao?"

Con ngươi quyến rũ lóe ra ánh sáng thực hiện được, khiến Thẩm Chanh thầm muốn dùng một cước đạp anh xuống từ trên người của mình.

Cô nghiến răng nghiến lợi: "Điều thứ hai: Thân thể của anh không thể tiếp xúc đến bất kỳ một bộ phận nào trên thân thể của tôi."

"Có thể."

Thi Vực vốn là lấy tay chống ở hai bên bả vai cô, nhưng sau khi nghe xong lời của cô, hai tay của anh cố ý buông ra, sau đó cả người liền hoàn toàn dán ở trên người Thẩm Chanh.

"Hiện tại tôi tiếp xúc đến là mỗi một tấc thân thể của em, như thế nào, có phải là thỏa mãn nhu cầu của em rồi không?" Bộ dáng của anh, lưu manh lại ngả ngớn, "Bảo bối, thật ra em thích loại tư thế nào thì cứ nói thẳng ra là được rồi, không cần phải dùng loại phương thức uyển chuyển này."

"Dựa vào!"

Thẩm Chanh thật sự là bị tức nổ tung rồi.

Tính tình tốt vừa rồi hiển nhiên đã hoàn toàn mất sạch, cô giơ tay lên liền vung tới mặt của anh.

Bốp!

Giòn vang trong dự liệu.

Theo quán tính, mặt Thi Vực khẽ hướng về phía bên phải.

Anh cứ duy trì tư thế như vậy, liếc xéo Thẩm Chanh, giận quá hóa cười, "Hết giận chưa?"

Nhìn khuôn mặt đẹp mắt đến mức làm cho người ta không dời ánh mắt đi được kia, Thẩm Chanh vẫn còn có chút tức giận mơ hồ.

"Chưa, hết, tức!" Cô nói từng chữ.

"Nếu chưa hết giận, vậy thì tiếp tục." Thi Vực cười khẽ, "Người đàn ông của em cho em đánh sảng khoái."

Nếu như đổi lại là trước kia, Thẩm Chanh nhất định sẽ không cần suy nghĩ lại tát anh lần nữa.

Nhưng hiện tại cô không có chọn cách này hóa giải tức giận, mà là làm một hành động kinh người!

Thậm chí ngay cả Thi Vực cũng không ngờ, cô gái nhỏ bị anh đè ép dưới thân lại đột nhiên ngửa người dậy, dùng tay ôm cổ của anh, sau đó trực tiếp dán môi vào....

Đáng tiếc, đây không phải một nụ hôn nồng cháy sâu triền miên.

Mà là tới từ sự trả thù của Thẩm Chanh!

Vừa dán lên môi nóng rực kia, cô liền sử dụng hàm răng ngậm lấy, sau đó dùng lực, hung hăng cắn xuống!

Một cổ tinh mặn mang theo nhiệt độ nhanh chóng thấm vào trong miệng.

Cô chưa hết giận, lại cắn một cái!

Đến khi nghe được Thi Vực rên rỉ ra tiếng, tức giận trong lòng cô mới hoàn toàn bộc phát ra.

Lòng đầy căm phẫn, tăng thêm lực đạo, lần nữa cắn lên trên môi của anh!

Máu chậm rãi chảy xuống theo khóe môi hai người, ở trong hoàn cảnh mờ tối này, có vẻ đặc biệt máu tanh, quỷ dị.

Chương 128: Chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy
Editor: May

Hành động của Thẩm Chanh, hoàn toàn chọc giận Thi Vực.

Anh ngồi dậy từ trên người của cô, không nói một lời, gập eo liền bế cô lên, sau đó bước đi đến bên giường, trực tiếp ném cô lên giường.

Không đợi Thẩm Chanh làm ra bất kỳ phản ứng nào, anh đã đè người lên, bàn tay một phát nắm lấy cằm của cô.

Bản năng nói cho Thẩm Chanh biết, hiện tại người đàn ông này cực kỳ tức giận.

Ánh mắt của anh lạnh lẽo, toàn thân đều tản ra hơi thở nguy hiểm.

"Người phụ nữ này, lá gan của em ngược lại là rất lớn." Thi Vực dán ở bên tai Thẩm Chanh thì thầm, nụ cười bên khóe môi sâu không thấy đáy, "Cắn tôi? Chẳng lẽ em không biết là đang rước lấy họa."

"Tôi biết, tôi chính là muốn khiến anh tức giận thì như thế nào." Dù trong những lúc như thế này, tính tình không chịu thua của Thẩm Chanh vẫn không có cách thu liễm.

Ánh mắt Thi Vực trầm trầm, giống như là một hồ nước sâu không thấy đáy, thâm thúy lại khiến người ta say mê.

Đột nhiên, anh cười khẽ một tiếng, cúi đầu liền cắn lên môi Thẩm Chanh.

".... Ưm!!"

Đau nhức kịch liệt đột nhiên xuất hiện khiến Thẩm Chanh muốn hô đau, đáng tiếc chỉ có thể phát ra một tiếng than nhẹ.

Đối với phản ứng của cô, Thi Vực dường như rất hài lòng.

Anh một phát chế trụ vai Thẩm Chanh, bàn tay to dùng sức kéo một cái, quần áo thật tốt bị phá tan thành từng mảnh....

"Em gái anh!"

Thẩm Chanh tức giận mắng một tiếng, lần nữa dùng tay ôm cổ của anh.

Ngẩng đầu lên, phủ lên môi của anh lần nữa, dùng cắn vào, dùng sức, mùi máu tươi đậm đặc cứ như vậy tản mát ra.

Bị cầm thú này sỗ sàng đã không phải là lần đầu tiên rồi! Đặc biệt sao cô còn giả bộ rụt rè cái gì?

Không cắn cũng vô ích!

Vì thế liền có một hình ảnh hạn chế như vậy....

Một người đàn ông quần áo mất trật tự và một người phụ nữ quần áo rách nát không đủ che thân, lăn lộn quay cuồng ở trên giường lớn rộng ba mét.

Không biết là đang hôn nồng cháy, hay là đang chuyện gì khác, tóm lại thân thể hai người quấn chặt vào nhau....

Sau đó, giường lớn phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt ....

Tôn Nham vừa vòng qua một khúc quanh cầu thang đi đến phòng ngủ chính, chợt nghe được bên trong truyền ra tiếng rên nhẹ mờ ám, mặt trực tiếp đỏ đến cổ.

Chưa ăn thịt heo nhưng vẫn từng thấy qua heo chạy chứ? Ông chủ cũng quá điên cuồng rồi!

Biết rõ anh muốn mang Thái Toàn tới gặp ngài ấy, còn muốn lựa chọn vào lúc này tiết dục, đây không phải rõ ràng là đang bắt nạt anh không có phụ nữ sao!

"Ưm .... !"

 
nguồn : thichdoctruyen.com

".... Ừ!...."

Bên trong truyền tới rên rỉ, trêu chọc một luồng lửa trong máu Tôn Nham tuôn ra ngoài.

Đi qua đi lại ở ngoài cửa, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Đi, nếu ông chủ trách tội xuống thì anh tự chuốc rắc rối.

Không đi, anh - mẹ kiếp quả thật cũng bị hành hạ chết!

"Trời ạ! Các người nghe thấy không! Tiếng kêu! Hơn nữa còn là truyền tới từ trong phòng ngủ của thiếu gia!"

Đám nữ hầu sau vườn hoa đang muốn tán đi, chợt nghe được tiếng động truyền tới từ trong phòng ngủ của Thi Vực, vì vậy hơn mười người lại vây quanh một chỗ thêm lần nữa.

"OMG! Thật đúng như vậy!"

"Xem ra người phụ nữ kia thật sự chiếm được thiếu gia. Aizz, thật đáng tiếc ...."

"Chị Đào Đào, trong đám người hầu chỉ có chị từng thấy thiếu gia ở khoảng cách gần, ngài ấy có thật giống như trong truyền thuyết, vừa trẻ tuổi lại đẹp trai không?"

"Đương nhiên, quả thật đẹp trai đến mức không có chỗ bắt bẻ! Nói thật, dù chị là phụ nữ đã kết hôn, nhưng thấy ngài ấy cũng có chút cầm giữ không được ...."

"Thiếu gia đẹp trai lại nhiều tiền, phụ nữ nào thấy đều muốn ôm ấp yêu thương. Chị Đào Đào, chị tâm viên ý mã* cũng là bình thường." (* Tâm như khỉ, ý như ngựa. Ý nói những ý nghĩ nhẩy lung tung như con khỉ, chạy loăng quăng như con ngựa, đang nghĩ chuyện này, thoắt cái lại nghĩ sang chuyện khác)

"Các người nghe một chút, người phụ nữ kia kêu thật tiêu hồn, nhất định là kỹ thuật trên giường của thiếu gia rất cao ...."

"Thật hâm mộ cô ấy...."

"Nếu như tôi cũng có thể leo lên giường của thiếu gia thì tốt rồi..."


Chương 129: Anh nói rơi, vậy thì rơi cho anh xem
Editor: May

Đám nữ hầu càng nói càng khoa trương, đồng thời lại mang theo vài phần mất mát, mà đủ loại biểu hiện này, là phản ứng mà người ghen tỵ mới có.

Phụ nữ có thể bò lên trên giường Thi Vực, có thể không làm cho người ta đố kị sao?

Tuổi còn trẻ đã nắm giữ khu nhà cấp cao giá trị mấy trăm triệu, tùy tùy tiện tiện một chiếc xe cũng là trăm vạn thậm chí hơn một ngàn vạn, cùng với giá trị con người xa xỉ, còn có một khuôn mặt tuấn tú khiến người thần công phẫn.

Chỉ cần là phụ nữ, sợ rằng đều không thể bỏ qua một người đàn ông hoàn mỹ như vậy, ai lại không muốn được anh nhìn trúng?

"Mọi người vẫn là giải tán đi, một lát nữa chú Chung sẽ đến đuổi người đó."

Nữ hầu tên là Đào Đào vừa nói hết lời, quả nhiên liền nhìn thấy chú Chung rọi đèn pin đi tới từ đằng xa.

"Nhanh lên nhanh lên, chú Chung đến rồi!"

Có người nhắc nhở một tiếng, đám nữ hầu vốn đang tụ tập, lần lượt dùng tốc độ cực nhanh tản đi.

Chú Chung dùng đèn pin quơ quơ đến phương hướng đình nghỉ mát, không thấy được người, cho là mình vừa rồi hoa mắt, cũng không quá để ý, quay đầu đi nơi khác.

Đợi cho chú Chung đi xa, nữ hầu Đào Đào đi ra từ đằng sau một thân cây.

Ngẩng đầu liếc nhìn gian phòng đèn đuốc sáng trưng kia, trong mắt của cô ta hiện lên chút tính kế, nhưng rất nhanh, lại khôi phục nguyên trạng.

Cô ta xoay người, biến mất ở trong đêm tối.

Tôn Nham đợi ở ngoài phòng mười phút, hút gần nửa bao thuốc, gọi cho Thi Vực hơn mười cuộc điện thoại, nhưng vẫn luôn không có người nghe.

Không biết là dũng khí từ đâu tới, anh lại có thể đánh bạo gõ cửa phòng.

Cốc cốc cốc....

Tay Thi Vực mới chuyển đến trên phần eo mềm mại của Thẩm Chanh, liền bị tiếng gõ cửa đày đặc đột nhiên vang lên làm mất hứng thú.

Anh nheo con ngươi lại, quay đầu nhìn về phía cửa phòng, không vui mở miệng, "Cút!"

Giọng nói nguy hiểm, thông qua khe cửa ép ra ngoài.

Tôn Nham vừa nghe, cả người liền bất động, nhưng để sớm hoàn thành nhiệm vụ về khách sạn bổ sung giấc ngủ, anh liều chết mở miệng: "Ông chủ, người tới rồi."

Đối với tiếng nói của Tôn Nham, Thi Vực làm như không nghe thấy, cúi người, muốn tiến vào người phụ nữ ở dưới thân....

Thẩm Chanh dùng hai tay chống lên ngực của anh, thở dốc, tức giận mắng: "Dựa vào! Kiếp trước anh chết trống trải sau? Đặc biệt sao còn tới!"

Không phải là cắn anh mấy cái thôi sao? Thằng nhãi này lại có thể vừa hôn vừa sờ lại ôm với cô!

Biến thái, lưu manh, cầm thú! Không biết xấu hổ!

"Em tốt nhất ngoan ngoãn nằm ở trên giường chờ tôi trở lại, nếu không tôi không dám đảm bảo sẽ phát sinh thêm chuyện gì." Giọng nói thờ ơ, cường độ uy hiếp mỗi lúc một tăng cao.

"...." Ngoan ngoãn nằm chờ anh trở về? Cho rằng cô không nghe rõ lời nói dễ hiểu rõ ràng như vậy sao? Chờ bác anh á!

"Nghe kỹ chưa, hửm?" Anh nhìn cô, cảm xúc ý vị trong mắt rất rõ ràng, đó là đang cảnh cáo.

"Không mà! Em muốn đi với anh!" Có thể biến thành người phụ nữ nũng nịu trong một giây, cũng chỉ có thể là Thẩm Chanh cô mới có bản lãnh này.

"...." Phụ nữ này không đi diễn trò thật sự là đáng tiếc mà.

"Không cho em đi thì thôi!" Một người phụ nữ nào đó giống như hờn dỗi quay mặt không nhìn anh, bộ dáng kia, điềm đạm đáng yêu khiến người ta không đành lòng từ chối.

"Chuyện của đàn ông, em là một người phụ nữ xem náo nhiệt làm gì." Biết rõ cô là đang giả bộ, là đang diễn, là đang hồ đồ, nhưng giọng nói Thi Vực vẫn mềm nhũn đi.

"Không đi thì không đi ...." Thẩm Chanh hừ nhẹ, chớp đôi mắt hồng hồng, giọng nói uất ức này, giống như là đang lên án Thi Vực quá bá đạo.

"Thẩm Chanh Tử, em có gan thử rơi nước mắt của em xuống cho tôi xem!" Thi Vực nhìn cô, trong con ngươi sâu không thấy đáy lóe lên ánh sáng nguy hiểm.

"...." Anh nói rơi, vậy thì rơi cho anh xem.

Chỉ là trong chớp mắt, Thẩm Chanh liền khóc giống như mít ướt, bộ dáng vô tội này, như là bị uất ức rất lớn, khỏi bàn tới mức giống thật bao nhiêu.


Chương 130: Cho anh thêm tiền lương
Editor: May

Năng lực nói khóc liền khóc của Thẩm Chanh, Thi Vực đã sớm được chứng kiến rồi.

Anh không nói bất kỳ điều gì, xoay người xuống giường, cởi áo sơ mi trên người ném cho Thẩm Chanh, lạnh lùng nói: "Mặc vào."

Nói xong, anh trực tiếp quay lưng đi.

Tuy rằng cử động kia của anh rất lạnh lùng, nhưng lại khiến cho Thẩm Chanh có loại cảm giác mới biết anh lần đầu tiên.

Bởi vì chuyện vừa mới phát sinh, quần áo của cô đã sớm bị xé thành nát vụn, lúc này trên người ngoại trừ một kiện nội y liền không còn gì khác.

Anh không nhìn cô, là không muốn làm cho cô khó xử.

Người đàn ông này, thật ra cũng không có tệ như trong tưởng tượng của cô.

Tuy rằng bá đạo một chút, cường thế một chút, nhưng đối với cô, dường như tốn không ít tâm tư.

Cô nhanh chóng mặc áo vào, xuống giường.

Áo sơ mi của đàn ông mặc ở trên người của cô, dài đến bắp đùi, vừa vặn che khuất quần đùi của cô.

Rõ ràng là một trang phục nghiêm chỉnh, mặc ở trên người của cô thật sự xuyên ra   một loại hương vị khác, có thể nói còn muốn hấp dẫn hơn nội y sexy, nhìn có vẻ gợi cảm lại chọc người.

Thi Vực quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt lập tức lạnh xuống vài phần, xoay người đi đến trước tủ quần áo, mở ra, lấy ra một áo phông của đàn ông tương đối bảo thủ một chút, ném cho Thẩm Chanh: "Thay cái này."

Thẩm Chanh: "...."

Mặc dù có một ngàn vạn lần bất mãn với anh, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn thỏa hiệp.

Lần này cô xoay người đưa lưng về phía Thi Vực, cởi áo sơ mi trên người ra, mặc áo phông vào.

Trên quần áo có mùi vị nước hoa nhàn nhạt, không gay mũi, rất dễ chịu.

Thay xong quần áo, cô xoay một vòng tại chỗ, to gan biểu diễn cho Thi Vực xem.

"Thi đại thiếu gia, đã thoả mãn chưa?" Nhưng mà trong giọng nói, lại mang theo không vui.

Ánh mắt Thi Vực tối sầm lại, trong con ngươi mơ hồ lộ ra vài phần lãnh lẽo, "Không hài lòng."

Thẩm Chanh liếc nhìn anh, nhẫn nại tính tình hỏi, "Anh là cảm thấy không hài lòng ở chỗ nào?"

"Quá gợi cảm."

"...." Cô trời sinh đã gợi cảm như vậy, có thể làm sao?

"Quá quyến rũ."

"...." Tùy tùy tiện tiện mặc một bộ quần áo, hấp dẫn đâu ra?

"Người phụ nữ của tôi chỉ có thể gợi cảm cho tôi xem."

"...."

"Người phụ nữ của tôi chỉ có thể quyến rũ tôi."

"...." Thằng nhãi này là quên lúc hôn lễ của Lâm Tiểu Miêu, chính anh ta mang cô đi làm tạo hình rồi sao? Đó mới gọi là gợi cảm, gọi là quyến rũ được không!

"Từ hôm nay trở đi, ở trước mặt đàn ông khác, không thể lộ bộ phận từ cổ trở xuống, không thể lộ bộ phần từ đầu gối trở lên."

"Mẹ anh có biết anh bá đạo như vậy không?"

"Ừ, bà ấy biết."

"Cút!"

Két....

Cửa phòng ngủ mở ra.

Tôn Nham tựa ở trên cửa phòng hút thuốc bỗng chốc không có đứng vững, trực tiếp ngã về sau.

Thi Vực vốn có thể đưa tay đỡ anh ta một phen, nhưng anh vẫn làm một lựa chọn khác, ưu nhã lui đến bên cạnh, nhìn Tôn Nham nặng nề té ngã trên đất.

Đồng thời thờ ơ lạnh nhạt, còn có Thẩm đại tiểu thư.

Cô dựa vào bên cạnh cửa, hai tay khoanh lại, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn  Tôn Nham ngã chổng vó, ánh mắt kia, là khinh bỉ trần trụi.

"Ưm...."

Tôn Nham kêu rên một tiếng, xoa cái mông bò dậy từ dưới đất.

Anh nhìn hai người đối diện trước mặt, một bộ dáng oán trời trách đất.

Quả nhiên là vật họp theo loài, người phân theo nhóm! Đều phúc hắc, lạnh lùng, tàn nhẫn như nhau!

"Ông chủ, người đang ở nội sảnh, có phải hiện tại đi gặp ông ta không?"

Tôn Nham mở miệng, rất rõ ràng bởi vì chuyện vừa rồi nên vẫn còn có chút không thoải mái.

Thi Vực chỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái, xoay người rời đi.

Tôn Nham thấy thế, đuổi theo sát, nhưng vừa đi ra vài bước, lại vòng trở lại.

"Thiếu phu nhân, mời cô."

Đối với biểu hiện của anh ta, Thẩm Chanh tỏ vẻ thoả mãn, "Ừ! Cho anh thêm tiền lương."

Nguồn: thichdoctruyen.com

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip