Chương 151-160
Chương 151: Càng là muốn chết, thì càng không thể để cho ông ta chết
Editor: May
"Chị Đào Đào, sao chị biết nhiều chuyện như vậy? Chị biết được chuyện của thiếu gia và thiếu phu nhân từ khi nào thế."
"Chị à, còn không phải nghe người ta nói sao."
"Nghe ai nói?"
"Được rồi, các người cũng đừng hỏi nữa." Đào Đào cười cười, "Lời này một truyền mười mười truyền một trăm, cũng không biết có truyền thay đổi hay không. Chị chính là thuận miệng nói như vậy, không thể coi như thật. Hơn nữa, thiếu gia mua xe đưa cho ai cũng có thể, nhưng chính là không dính nổi lên người chúng ta!"
"Chị Đào Đào nói đúng, dù sao cũng không phải đưa cho chúng ta, chúng ta ở đây lo vớ vẩn làm gì."
Một phen nghị luận qua đi, đám nữ hầu giải tán lập tức.
Đào Đào liếc nhìn xe thể thao ngừng ở cách đó không xa, trong ánh mắt hiện lên chút đố kỵ.
Thẩm Chanh bước xuống từ trên xe, đi vào nội sảnh, nhìn thấy Tôn Nham chờ ở bên trong.
Cô lạnh nhạt lướt mắt nhìn anh ta, "Có chuyện gì sao?"
Tôn Nham gật đầu, đứng dậy, vẻ mặt có chút phức tạp, chần chờ một chút, mới mở miệng nói: "Một tiếng trước, Thái Toàn ở sòng bạc cắt cổ tay tự sát."
Thẩm Chanh nhìn anh ta, vẻ mặt và cảm nghĩ không có chút thay đổi nào, chỉ là lạnh lùng hỏi: "Tình huống thế nào."
"Đã đưa đi bệnh viện, xem như bảo toàn mạng rồi."
"Ừ."
Lạnh lùng quẳng xuống một chữ, Thẩm Chanh xoay người đi lên cầu thang.
"Thiếu phu nhân." Tôn Nham gọi cô lại, "Thiếu gia nói, ông ta sống hay chết, do cô quyết định."
Thẩm Chanh dừng bước lại, quay đầu lại, trong mắt hiện ra hơi lạnh, "Ông càng muốn chết, thì càng không thể để cho ông ta chết. Bảo người trông chừng kỹ ông ta, đừng để cho ông ta cơ hội tìm chết một lần nào nữa."
Đã làm nhiều chuyện tán tận lương tâm như vậy, hiện tại muốn chết, nào có dễ dàng như vậy?
Thẩm Chanh cô, cho tới bây giờ cũng không phải là một người lương thiện.
Không đành lòng nhìn ông ta chết, nhưng có thể dùng lạnh lùng để đối phó, thậm chí là thờ ơ, khoanh tay đứng nhìn vào lúc ông ta thống khổ.
Trên thế giới này, chưa có người nào sẽ mềm lòng với kẻ thù của mình.
Kể cả cô.
Sát khí, Tôn Nham đọc được sát khí mãnh liệt từ trong lời của cô.
Anh ta theo bản năng lùi về phía sau một bước, giống như trưng cầu mở miệng, "Như vậy, có cần để lộ tin tức của Thái Toàn ra không?"
Tuy rằng thời gian tiếp xúc với Thẩm Chanh cũng không lâu, nhưng Tôn Nham giống như đã biết, nên dùng cách như thế nào đi suy đoán tâm tư của cô.
"Ừ."
Thẩm Chanh thản nhiên mở miệng, giống như quanh thân đều tản ra hơi thở nguy hiểm.
Lạnh lùng của cô, khiến Tôn Nham cảm thấy có chút không nắm chắc, rõ ràng không có nói sai cái gì mà ....
"Còn chưa đi?"
Thẩm Chanh híp con ngươi, ánh mắt nguy hiểm đảo qua người anh.
"Khụ!" Tôn Nham vội ho một tiếng, "Đi, đương nhiên đi! Nhưng trước khi đi, tôi còn có một vấn đề muốn hỏi thiếu phu nhân ...."
"Sao?"
"Thiếu phu nhân, cô thích chiếc xe thiếu gia tặng không!"
"Tặng?" Không phải để cô thử sao?
"Không sai, chiếc xe kia, là thiếu gia tặng cho thiếu phu nhân!"
"Tại sao?" Chiếc xe thể thao kia trị giá hơn hai ngàn vạn, tại sao người đàn ông đó lại mạnh tay với cô như vậy?
"Bởi vì thiếu gia nói, chiếc xe kia có thể để cho thiếu phu nhân người đủ mặt mũi!"
"...."
"Thiếu gia còn nói, nếu thiếu phu nhân người cảm thấy không thích, đập phá là được rồi."
"...."
"Cho nên thiếu phu nhân, người cảm thấy thích hay là không thích?"
"...."
"Thiếu phu nhân?"
"...."
"Thiếu phu nhân ...."
"Ngậm miệng lại, cầm chìa khóa lái xe đi!"
Thẩm Chanh lạnh lùng nói xong, trực tiếp ném chìa khóa xe cho Tôn Nham.
Nhưng Tôn Nham không chịu tiếp, mặc cho chìa khóa xe rơi trên mặt đất, lùi về phía sau một bước, liều chết mở miệng: "Thiếu gia nói, dù thiếu phu nhân người không thích, cũng phải cầm!"
Chương 152: Nghĩ mọi cách, để cho tôi vào Thẩm thị
Editor: May
Mà những lời này nếu như nói ra từ trong miệng Thi Vực, nhất định sẽ là một câu tương đối khí phách: Tôi cho, em không có quyền cự tuyệt, dù không muốn, cũng phải cầm cho tôi!
Bá đạo, cường thế, không cho người ta nói không, lại càng không để cho người ta có cơ hội phản kháng.
Nhìn Tôn Nham, Thẩm Chanh nhíu mày, trong mắt lóe ra ánh sáng nguy hiểm, giữa môi mỏng tràn ra một chữ lạnh lùng không có nhiệt độ: "Cút!"
Tôn Nham gần như phản xạ có điều kiện khom người nhặt chìa khóa xe lên, thả ở bên cạnh trên bàn, xoay người rời đi.
"Trở về."
Nhưng không ngờ, vừa đi ra hai bước, chợt nghe phía sau vang lên giọng nói lạnh bạc.
Anh không thể không dừng chân, quay đầu lại dò hỏi, "Thiếu phu nhân, còn có căn dặn gì?"
Thẩm Chanh lạnh lùng mở miệng, "Nghĩ mọi cách, để cho tôi vào Thẩm thị "
Tôn Nham sửng sốt, một hồi lâu mới phản ứng kịp, "Thiếu phu nhân, người nói Thẩm thị, có phải là tập đoàn địa sản lớn nhất thành Giang không?"
Thẩm Chanh gật đầu, "Ừ."
Tôn Nham có chút khó hiểu, "Thiếu phu nhân, vào Thẩm thị hoàn toàn không cần phải nghĩ mọi cách, chỉ cần người muốn vào, bất cứ lúc nào cũng có thể. Nhưng mà, thiếu phu nhân, người nói vào Thẩm thị, là muốn đi tham quan, làm khách, hay là cái gì?"
"Làm việc."
Nghe được hai chữ này, ngực Tôn Nham chấn động, suýt chút nữa phun ra ngụm máu.
Thân là nữ chủ nhân dinh thự nhà họ Thi, mặc hàng hiệu, lái xe hiệu, có tiền xài không hết, còn có một ông xã hoàn mỹ cưng chiều.
Có thể trôi qua ngày tất cả mọi người hâm mộ, vậy mà còn muốn đi ra ngoài làm việc!
Đây nhất định là đang đả kích anh - loại người thân kiêm vài chức lại thu vào ít ỏi này, nhất định là vậy!
Khóe miệng của anh co rút một trận, "Thiếu phu nhân, thật ra nhục nhã một người có thể có rất nhiều phương thức, người không nhất định phải lựa chọn cách tổn hại người mà không lợi mình này."
Thẩm Chanh lạnh lùng liếc nhìn anh ta, "Ít nói nhảm, bảo anh làm như thế nào thì anh liền làm như thế đó."
Thấy cô không giống như đang nói đùa, Tôn Nham mới nghiêm túc, "Thiếu phu nhân, để cho người vào Thẩm thị làm việc rất đơn giản, nhưng, sợ rằng trước khi đi vào phải trưng cầu ý kiến của ông chủ mới được."
Trước khi BOOS không đồng ý, anh cũng không dám làm xằng làm bậy, nếu không anh có thể có một vạn kiểu chết.
"Anh đi an bài, không cần phải để ý những chuyện khác."
"Nhưng mà ...."
"Bảo anh đi thì anh phải đi."
"Vâng ...."
"Ừ."
"Đúng rồi thiếu phu nhân, người muốn chức vị gì? Là thành viên hội đồng quản trị hay là quản lý, tổng giám đốc hay là chủ quản?"
"...." Thẩm Chanh im lặng một giây, thản nhiên mở miệng, "Nhân viên bình thường."
"...."
-------
Đi ra từ dinh thự, Tôn Nham lấy điện thoại ra, gọi cho Thi Vực: "Ông chủ, thiếu phu nhân nói cô ấy muốn đi Thẩm thị làm việc."
"Ừ, nghe theo cô ấy."
Đối với chuyện Thẩm Chanh tính toán vào Thẩm thị, Thi Vực cùng không cảm thấy ngoài ý muốn, đương nhiên, cũng không có ý định can thiệp.
"Ông chủ, ngài đồng ý?"
"Ừ."
"Nhưng thiếu phu nhân nói cô ấy chỉ muốn làm một người nhân viên bình thường."
Hiện tại xã hội này, về cơ bản tầng dưới công ty đều là một chút người mới vào xã hội, không rành thế sự, cũng không hiểu đạo lí đối nhân xử thế.
Giao tiếp với những người kia, sơ sẩy một chút liền sẽ góp mình đi vào, hoặc có lẽ nếu không để ý sẽ nhảy vào trong cạm bẫy người khác bày ra.
"Lo lắng của chú là dư thừa."
Dù cho Tôn Nham không hiểu chút nào, Thi Vực vẫn nghe ra một chút huyền âm.
Nhưng theo ý anh, người phụ nữ của anh, sức lực không có kém như vậy.
Huống hồ, ở thành Giang, sợ rằng không có người nào dám đối kháng với người phụ nữ của Thi Vực anh, cho nên không cần thiết lo lắng vô vị.
"Ông chủ, tôi đã hiểu, chờ tôi xử lý tốt Thái Toàn bên kia, lập tức làm thỏa đáng chuyện này."
Chương 153: Bể bơi của thiếu gia, cô không thể dùng
Editor: May
Thẩm Chanh lên trên lầu, vốn muốn tìm một bộ đồ ngủ đi phòng tắm tắm rửa, nhưng lúc đi ngang qua ban công trong phòng, thông qua ban công cửa sổ sát đất thấy được trong vườn hoa dưới lầu có một bể bơi.
Bể bơi rất lớn, ít nhất phải là 200 mét vuông.
Chung quanh bể bơi đều là dùng gạch pha lê xây thành, nước bể bơi sạch sẽ trong suốt, nhìn một cái liền có thể nhìn tới đáy.
Điều kiện tốt như vậy, không ngâm tắm sẽ có lỗi với chính mình!
Thẩm Chanh thay đổi một kiện áo hai dây, và một cái quần short bó sát mông, đi xuống lầu.
Vừa xuống bể bơi, nước vẫn chưa quá đầu gối, chỉ thấy Đào Đào liền vội vàng chạy tới từ đàng xa, như là nhận lấy rất nhiều kinh hãi, "Thẩm tiểu thư, cô không thể xuống dưới!"
Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, "Nguyên nhân?"
Đào Đào đi đến trước mặt cô, giải thích: "Thiếu gia thích sạch sẽ, bể bơi ngài ấy dùng, không ai có thể dùng."
Thẩm Chanh nghe tiếng, chợt mỉm cười, "Người khác của cô là chỉ tôi sao?"
Đào Đào ra vẻ sợ hãi: "Thẩm tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý nhằm vào cô. Chỉ là thiếu gia đã thông báo, không cho phép bất kỳ ai tới gần bể bơi, càng không thể xuống nước. Kính xin Thẩm tiểu thư thứ lỗi, không nên làm khó một người làm như tôi."
Lời nói này thật là dễ nghe!
Thẩm Chanh cong cong khóe môi, cười đến càng sáng lạn, "Xin lỗi, xuống cũng đã xuống, sợ là trong chốc lát cũng không lên nổi."
Nói xong, cô cứ như vậy đối mặt với Đào Đào, giang hai cánh tay, khẽ nghiêng thân thể về phía sau, mang theo ý vị khiêu khích, trực tiếp ngã về sau....
Động tác này nhìn như vô ý, lại đẹp đến nỗi kinh người.
Thẩm Chanh thậm chí cũng không hề nháy mắt một lần nào, liền chìm vào trong nước.
Hoa nước nở rộ, rất nhanh liền khôi phục lại yên tĩnh ....
Đào Đào đứng tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.
Không phải bởi vì dáng người kiêu ngạo và thế bơi hoàn mỹ của người phụ nữ dưới nước, mà là vì tư thái phách lối của cô.
Sở dĩ Đào Đào sẽ cảm thấy kinh ngạc, là có nguyên nhân.
Tuy rằng Thi Vực không thường ở dinh thự này, nhưng đồ đạc của anh, cho tới bây giờ đều không cho phép bất kỳ ai đụng vào.
Bể bơi này, chính là một cấm địa!
Thậm chí ngay cả người hầu đổi nước mỗi ngày cho bể bơi này, cũng không dám đi vào trong bể bơi lúc thay nước, cho nên mỗi ngày trình tự đổi nước đều sẽ rất phức tạp, bình thường đổi nước một lần, ít nhất cũng phải ba tiếng.
Nếu như là mùa đông, còn phải đổ nước nóng vào trong bể bơi, là nước nóng vận chuyển tới từ suối nước nóng tự nhiên ở thành Giang, mà không phải nước ấm đun nóng!
Xa xỉ, chú trọng như vậy, dù thật sự để người hầu trong dinh thự đụng vào, chỉ sợ bọn họ cũng không dám.
Nhưng là Thẩm Chanh đã mở ra tiền lệ đầu tiên, hơn nữa còn chưa được cho phép xuống.
Đối với cái này, Đào Đào không hiểu rõ.
Đợi cho Thẩm Chanh nổi lên mặt nước từ đáy hồ bơi, cô ta lại lên tiếng nhắc nhở: "Thẩm tiểu thư, thừa dịp trước khi thiếu gia chưa trở về, cô vẫn là lên đây đi, bằng không, thiếu gia sẽ tức giận."
Đối với lời nói của cô ta, Thẩm Chanh làm như không nghe thấy.
Cô nằm ở trên mặt nước, chỉ là dùng chân nhẹ nhàng lắc lư, thân thể liền hướng về giữa hồ bơi.
Từ xa nhìn lại, giống như là một phong cảnh duy mỹ, đẹp mắt, rồi lại khiến người ta cảm thấy có chút không chân thực.
Thấy cô không chịu lên, Đào Đào vẫn không chịu thôi, chạy đến bên bể bơi, hô: "Thẩm tiểu thư, tôi biết cô là người thấu tình đạt lý, nhất định sẽ không cố ý khó xử tôi, mau lên đây đi."
Đào Đào không phủ nhận mình có tư tâm, không thể thấy người khác hưởng thụ món đồ cô ta không thể hưởng thụ.
Nhưng chủ yếu nhất, chính là bởi vì lo lắng Thi Vực sẽ tức giận.
Nghĩ muốn tiếp tục lưu lại làm việc trong dinh thự, ngoại trừ an phận thủ thường, chính là hết lòng trung thành, cho nên cô ta không thể khoanh tay ngồi nhìn.
Chương 154: Lấy tay ra, tôi thích sạch sẽ.
Editor: May
Thấy Đào Đào phí tâm như vậy, cuối cùng Thẩm Chanh cũng có phản ứng.
Cô bơi tới trước mặt Đào Đào, dùng hai tay chống bên cạnh, nhảy lên ngồi trên mép bể bơi.
Chân dài thẳng tắp nhẹ nhàng lắc lư trong nước, khiến Đào Đào sinh lòng hâm mộ.
Làm một người phụ nữ, ai không muốn một gương mặt xinh đẹp và một dáng người hoàn mỹ.
Đừng nói là Đào Đào có lòng ghen tỵ rất mạnh, dù là nữ hầu khác, chỉ sợ cũng phải có một cách nghĩ này.
"Thẩm tiểu thư, đến, tôi đỡ cô lên ...."
Đào Đào duỗi tay nắm chặt cánh tay Thẩm Chanh, Thẩm Chanh ngay lập tức bắn một ánh mắt lạnh lẽo tới, "Lấy tay ra, tôi thích sạch sẽ."
Tay Đào Đào cứng một chút, sau đó buông ra, há to miệng muốn nói gì đó, nhưng không có nói ra.
Cô nhíu mày, xoay người đi đến chỗ bên cạnh ghế nằm, cầm một cái khăn tắm sạch sẽ tới.
"Thẩm tiểu thư, lau lau đi."
Thẩm Chanh không nhận, chỉ là dùng ánh mắt lạnh lùng đảo qua khăn tắm trên tay cô ta, "Không phải đã nói rồi sao? Tôi thích sạch sẽ."
Cô cố ý nói ba chữ thích sạch sẽ đến rất nặng, mục đích, đương nhiên là vì đánh vào mặt mũi Đào Đào.
Đào Đào không phải người ngu, đương nhiên nghe được ý của cô, cảm thấy khó xử, nhưng không có biểu hiện ra, cười cười, "Nếu như Thẩm tiểu thư ngại bẩn, vậy thì tự mình đi lấy đi, cái này, tôi sẽ giặt sạch sẽ."
"Giặt?" Thẩm Chanh cười yếu ớt, "Cô giặt, đây không phải cũng sẽ bẩn sao."
Cô không lưu cho Đào Đào một chút mặt mũi, thậm chí tước đoạt cả tôn nghiêm tối thiếu của cô ta.
Tay đặt dưới khăn tắm đột nhiên buộc chặt, Đào Đào cúi đầu, trong mắt lộ ra chút oán hận.
Nhưng đợi đến khi cô ta ngẩng đầu lên lần nữa, lại là mặt mỉm cười, "Xin lỗi, Thẩm tiểu thư, hành động việc làm của tôi khiến cho cô ngột ngạt rồi."
Khiến cho cô ngột ngạt?
Khó hiểu, Thẩm Chanh bật cười, "Cô? Cũng xứng?"
Cô rõ ràng đang cười, lại làm cho Đào Đào như lâm vào hầm băng, trái tim, thoáng lạnh tới cực điểm.
Tay dưới khăn tắm đã nắm chặt thành quyền, lập tức lưu lại dấu móng tay, Đào Đào cũng cảm giác được trong lòng bàn tay truyền đến đau nhức kịch liệt.
Cô ta cắn môi, ngoại trừ xem nhục nhã này thành khích lệ cố gắng nuốt xuống, còn có thể làm sao?
"Dạ, tôi không xứng."
Cô ta trầm thấp mở miệng, trong giọng nói là tràn đầy tự giễu.
Thẩm Chanh nhìn thấy cô ta có phản ứng như vậy, đã là vượt quá dự liệu của cô.
Một người phụ nữ, rõ ràng đã mất sạch thể diện, vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn còn muốn ép buộc mình giả thành bộ dạng của một người không có việc gì.
Người bình thường, đâu có bản lãnh này.
Dưới ánh mặt trời chói mắt, Thẩm Chanh híp con ngươi mê hoặc người lên, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Đào Đào trước mặt.
Không có gương mặt xinh đẹp, không có ngũ quan xinh xắn, cũng không có tư thái kiêu ngạo, nhưng trong xương cốt lại mang theo vẻ lẳng lơ, hồ ly tinh nhiệt tình.
Còn có bộ dạng không chịu thua này, hình như là đang tuyên bố, nếu cô ta có một ngày xoay người, nhất định sẽ làm cho Thẩm Chanh ngã vào từ thiên đường đến mức thấp nhất, ngã tan xương nát thịt.
Chậc chậc.
Trong lòng Thẩm Chanh khen ngợi cô ta.
Đáng tiếc, đây là một đối thủ, nói cách khác, cô còn muốn lãnh giáo cô ta một chút.
Nhìn xem có thể học được mấy phương pháp hung ác ngược đãi cặn bã không.
Đào Đào giống như quyết tâm, biết rõ tiếp tục dông dài vô ích, cũng không tính cứ rời đi như vậy.
Cô ta thả khăn tắm lại chỗ cũ, lui sang một bên, nhìn Thẩm Chanh, khiêm tốn mở miệng: "Thẩm tiểu thư, tôi biết hiện tại lời tôi nói đều sẽ là vô ích, cô sẽ không nghe tôi. Nhưng, tôi nghĩ tôi vẫn cần thiết phải nhắc nhở cô một câu cuối cùng, thiếu gia thật sự rất phản cảm với chuyện người khác đụng vào đồ đạc của ngài ấy, nhất là nước trong bể bơi này. Nếu như bị ngày ấy biết rồi, hậu quả, rất nghiêm trọng."
Chương 155: Con hát ơi con hát
Editor: May
Đối với Thẩm Chanh mà nói, hậu quả nghiêm trọng hơn nữa, cũng không có bất kỳ cường độ uy hiếp nào.
Cô thu chân dài từ trong nước về, đứng trên bờ bể bơi, miễn cưỡng cử động thân thể một chút.
Thả người nhảy lên, nhảy vào nước.
Bơi vòng trong bể bơi vài vòng, cảm thấy hơi mệt một chút, liền dựa vào cạnh bờ trên bể bơi nghỉ ngơi.
Mặt trời mùa hè như là mang theo độc, Đào Đào phơ nắng đỏ bừng cả khuôn mặt, mồ hôi đầm đìa, nhưng lại không dám hô một tiếng khó chịu, bởi vì đây là cô ta tự tìm.
Nhưng Thẩm Chanh lại như là người không việc gì, mặt trơn bóng trắng nõn không có một chút dấu vết từng bị ánh mặt trời tàn phá, dính vào một chút giọt nước, ngược lại nhìn có vẻ càng thêm vô cùng mịn màng.
Liếc mắt nhìn mặt Đào Đào, cô nâng khóe môi lên, trong mắt mang theo vài phần ngả ngớn, "Nếu không xuống bơi chung đi?"
Đào Đào không muốn cười, lại ép buộc mình kéo ra một nụ cười cứng ngắc, "Không dám."
Cô ta còn muốn sống thêm vài năm, làm sao có thể xuống dưới cùng nhau bơi?
Hơn nữa, mục đích cô ta tới đây chỉ là vì nói cho người trong bể bơi biết, nước nơi này không đụng vào được.
Nếu không đụng vào được, sao cô lại ngốc đến đi đụng vào!
Hôm nay, cô ngược lại muốn xem, phụ nữ này có thể phách lối đến cuối cùng hay không.
Thiếu gia, tuyệt đối không phải một người đàn ông có thể dễ dàng đắc tội, dễ dàng chọc giận!
A! Chờ xem!
Đào Đào nghĩ như vậy, nụ cười vốn cứng ngắc cũng bắt đầu trở nên thoải mái.
Chỉ là một cử động này của cô ta, đã bị Thẩm Chanh thu hết vào mắt, thậm chí một vẻ mặt nhỏ bé nhất, cũng bị Thẩm Chanh bắt được rồi.
Khụ!
Người phụ nữ này, thật đúng là không đơn giản.
Lúc này, trong lòng cô ta nhất định nghĩ đến phải trả thù cô như thế nào đi!
Ngồi dậy từ trong nước, Thẩm Chanh lấy tay vén tóc tán loạn trên trán đến sau tai, vắt đi nước dư thừa, cầm lấy một khăn tắm sạch sẽ từ trên bàn gỗ lim khắc hoa ở bên cạnh, chà lau tóc ẩm ướt.
Đợi cho lau khô một chút, cô mới dùng khăn tắm quấn thấn thể của mình lại.
Mà Đào Đào, đang mắt không chớp nhìn một hướng xa xa khác.
Nhìn thuận theo tầm mắt của cô ta, một chiếc xe màu đen sang trọng chậm rãi lái vào, lái về phía bên này....
Bởi vì phương hướng chỗ bể bơi rất gần bãi đỗ xe dưới đất, cho nên cỗ xe phải thông qua một con đường cạnh bể bơi mới có thể lái vào bãi đỗ xe.
Xe rất nhanh lái tới, trong mắt và khóe môi Đào Đào vạch ra một ý cười lạnh, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy nữa.
Xe dừng lại ở nơi cách mười mét, bước xuống từ trên xe là một người đàn ông có vóc người cao ngất, hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng.
Chớp mắt, Đào Đào liền thay đổi thành một bộ dáng khác.
Muốn nói là cái dạng gì, vậy hẳn là rất uất ức.
Đúng, uất ức, ít nhất trong cái nhìn của Thẩm Chanh, bộ dạng như vậy của cô ta là hết sức uất ức, trong mắt, giống như có chua xót nói không hết.
OMG!
Người phụ nữ này, còn có thể diễn hơn cả cô!
Thẩm Chanh nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt quét nhẹ qua trên người Đào Đào, "Cô uất ức cọng lông gì?"
Giọng nói của cô lạnh lùng giống như con người của cô, lạnh lùng đến giống như có thể đóng băng người khác.
Nghe được lời của cô, Đào Đào cúi đầu xuống, không nói gì, thoạt nhìn, như là đang suy nghĩ.
Biết cô ta đang diễn, Thẩm Chanh cũng không có ý định ngăn cô ta lại, xoay người nhìn về phía nơi khác, cho Đào Đào một không gian phát huy lớn hơn.
Thi Vực bước xuống từ trên xe, đi nhanh vài bước, đang muốn tiến vào trong đại sảnh, dư quang lại liếc về Thẩm Chanh cách đó không xa.
Thấy cô một thân ướt sũng, lại trùm khăn tắm, anh nhướng mày, sải bước đi đến bên kia.
Đào Đào khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy Thi Vực đi tới bên này, trong lòng cô ta đếm bước chân của anh, mười bước, chín bước, tám bước ....
Đột nhiên, cô ta lảo đảo một cái, thân thể ngã về phía trước, cứ như vậy ngã xuống!
Cô ta cho rằng sẽ được dìu đỡ, đáng tiếc tính toán sai.
Chật vật không chịu nổi té ngã trên đất, trong tầm mắt xuất hiện đôi giày da đắt giá sáng bóng....
Chương 156: Ai cho phép em xuống nước?
Nguồn dịch : thichdoctruyen.com
Editor: May
Thi Vực ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn Đào Đào ngã sấp xuống ở trước mặt anh, liền đi thẳng tới trước mặt Thẩm Chanh.
Ánh mắt âm lãnh đảo qua vết thương trên đầu gối của cô, ngay sau đó dời đến trên mặt của cô, càng thêm âm trầm, "Ai cho phép em xuống nước?"
Đào Đào nghe được lời của anh, không hài lòng trong lòng lập tức tan thành mây khói, cô ta lập tức đứng lên từ dưới đất, phủi bụi dính trên quần áo, giải thích thay Thẩm Chanh nói: "Thiếu gia, ngài không nên trách Thẩm tiểu thư, là tôi không có kịp thời nhắc nhở, Thẩm tiểu thư mới xuống nước ở dưới tình huống không hiểu rõ tình hình. Thiếu gia, ngài muốn phạt liền phạt tôi đi, tôi đồng ý bị phạt thay Thẩm tiểu thư."
Nghe một chút, lời nói này nghe thật rất uyển chuyển, rất cảm động.
Mắt rưng rưng nước, điềm đạm đáng yêu, còn cố ý làm làm ra một bộ dáng từng bị ai đó uy hiếp, mặc cho ai nhìn đều vừa thấy đã thương!
Chậc chậc, kỹ thuật diễn này, cũng rất rất thật.
Miệng Thẩm Chanh chứa nụ cười nhạt, đầy thâm ý liếc nhìn Đào Đào, "Muốn khóc liền khóc nha, tôi cũng chưa có đánh cô."
Còn bị phạt thay cô?
Người phụ nữ này thật không phải là có bệnh sao!
Thân thể Đào Đào run lên, thoáng trốn đến sau lưng Thi Vực, "Thẩm, Thẩm tiểu thư .... tôi, tôi...."
Cô ta nơm nớp lo sợ, như là nhận lấy kinh hãi gì đó.
"Cô thế nào?"
Thẩm Chanh khẽ nhếch môi, từ chối cho ý kiến liếc nhìn cô ta.
Đào Đào nắm góc áo, thấp thỏm lo âu mở miệng, "Tôi .... Đều tại tôi, trách tôi không có nhắc nhở Thẩm tiểu thư là thiếu gia không thích người khác đụng vào nước trong bể bơi này...."
Thẩm Chanh nhịn cười không được, "Vẫn chưa diễn đủ sao?"
"Tôi không có diễn ...." Giọng nói uất ức.
"Không có diễn? Vậy đó chính là đang giả bộ rồi."
"Tôi cũng không có giả bộ, Thẩm tiểu thư, nếu như tôi chọc giận cô không vui chỗ nào, cô có thể đánh tôi mắng tôi, xin cô đừng nhục nhã tôi." Giọng nói nghẹn ngào.
Bốp!
Thẩm Chanh trực tiếp vòng qua bên cạnh Thi Vực, đưa tay, vung một cái tát tới.
Đào Đào đã trúng một cái tát nặng nề, khuôn mặt bị mặt trời phơi nắng ra vết đỏ lập tức sưng lên thật cao.
Cô ta che mặt, cố nén lệ, cúi mình hạ giọng mở miệng, "Nếu Thẩm tiểu thư cảm thấy chưa hết giận, vậy thì đánh đi ...."
Nói xong, cô ta thu tay che mặt về, ngẩng đầu lên, tiến mặt tới gần cho Thẩm Chanh đánh.
Thẩm Chanh cũng không khách sáo, đưa tay liền cho cô ta một bạt tai.
Bị một tát như vậy, trọng tâm Đào Đào không ổn định, ngã về phía sau vài bước, thân thể không thể ổn định lảo đảo muốn ngã, té chỏng cả vó.
Thẩm Chanh nhẹ nhẹ xoa lòng bàn tay, có thể là vừa rồi dùng lực đạo quá lớn, tay có đau một chút.
Cô nhíu mày, kiêu ngạo vươn tay, "Đau, xoa cho tôi!"
Bị xem nhẹ lâu như vậy, Thi Vực mơ hồ mang theo thịnh nộ, thấy bàn tay cô đưa đến, nắm một phát, Thẩm Chanh đau đến khẽ rên một tiếng, "Ưm! Đau!"
Vừa rồi chỉ đau nhức, hiện tại lại chính là đau xót.
Thi Vực híp con ngươi nguy hiểm, dùng sức kéo cô vào phía trước, Thẩm Chanh cứ như vậy nhào vào trong ngực của anh.
Bàn tay nhốt chặt eo của cô, dùng lực, hung hăng bấm một cái, Thẩm Chanh bị đau, giận: "Dựa vào! Còn nữa sao!"
Tay thon dài nâng cằm của cô lên, mày kiếm khí khái bức người khẽ dựng thẳng lên, anh tràn ra một tiếng hừ nhẹ: "Biết đau đớn, hửm?"
"Buông ra!"
Thẩm Chanh rầu rĩ, kỳ quái, người đàn ông này bá đạo như vậy từ bao giờ!
"Ưm ...."
Thi Vực chẳng những không buông ra, ngược lại còn tăng thêm vài phần lực đạo.
Thẩm Chanh chỉ cảm thấy xương càm đều sắp bị bóp nát, lông mày xinh đẹp vặn chặt chẽ lại với nhau, cô soàn soạt tốn hơi thừa lời: "Họ Thi kia! Tối nay có muốn ngủ trên giường không?"
Rõ ràng là lời nghiến răng nghiến lợi, nói ra từ trong miệng cô, lại vô cùng mờ ám.
"Hửm?" Thi Vực giương môi, dùng ngón tay khớp xương rõ ràng vuốt ve qua lại trên cằm trơn bóng của cô, "Không phải nói muốn ở riêng sao?"
Chương 157: Bắt nạt cô thân mềm lực yếu!
Editor: May
"Tôi từng nói qua không ở riêng sao?" Thẩm Chanh không kềm chế được cơn giận đẩy tay của anh ra, nói từng câu từng chữ, "Riêng, phải ở riêng!"
"Em cảm thấy tôi sẽ đồng ý?"
Trong con ngươi lạnh lẽo, mơ hồ tản ra hơi thở nguy hiểm, "Thẩm Chanh Tử, em vẫn chưa có nói cho tôi biết, là ai cho em lá gan xuống nước!"
Thi Vực tức giận, khiến Đào Đào thấy được hy vọng, "Thiếu gia, Thẩm tiểu thư là không biết không thể đụng vào bể bơi của ngài, cho nên mới ...."
"Bảo cô nói chuyện sao?" Thi Vực kinh thường liếc nhìn cô ta, ánh mắt lạnh bạc, không có chút nhiệt độ đáng nói.
Đào Đào run lên, vội vùi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Cử động của cô, khiến cho Thẩm Chanh vui vẻ một trận, không có ý định trả lời Thi Vực, mà là ý vị thâm trường than một tiếng, "Nghe thấy được sao? Có người nói tôi không thể đụng vào bể bơi của anh."
Bộ dáng kiêu ngạo này của cô, khiến Thi Vực phát ra một tiếng cười khẽ: "Nực cười, người của tôi em đều có thể đụng, còn có vật gì mà em không thể đụng vào."
"Vậy sao anh hung dữ với tôi?"
"Đến hiện tại còn không biết tại sao tôi hung dữ với em?"
"Tại sao?"
"Em có biết trên người mình có vết thương không, có biết vết thương không thể đụng vào nước không?"
Thẩm Chanh cúi đầu nhìn về phía đầu gối, không biết miếng dán miệng vết thương biến mất từ bao giờ, vết thương bởi vì dính nước, có chút đỏ lên.
Nhưng theo ý cô, đây hoàn toàn không tính là vết thương, cũng không cần phải quan tâm như vậy.
"Về sau không cho chạm vào nước."
Không cho cô cơ hội nói chuyện, Thi Vực liền ra lệnh.
"...." Người đàn ông bá đạo này.
"Càng không cho chạm vào nước lạnh."
"...." Yêu cầu vô lý này.
"Dù trời nóng hơn nữa, cũng không được."
"...."
"Không cho phép ăn lạnh, uống lạnh, đụng lạnh."
"...." Có thể đừng cố tình gây sự như vậy không?
"Dưỡng tốt thân thể, về sau mới có thể sinh bánh bao."
Thẩm Chanh sửng sốt một giây, sau đó phản ứng kịp, "Phi! Còn muốn sinh bánh màn thầu nữa sao!"
Sao kéo đến phía trên này rồi?
"Chỉ cần là em sinh cho tôi, bất kể là gì, tôi đều thích."
"Ai muốn sinh với anh!"
"Em!"
"Ai nghĩ đến sinh với anh!"
"Em!"
"Đánh chết cũng không sinh!"
"Phải sinh."
"...."
Thi Vực không nói gì, một tay ôm lấy eo Thẩm Chanh, dùng hành động thực tế đến nói cho cô biết, anh chính là bá đạo như vậy.
Đào Đào nhếch nhác ngã quỳ trên đất, che mặt nóng hừng hực lại, mắt đỏ hồng, nhìn Thi Vực ôm Thẩm Chanh đi xa, cô ta mới bò dậy từ dưới đất.
Dù vừa rồi là chính tai nghe được đối thoại của Thi Vực và Thẩm Chanh, tận mắt thấy hai người mờ ám vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cô ta cũng vẫn không chịu tiếp nhận sự thật.
Nhìn một hướng khác, cô ta siết chặt nắm tay, hàm răng cắn rách cánh môi, không cam lòng cười....
Thẩm Chanh bị Thi Vực ôm trở về trên lầu, vào phòng ngủ.
Cô vốn định trước thổi khô tóc rồi thay quần áo, nhưng vừa mới lấy máy sấy từ trong ngăn tủ ra, cả người đã bị tên tên đàn ông bá đạo nào đó xách lên, ném vào phòng cất quần áo cách vách.
Đúng, là ném!
Thẩm Chanh:....
Dựa vào!
Bắt nạt cô thân mềm lực yếu sao!
Ngồi trên sàn nhà, Thẩm Chanh không văn nhã xoa cái mông bị ngã đau.
Nhìn chằm chằm người đàn ông đứng ở trước mặt cô, nhìn xuống từ trên cao, cô hận nghiến răng nghiến lợi, không ngừng muốn cắn người, còn muốn gặm người!
Khốn kiếp, âm tình bất định.
Cô có chút rầu rĩ bò dậy từ dưới đất, lười phản ứng lại anh, trực tiếp đi đến bên cạnh tủ quần áo, mở cửa kéo đẩy ra, gỡ một bộ quần áo từ bên trong xuống.
Thi Vực nghiêng dựa vào trên bên cạnh tủ quần áo, đốt một điếu thuốc, ưu nhã hít một hơi.
Ngửi thấy được mùi thuốc lá, Thẩm Chanh nhíu mày, thuận tay để quần áo ở bên cạnh.
Đi thẳng tới trước mặt Thi Vực, một phát túm lấy điếu thuốc từ trong tay anh, thả vào trong miệng mình hít một hơi.
Chương 158: Hút thuốc, phun khói
Editor: May
Trong mắt Thi Vực lạnh lẽo, hơi thở nguy hiểm cứ như vậy lộ ra từ trên người anh.
Đang muốn phát tác, Thẩm Chanh lại thoáng nhón chân lên, đưa môi của mình qua, dán ở trên môi của anh.
Sau đó, phun khói thuốc lá vào trong miệng của anh.
Động tác này, không giống với lần Thi Vực phun khói cho Thẩm Chanh vào lúc trước đó.
Bởi vì không hút thuốc, không có kinh nghiệm, đổi ngược lại, động tác của cô không thông thạo rất nhiều.
Khói từ khóe miệng của cô tràn ra một chút, cho nên chỉ phun ra một chút khói vào trong miệng Thi Vực.
Vì vậy cô lại rời khỏi môi của anh, điếu thuốc lá tiến vào trong miệng, lại hít một hơi.
Khi lần nữa phủ lên môi Thi Vực, Thi Vực lấy tay vòng ở eo của cô, một cái xoay người xinh đẹp, chống đỡ thân thể của cô ở trên tủ quần áo.
Thẩm Chanh phun khói thuốc cho anh, anh hút vào trong phổi, lại tràn ra một chút từ trong mũi....
Lần đầu tiên, Thẩm Chanh không quá kháng cự với mùi thuốc lá, cũng không bài trừ.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt từ từ tiêu tán trong không khí, hòa quyện, lại tan ra ở chung một chỗ.
Trong lúc nhất thời, trong không gian rộng lớn có hơi thở mờ ám.
Thi Vực rời khỏi môi Thẩm Chanh, con ngươi vốn rất lạnh, chợt thoáng bị nóng rực bao trùm, anh nhìn cô, trầm giọng nói: "Muốn chọc lửa?"
Thẩm Chanh tựa đầu ở trên tủ quần áo, khẽ ngẩng cái cằm, miệng khẽ nhếch, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át càng câu dẫn người ta mơ màng.
Cô không phản kháng, không nói năng gì, hoàn toàn là bộ dạng mặc cho người chém giết.
Ở trước mặt Thi Vực, cô khó khăn lắm mới ngoan như vậy một lần.
Có thể cũng là vì cô quá an phận, Thi Vực giống như đã bị trêu chọc đến toàn thân nóng hổi, nhưng lại vẫn nhẫn nại.
Có thể do hai người dính sát một chỗ, có thể cảm thụ được nhiệt độ trên thân đối phương.
Thẩm Chanh cứ nhìn anh như vậy, nhìn khuôn mặt rõ ràng như đao khắc, và con ngươi giống như khiến người lún sâu kia.
Cô không thừa nhận mình thích người đàn ông này, nhưng cũng không phải mình không động tâm với anh.
Người đàn ông này, ngoại trừ bá đạo một chút, dường như không còn tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào ở trên người của anh.
Thi Vực cũng đang dùng đôi mắt để nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, giống như có thể xỏ xuyên qua thân thể của cô, đọc được nội tâm của cô.
"Muốn nói gì?"
Quả nhiên, anh có thể đoán được tâm tư của cô.
"Anh.... đè tôi đến không thở nổi rồi..."
Thật không nghĩ đến, Thẩm Chanh không đứng đắn như vậy, phá hủy bầu không khí này.
"Em thở không nổi cũng phải chịu cho tôi!" Thi Vực nghiêm mặt, không có ý định thối lui nửa bước.
"Đè chết tôi rồi, anh đi đâu tìm người vợ xinh đẹp như tôi đây?"
"Chỉ cần tôi muốn tìm, còn có thể không tìm được sao? Dù một ngàn, một vạn người, tôi cũng có thể tìm trở về!" Giọng nói cường ngạnh, lộ ra hơi thở nguy hiểm.
".... !"
"Nhưng, trừ em ra, tôi thấy ai cũng chướng mắt."
"...."
"Nếu tôi không muốn em, ai dám muốn em."
"Cút!"
Vừa lúc đó, điện thoại của Thi Vực đúng lúc vang lên.
Anh nhíu mày, một tay chống tủ quần áo, có chút mất kiên nhẫn lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
Thẩm Chanh liếc nhìn điện thoại trong tay anh, chỉ cảm thấy không còn gì để nói, không biết là dãy số của ai, lại bị anh lưu thành một con số....
Cô còn nhớ, Tôn Nham hình như là 6.
Ý là heo à?
Vậy 66 thì sao? Ngu như heo?
Khụ!
Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng, Thi Vực vẫn nhận nghe.
"Con rể tốt, bây giờ có phải vợ của con - con gái của ta đang ở cùng với con không, nếu ...."
"Tút -!"
Nghe ra là giọng nói của Thẩm Trung Minh, Thẩm Chanh vốn không cho ông một cơ hội nói hết lời, trực tiếp đoạt di động từ trong tay Thi Vực, sau đó cắt đứt!
Ném điện thoại di động vào trong tủ quần áo bên cạnh, cô lạnh lùng nhìn về phía Thi Vực, không vui mở miệng: "Anh lưu một cái tên sẽ chết phải không! Không phải 6 chính là 66, đặc biệt sao, còn 666 đâu!"
Chương 159: Ừ, lúc này mới ngoan
Editor: May
Thi Vực cũng không tức giận, khóe môi giơ lên một nụ cười ý vị thâm trường, anh cúi người, cầm điện thoại bị ném ở trong tủ quần áo qua, ưu nhã mở màn hình khóa, lấy ra một số 'bà xã' trong đám con số trong danh bạ cho cô thấy.
"Lưu như vậy, em hài lòng không."
Nụ cười của anh ngả ngớn lại rõ ràng, mang theo vài phần tác phong không đúng đắn.
Thẩm Chanh liếc mắt nhìn, cũng không tính để ý tới anh, đưa tay đẩy anh, anh bất động, cô dứt khoát khom người chui ra từ dưới tay của anh.
Cầm quần áo trở lại phòng ngủ, đi vào phòng tắm thay.
Đợi đến khi thay xong quần áo đi ra, cô không nhìn thấy Thi Vực, chỉ thấy mảnh nhỏ điện thoại đầy đất.
Không, không thể nói là mảnh nhỏ, xác thực mà nói phải nói là bã vụn!
Đây là điện thoại di động của cô!
Lúc trước bị Thẩm Họa lái xe va chạm như vậy, điện thoại di động của cô đã rơi đến không còn hình dáng, nhưng ít nhất còn có thể khởi động máy và gọi điện thoại.
Nhưng hiện tại, đã hoàn toàn thay đổi ....
Chỉ là cô không biết, sở dĩ điện thoại di động của cô sẽ biến thành như vậy, hoàn toàn là bởi vì Thi Vực phát hiện bí mật trong điện thoại của cô.
Mà bí mật kia, chính là danh xưng cô ghi chú cho Thi Vực: Cầm thú biến thái khốn kiếp!
"Dựa vào!"
Ngoại trừ tức giận, chính là nổi giận.
Xoay người đi đến trên ban công, đang định ngồi xuống ở trên ghế sofa, liếc mắt liền thấy trên bàn để máy vi tính đặt một bộ điện thoại mới.
Mặt dưới điện thoại di động đè một tờ giấy, trên giấy chỉ có hai chữ: Đền bù.
Nhìn thấy hai chữ vững vàng có lực trên giấy này, lửa trong lòng Thẩm Chanh liền một cổ một cổ xông thẳng lên.
Có tiền có thể bá đạo như vậy sao?!
Đập phá rồi đền bù!
Đền bù ông cụ ông bác anh ta ấy!
Thẩm Chanh đưa tay lấy di động qua, xúc cảm điện thoại rất tốt, điện thoại muốn nặng hơn bình thường một chút.
Màn hình năm tấc, màu đen đẹp mắt, chung quanh thân điện thoại đều là kim cương lóa mắt.
Không cần nghĩ cũng biết, đây là một chiếc điện thoại có giá cả xa xỉ.
Nhưng dù chiếc điện thoại này đắt hơn nữa, cũng dẹp loạn không được lửa giận trong lòng Thẩm Chanh.
Đặc biệt sau khi trượt màn hình mở khóa, thấy trên hình nền di động là đàn ông đẹp đến nỗi như là yêu nghiệt, cô liền tức giận hơn!
Anh ta thiếp lập hình nền điện thoại di động của mình thành hình của cô còn chưa tính, hiện tại lại có thể thiết lập hình nền chiếc di động này thành hình của anh ta.
Ầm!
Thẩm Chanh đưa tay liền ném điện thoại di động ra.
Cô dùng lực độ không nhỏ, nhưng mà .... điện thoại không có ngã hư.
Cô nhíu mày, đi lên trước nhặt di động lên, lại dùng lực ném một lần!
Đáng tiếc, điện thoại vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
"Dựa vào!"
Cô tức giận mắng một tiếng, vừa nhặt di động lên, điện thoại liền chấn động.
Hiển thị cuộc gọi đến: Ông xã!
Thẩm Chanh:....
Nhất định phải làm màu ra vẻ như vậy sao?
Cô tức giận ấn phím trả lời, trong điện thoại di động liền truyền đến giọng nói dồi dào từ tính: "Bảo bối, chiếc điện thoại này là thiết kế dành cho người phụ nữ bạo lực như em, phi thường có tính người, không những phòng rơi vỡ, còn không thấm nước. Cho nên dù em muốn phá hủy chiếc điện thoại này hơn nữa, cũng phải nhịn cho tôi!"
"Thi Vực! Anh hồn nhạt!"
Thi Vực gần như có thể tưởng tượng ra bộ dáng bây giờ của Thẩm Chanh, không kiềm được phát ra một tiếng cười nhẹ: "Em có thể sửa chữa sổ danh bạ trong điện thoại, nhưng tôi có thể bảo người ta điều hành hệ thống sửa lại. Hiểu chưa, hửm?"
"Anh biến thái!"
"Dù là biến thái, cũng chỉ đối với em."
"...."
"Buổi tối ăn cơm thật ngon rồi ngủ đi, tôi có việc, phải ra khỏi nước vài ngày."
"Không ăn cơm! Không ngủ được!" Thẩm Chanh hừ nhẹ, bộ dạng kiêu ngạo, rõ ràng chính là đang làm nũng.
"Có thể, vậy tôi không đi, buổi tối trở về với em."
"...." Thẩm Chanh im lặng một giây, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi, ăn! Tôi, ngủ!"
"Ừ, lúc này mới ngoan."
"...."
"Có chuyện gì, gọi cho Tôn Nham, anh ta sẽ giải quyết giúp em."
"Anh yên tâm, tôi sẽ gây phiền toán đến cho anh thật tốt...."
"Tùy em."
Chương 160: Bại bởi tôi, cô cũng không mất mặt.
Editor: May
Kết thúc cuộc nói chuyện, có nữ hầu đi lên gõ vang cửa phòng: "Thiếu phu nhân, có vị tiểu thư tên là Diệp Mân nói là bạn của cô, muốn gặp cô, bây giờ đang chờ ở đại sảnh."
Diệp Mân?
Thẩm Chanh đương nhiên còn nhớ tới người phụ nữ này, nói ra, lúc cô ở thành Đô còn từng trêu chọc cô ta.
Hiện tại nhớ tới, trong lòng vẫn có chút áy náy.
Trong phòng khách, Diệp Mân ngồi chờ trên ghế sofa.
Cô ta mặc váy da màu đen, cùng với đôi giày cao gót cùng màu.
Tay cầm một ví tiền LV, tóc uốn xoăn mềm mại phủ ở bờ vai, ngay ngắn ở phần eo.
Trang điểm nhạt, dáng ngồi ưu nhã, khắp nơi đều đang biểu lộ rõ ràng đẳng cấp và khí chất của cô ta.
Nhìn thấy Thẩm Chanh xuống lầu, cô ta nhẹ cau mày, quan sát cô từ trên xuống dưới, đợi cho Thẩm Chanh đến gần, cô ta mới đứng dậy, "Thẩm Chanh?"
"Ừ." Thẩm Chanh đi thẳng tới trước mặt cô ta, cầm chai rượu đỏ và hai ly rượu ở trên bàn trà qua, đưa một ly cho cô ta, "Như thế nào? Có hứng thú theo uống một ly với tôi không."
Cô lạnh nhạt, tỉnh táo, cùng với xử sự không sợ hãi, khiến Diệp Mân thưởng thức.
Cô ta nhận ly rượu, ưu nhã lay động một chút, vươn tay, nhẹ nhàng cụng ly với Thẩm Chanh, tự mình uống một ngụm trước.
Từ trước đến nay Thẩm Chanh vẫn luôn hào phóng, đặc biệt lúc đang uống rượu.
Sau khi cụng ly với Diệp Mân, cô uống một hớp hết rượu trong ly, sau đó lại rót một ly cho mình.
Cô ngồi xuống ở trên ghế sofa, ý bảo Diệp Mân cũng ngồi xuống.
Sau khi Diệp Mân ngồi xuống ở bên cạnh cô, lại uống một ngụm rượu đỏ, sau đó mới mở miệng cười, "Thật ra cô hoàn toàn chưa kết hôn, càng không có mang thai sanh non, về phần mẹ chồng cực phẩm kia, chẳng qua chỉ là mẹ chồng tiền nhiệm của cô, vẫn luôn đối nghịch với cô khắp nơi. Tôi nói có đúng không?"
Ngay tại trên một cuộc vũ hội vào mấy ngày hôm trước, Diệp Mân gặp được Lương Ngâm Thu và Mộ Bạch.
Mà cha của cô, không chỉ là quen biết cũ với Lương Ngâm Thu, càng là bạn trên phương diện làm ăn với nhà họ Mộ, đương nhiên cô và Mộ Bạch cũng cũng coi là cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Cô cũng là vào lúc đó mới biết được, mình bị người đùa giỡn...
Cho nên cô tra xét tư liệu của Thẩm Chanh, biết tên của cô ấy, cũng biết cô ấy từng trôi qua một đoạn thời gian với Mộ Bạch.
Điểm quan trọng nhất, cô còn thấy được trên đầu các tờ báo có tin tức liên quan tới cô ấy và Thi Vực.
Cho nên, cô mới đích thân đến thành Giang....
Thẩm Chanh lười biếng dựa vào ở trên ghế sofa, uống rượu đỏ một ngụm tiếp một ngụm, không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận.
"Cô và Thi Vực đã kết hôn thật sao?"
Nói nhiều như vậy, thật ra Diệp Mân muốn xác định nhất chính là chuyện này.
"Ừ."
Nghe được câu trả lời của Thẩm Chanh, Diệp Mân thở dài, có chút buồn bực uống một hớp rượu, "Người đàn ông tôi theo đuổi từ nhỏ đến lớn, lại có thể cứ như vậy kết hôn rồi!"
Vừa nghe lời này, Thẩm Chanh uống một ngụm rượu, "Khụ! Khụ...khụ ...."
Diệp Mân đưa tay tới vỗ lưng cho cô, "Cũng không phải là cô bị hoành đao đoạt ái... Aizz, quá lo lắng rồi!"
Thẩm Chanh trở lại bình thường, hỏi câu, "Cô thích cái tên khốn kia?"
"Cái tên khốn kia?"
"Tên khốn họ Thi kia."
"À, thích, từ nhỏ tôi liền thích anh ta rồi." Diệp Mân thở dài một tiếng, "Nhưng thích thì có ích lợi gì, anh ta không thích tôi .... Tiểu Chanh Tử, cô nói tôi, muốn dáng người có dáng người, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, làm sao lại thua cô vậy chứ!"
"Tuy rằng cô lớn lên rất xinh đẹp, nhưng còn muốn kém hơn tôi, bại bởi tôi, cô cũng không mất mặt." Thẩm Chanh nói đến nghiêm trang.
"Thật ra suy nghĩ một chút, cũng không có gì lớn, chẳng qua cũng chỉ là một người đàn ông thôi!" Diệp Mân cũng rót một ly rượu, sảng khoái uống.
Nguồn: thichdoctruyen.com
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip