Chương 301-310

301. Chương 301: ta đang hỏi ngươi, có thích ta hay không
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May

Sau đó, từ bên ngoài truyền đến giọng nói trong sáng dễ nghe: "Mới chuyển từ nước ngoài một chai rượu đỏ cất kỹ hơn ba mươi năm về, không biết có vinh hạnh mời Thi thiếu thưởng thức không."

Hai người quấn quýt ở trên ghế sofa, thân thể gần như đồng thời cứng đờ, thiêu đốt đến có thể thiêu đốt nhau, trong nháy mắt liền thối lui.

Thẩm Chanh đưa tay đẩy anh từ trên người mình ra, ngồi dậy sửa sang lại quần áo hơi rối loạn, đứng dậy bước đi.

Thi Vực một phát níu tay của cô lại, híp híp mắt, "Làm gì?"

Thẩm Chanh nghiêng đầu một chút, rộng lượng nói: "Em đi trước, không quấy rầy các người."

"Chúng tôi?" Con ngươi lạnh chìm kia như là bị đóng băng, lạnh đến mức đáng sợ.

Cô nhìn về phía anh: "Đúng vậy, không phải có người muốn mời anh uống rượu sao, em ở lại chỗ này sẽ rất không tốt."

Thi Vực đột nhiên bị cô làm cho tức giận, mắt chợt tối đi, dùng sức kéo cô vào trong ngực, hai tay nắm lấy bờ vai của cô, nặng nề chống đỡ cô lên trên tường.

Cũng may lực đạo anh cũng không lớn, không có làm cô bị thương.

"Sao, em cũng muốn bắt chước người ở vách tường đông ư?"

Thẩm Chanh ngửa cằm lên, dù cho trên lưng còn có chút đau đớn rất nhỏ, cô cũng không có một chút ý muốn tức giậṇ, ngược lại cực kỳ bình tĩnh.

"Thẩm Chanh Tử, rốt cuộc em có trái tim không?"

Nhìn thấy những người phụ nữ khác tiếp cận anh, cô lại có thể tuyệt không tức giận!

Người phụ nữ này, cứ không quan tâm anh như vậy sao?

"Chẳng qua chỉ là nói một câu anh cũng muốn bắt chước người vách tường đông ư, có cần tức giận như vậy không? Còn có, sao em lại vô tâm rồi?"

"Ít nói nhảm, nói, em có thích anh hay không."

Thi Vực siết chặc vai của cô, nhìn thẳng mắt của cô, con ngươi âm lãnh có chút đáng sợ.

Thẩm Chanh thấy được tức giận từ trong con ngươi của anh, tức giận nồng đậm.

"Thích!"

Chữ mà cô chưa bao giờ nói ra, đột nhiên thốt ra từ trong miệng cô.

"Nghiêm túc một chút!"

Có lúc, đàn ông chính là cố tình gây sự như vậy.

Có một số việc bạn càng không nói cho anh ta, thì anh ta lại càng muốn biết.

Trái lại, có mấy lời không che dấu liền nói ra, anh ta ngược lại sẽ cảm thấy đang qua loa với anh ta.

Cho nên khi Thẩm Chanh không có trải qua do dự đã nói ra chữ kia, tâm trạng Thi Vực là hỏng bét.

Tay của anh tăng thêm lực đạo, bóp đến Thẩm Chanh đau nhức, cô nhướng mày, giọng nói thật thấp, "Nhẹ một chút được không ...."

"Anh đang hỏi em, có thích anh hay không." Tuy rằng lực đạo trên tay anh thu liễm vài phần, nhưng vẫn không chịu buông cô ra.

Thẩm Chanh nhìn anh, "Anh muốn nghe cái gì, muốn em trả lời vấn đề này như thế nào?"

Khi cô nói không thích, người đàn ông này muốn nghe thích.

Đợi đến khi cô nói thích, anh lại cảm thấy cô không nghiêm túc, đang nói đùa.

Rốt cuộc là đàn ông phiền toái hay là phụ nữ phiền toái?

Thi Vực không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn cô như vậy, đôi mắt âm u, nguy hiểm khiếp người.

Thẩm Chanh nhìn anh suốt nửa phút, sau đó nhếch nhếch khóe môi, "Không thích anh, em sẽ ngủ với anh sao? Hơn nữa còn ngủ nhiều lần như vậy."

Phụ nữ, một khi giao thân thể cho đàn ông, vậy thì chứng minh cô ta đã mất trái tim.

Thẩm Chanh không phủ nhận điểm ấy.

Bởi vì cô đã sớm bất tri bất giác, động lòng với người đàn ông có tham muốn chiếm giữ trước mặt này rồi.

Bây giờ suy nghĩ một chút, dường như có chút buồn cười.

Ban đầu cô và anh, còn muốn máu chó hơn tình tiết trong phim truyền hình.

Mỗi một lần gặp mặt đều đối đầu không ai nhường ai, tránh không được tranh cãi kịch liệt.

Sao có thể đi đến bây giờ?

Thi Vực nhìn cô im lặng vài giây, đột nhiên đưa tay kéo cô vào trong ngực.

Ôm cô thật chặt, vùi mặt vào trong tóc cô, "Anh muốn ngủ với em cả đời."

302. Chương 302: Em lại thích xem bộ dáng tức giận của anh.
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May

Thẩm Chanh cười khẽ một tiếng.

Ngủ với cô cả đời, rõ ràng là một lời rất tùy tiện, vào giờ phút này nói ra từ trong miệng anh, lại vô cùng lãng mạn.

Cô lấy tay ôm eo của anh, nghiêng mặt dán tại ngực anh.

Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực, có loại cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.

Thích một người, có phải là loại cảm giác này không.

Cô đoán, đây cũng là yêu đi.

Thì ra yêu một người, cũng không có tệ như trong tưởng tượng của cô vậy.

Vừa lúc đó, giọng nói của Mạc Khuynh Tâm lại truyền vào lần nữa, "Thi thiếu không phải là không cho mặt mũi như vậy chứ, tôi tự mình đưa tới đây, anh chính là từ chối tôi ngoài cửa như vậy sao?"

Lúc cô nói chuyện mang theo ý cười, cho dù là đang oán trách, cũng làm cho người ta không sinh ra được chút phản cảm.

Thẩm Chanh đẩy Thi Vực ra, liếc mắt nhìn phương hướng cửa phòng, ý bảo anh mở cửa.

Nhưng Thi Vực không có ý muốn động, tay của anh chia ra mở rộng ở hai bên vai của cô, quay đầu nhìn cô, trên mặt giống như là có chút không vui.

Thẩm Chanh tựa đầu dựa vào ở trên tường, hơi ngửa đầu nhìn anh: "Anh như vậy có phải là có chút không tốt lắm không?"

"Hả?" Anh híp con ngươi nguy hiểm, như là đang tức giận.

"Nghe nói thân phận cô ta không đơn giản, hơn nữa hậu trường đặc biệt cường ngạnh, không phải người dễ đắc tội. Anh thờ ơ với sự nhiệt tình của cô ta, sẽ không sợ chọc phải phiền toái gì đó ư!"

"Nghe ai nói?" Anh lạnh lùng hỏi.

"Tần Cận."

"Anh ta không đáng tin cậy, nói gì em cũng không nên tin."

"...."

"Còn có, ngoại trừ Thẩm Chanh Tử em ra, anh sẽ không tiếp nhận bất kỳ nhiệt tình của người phụ nữ nào! Nhớ kỹ, hửm?"

"Em muốn đổi tên!"

Động một chút lại gọi cô Thẩm Chanh Tử!

Còn bảo cô nhớ kỹ!

Cô không! Không nhớ!

Thấy vẻ mặt cô không vui, còn bộ dạng có chút buồn bực, con ngươi vốn lạnh chìm của Thi Vực lại nhuộm lên chút ý cười, "Đổi thành gì?"

"Thẩm Mỹ Nhân!"

Thi Vực: "...."

"Như thế nào, có phải anh cũng thích tên như vậy không?"

Thi Vực: "...."

"Sao! Anh không thích?"

Thi Vực: "...."

"Vậy nếu không, đổi thành Thẩm Y Nhân?"

Thi Vực: "...."

Phụ nữ của anh, quả nhiên là tiểu yêu tinh giày vò người!

"Ha ha!"

Thi Vực: "...."

Nhìn thấy sắc mặt của anh ảm đạm đến mức tận cùng, Thẩm Chanh kiễng mũi chân, sau đó ôm cổ của anh, cười đến quyến rũ động lòng người, "Em lại thích xem bộ dạng tức giận của anh."

Nói xong, hôn một cái ở trên bờ môi của anh, liền buông lỏng tay ra.

Sau đó khom người xuống, chui ra ngoài từ dưới cánh tay của anh.

Bước nhanh đi tới cửa, quay đầu lại nhìn anh một cái, liền trực tiếp mở cửa phòng ra.

Mạc Khuynh Tâm đang lười biếng nghiêng dựa vào ngoài cửa, một tay cầm một chai rượu đỏ, một tay cầm ly đế cao.

Cô ta lay động chất lỏng màu đỏ trong ly một chút, tư thái ưu nhã đưa đến bên môi, nhẹ hớp một ngụm.

Mạc Khuynh Tâm mặc bộ váy da mỏng màu đỏ, biểu lộ ra hết dáng người uyển chuyển.

Bộ dạng quyến rũ tận xương này, hoàn toàn không thua kém Thẩm Chanh.

Sau khi Mạc Khuynh Tâm uống một ngụm rượu, mới rơi tầm mắt lên trên người Thẩm Chanh.

Nhìn thấy cô, Mạc Khuynh Tâm không có biểu hiện ra một chút kinh ngạc, dường như đã sớm liệu đến cô ở bên trong.

"Thẩm tiểu thư, chào cô."

Cô ta cười chào hỏi, khiến người ta nhìn không ra đến tột cùng tâm trạng vào giây phút này của cô ta là tốt hay xấu.

Thẩm Chanh dửng dưng ừ một tiếng, sau đó đi ra từ trước mặt cô ta.

Lúc đi đến cửa thang máy chuyên dụng của Thi Vực, cô dừng chân quay đầu lại.

Quét nhẹ trước ngực đầy đặn của Mạc Khuynh Tâm: "75D, thân hình rất đẹp."

Nói xong, cô xoay người đi vào thang máy.

Mạc Khuynh Tâm nâng ly lên với cô, "Dáng người của Thẩm tiểu thư mới gọi là hoàn mỹ."

Thẩm Chanh nhếch môi cười, từ chối cho ý kiến.

Vào một giây trước khi thang máy đóng cửa, cô bắt được một tia khác thường chợt lóe lên ở trong mắt Mạc Khuynh Tâm.

303. Chương 303: Trai đẹp, cho số wechat.
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May

Nhìn cửa thang máy đóng lại, Mạc Khuynh Tâm xoay người đi vào phòng làm việc.

Nhìn thấy áo sơmi cùa Thi Vực hơi có vẻ mất trật tự, cô ta dời ánh mắt nhìn về phía khác, nhưng vẫn không nhịn được cười sâu xa, "Xem ra, Thi thiếu cưng chiều vợ vô độ cũng không phải lời đồn, ở chỗ làm việc mà cũng có thể sầu triền miên với vợ như vậy."

Thi Vực ngồi ở trước bàn làm việc, cổ áo sơ mi nhăn loạn mở rộng ra, lộ ra làn da nâu rắn rỏi, gợi cảm đến cực điểm.

Anh cúi đầu đọc qua văn kiện, thậm chí ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn cô ta, càng thêm không nói được lời nào.

Mạc Khuynh Tâm là người thông minh, thấy được lạnh lùng từ trên khuôn mặt thoạt nhìn tuấn mỹ này, đã biết rõ tâm tình anh không tốt, tự nhiên sẽ không tự chuốc lấy nhục.

Cô ta đi đến trước tủ rượu bên cạnh, mở cửa tủ ra, thả chai rượu đỏ giá trị hơn ba trăm vạn trên tay mình vào đó.

Đóng cửa tủ rượu, xoay người liếc nhìn Thi Vực: "Anh đã bận rộn như vậy, tôi sẽ không quấy rầy nữa. Chai này rượu, xem như lễ vật tôi tặng anh vì vừa dọn đến. Tôi nghĩ, anh nhất định không sẽ cự tuyệt ý tốt của tôi đúng không?"

"Lấy đi."

Đáng tiếc, xưa nay Thi Vực luôn bạc tình bạc nghĩa ít ham muốn như vậy.

Đặc biệt là đối đãi với phụ nữ.

Nếu như đổi lại là những người phụ nữ khác, có lẽ sẽ cảm thấy khó xử.

Nhưng mà, Mạc Khuynh Tâm có một trái tim cường đại, cô ta cười kiều mỵ, "Nếu như anh không muốn uống, vậy thì ném đi. Mạc Khuynh Tâm tôi, tuyệt đối sẽ không thu hồi lại đồ đã tặng ra ngoài, hơn nữa chai rượu này chỉ là mấy trăm vạn mà thôi, đối với tôi mà nói hoàn toàn không tính là gì."

Nói xong câu đó, cô ta xoay người đi ra ngoài.

Vốn là một đầu tóc dài màu nâu, không biết đã nhuộm thành màu đen từ bao giờ.

Tóc đen dài đến eo, bị gió vén lên, quyến rũ, cũng nhiều thêm mấy phần cảm giác thần bí.

Cô ta vừa mới rời đi, đã có người lấy chai rượu cô ta đưa tới, ném vào thùng rác dưới cổng 19 thành hoàng đế.

Đứng ở cửa sổ sát đất tầng 18, thu hết tất cả vào mắt.

Cô cười, cười đến không rõ thâm ý.

Lúc tối, Thẩm Chanh vừa tắm rửa đi ra, liền nhận được một cú điện thoại: "Thẩm tiểu thư sao? Đồ của cô đã đưa đến, làm phiền cô ra ngoài ký nhận."

Mấy ngày gần đây, Thẩm Chanh chưa từng mua thứ gì, cho nên cô nghĩ đến buổi sáng hôm nay mua .... áo ngủ tơ tằm màu đen quyến rũ!

Loại đồ vật này, nhất định phải tự mình tự tay ký nhận.

Vì vậy, cô vội vàng thay đổi quần áo xuống lầu, đi đến chỗ cửa lớn nhận hàng.

Khi cô đi đến, mấy người hầu đang ở bên cạnh nhỏ giọng nghị luận.

"Trời ạ! Sao bây giờ nhân viên giao hàng cũng đẹp trai như vậy chứ?"

"Đúng vậy, không chỉ vóc người đẹp trai, dáng người còn tốt như vậy, thật sự là quá quyến rũ rồi!"

"Các người nói tôi có nên đi xin số wechat của anh ta không, anh ta có thể cho tôi chứ?"

"Tôi thấy hay là thôi đi, nếu để cho chú Chung biết trong lúc chúng ta làm việc lại đi làm những chuyện này, còn không trừ tiền lương của chúng ta sao?"

"Nhưng bình thường chúng ta làm việc rất ít tiếp xúc với đàn ông, nếu không nắm lấy cơ hội, sao gả ra ngoài được?"

"Aizz, có biện pháp gì đâu...."

Tuy giọng nói của bọn họ không lớn, nhưng đúng lúc để Thẩm Chanh nghe được rõ ràng.

Cho nên lúc ký nhận chuyển phát nhanh, cô thuận miệng nói một câu: "Trai đẹp, cho số wechat."

Nhân viên chuyển phát nhanh vừa nghe, vội đáp ứng: "Được!"

Sau đó nhanh chóng giật một trang giấy xuống, dùng bút viết xuống ở phía trên số wechat của mình đưa cho cô.

Thẩm Chanh nhếch môi cười, đẹp không gì sánh nổi, suýt chút nữa đã câu đi linh hồn nhỏ bé của người ta.

Cô xoay người, lúc đi ngang qua trước mặt mấy nữ hầu, thuận tay bỏ tờ giấy vào trong tay một người trong đó.

Nữ hầu kia sững sờ một hồi mới phản ứng kịp: "Cảm ơn thiếu phu nhân, cảm ơn thiếu phu nhân!"


304. Chương 304: Thẩm Chanh Tử, lá gan của em không nhỏ ha?
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May

Đến khi Thẩm Chanh đi xa, người hầu kia mới nói với mấy người bên cạnh: "Thiếu phu nhân thật tốt!"

"Đúng vậy, đừng thấy thiếu phu nhân bình thường luôn là một bộ dáng lãnh diễm, thật ra cô ấy thật sự không tệ."

"Đúng đúng."

"Các người nói nhỏ một chút, không muốn làm thật sao? Thiếu phu nhân tốt hay không, đâu đến phiên chúng ta nghị luận rối loạn?"

Đào Đào đứng ở một bên lười biếng, nghe được lời của các cô sau khi trong mắt trồi lên chút âm hiểm, nhìn bóng lưng từ từ đi xa của Thẩm Chanh, cô ta cười lạnh.

Lúc Thẩm Chanh lên lầu, Thi Vực đang ngồi ở trên sofa đại sảnh xem báo.

Nghe được động tĩnh, anh chỉ ngẩng đầu liếc cô một cái, liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục lật xem tờ báo trong tay.

Không bao lâu sau, có người báo cáo với anh.

"Thiếu gia, vừa rồi có anh chàng đẹp trai vội tới đưa chuyển phát nhanh cho thiếu phu nhân."

"Ừ."

Người đàn ông nào đó đang xem báo lười lười đáp lại, không có quá nhiều phản ứng.

"Thiếu phu nhân còn muốn số wechat của anh ta."

"Ừ."

Thấy anh không có một chút phản ứng, thủ hạ buồn bực, đây không giống với tác phong bình thường của thiếu gia ....

Không quá nửa tiếng đồng hồ sau, thủ hạ xem như hoàn toàn thấy được sự hung mãnh của Thi Vực!

"Này này này, các người có nghe nói không, tất cả công ty chuyển phát của thành Giang đều đóng cửa rồi!"

"Đóng cửa toàn bộ? Tại sao?"

"Bởi vì tâm tình thiếu gia không tốt."

"Tâm tình thiếu gia không tốt có liên quan gì với công ty chuyển phát? Chẳng lẽ là người của công ty chuyển phát đắc tội thiếu gia?"

"Cụ thể xảy ra chuyện gì cũng không rõ ràng, tôi chỉ biết là thiếu gia gọi điện thoại, tất cả công ty chuyển phát toàn thành liền đều đóng cửa rồi!"

"Hiện tại các người biết thiếu gia có bao nhiêu bản lãnh chưa? Một câu nói liền có thể phá hủy cả đời của người ta!"

"OMG quá bưu hãn! Quá soái khí! Quá khí phách rồi!"

Chuyện tất cả công ty chuyển phát toàn thành đóng cửa, truyền đi xôn xao ở trong dinh thự.

Khi Thẩm Chanh biết chuyện này, đã là buổi tối rồi.

Cô nằm ở trên giường lật qua lật lại, cuối cùng không nhịn được đứng lên, bật đèn ngủ lên, trực tiếp dang chân ngồi trên thân người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần, "Em không phải chỉ ký nhận một chuyển phát nhanh thôi sao, anh đừng đến mức như vậy chứ!"

Thi Vực chậm rãi mở mắt ra, lạnh nhạt liếc nhìn cô, "Anh thế nào?"

Thẩm Chanh đối diện với tầm mắt của anh: "Anh biết mà!"

Ánh mắt Thi Vực ảm đạm: "Hỏi muốn số wechat của người đàn ông khác, còn dám hạch hỏi anh! Thẩm Chanh Tử, lá gan của em không nhỏ ha?"

Thẩm Chanh giận: "Cũng không phải em muốn!"

Trong mắt của anh toát ra lệ khí: "Về sau nếu dám nói một chữ với đàn ông khác, xem anh sẽ làm ra chuyện gì!"

Thẩm Chanh khẽ hừ một tiếng: "Anh có tiền không chọc nổi!"

"Nói lại lần nữa."

"Em không nói thì thế nào! Anh cắn em còn đánh em sao!"

"Anh ngủ với em."

Anh nói xong, xoay người, trực tiếp đè cô ở dưới thân thể.

Khi tay của anh vừa mới bắt đầu không an phận, cô đột nhiên nói một câu: "Bao tử em đau!"

Bàn tay to dừng lại, ánh mắt trầm xuống, "Kiếm cớ?"

Thẩm Chanh nhướng mày, cố ý phát ra một tiếng khó chịu, "Đau quá ...."

Thi Vực nhìn cô, con ngươi âm u toát lên hơi thở nguy hiểm, "Còn giả bộ?"

Bảo cô giả bộ thì cô liền giả bộ một chút là được rồi.

Vì vậy, trong nháy mắt hóa thành bộ dạng vừa thấy đã thương, "Em không có giả bộ, rất đau .... Ưm ...."

Cô còn ra vẻ khó chịu hừ một tiếng.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, con ngươi Thi Vực liền lạnh đến mức càng dữ dội hơn.

Biết rõ cô đang diễn trò, nhưng vẫn nói một câu: "Anh gọi bác sĩ đến."

Nói xong, anh liền muốn ngồi dậy, nhưng Thẩm Chanh lại đưa tay ôm eo của anh, dán sát mặt ở trên cơ bụng khêu gợi của anh, cười xấu xa: "Ông xã, ôm ngủ một giấc là tốt rồi."

Cuối cùng Thi Vực vẫn bại trận, xoay người nằm đến bên cạnh, ôm cô vào trong lòng.


305. Đệ 305 chương thử áo cưới
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May

Lúc nửa đêm, trong lúc Thẩm Chanh mơ mơ màng màng nghe được Thi Vực đang nói điện thoại với người khác.

Nhưng cô buồn ngủ mãnh liệt, trở mình liền lại ngủ thiếp đi.

Sáng ngày hôm sau, trời vừa sáng cô đã bị Thi Vực đánh thức.

Không, hẳn là bị hôn tỉnh.

Từ cái trán đến mũi, rồi đến cái cằm, cuối cùng nhẹ ngửi ở trên cổ cô.

Khiến cho cô không còn tâm trạng muốn ngủ.

Cô rời giường rửa mặt, người còn chưa thanh tỉnh đã bị Thi Vực lôi kéo đi xuống lầu, sau đó bị nhét vào trên ghế lái phụ của xe.

Không có ngủ đến tự nhiên tỉnh, cô còn có chút tức giận rất nhỏ khi rời giường, cho nên tâm trạng không được tốt.

Lúc ngồi ở trong xe, cô không nói lời nào.

Thấy cô không vui, Thi Vực lại giơ khóe môi lên, cười đến ý vị thâm trường, nhìn có vẻ tâm trạng giống như rất tốt.

Thẩm Chanh chẳng muốn đi để ý đến anh, trực tiếp điều chỉnh thấp ghế ngồi, sau đó nằm xuống, nhắm mắt thư giãn.

Thi Vực híp con ngươi nhìn cô một cái, liền khởi động xe.

Mười phút sau, xe chậm rãi dừng lại.

"Đến rồi."

Giọng điệu Thi Vực hiếm khi nhu hòa như vậy, nhưng động tác trên tay vẫn bá đạo cường thế trước sau như một.

Anh một phát nắm chặt tay của Thẩm Chanh, nhẹ nhàng kéo một cái, Thẩm Chanh không kiềm chế được nhào vào trong ngực của anh, bị anh giam cầm ở trong ngực.

"Đến thì đến, động tay động chân làm gì?"

Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, có chút buồn bực.

Thi Vực cười khẽ một tiếng, sau đó buông lỏng tay, nhắc nhở cô: "Xuống xe."

Thẩm Chanh lại ngồi một hồi, mới đẩy cửa xe ra xuống xe.

Thi Vực vòng qua đầu xe đi tới, dắt tay của cô, đi đến một tòa nhà xa hoa.

Thẩm Chanh lười lười híp mắt, không tình nguyện bị anh lôi kéo đi về phía trước, giống như một chú mèo con không vui bị chủ nhân cưỡng chế ôm ra ngoài tản bộ.

"Chào Thi thiếu, chào Thi thiếu phu nhân."

Vào lúc hai người đi vào căn tiệm áo cưới xa hoa đến cực điểm, không ngừng có người dừng công việc trong tay lại, rất cung kính chào hỏi.

Lúc này Thẩm Chanh mới chú ý tới, đây là một gian tiệm áo cưới.

Cô dừng bước chân một chút, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Thi Vực, hơi có chút nghi hoặc: "Làm gì?"

Thi Vực cười nhẹ, "Mang em tới thử áo cưới."

Thẩm Chanh sững sờ.

Thử áo cưới?

Sao anh có thể đột nhiên nhớ tới mang cô tới thử áo cưới?

Vừa lúc đó, một người mặc đồ công sở, một người phụ nữ trẻ tuổi búi tóc thoạt nhìn rất chuyên nghiệp đã đi tới.

Vẻ mặt cô tươi cười, thái độ cung kính lên tiếng chào hỏi hai người: "Thi thiếu, Thi thiếu phu nhân, buổi sáng tốt lành, tôi là Tống Nhiễm - quản lý nơi này, áo cưới và âu phục làm theo yêu cầu đã chế tác xong, tôi tới dẫn hai vị đi mặc thử."

Thẩm Chanh nghe tiếng nhăn lông mày một chút, nhìn Thi Vực, "Em không muốn thử."

"Phải thử." Thi Vực cười gian, cúi đầu nói nhỏ ở bên tai cô, "Bảo bối, biết tại sao đàn ông thích tặng phụ nữ quần áo không?"

Thẩm Chanh: "...."

"Bởi vì anh ta muốn tự tay cởi bộ quần áo đó ra."

"Không biết xấu hổ!"

Thẩm Chanh lạnh nhạt quét mắt nhìn anh một cái, liền xoay người đi.

Tống Nhiễm ở phía trước dẫn đường, dẫn cô đến một lối thang máy chuyên dụng cho khách quý, đợi sau khi cô đi vào mới đi vào theo.

Thang máy rất nhanh đến tầng lầu mục tiêu, ra khỏi thang máy, Tống Nhiễm liền cười nói: "Thi thiếu phu nhân, mời."

"Ừ."

Cô đáp lại một tiếng, đi theo Tống Nhiễm vào căn phòng trang trí tinh tế.

Trong phòng có một đài cao, bị một khối vải nhung màu trắng che đến nghiêm nghiêm thực thực.

Tống Nhiễm mỉm cười vén khối vải nhung đó xuống, vật thần bí trên đài cao lập tức bày ra.

Cho dù Thẩm Chanh là người rất lạnh nhạt, khi nhìn thấy áo cưới đó, cũng mở to đôi mắt đẹp, hơi có chút bàng hoàng.

Chương 306: Chỉ có một bảo vật vô giá này.
Editor: May

Đây là một áo cưới màu trắng đẹp không sao tả xiết, mặc trên cơ thể manocanh liền giống như cũng nhiễm lên tiên khí lên toàn bộ con manocanh kia.

Áo cưới là kiểu dáng áo cúp ngực bó eo, toàn bộ phần áo cúp ngực được vây quanh từ kim cương trong suốt óng ánh.

Nửa người dưới là làn váy dài vải mỏng, xoã tung trùng điệp, chập chờn chấm đất, làn váy thật dài uốn lượn rủ xuống trên mặt đất.

Đầu sa treo nghiêng ở phía trên, cũng là chất sa mỏng, kéo đến mặt đất và chồng lên làn váy.

Bộ áo cưới này, đẹp không gì sánh nổi.

Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Thấy Thẩm Chanh nhìn áo cưới ngẩn người, trong giọng nói Tống Nhiễm tràn đầy vui vẻ không che giấu được: "Thi thiếu phu nhân, đây là áo cưới chi bảo trấn tiệm của chúng tôi, toàn cầu chỉ có một bộ độc nhất vô nhị số lượng hạn chế này."

"Phần áo cúp ngực là do 1500 viên kim cương khảm thành, riêng kim cương này đã giá trị khoảng tám trăm ngàn. Quý trọng không chỉ là giá trị của nó, còn có ý nghĩa phó thác."

"Đây là áo cưới do 28 vị nữ thiết kế ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, toàn bộ một mũi kim một sợi chỉ đều may thủ công trong 3100 tiếng đồng hồ để hoàn thành, quá trình khảm chui bộ phận áo cúp ngực hao phí 550 tiếng đồng hồ, có thể nói là bảo vật vô giá."

Thẩm Chanh không cảm thấy chút hứng thú với lời giảng giải tràn đầy tính chuyên nghiệp của cô ta, cũng không có khái niệm chính xác với những thứ kim cương chiếu lấp lánh ẩn chứa giá trị kia.

Cô chỉ là đơn thuần thích áo cưới tinh mỹ tuyệt luân này, đưa tay nhẹ nhàng kéo một góc làn váy, sờ chất vải trơn thuật cao cấp này, trong lòng có chút cảm động.

Khóe môi dần dần nâng lên, ánh mắt của cô nhu hòa xuống, gật đầu ý bảo: "Thay cho tôi đi."

Tống Nhiễm nghe được lời căn dặn của cô, vội vàng gọi mấy nữ nhân viên tay chân lanh lẹ trong cửa hàng tới đây, cẩn thận thay áo cưới giá trị liên thành này cho Thẩm Chanh.

Đi đến trước tấm kính toàn thân rộng lớn, Thẩm Chanh khẽ nhếch khóe môi.

Người trong kính, mặc áo cưới thuần trắng như tuyết, dáng người thon dài cao gầy, mảnh mai lại không mất đầy đặn, gợi cảm giống như vưu vật.

Thêm một phần là yêu mị, giảm một phần lại là thanh lãnh, thanh nhã cao quý, vừa đúng.

Áo cưới trắng noãn càng làm nổi lên làn da của cô, vô cùng mịn màng.

Cô đứng ở nơi đó, tư thái ưu nhã, đẹp đến nỗi không màng sự đời.

Tất cả chung quanh, đều ảm đạm thất sắc dưới sự mỹ mạo của cô.

Tống Nhiễm cũng cũng coi như là một mỹ nữ ngũ quan tinh tế, mấy nữ nhân viên cửa hàng cũng đều mi thanh mục tú, nhưng đứng ở bên cạnh cô, lập tức có vẻ bình thường không có gì lạ, tạo thành đối lập rõ ràng.

Tống Nhiễm nhìn Thẩm Chanh trong gương, khẽ cười nói: "Thi thiếu phu nhân thật xinh đẹp, đừng nói đàn ông, ngay cả tôi là phụ nữ này nhìn thấy mà cũng muốn rung động, nghiêng nước nghiêng thành dùng ở trên người Thi thiếu phu nhân thật sự là không thể thỏa chuẩn xác hơn nữa."

Đối với tán thưởng của cô ta, Thẩm Chanh cho ra đáp án lại là, đưa tay che miệng, lười biếng ngáp một cái.

Như là thưởng thức đủ bộ dáng mình mặc áo cưới rồi.

Tống Nhiễm: "...."

Thẩm Chanh cũng không thèm nhìn cô ta một cái, chẳng qua cảm thấy không ngủ đủ thật sự là đặc biệt mệt mỏi.

Tống Nhiễm cười cười xấu hổ, ở một bên dẫn dắt: "Thi thiếu phu nhân, xin theo tôi đến bên này, chúng ta trang điểm cho cô, sau đó lại đi gặp Thi thiếu "

Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Thẩm Chanh lại lạnh nhạt ừ một tiếng, liền đi tới.

Có bốn năm nhân viên đi theo phía sau cô, cẩn thận kéo làn váy dài bốn mét, rất sợ cô sơ ý một chút liền té ngã.

Sau khi Thẩm Chanh ngồi xuống, lập tức có thợ trang điểm trang điểm cho cô.

Thợ trang điểm cho cô, là một nữ thợ trang điểm khá nổi tiếng.

Nghe nói một năm cô ta chỉ trang điểm cho ba người, hơn nữa không phải có tiền là có thể mời được.

Có thể thấy được, đến tột cùng năng lực Thi Vực nhiều bao nhiêu.


Chương 307: Đây là có bao nhiêu chiếc xe hả!
Editor: May

Kỹ thuật trang điểm của thợ trang điểm thật sự rất tinh tế, vài nét bút đơn giản miêu tả khái quát, liền trang điểm cho Thẩm Chanh đến mức tương đối tỉ mỉ.

Rõ ràng là trang điểm, nhưng nhìn qua lại không tìm được một chút tỳ vết nào.

Chẳng qua chỉ trang điểm trang nhã, liền khiến cho Thẩm Chanh vốn xinh đẹp, trong nháy mắt liền hóa thành yêu tinh quyến rũ xinh đẹp, nhưng lại không có một chút diễm tục.

Thi Vực mặc một thân tây trang chế tác hoàn toàn thủ công đứng ở ngoài cửa, nửa tựa ở cửa ra vào, tư thái lười biếng.

Đầu ngón tay anh kẹp một điếu thuốc lá, mặc cho khói đốt mất một nửa cũng không hút qua một hơi.

Khi Thẩm Chanh xoay người lại, anh chậm rãi giơ khóe môi lên, bên môi treo lên một nụ cười tà thỏa mãn, trong con ngươi giống như chỉ có bóng dáng tuyệt mỹ đó.

Lúc Thẩm Chanh đi ra, anh bóp tắt điếu thuốc, dùng đế giày nghiền tàn thuốc.

Anh duỗi bàn tay to ra, động tác ưu nhã, động đến cõi lòng tất cả mọi người ở đây.

Nhìn cử động của anh, Thẩm Chanh nhếch miệng, nở rộ nụ cười thanh nhạt.

Để tay vào trong bàn tay ấm áp đó, được anh chậm rãi dẫn chạy ra ngoài.

Mà lúc này, Tôn Nham đứng ở ngoài tiệm áo cưới, rất không quen lôi kéo nơ trước ngực.

Anh không thích loại trang phục cẩn thận tỉ mỉ này, nhưng không còn cách nào, BOOS căn dặn, sao anh có thể không nghe theo!

Tích tích, hai tiếng vang nhỏ, Tôn Nham lấy từ bên hông ra bộ đàm nhấp nhấp ánh đỏ.

Anh ấn chức năng nói, bên trong lập tức truyện tới một giọng nam nghiêm túc.

"Trợ lý Tôn, cục cảnh sát đã điều qua hai vạn cảnh sát tuần tra và duy trì an ninh trong toàn bộ hành trình, chỉ chờ bên chúng ta hạ lệnh liền lập tức có thể bố trí vào vị trí."

"Hai trăm tên súng bắn tỉa đã mai phục ở trên nóc nhà kiến trúc nơi các con đường lớn trong thành phố, lúc nào cũng có thể chờ lệnh."

"Có hai chiếc trực thăng trinh sát hắc ưng chờ ra lệnh, vừa có biến lập tức có thể chiếm lĩnh quyền khống chế không trung, hiện đã làm tốt toàn bộ bố trí, hoàn toàn khống chế gió thổi cỏ lay trong thành Giang, đảm bảo không xảy ra một chút sai lầm!"

Tôn Nham nghe xong, mở miệng với bộ đàm: "Ngày hôm nay, nếu xảy ra chút sơ suất gì đó, vậy rửa sạch sẽ cổ chờ ông chủ làm thịt đi!"

"Dạ!"

Thi Vực dẫn Thẩm Chanh đi ra tiệm áo cưới, vừa đi xuống bậc thang, Thẩm Chanh đã bị trận chiến trước mắt dọa sợ.

Chiếc xe lái lúc trước đã không thấy bóng dáng, thay vào đó là một chiếc Bugatti Veyron dài màu bạc, thân xe trang trí đầy hoa hồng.

Đằng sau, một mạch xếp hàng vài chục cỗ xe Rolls-Royce Phantom.

Đoàn xe thật dài, nhìn không thấy tận cùng, trên thân xe không ngoại lệ, đều được trang trí bằng hoa hồng.

Mà trên tuyến đường chính, ngoại trừ những cỗ xe kia thì không có một bóng người, trải thảm màu đỏ, hiển nhiên là đã dọn dẹp sạch hiện trường trước đó.

Thẩm Chanh bắt đầu đếm những chiếc xe kia, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc ....

28 cỗ xe, 29 cỗ xe, đằng sau đó thì không được thấy rồi...

Mẹ kiếp, đây là có bao nhiêu chiếc xe hả!

Lại nhìn hai bên đường, vô số vệ sĩ áo đen đứng thẳng lập.

Ngoài ra, bên cạnh có cảnh sát giúp đỡ giữ dây cảnh giới.

Bên ngoài dây cảnh giới, đứng đầy quần chúng vây xem không rõ chân tướng nên tới tham gia náo nhiệt.

Bọn họ lần lượt châu đầu ghé tai, đều đang đoán là chính khách quyền quý nào muốn kết hôn, trận chiến này, ôi, thật sự là quá lớn rồi.

Đợi đến khi Thi Vực và Thẩm Chanh lộ diện, toàn bộ quần chúng vây xem sửng sốt.

"A! Hóa ra là Thi thiếu!"

Không biết là ai dẫn đầu hoan hô một tiếng trước.

Một viên đá này làm gợn ngàn tầng sóng, tất cả mọi người đều bắt đầu nghị luận lên.

"Khó trách trận chiến lớn như vậy, hóa ra là Thi thiếu!"

"Các người thấy không, hơn sáu mươi cỗ xe nổi tiếng, má ơi, có tiền thật sự quá tùy hứng rồi..."

"Đúng vậy đúng vậy, thật là làm cho người ta hâm mộ mà!"

"Tôi nói, bọn họ đây là muốn cử hành hôn lễ sao?"

"Nhất định là vậy!"


Chương 308: Nghe lời.
Editor: May

Loại trường hợp lớn như vậy, quần chúng vây xem một năm khó gặp được một lần.

Nếu không có người duy trì trật tự, bọn họ nhất định sẽ nhanh chóng xông vào xem.

"Xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Chanh quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, mày nhíu chặt, từ đầu đến cuối vẫn không còn cách nào giãn ra.

Thi Vực liếc nhìn cô thật sâu, cầm tay cô lên mang bao tay lụa trắng vào, đưa đến bên cạnh môi mỏng khêu gợi của anh, hôn một cái.

Anh nhếch môi, cười đến hài lòng, như mèo trộm thịt, "Cho em một hôn lễ hoàn mỹ."

Thẩm Chanh: "...."

Hôn lễ, chuyện lớn như vậy, lại có thể không có nói trước cho cô biết?

Hơn nữa, người đàn ông này chuẩn bị từ khi nào!

Không cần trải qua sự đồng ý của cô sao?

Két....

Đúng lúc đó, một tiếng thắng xe gấp vang lên.

Thẩm Chanh quay đầu lại nhìn, một chiếc Ferrari màu đỏ bay nhanh tới, vừa đúng ngừng ở dưới bậc thang.

Cửa xe mở ra, từ trên xe bước xuống một người đàn ông trẻ tuổi tây trang thẳng thớm, trên mặt anh ta là nụ cười tà, đẹp trai ngông cuồng.

Là Tần Cận.

Sau khi anh ta xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa xe, khom người ga lăng đưa ra một động tác "Mời", dẫn Diệp Tử lanh lợi đáng yêu ra.

Cô bé mặc một bộ lễ phục thuần trắng, hơi có vẻ bảo thủ, nhìn lên lại rất đáng yêu.

Diệp Tử vừa xuống xe liền rút bàn tay nhỏ bé ra từ trong tay Tần Cận, hai tay nắm lấy làn váy, mặc kệ ném Tần Cận ở phía sau, bước nhanh đến trước mặt Thẩm Chanh.

Cô bé nhìn Thẩm Chanh, phát ra một tiếng than sợ hãi: "Mỹ nhân, đẹp quá à!"

Nghe được lời của Diệp Tử, Thẩm Chanh không nhịn được cong khóe môi lên, "Áo cưới đẹp hay là chị đẹp?"

Diệp Tử không kịp suy nghĩ đáp: "Mỹ nhân xinh đẹp!"

Trong mắt Thẩm Chanh tràn đầy ý cười, tay nhẹ nhàng xoa ở trên đầu Diệp Tử, "Ngốc."

Diệp Tử mỉm cười ngọt ngào, "Mỹ nhân, chị xem hôm nay em mặc như vậy sẽ làm bẽ mặt chị sao?

"Không biết."

"Vậy em làm phù dâu được không?"

"Có thể."

Tần Cận cũng đã đi tới, vừa nhìn thấy Thẩm Chanh, không nhịn được tán dương: "Hôm nay chị dâu thật xinh đẹp."

Thi Vực nhìn anh ta một cái, sắc mặt trầm xuống, "Dời tầm mắt của chú khỏi người phụ nữ của tôi."

Tần Cận chậc chậc lưỡi, "Chậc chậc, tham muốn chiếm hữu quá mạnh rồi."

Thi Vực nghe vậy, cười lạnh, "Sao, chú có ý kiến?"

Tần Cận không nói gì, chỉ là đưa tay kéo Diệp Tử vào trong ngực, cười đến ý vị thâm trường, "Phù dâu hôm nay cũng rất đẹp, rất xứng đôi với tôi."

Diệp Tử đỏ mặt: "...."

Thi Vực thu hồi tầm mắt, xoay người nắm tay Thẩm Chanh, "Đi thôi."

"Đi đâu?" Thẩm Chanh đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Bớt nói nhảm, bảo em đi thì em đi đi."

Ngữ khí của anh, vẫn là cường thế không để cho kháng cự.

Cô như là hờn dỗi lên tiếng: "Không đi!"

Bị kết hôn thì thôi đi, bây giờ còn cũng bị hôn lễ là ý gì?

Thi Vực khơi gợi mày kiếm, nâng cằm cô lên, dụ dỗ: "Nghe lời."

"Không nghe!"

"Có nghe hay không?"

"Không .... Ưm!"

Thi Vực có chút không kiên nhẫn cúi đầu, trực tiếp ngăn chặn miệng của cô.

Rất nhanh, lại buông cô ra, không nói một lời, bá đạo dẫn cô đi.

Thẩm Chanh vùng vẫy một chút, nhưng tránh không được tay của anh, khẽ hừ một tiếng, vẫn là đuổi kịp bước chân của anh.

Diệp Tử vừa mới giãy khỏi cái ôm của Tần Cận, lui về sau hai bước, chỉ thấy Tần Cận đưa tay ra, "Tới đây."

Mặt nhỏ của cô hơi đỏ lên, sau khi do dự một lát, mè nheo đi tới.

Không đợi cô đưa tay, liền bị Tần Cận một phát kéo qua, nắm chặt đi xuống bậc thang đài.

Diệp Tử cúi đầu che dấu sắc mặt đỏ lên, lại không biết lỗ tai đỏ hồng của cô bại lộ ra bên ngoài, khiến Tần Cận nhìn ở trong mắt, không khỏi nhướn môi.


Chương 309: Bắt đầu từ bây giờ, cô ấy là thuộc về riêng một mình tôi.
Editor: May

Rầm rầm....

Một trận tiếng gầm rú vang lên, từ không trung bay tới một máy bay hành khách loại nhỏ.

Sau một phút, bầu trời bay đầy cánh hoa hồng, bay lả tả, hoa rơi rực rỡ.

Thời gian nắm chắc vừa vặn, rơi xuống trên người trai tài gái sắc.

"Oa!"

"Đẹp quá!"

Tất cả quần chúng vây xem đều ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời, cánh hoa vẫn đang cuồn cuộn rơi xuống.

Một màn này, chỉ có trường hợp lớn trong phim ảnh mới thấy qua, không ngờ trong hiện thực cũng có thể gặp được một lần.

Cánh hoa hồng diễm lệ bay trên không trung, gió nhẹ xoáy lên, có bị gió thổi đi, có rơi xuống mặt đất và trên thân người.

Tất cả đều như mộng như ảo, lãng mạn đến cực điểm.

Thi Vực vò một cánh hoa rơi trên bờ vai Thẩm Chanh, trong đôi mắt thâm sâu tràn đầy yêu thương cưng chìu, "Thẩm Chanh Tử, nhớ kỹ hôm nay."

"Ừ." Cô đáp nhẹ một tiếng, "Muốn không nhớ kỹ cũng khó."

Cuối cùng, cô vẫn cong khóe môi lên.

Chỉ là cười nhạt một tiếng, liền khiến cho người ta cảm thấy người còn đẹp hơn hoa.

Thi Vực tự mình mở cửa xe thay Thẩm Chanh, mới cúi người nhẹ nói ở bên tai cô: "Bảo bối, anh ở hiện trường hôn lễ chờ em, nhớ nghĩ đến anh."

Thẩm Chanh không để ý anh, trực tiếp khom người ngồi vào trong xe.

Diệp Tử cũng lên xe từ cửa xe bên kia, làm phù dâu, nhất định phải đi theo bên cạnh cô dâu mọi lúc.

Ngay vào lúc Thi Vực chuẩn bị đóng cửa xe thay Thẩm Chanh, cô đột nhiên đưa tay bắt lấy cà vạt của anh, kéo anh đến trước mặt.

Một tay Thẩm Chanh lôi kéo caravat giá trị xa xỉ, tay còn lại nâng lên, dùng ngón trỏ và ngón giữa khép lại dán ở trên môi đỏ mọng của mình hôn xuống một cái, sau đó lại dán ngón tay ở trên môi mỏng của Thi Vực.

Ở trong quá trình này, nụ cười quyến rũ mê người trên mặt của cô vẫn luôn không lùi.

Mắt sắc của Thi Vực sâu thẳm, đưa tay muốn bắt lấy bàn tay làm loạn kia, nhưng cô lại đột nhiên buông lỏng tay, vào lúc đẩy anh ra cũng nhẹ nhàng lui thân thể về ghế dựa sau.

Bộ dạng quyến rũ tận xương này, Diệp Tử ở bên cạnh nhìn thấy cũng ngượng ngùng, vội vàng quay mặt đi, làm bộ nhìn về nơi khác.

Thẩm Chanh không có ý tốt liếc nhìn Thi Vực một cái, sau đó nhanh chóng đóng cửa xe, ra lệnh cho tài xế: "Lái xe."

Tài xế nghe được cô căn dặn, giẫm chân ga, vững vàng lái về phía trước.

Thi Vực rút từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc đốt lên, liên tiếp hút vài hơi, mới miễn cưỡng ngăn chặn lửa bị trêu chọc lên.

Tôn Nham đi tới từ bên cạnh: "Ông chủ, tất cả đã sẵn sàng, có thể xuất phát rồi."

Thi Vực ngậm điếu thuốc lên miệng, "Ừ" một tiếng.

Tiếng gầm rú vang lên, trực thăng tư nhân hạ xuống, Thi Vực sải một bước chân dài, bước vào cabin.

Tần Cận lại hút một hơi thuốc, dụi tàn thuốc, đưa tay cắm vào trong túi quần, cũng đi lên theo.

Vừa bước vào cabin, Thi Vực liền nhận được điện thoại của Mộ Bạch.

"Sao chuyện cử hành hôn lễ lớn như vậy cũng không báo trước cho tụi này biết một tiếng? Bây giờ tôi đang ở nước ngoài bàn làm ăn, sợ rằng không có cách nào chạy về."

"Ừ, tôi kết hôn của tôi, cậu làm việc của cậu."

"Còn là anh em không?"

"Cậu cứ nói đi, tôi sợ cậu trở về nhìn thì bệnh tim phát tác."

"Đừng nói những thứ vô dụng kia, có thể để cho Chanh Tử tình nguyện gả cho cậu là bản lãnh của cậu, tôi thua cậu, cũng là tâm phục khẩu phục."

"Người phụ nữ của tôi, tốt nhất cậu đừng gọi thân thiết như vậy."

"Trước kia tôi vẫn là gọi như vậy."

"Cậu và cô ấy đã là quá khứ, bắt đầu từ bây giờ, cô ấy là thuộc về riêng một mình tôi."

"Đối tốt với cô ấy, đừng để cho cô ấy chịu tổn thương, nếu không tôi sẽ cướp cô ấy về."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Được rồi, tôi còn có cuộc họp, cứ như vậy đi, tân hôn vui vẻ."

"Ừ, về nước liên lạc."

Cúp điện thoại, Mộ Bạch nhìn trời cười khổ.

Có vài người, có một số việc, luôn là nên buông xuống.

Chương 310: Hôn lễ thế kỷ (1 )
Editor: May

Đảo giữa hồ, địa phương đẹp nhất thành Giang.

Phong cảnh hợp lòng người, không khí tươi mát, hồ nước xanh biếc.

Một tòa giáo đường màu trắng đứng sừng sững ở trong đảo, chiếm diện tích mấy ngàn mét vuông.

Trước giáo đường là một cổng vòm dựng từ hoa hồng màu trắng, chỗ cổng vòm vào cửa bay hai bong bóng trái tim khổng lồ.

Cả hiện trường, kiến tạo ra một loại không khí rất tốt đẹp.

Diệp Tử quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, có chút nghi hoặc, "Đến thành Giang lâu như vậy, sao em chưa nghe nói qua trên đảo giữa hồ có giáo đường chứ?"

Thẩm Chanh cười nhạt một tiếng, không nói gì.

Ngay cả cô là người sống ở thành Giang nhiều năm, cũng không biết nơi này có một tòa giáo đường, vậy sao Diệp Tử có thể nghe nói.

Lại cử hành hôn lễ ở chỗ này.... Như vậy, tòa giáo đường này rất có thể là Thi Vực cố ý sai người ta xây.

Xe vừa dừng hẳn, liền có vệ sĩ mặc một thân đồ đen tới đây, rất cung kính mời Thẩm Chanh và Diệp Tử xuống xe, sau đó đưa các cô vào phòng nghỉ.

Mà cũng cùng thời gian đó, trực thăng Thi Vực cũng bay đến đảo giữa hồ, đáp xuống một khoảng đất bằng phẳng trống trải.

Trực thăng của Thi Vực và Tần Cận hạ cánh, Tôn Nham và một đám vệ sĩ đi theo phía sau, cùng nhau đi về phía giáo đường.

Xuyên qua cổng vòm, đến cửa ra vào giáo đường.

Lúc này, trong giáo đường đã ngồi đầy khách mời, hối hả, tất cả đều là nhân vật lớn có mặt mũi.

Bọn họ trò chuyện với nhau, cùng nhau hàn huyên, đang đợi chú rể và cô dâu lên sân khấu.

Mạc Khuynh Tâm mặc một bộ lễ phục màu đen, tay cầm túi LV quý giá số lượng có hạn, một mái tóc đen dài dựng cao thẳng lên, dù cho ngồi ở vị trí góc khuất nhất, cũng vô cùng bắt mắt.

Các vị danh viện ngồi ở cạnh cô ta, vốn cũng có được khuôn mặt thanh tú, nhưng so sánh với cô ta, liền thua kém vài phần.

Thỉnh thoảng có người tiến lên bắt chuyện với Mạc Khuynh Tâm, cô ta luôn là mặt mỉm cười, đáp lại từng người.

Mục sư và chủ trì hôn lễ thì ngồi ở cuối cùng giáo đường, hai người đang thương lượng gì đó.

Thi Vực vừa mới hiện thân, mọi người lập tức yên tĩnh lại, toàn bộ đều dừng ánh mắt ở trên người của anh.

Cho dù là trong những lúc thế này, anh cũng ngông cuồng và không ai bì nổi như vậy.

Anh nhìn quét toàn trường, gật đầu chào hỏi, khí phách vẫn không giảm chút nào.

Thi Vực trong mắt người đời, sát phạt quả quyết, cường thế phúc hắc, thậm chí là tàn nhẫn vô tình.

Người hiểu rõ tính tình anh, tự nhiên sẽ không để ý đến lạnh lùng của anh.

Thi Vực bước đi đến trước mặt chủ trì hôn lễ, lạnh lùng ném ra một câu, "Có thể bắt đầu rồi."

Chủ trì bị hơi thở cường đại của anh dọa sợ, vụng trộm lau mồ hôi lạnh trên trán một phen, mới nhanh chóng đứng lên, chuẩn bị mở màn công việc.

Hôn lễ sắp bắt đầu, Thẩm Chanh được một đám người vây đỡ đi ra khỏi phòng nghỉ.

Xa xa, liền nhìn thấy một người đang đứng ở đối diện....

.... .... .... ....

Nguồn: thichdoctruyen.com

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip