Chương 41-50
Chương 41: Mua vòng hoa cũng cần một khoản tiền rất lớn
Editor: May
Ánh mắt mang theo sát khí trực tiếp phóng tới, Đường Diễm nhẹ ho một tiếng, lui về phía sau hai bước.
"Khụ!"
"Nếu tôi biết cô ấy chính là người trước trong truyền thuyết kia của cậu, tuyệt đối sẽ không lựa chọn cô ấy để ra tay."
"Cái kia, cậu không nhìn thấy tôi."
"Coi như vừa rồi chưa từng phát sinh chuyện gì đi."
Sự tình đã phát triển đến mức này, còn có thể coi như chưa phát sinh chuyện gì sao?!
Nếu có thể, Mộ Bạch cũng không tức giận như vậy.
Cho nên loại lời nói không có dinh dưỡng này, chắc hẳn cũng chỉ có Đường Diễm - loại mặt hàng này mới nói ra được.
"Tôi còn có việc, đi trước đây!"
Nhìn người họ Mộ trước mặt đang tái mặt, hận không thể cho xé nát người khác, Đường Diễm cảm thấy vẫn là tẩu vi thượng sách.
Quay người lại, thấy Thi Vực đúng lúc đi về phía bên này.
Vì tránh liên lụy người vô tội, Đường Diễm bước nhanh đi lên trước, tốt bụng nhắc nhở Thi Vực: "Mộ Đại Thiếu Gia đang sầu chung thân đại sự của cậu ta, chớ chọc cậu ta. Đi, chúng ta đi uống một ly."
Sáng sớm đã đi uống một ly?
Thi Vực coi như không thấy anh ta, ánh mắt sâu thẩm và sắc bén nhanh chóng đảo qua bốn phía.
Thái độ rất rõ ràng, là đang tìm người.
Chỉ là, lại không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.
Đầu tiên là bị mỹ nữ khinh bỉ một phen, rồi bị Mộ Bạch thoá mạ một trận, bây giờ còn bị Thi Vực không đếm xỉa.
Đường Diễm đột nhiên cảm thấy, không được yêu mến nữa.
"Cậu muốn dùng ánh mắt oán trách trời đất này độc sát ai?"
Cuối cùng Thi Vực liếc mắt nhìn anh ta một cái, đáng tiếc lời nói ra lại tuyệt đối không êm tai.
Đường Diễm liếc anh một cái, một bộ dáng kiêu ngạo, "Cậu quản được tiểu gia tôi sao?"
Thi Vực nghe được chút ý tứ trong giọng nói của anh ta, không nhịn được nâng khóe môi đẹp mắt lên, "Bị phụ nữ bỏ rơi cũng không phải là lần đầu tiên, cậu tuyệt đối đừng một khoản tiền rất lớn."
"Cậu mới bị bỏ rơi, cả nhà cậu đều bị người bỏ rơi! Còn có, cậu có chết thì tiểu gia cũng sẽ không chết!"
Đường Diễm tức giận khó nhịn, xưa nay luôn là anh bỏ rơi người khác, có lúc nào bị người bỏ rơi qua?
Tự sát, quá coi trọng anh rồi.
Thi Vực giương môi khẽ cười, "Thẹn quá hóa giận là phản ứng phụ nữ mới có."
"Stop đê.. ...." Đường Diễm lườm anh một cái, hừ lạnh một tiếng, "Tiểu gia không muốn nói nhiều nửa câu với loại "Xử nam" như cậu, như vậy sẽ sỉ nhục chỉ số thông minh của tiểu gia!"
"À? Cậu đây là ngại khuôn mặt xinh đẹp đó quá nhạt nhẽo vô vị sao?" Ánh mắt Thi Vực lạnh hẳn đi, tuôn ra một chút sát khí.
"Sao nào, cậu còn muốn mang tiểu gia đi phẩu thuật thẩm mỹ à."
"Không, phẩu thuật thẩm mỹ quá tùy tiện rồi."
"Dung nhan tuyệt thế của tiểu gia khiến ngàn vạn thiếu nữ say mê, hoàn toàn không cần phải phẩu thuật thẩm mỹ làm gì."
"Vậy hủy duy thì sao?"
"Không suy tính đến!"
"Cậu nói thì không tính."
Một quyền quẳng xuống, Đường Diễm hoàn toàn không kịp trốn.
Trên mặt tuấn mỹ lập tức nổi lên một mảnh máu ứ đọng, càng tăng thêm cho anh ta vài phần sắc thái.
"Thi Vực cậu - lão xử nam này!"
"Đồ biến thái! Lão hồ ly!"
"Chết già cũng không có người nào phá thân cho cậu!"
"Quá không biết xấu hổ rồi..."
Có chút hứng thú nhìn côn đồ xù lông trước mắt, Thi Vực rất bình tĩnh.
Xem ra chuyện bãi rác lần trước còn chưa đủ nổi sóng ....
Ừ, lần sau có cần phải càng mãnh liệt hơn không.
Không ngờ tránh thoát một quyền của Mộ Bạch, lại chịu một quyền của Thi Vực.
Dưới sự phẫn nộ, Đường Diễm quay đầu bước đi.
Đi thì đi, lại còn đi ra một loại tư thái giận dỗi ....
Thi Vực quay đầu lại.
Không biết Mộ Bạch đã đi từ bao giờ rồi.
Lần nữa ngắm nhìn bốn phía, vẫn không có nhìn thấy bóng dáng Thẩm Chanh, nhíu chặt mày, ánh mắt của anh dần trở nên thâm trầm ....
Chương 42: Đau lòng tiền sao
Editor: May
"Ầm!"
Cửa vừa mới thay chưa tới hai ngày, bị Thẩm Chanh dùng một cước đá văng.
Động tĩnh lớn như vậy, Thẩm Trung Minh đang ở trong phòng bếp làm thịt gà liền giật bắn người, tay khẽ run rẩy, dao phay bay ra ngoài.
Rơi xuống, sống dao vừa vặn nện vào chân của ông.
"Ây da! A a a ...."
Một trận kêu rên thê thảm truyền ra từ trong phòng bếp.
Thẩm Chanh đi vào phòng bếp, thấy Thẩm Trung Minh đang ngồi xổm trên mặt đất che chân kêu thảm thiết.
Âm thanh thật sự là quá chói tai, khiến cô không nhịn được muốn đánh cho ông bất tỉnh đi.
Một hồi lâu sau, Thẩm Trung Minh mới chậm rãi đi đến: "Con gái, con không thể khách khí một chút với cánh cửa mới của chúng ta sao?"
Cửa kia phải tốn 1800 đồng, nếu lại bị đá hỏng nữa, trái tim không phải sẽ bị bể nát ư.
Thẩm Chanh liếc nhìn ông một cái, "Ừm... Đau lòng tiền sao."
Quả nhiên là hiểu cha chỉ có con gái, Thẩm Trung Minh vịn tủ bát đứng dậy, thở dài một tiếng: "Có thể không đau lòng sao? Đây chính là năm trăm vạn...."
Thẩm Chanh nheo mắt, té ra là đang nhớ thương khoản tiền kia!
"Con nói này ma bài bạc, rõ ràng không bỏ được tiền, sao lúc đó lại dứt khoát như vậy?"
Thẩm Trung Minh rửa sạch sẽ con dao phay, vừa băm gà vừa nói: "Cha chính là tham hơn nữa, cũng không thể để người khác bắt nạt con gái của cha nha! Tiền so với con, cũng chỉ có thể dẹp sang một bên."
Hai tay Thẩm Chanh khoanh tay dựa vào bên cạnh cửa, nhíu mày không nói gì.
Thẩm Trung Minh ung dung tự nhiên nói: "Nghĩ đến hành động vĩ đại ngày đó, cha cũng muốn cho mình 100 like."
Thẩm Chanh: "...."
Ầm!
Cửa phòng bếp bị cô dùng sức đóng sầm, Thẩm Trung Minh cảm thấy cả phòng bếp đều run rẩy lên.
Nhìn cửa vẫn chưa ổn định, tay cầm dao phay dừng ở giữa không trung, nét mặt già nua giật giật.
Sở thích sập cửa không có vấn đề gì, mấu chốt là phải lý trí.
Sập cửa nhà mình có ba chỗ xấu: Một, phải xài tiền; hai, phải xài tiền; ba, vẫn phải xài tiền!
Sập cửa nhà người ta có ba chỗ tốt: Một, không tốn tiền; hai, không tốn tiền; ba, vẫn là không tốn tiền!
Ba giờ sau, cuối cùng canh gà hầm cách thủy cũng xong rồi.
Mới uống một ngụm, Thẩm Chanh liền phun ra....
Từng thấy xem đường trở thành muối, cũng đã thấy xem vị tinh thành muối, đặc biệt sao, vậy mà còn có thể ngu xuẩn xem bột mì thành muối!
"Không dễ uống?" Thẩm Trung Minh mơ hồ ý thức được, biết mình lỡ tay rồi.
"Cha uống thử xem."
Thẩm Trung Minh dùng thìa quấy động canh gà tràn đầy trong chén trắng một chút, lấy dũng khí uống một ngụm.
Vẫn chưa nuốt xuống bụng, ngũ tạng lục phủ cũng đã cuồn cuộn rồi.
Ông thật sự ép buộc mình nuốt canh xuống, sau đó nói: "Con gái, con chờ, cha làm lại từ đầu."
"Vẫn là thôi đi." Thẩm Chanh nhíu mày, dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía ông, "Chỉ số thông minh thật sự là cứng ngắc tổn thương."
Không đợi Thẩm Trung Minh đưa ra phản ứng, cô lại ném xuống một câu: "Con ra ngoài đi dạo."
Vừa ra khỏi nhà, liền gặp mặt bà Lý Thẩm Nhi hàng xóm mua thức ăn trở về.
Thẩm Chanh theo bản năng xoay người, muốn tránh đi.
Nào biết bà Lý Thẩm Nhi tinh mắt, liếc nhìn liền nhìn thấy cô, "Chanh Tử Chanh Tử, cháu chờ một chút, ta có lời muốn hỏi cháu."
Thẩm Chanh không thể không dừng bước lại, quay đầu lại lễ phép gọi: "Bà Lý Thẩm Nhi."
"Ôi." Bà Lý Thẩm Nhi đáp lại một tiếng, sau đó nhăn lông mày tràn đầy nếp nhăn lại, "Chanh Tử à, nói với bà Lý Thẩm Nhi, rốt cuộc ngày xem mắt đó xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có việc gì, chính là không hợp mắt."
"Cháu cũng đừng lừa gạt bà, lão Lý đã nói cho bà biết, nói ngày đó các người tan rã trong không vui, còn cải vả nữa."
"Không có ồn, chỉ là lời nói lớn tiếng một chút."
"Cháu - đứa nhỏ này, lòng dạ rất tốt, nhưng mà tính tình hơi lớn." Bà Lý Thẩm Nhi vỗ vỗ tay của cô, chân thành thấm ý nói: "Chuyện kia qua đi thì thôi, con cũng chớ để ở trong lòng. Về sau có cơ hội, bà Lý Thẩm Nhi sẽ xem xét thêm cho con một gia đình trong sạch ...."
"Vâng."
Thẩm Chanh nhếch môi, cười đến gió thoảng mây trôi.
Một chữ gọn gàng, khiến người ta nghe không ra ý định của cô.
Chương 43: Xoay người gả cho một kim cương vương lão ngũ
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
Bà Lý Thẩm Nhi chạy về nhà nấu cơm, trấn an Thẩm Chanh vài câu liền vội vàng về nhà.
Thẩm Chanh đi thong thả dọc theo ven đường, vừa qua khỏi một ngã ba đường, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại ngay cạnh cô.
Mặt Diệp Mân thò ra từ cửa sổ xe, thuận tay tháo mắt kính hàng hiệu xuống, cười nói: "Đi đâu, tôi đưa cô đi."
Nếu như Thẩm Chanh nhớ không sai, đây cũng là lần thứ tư gặp mặt với cô ta.
Cô thật lòng cảm thấy người phụ nữ này là một nhạc đêm lớn ở trong đời của cô, đều sẽ tự động truyền phát một ca khúc vào lúc cô lơ đãng nhất.
"Không cần." Thẩm Chanh nhìn cô ta, cười đến đừng nhắc tới nhiều sẽ không được tự nhiên rồi.
Diệp Mân cho rằng cô là đang khách sáo, cười cười, "Đều là bạn bè, ngay cả cơ hội để cho tôi giúp cô chút việc nhỏ cũng không cho ư?"
Người ta đối nhân xử thế đã làm đến mức này, Thẩm Chanh cũng không tiện từ chối khéo, đành phải nói: "Vậy làm phiền cô đưa tôi đi số 388 đường Hải Khẩu."
"Được, lên xe."
Lái xe tám phút, vừa dừng lại.
Diệp Mân liền cỡi giây nịt an toàn ra, quay đầu hỏi Thẩm Chanh: "Cô đi đâu vậy, có cần tôi đi cùng cô không?"
Thẩm Chanh lắc đầu, "Không cần, tôi đi gặp mẹ chồng tôi...."
Nghĩ đến lời đã nói ở quán bar đêm đó, Diệp Mân không nhịn được nhíu mày, "Gặp mẹ chồng của cô? Chuyện cô sảy thai, bà ta vẫn chưa có tha thứ cho cô sao?"
Thẩm Chanh khẽ gật đầu, "Ừ."
Diệp Mân vốn không có ý định nhúng tay, nhưng vẫn không khống chế nổi tức giận lên, "Con dâu bà ta cũng đã tới, sao ngay cả thông tình đạt lý tối thiểu cũng không biết vậy chứ?"
Thẩm Chanh thở dài, "Cũng không phải đâu! Sáng sớm liền điện thoại tới, bảo tôi đi ký đơn ly hôn."
Trong lúc nhất thời Diệp Mân có chút tức giận khó ổn định: "Ly thì ly, không có gì ghê gớm đâu."
"Cô rất xinh đẹp, vóc người lại đẹp, xoay người có thể gả cho một kim cương Vương Lão Ngũ."
"Sảy thai thì tính là cái gì, về sau tùy tùy tiện tiện sinh mười đứa tám đứa để tức chết bà ta!"
Mười đứa tám đứa? Heo mẹ sao....
Thẩm Chanh không nói gì: "...."
Diệp Mân luôn dùng lý tính, tự cho mình là đúng, hôm nay lại tùy tính một lần ở trước mặt Thẩm Chanh, "Đi, tôi và cô đi ký!"
Thẩm Chanh từ chối, nhưng cô ta lại cố ý muốn đi theo mới bằng lòng.
Số 388, quán trà Trúc Hải.
Đây là một nơi nghỉ ngơi cao cấp, bình thường mọi người ra vào ở chỗ này là không phú thì cũng quý.
"Mộ phu nhân, nghe nói công tử nhà bà đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài đã trở về rồi, sợ rằng còn càng giỏi giang hơn trước kia đúng không?"
"Còn không phải như thế sao, tôi thấy nhà họ Mộ á, là thuộc về thằng bé Mộ Bạch cực kỳ có tiền đồ đó rồi, không cần phải nói, sau này nhất định có thể giành được một phen sự nghiệp lớn!"
"Đúng, đúng vậy ...."
Nhìn mấy người phu nhân chung quanh không ngừng a dua nịnh hót mình, vẻ mặt Lương Ngâm Thu tươi cười, "Các người dó, ngàn vạn lần đừng khen con trai nhà tôi như vậy."
Năm tháng ăn mòn lúc nào cũng vô tình, tuy rằng nhìn thì ung dung hoa quý, nhưng son phấn sang quý này lại giống như không che giấu được nếp nhăn nhỏ trên mặt bà ta.
"Chúng ta nói chính là lời thật, con trai của Mộ phu nhân thật sự rất có năng lực, tuổi còn trẻ đã có thể làm việc độc lập."
"Rèn luyện thêm vài năm nữa, không chừng sẽ thành nhân vật lớn của thủ đô chúng ta rồi..."
"Đến lúc đó Mộ phu nhân người nên chiếu cố mọi người, dẫn dắt mấy người dưới chúng tôi nha ...."
Mấy người càng nói càng khoa trương, giống như hận không thể nâng Lương Ngâm Thu lên trời.
Cách đó không xa.
Một chút nghiền ngẫm, chợt lóe lên trong mắt Thẩm Chanh.
Theo tầm mắt của cô, ánh mắt của Diệp Mân cũng đã rơi vào trên người Lương Ngâm Thu.
Cô ta cảm thấy người nọ có chút quen mắt, nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng nhớ không nổi đã từng gặp qua ở nơi nào.
Mấy phu nhân đang trò chuyện đến vui vẻ, chợt thấy có người đi tới, lập tức yên tĩnh lại.
Chương 44: Tiết mục rất thật, khiến cho bà vô cùng xấu hổ
Editor: May
Nhìn rõ người tới, mặt Lương Ngâm Thu vốn mang theo ý cười, trong nháy mắt liền trở nên âm u.
Ánh mắt của bà ta vô cùng sắc bén, giống như hận không thể băm Thẩm Chanh ra làm trăm mảnh.
Thẩm Chanh bước nhanh đi lên trước, Lương Ngâm Thu mở miệng trước một bước, "Hôm nay tôi đến, là ...."
Cô cố ý thả chậm tốc độ nói chuyện, chính vì ép Lương Ngâm Thu ra tay trước.
"Cô - người phụ nữ này, lại muốn giở trò gì!"
Quả nhiên, Lương Ngâm Thu đã không cách nào duy trì cao quý của bà ta nữa, trực tiếp nhảy vào trong hố Thẩm Chanh đã đào tốt.
Bà ta vọt một cái đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Thẩm Chanh, "Tôi cho cô biết, hôm nay dù cô có quỳ xuống để van cầu tôi, tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô. Thẩm Chanh, cô chết tâm đi, đừng đến dây dưa với con trai tôi nữa."
Bầu không khí chợt thay đổi, các vị phu nhân thấy thế, vội lấy cớ lảng tránh.
Thẩm Chanh ngồi xuống ở chỗ đối diện Lương Ngâm Thu, tiện thể lôi kéo Diệp Mân ngồi xuống.
So với vừa rồi, Lương Ngâm Thu tương đối tĩnh táo hơn rất nhiều.
Bà ta mở túi xách ra, lấy từ bên trong ra một tấm thẻ vàng đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Thẩm Chanh, "Tấm thẻ này cô lấy về đi, Lương Ngâm Thu tôi không thiếu gì hết, lại càng không thiếu tiền. Nói đi, phải bao nhiêu tiền thì cô mới rời khỏi con trai tôi?"
Trả? Đặc biệt sao, thật không biết xấu hổ mà! Nói đến giống như có ai từng cầm lấy tiền của bà!
Diễn cũng đã diễn đến mức này, không diễn giống như thật thì thật đúng là có lỗi với diễn xuất của cô.
Khẽ cau mày, sắc mặt trắng nhợt.
Hai tay xoa bụng, cô ngược lại hít một hơi khí lạnh, "A...."
Diệp Mân thấy thế, liền vội vàng hỏi: "Cô làm sao vậy?"
Thẩm Chanh ngẩng đầu, vẻ mặt chỉ là khó chịu một chút, liền khiến cho Diệp Mân giật mình tỉnh ngộ, chợt vỗ bàn một cái!
"Chuyện nhà của các người, tôi vốn không nên nhúng tay, nhưng hành động việc làm của bà thật sự làm cho người ta rất tức giận, thân là mẹ chồng, con dâu sảy thai chẳng những không hỏi han ân cần quan tâm bảo vệ, còn nói ra lời sỉ nhục, thậm chí ép cô ấy ly hôn! Bà làm như vậy, không sợ bị thiên lôi đánh ư?"
Chung quanh, hơn mười đạo ánh mắt khác thường lần lượt rơi vào trên người Lương Ngâm Thu, sau đó nhỏ giọng nghị luận ở sau lưng....
Lương Ngâm Thu bị lời của Diệp Mẫn tức đến ngực run lên, "Cô .... cô đang nói hưu nói vượn cái gì!"
"Tôi nói hưu nói vượn?" Diệp Mân nhíu mày, "Vừa mới sảy thai chưa đến vài ngày, bà liền bảo cô ấy đi đến đây vào lúc trời nắng chói chang để ký giấy thỏa thuận li hôn, không sợ xảy ra án mạng sao?"
Phổi của Lương Ngâm Thu đã sắp tức điên, biết mình bị hai người hợp mưu sắp xếp vào bẫy, bà nắm túi xách lên muốn đi.
"Khoan đi đã, lời còn chưa nói rõ ràng nha." Diệp Mân mở hai tay mảnh khảnh ra, chặn đường đi của bà ta
Thẩm Chanh rũ mí mắt xuống, đưa tay che ánh mặt trời chói mắt lại.
Gần như cùng một lúc....
Cô đột nhiên đứng lên, đi ra phía trước.
"Tôi dễ dàng sao?"
"Mười chín tuổi ở cùng với con trai bà, hai mươi tuổi gả cho con trai bà, hai mươi mốt tuổi mang thai, còn bị bà đánh tới sảy thai...."
"Bà không niệm tình xưa muốn đuổi tôi ra khỏi nhà thì thôi đi, còn dùng tiền nhục nhã tôi là có ý gì."
"Nhà họ Mộ các người sự nghiệp lớn nhiều tiền nhiều quyền thế, tôi không thể trêu vào nổi, giờ còn phải lẩn trốn sao?"
"Coi như bà không nói ra, cuộc hôn nhân này tôi không thể không ly hôn."
"Từ nay về sau, tôi và nhà họ Mộ các người không còn một xu quan hệ."
"Hẹn gặp lại."
"À không .... Là không gặp lại nữa."
Giọng nói không cao không thấp, lại làm cho tất cả người trong quán trà đều nghe được rất rõ ràng.
Nhà họ Mộ ở thủ đô có địa vị ra sao, người không biết sợ rằng cũng không có được mấy người, lời nói lập tức rất hỗn loạn.
"Cô .... Các cô...."
Thể diện của Lương Ngâm Thu đã mất sạch, suýt chút nữa bị tức đến thở không nổi.
Dùng ánh mắt căm hận trừng Thẩm Chanh, tuy không có cam lòng, nhưng không thể không vội vàng rời đi.
Chương 45: Đua xe trên đường cao tốc, liều mạng
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
Đi ra khỏi quán trà, gió mang theo khí nóng thổi tới trước mặt.
Thẩm Chanh có chút thoải mái híp mắt lại, cảm giác được tâm tình rất tốt, đâu còn bộ dạng khiến người ta vừa thấy đã thương vào lúc trước.
Diệp Mân cho rằng cô là đang dùng phương thức như thế để che dấu tâm trạng hỏng bét của mình, lúc yên tĩnh mở miệng an ủi nói: "Loại đàn ông không biết quý trọng cô đó, không cần cũng được. Cô chớ suy nghĩ quá nhiều, phía trước còn có một mảng lớn dày đặc ...."
Chữ rừng còn chưa nói ra khỏi miệng, điện thoại đột nhiên vang lên dồn dập.
Liếc mắt nhìn điện báo, xuất phát từ theo thói quen, Diệp Mân xoay người, đi ra khoảng 3-4m nghe điện thoại.
Cũng vào lúc này, cỗ xe Bugatti màu đen dừng lại ở cạnh ngã tư đường.
Trên ghế lái, người đàn ông lười biếng khẽ dựa nghiêng vào, ngón tay suông dài gõ cửa sổ xe theo tiết tấu.
Động tác nhìn như lơ đãng, lại hoàn mỹ đến mức làm cho không người nào có thể bắt bẻ.
Đèn đỏ đèn xanh lần lượt thay đổi, nhưng đều bị anh hoàn toàn xem nhẹ.
Chưa tới ba phút, liền trở thành bế tắc giao thông nghiêm trọng, nhưng lại không có cảnh sát giao thông tiến lên hạch hỏi.
Nói giỡn, chiếc Bugatti này không thể tìm được chiếc thứ hai ở thủ đô, có ai dám tiến lên nhổ râu của lão hổ chứ.
Thi Vực nheo mắt, ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Chanh cách đó không xa, môi mỏng ôm trọn một nụ cười sâu không thấy đáy.
Cầm lấy điện thoại di động từ bên cạnh, đầu ngón tay điểm nhẹ ở trên màn hình vài cái.
Điện thoại đột nhiên vang lên....
Thẩm Chanh đưa tay lấy từ trong túi quần ra, con mắt khẽ quét qua, ngón tay mảnh khảnh xẹt qua trên màn hình.
"Quay đầu lại, đi ba mươi bước, lên xe."
Giọng nói bá đạo, không phải thương lượng cũng không phải dò hỏi, mà là tuyên bố cường thế.
Ở trong thế giới của Thi Vực, tựa hồ cho tới bây giờ cũng không có người nào dám làm trái ý tứ của anh.
Thẩm Chanh quay đầu lại....
Cách đó không xa, khuôn mặt tinh sảo giống như điêu khắc, sao cô càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt.
"Xin lỗi, không rảnh chơi với anh."
Mày liễu khẽ nhíu lại, Thẩm Chanh quyết định cúp điện thoại, quay đầu bước đi.
Nhưng đi ra vẫn chưa tới mười bước....
"Kéttt.... bin bin!"
Tiếng phanh chói tai và âm thanh còi xe, đâm thẳng vào trong tai cô.
Còn chưa kịp có phản ứng, đã bị người một phát níu lại, cường thế nhét vào trong xe.
Xe lập tức lái ra ngoài ....
Mắt thấy Bugatti màu đen chạy đi như bay, cảnh sát giao thông chung quanh cũng không khỏi thở dài một hơi, cuối cùng cũng đã tiễn được một pho tượng phật lớn.
Lúc Diệp Mân tiếp nghe điện thoại, mơ hồ nhìn thấy chiếc xe kia, nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, nó đã biến mất ở cuối tầm mắt của cô rồi.
Cúp điện thoại trở về tìm Thẩm Chanh lần nữa, nhưng đâu còn bóng dáng của cô ấy.
Tìm bốn phía một lần nữa, cũng không tìm được người, cô chỉ đành lái xe rời đi.
Bugatti lái một đường ra khỏi nội thành, cuốn lên đầy bụi đất.
Thi Vực đẹp trai đánh tay lái, u ám trong mắt, vẫn luôn hiện lên rõ ràng.
Khuôn mặt tuấn tú như kiểu tượng điêu khắc, hình dáng rõ ràng mang theo chút lạnh lùng.
Nghiêng mắt liếc nhìn Thẩm Chanh bình tĩnh đến mức quái lạ, chân giẫm chân ga tăng thêm lực đạo.
Chỉ trong giây lát, tốc độ xe tăng cao.
Chạy điên cuồng ở trên đường cao tốc không người, lướt sát qua bên cạnh phần lớn xe, giống như là đang dùng tính mạng đánh cuộc.
Lúc phụ nữ bình thường gặp được loại tình huống này, phần lớn đều sẽ bị sợ tới mức thét chói tai liên tục.
Thế nhưng Thẩm Chanh lại không như vậy, mà là càng thêm tỉnh táo.
Ý cười trong mắt Thi Vực càng rõ ràng, phản ứng của người phụ nữ này, thật đúng là nằm ngoài dự liệu của anh!
Nhưng như vậy, trò chơi này mới mới chơi vui được, không phải sao?
Lần nữa tăng tốc, tốc độ xe đến 190 km.
Nhưng mà, Thẩm Chanh vẫn không có phản ứng.
Thi Vực liếc cô một cái, nghiền ngẫm càng đậm, chỉ thấy này môi mỏng nhẹ nhàng nâng lên.
Tốc độ xe, trong nháy mắt đạt tới 206 km.
Chiếc xe ở trên đường cao tốc rộng rãi, tốc độ lái xe nhanh như vậy đơn giản là đang liều mạng.
Sơ sẩy một chút, tiếp theo sẽ là xe hư người chết....
Chương 46: Nhào nặn anh thành bánh bao thịt
Editor: May
Lái xe ra khoảng ít nhất mười km, tốc độ còn đang không ngừng đề cao.
Thi Vực giống như là liệp báo bị kích phát thú tính, khí phách tuôn ra giữa lúc giơ tay nhấc chân.
"Chơi vui không?"
Thẩm Chanh vẫn luôn lặng im không nói, cuối cùng đã có phản ứng.
Cô lười nhác nghiêng dựa vào chỗ ghế trước, chân dài thẳng tắp hào phóng bắt chéo lên nhau.
Dáng ngồi lộ liễu, thật sự là làm cho người ta mơ màng liên tiếp.
Thi Vực nhìn không chớp mắt, chỉ là nheo con ngươi quyến rũ lại, "Gia cảm thấy còn chưa đủ kích thích."
Nói xong, chân giẫm chân ga lại tăng lực đạo lên.
Chưa đủ kích thích thật sao?! Thẩm Chanh nhíu mày, "Vậy thì tìm chỗ dừng xe, lão nương đến chơi với anh!"
Thi Vực nghe tiếng giương môi, tay xinh đẹp nắm tay lái chuyển một cái, xe vòng qua một chỗ ngoặt, như bão tố nhanh chóng tiến tới trạm thu phí trước mặt.
Ở dưới cái nhìn soi mói kinh ngạc của nhân viên thu phí, Thẩm Chanh và Thi Vực không kiếng nể gì trao đổi vị trí với nhau....
Biết giá cả chiếc xe này xa xỉ, thậm chí có thể mua lại cả con đường cao tốc, tự nhiên không một nhân viên nào dám tới trước ngăn lại.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ ngồi ở ghế lái, chậm rãi buộc dây an toàn, rồi cuốn ống tay áo sơ mi lên....
Khởi động động cơ, nới lỏng bộ ly hợp giẫm chân ga, làm liền một mạch.
Một tay Thi Vực đỡ mặt dựa vào ở trên cửa kính xe, cặp mắt đào hoa có thể hấp dẫn vùi sâu người ta vào trong đó có chút hứng thú nhìn Thẩm Chanh.
Chỉ thấy cô nhấn cần ga đến cuối cùng....
Ầm.... vèo....
Xe như tên rời cung, giữa ánh sáng điện, mãnh liệt bão tố tiến lên.
Mỗi khi vượt qua một chiếc xe, nhanh, chính xác, vững vàng.
Một tay thủ sẵn ở tay lái xoay tròn, Thẩm Chanh híp đôi mắt đẹp, bình tĩnh tự nhiên.
Cỗ xe khác ở trên đường cao tốc, trong nháy mắt chiếc xe sang trọng này chợt giống như bão tố, đều lần lượt né tránh.
Bình thường ở trên đường cao tốc, một khi có xe ma xát va chạm, đều sẽ tông vào đuôi xe rất nghiêm trọng.
Hậu quả tạo thành, vừa nghĩ liền biết....
Phần đông tài xế đều bị tốc độ xe của Thẩm Chanh dọa chết khiếp, nếu cọ xát chiếc xe kia, họ - mẹ kiếp không ăn không uống cả đời cũng không đền nổi!
"Kẻ điên!"
"Vội vàng đi đầu thai à!"
"Muốn chết cũng đừng kéo chúng tôi làm đệm lưng...."
Một màn tránh thoát mạo hiểm, bọn tài xế không nhịn được nhỏ giọng chửi bới, hiển nhiên là đang tức giận vì chịu kinh hãi khổng lồ vừa rồi.
Trong lúc đang lái xe nhanh, Thi Vực liếc nhìn Thẩm Chanh, có chút hứng thú hỏi câu, "Có bằng lái không?"
Thẩm Chanh nhìn về phía trước, chỉ là lạnh hừ mũi với lời nói của anh, "Anh quản được sao."
Giương môi, anh cười trêu tức: "Nếu không có, tôi sẽ báo cảnh sát."
Thẩm Chanh: "...."
Mũi chân nhẹ phanh lại, cô dần dần thả chậm tốc độ xe.
Thi Vực híp híp mắt, không nhanh không chậm nói: "Không bằng lái, tạm giam mười lăm ngày."
Thẩm Chanh nghiêng mắt nhìn anh, khẽ cười nói: "Lớn như vậy rồi, nhưng tôi thật sự chưa từng đi cục cảnh sát uống trà qua. Không bằng xin anh thương xót, thành toàn cho tôi một lần."
Trong con ngươi đào hoa thâm thúy xẹt qua một nghiền ngẫm rõ ràng, "Hả? Em nói đến lúc đó tôi dùng thân phận gì đến nộp tiền bảo lãnh em mới tốt."
"Còn cần hỏi, đương nhiên là kẻ thù rồi!"
"Kẻ thù?" Anh cười đến ngả ngớn, "Em có thấy người đi cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh kẻ thù của mình chưa?"
"Đúng là không có nha! Cho nên mới nói anh có bệnh ...."
Thi Vực giận quá hóa cười, "Tôi rất khỏe mạnh, em là dùng phương pháp gì luyện mình thành đến bách độc bất xâm."
"Cảm thấy hứng thú với cuộc sống cá nhân của người khác như vậy, anh là tâm lý biến thái, hay là khi còn bé chịu ngược đãi quá sâu?!"
Không biết tại sao, Thẩm Chanh đột nhiên nhiên có loại xúc động muốn nhào nặn tên yêu nghiệt bên cạnh này thành bánh bao thịt .
Chương 47: Miệng không buông tha người là phải trả giá thật lớn
Editor: May
Hai người giống như là hỏa tinh đụng địa cầu, không đụng đối phương đến nát bấy thì không chịu thôi.
Mãi cho đến khi lái xe xuống đường cao tốc, mới ngừng cấu véo nhau.
Cởi giây nịt an toàn ra, Thẩm Chanh xuống xe.
Trước khi đi, cô giống như khiêu khích vỗ giấy lái xe của mình lên nắp động cơ xe.
Ánh mắt trần trụi này giống như đang nói: Đặc biệt sao, có bản lĩnh báo cảnh sát đi!
Ánh mắt sắc bén xẹt qua ở trên giấy lái xe, dừng lại ở trên cột tên họ một chút, anh nghiền ngẫm nâng khóe môi lên, "Thẩm Chanh Tử?"
Bốp một tiếng....
Thẩm Chanh dùng một tay cầm giấy lái xe khép lại, xoay người rời đi.
Nói đến tên, cô thật sự là cười ha ha rồi.
Năm đó khi cô sinh ra, cây chanh ở khắp ngoài phòng.
Người cha lừa bịp trắng trợn kia vì bớt việc, liền đặt cho nàng cái tên Thẩm Chanh Tử.
May mắn năm đó ngoài phòng không phải là khoai tây cà chua, bằng không cô sẽ thành Thẩm Thổ Đậu, Thẩm Phiên Gia rồi....
Dựa vào! Suy nghĩ một chút liền cảm thấy ngược trái tim.
Đột nhiên, cô bị nắm chặt, một cổ hơi thở nóng rực rót vào trong lòng bàn tay.
"Cứ đi như vậy sao?" Giọng nói Thi Vực vô cùng từ tính, trong đôi mắt đào hoa sâu thẳm không có chút phập phồng.
Thẩm Chanh quay đầu lại liếc nhìn anh, "Nếu không thì sao?"
Anh giương môi, cười khẽ một tiếng, "Không uống trà à?"
"Uống nha! Nhưng phải có một tội danh mới có thể đi vào chứ?"
"Dụ dỗ, có tính không?"
"Phi! Đặc biệt sao, ai dụ dỗ ai hả!"
Thi Vực nhìn cô đầy thâm ý, tận lực nói bốn chữ "Em dụ dỗ tôi" đến rất nặng.
Thẩm Chanh muốn hất tay của anh ra, nào ngờ anh đột nhiên tăng thêm vài phần lực đạo, dùng sức kéo cô vào trong ngực....
Hai người ngã vào trong xe, dính sát một chỗ....
Một mùi xì gà nhàn nhạt, kèm theo một mùi thơm ngát dễ ngửi nhanh chóng chui vào phổi Thẩm Chanh, rút hết một phần hơi thở của cô.
Thi Vực dùng tư thế quyến rũ nằm trên ghế xe, dùng ánh mắt thực hiện được nhìn cô.
Đè ở trên người của anh, trên mặt Thẩm Chanh đã nhuộm lên ửng hồng, cô ra sức vùng vẫy mấy lần, cũng không thể ngồi dậy từ trên người anh.
Hiển nhiên, về mặt thể lực, hai người cách xa rất lớn.
Nhìn cô, Thi Vực nheo con ngươi đào hoa câu hồn người lại, ánh mắt bức người này giống như có thể xuyên thấu người ta.
Đột nhiên, bàn tay trợt lên trên, nhốt chặt eo của cô.
Trong đầu Thẩm Chanh trống rỗng một giây.
Nhưng rất nhanh, cô liền tỉnh táo lại.
Dựa vào! Tên đàn ông này lại sàm sở cô!!
Giơ tay lên, trực tiếp rơi xuống.
Thi Vực quay đầu đi, liền thuận lợi né tránh công kích này.
Sau đó, anh rút một tay ra từ trên eo cô, cầm giữ hai tay của cô.
Cứ thế nằm cứng ngắc ở trên người anh, Thẩm Chanh thật lòng muốn bùng nổ....
Mới mấy giây, trong lòng cô đã lặng lẽ không được bỏ sót thăm hỏi mười tám đời tổ tông Thi Vực một lần.
Biết nhiều lời với anh cũng vô dụng, Thẩm Chanh chỉ có thể dùng hành động để chứng minh mình không phải là dễ khi dễ!
Nhanh chóng lùi người lại, sau đó cong chân đá một cái.
Vốn tưởng rằng sẽ đá trúng mục tiêu, nào biết lại bị chân dài bá đạo của anh kẹp lấy, không cho cô cơ hội nhúc nhích.
Nhìn mèo hoang trên người mình tức đến hai mắt đỏ hồng, Thi Vực cười nghiền ngẫm, "Nghịch với tôi, quá non rồi."
"Non em gái anh!"
"Có biết không, đôi khi miệng không buông tha người là phải trả giá rất lớn."
Con ngươi nghiền ngẫm, nhuộm lên chút lệ khí.
Trực giác nói cho Thẩm Chanh biết, người đàn ông này đang tức giận.
Đột nhiên, anh ngẩng đầu, ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng, hung hăng cắn chiếm hữu môi cô.
"Ưm .... !"
Đau nhức kịch liệt đột nhiên xuất hiện, khiến Thẩm Chanh không khỏi kêu rên ra tiếng.
Tơ máu chảy xuống theo khóe miệng của cô, như là đang lên án bá đạo và thô bạo của Thi Vực.
Chương 48: Bí mật phía sau không muốn người biết
Editor: May
"Đây là trừng phạt."
Thi Vực rời khỏi môi của cô, hài lòng thưởng thức vết thương trên môi cô, dấu răng này giống như là dấu ấn thuộc về anh.
Phụ nữ anh nhìn trúng, sao có thể không lưu lại một ấn ký?
"Khốn kiếp! Biến thái!"
Thẩm Chanh chửi ầm lên, vết máu ở trên khóe môi có vẻ hơi mê hoặc lòng người.
Thi Vực giương môi, xoay người đè cô ở dưới thân thể.
Không đợi Thẩm Chanh có phản ứng, anh cúi đầu, lại cắn cánh môi của cô một lần nữa.
Dùng sức gặm cắn, giống như muốn vết thương lưu lại càng sâu.
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Chanh trợn lên....
Không biết là bị hơi thở độc hữu trên người Thi Vực hun đến mơ màng muốn say, hay là quên mất cần phải phản kháng như thế nào.
Sau một lúc lâu, cô mới nghĩ đến đưa tay đẩy anh ra.
Nhưng Thi Vực vốn không có ý định cho cô cơ hội này, kiềm chế lại đôi tay đang muốn phản kháng của cô.
Răng trắng tinh khẽ dùng sức, mùi máu tươi nồng đạm liền tản mát ra từ trên môi của cô.
Dựa vào!
Người đàn ông này là chó sao!
Thẩm Chanh không kềm chế cơn giận được, nhìn anh chằm chằm, hận không thể dùng một đao chém anh mới hết giận được.
Như là đã hài lòng với kiệt tác của mình, Thi Vực mới rơi khỏi môi của cô, hai tay chống ở hai bên bả vai cô, có chút hứng thú nhìn cô.
Tư thế quyến rũ mờ ám lại phóng khoáng không câu nệ này, làm cho người ta giận sôi.
Anh nâng khóe môi lên, "Bắt đầu từ bây giờ, em, Thẩm Chanh, thuộc về tôi."
Thẩm Chanh giơ lên tay lau vết máu bên môi đi, nhíu mày cả giận nói: "Anh cho tôi là món đồ, muốn có thì lấy sao!"
"Không làm món đồ, chẳng lẽ em thích làm sủng vật."
Giọng nói vô cùng từ tính, mang theo vài phần ngả ngớn.
"Làm em.... !"
Một chữ gái nghẹn ở cổ họng, mẹ nó, cô đây là tiết tấu bị tức đến mức chỉ số thông minh về không sao.
"À? Em muốn làm tôi?"
"...."
"Muốn làm tôi thì nói ra, tôi không ngại ngủ chung. À không đúng, là không ngại ngủ chung với em."
"...."
"Hay là em cảm thấy làm trên xe không có tình điệu?"
"...."
"Hoặc có lẽ em có ham mê đặc biệt gì, ví dụ như, SM (sadomasochism: Chứng ác-thống dâm, thích bị ngược đãi) ...."
"...."
Thẩm Chanh thả trôi suy nghĩ ba giây đồng hồ, sau đó....
"Dựa vào!"
"Đồ lưu manh, không biết xấu hổ!"
"Còn sống lãng phí không khí, chết lãng phí đất đai, nửa chết nửa sống lãng phí nhân dân tệ!"
"Anh đó, chính là vua của vạn loại thú, chỉ có thú tính, không nhân tính!"
"Lịch sử có xa lắm không, anh đặc biệt sao, cút ngay ra xa đi!!"
"Trái, tiện!"
Ở cười nhìn soi mói cười như không cười của Thi Vực, Thẩm Chanh bình tĩnh tự nhiên chui ra từ cánh tay của anh, xuống xe rời đi.
Tư thế kiêu ngạo như vậy, thật sự không giống vừa mới bị khi phụ qua.
Nhìn bóng dáng nhỏ xinh kia đi xa, Thi Vực lấy di động qua, bấm một dãy số....
Sau khi tiếp thông, anh lạnh lùng mở miệng: "Năm phút sau, tôi muốn toàn bộ tư liệu của Thẩm Chanh."
Giọng nói không nóng không giận, mang theo uy nghiêm không thể kháng cự.
Cúp luôn điện thoại, đầu anh liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, lười biếng nằm nghiêng, nhắm mắt lại.
Năm phút sau, điện thoại nhận được một bức mail....
Thi Vực mở mắt ra, ngón tay thon nhấn mở mail.
Tên họ: Thẩm Chanh. (Tên đầy đủ Thẩm Chanh Tử)
Tuổi: 21 tuổi, sinh vào ngày 8 tháng 9 năm XXXX.
Nơi sinh: Thôn Hoa Đào, trấn Tân An, Đô Thành
Trình độ học vấn: Cao trung.
Nghề nghiệp: Lừa đảo.
Thành viên gia đình: Cha Thẩm Trung Minh, mẹ Thái Thư Nhã, em trai Thẩm Mộc.
Bối cảnh gia đình: Thế gia vọng tộc thành phố Giang, nhà họ Thẩm.
Ghi chú: Thái Thư Nhã chết vào năm năm trước, tình trạng hiện này của Thẩm Mộc không thể tra được, có thể nói là vô cớ mất tích.
Ném điện thoại di động đến bên cạnh, Thi Vực nheo con ngươi sâu không thấy đáy lại.
Một người sống sờ sờ, lại có thể biến mất không còn tung tích....
Xem ra, ở sau lưng cô có không chỉ là chuyện xưa, còn có bí mật không muốn người biết.
Chương 49: Sáng sớm rảnh rỗi đau trứng đúng không?
Editor: May
Chớp mắt đã đến cuối tháng, nhiệt độ thành phố liên tục tăng lên.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, điện thoại cuar Thẩm Chanh liền vang lên.
Đưa tay lấy điện thoại từ trên tủ đầu giường qua, cô híp mắt nhìn lướt qua hiển thị cuộc gọi đến....
Sau đó ném điện thoại di động qua một bên, trở mình tiếp tục ngủ.
Thế nhưng đối phương không có ý định cắt đứt, một cuộc tiếp một cuộc.
Tiếng chuông cứ vang lên như vậy, không nhanh không chậm, ở trong buổi sáng an tĩnh, có vẻ có chút đột ngột.
Hơi nổi giận lấy di động qua, ngón tay xanh nhạt nhanh chóng lướt qua trên màn hình.
"Lâm Tiểu Miêu, sáng sớm rảnh rỗi đau trứng đúng không?"
"Một phút đồng hồ, có chuyện mau nói."
Bị người quấy rầy tỉnh giấc, thái độ Thẩm Chanh đương nhiên không tốt đến đâu.
Huống chi, cô cũng không muốn quen thân với mấy thứ gọi là 'Kẻ có tiền' này!
"Thẩm Chanh à, lúc này mới bao nhiêu ngày không gặp, sao cậu lại hào phóng không ít rồi...."
"...." Có một xu liên quan với cô ta sao?
"Được rồi, biết quấy rầy đến giấc ngủ của cậu, tớ xin lỗi cậu còn không được sao, cậu người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, đừng nóng giận."
"Nói xin lỗi thì không cần, không nhận nổi."
"Giữa trưa cậu có thời gian chứ? Tớ muốn hẹn cậu uống ly cà phê."
"Không rảnh."
"Buổi tối thì sao?"
"Không rảnh."
"Ngày mai thì sao?"
"Không rảnh."
"Vậy chừng nào thì cậu mới rảnh?"
"Lâm Tiểu Miêu, không bằng cậu nói thẳng thì thực tế hơn."
"Thật ra là như vậy...." Lâm Tiểu Miêu ở trong điện thoại quả nhiên dừng một chút, "Tuần sau tớ kết hôn, muốn mời cậu tới tham gia hôn lễ."
"Ừ."
"Đến lúc đó, cậu đến làm phù dâu cho tớ đi!"
"Không có hứng thú."
"Đoàn phù dâu của tới chỉ thiếu một mình cậu, cậu cũng không thể không có hứng thú nha! Hơn nữa, đời này của tới chỉ kết hôn có lần này, cậu không nể mặt là không thể nào nói nổi rồi. Như vậy, cậu suy xét một chút rồi trả lời chắc chắn với tớ nhé?"
"Không suy xét."
"...."
"Cúp đây."
Không đợi Lâm Tiểu Miêu nói chuyện, Thẩm Chanh trực tiếp cúp điện thoại.
Đầu kia điện thoại, Lâm Tiểu Miêu cầm điện thoại di động, nghe bên trong truyền tới âm thanh tút tút, gấp đến mắt đỏ hoe.
Cô ta thở phì phò dậm chân một cái, hờn dỗi một tiếng: "Ông xã! Anh nói giờ đã là thời đại nào rồi, sao còn có người không cho mặt mũi như vậy!"
Trong phòng tắm truyền đến giọng nói sang sảng: "Chồng em có tiền, còn sợ không tìm được phù dâu? Em cần gì phải cúi mình hạ giọng đi cầu bọn họ."
Lâm Tiểu Miêu không vui bĩu môi, "Còn không phải do người ta muốn để các cô ấy nhìn thấy em gả cho một mối tốt, tìm một ông xã tốt sao!"
Đàn ông thở dài, phụ nữ à, chính là rất thực tế ....
Nghe nói Lâm Tiểu Miêu sắp sửa cử hành một cuộc hôn lễ thế kỷ tốn gần mấy trăm vạn, Thẩm Trung Minh không bình tĩnh rồi.
"Con gái, con nói một chút đi, có phải những kẻ có tiền này là đầu óc có bệnh, kết hôn phô trương lớn như vậy, làm giống như là hoàng đế nạp phi!"
"Nếu mấy trăm vạn này gửi vào ngân hàng, con nói lợi nhuận sẽ là bao nhiêu?"
"Còn bạn học Lâm Tiểu Miêu này của con nữa, dáng dấp cũng không phải khiến người giật nảy mình, sao lại tìm được người có tiền chứ?"
Thẩm Chanh đang ngồi trên ghế sa lon xem tạp chí, lười biếng liếc nhìn ông một cái, "Ngay cả giật nảy mình cũng dùng rồi, xem ra là bị kích thích đến không chịu nổi rồi."
"Còn không phải sao, cha con chính là chịu kích thích quá độ rồi. Cha sẽ buồn bực chứ, con gái của cha rất xinh đẹp, vóc người lại tốt, ngoại trừ tính tình xấu một chút, quả thật có thể nói là hoàn mỹ! Sao lại không có ai muốn?"
"Đến bây giờ cha còn không có ý thức được vấn đề nằm ở đâu sao?"
"Chỗ nào?"
"Có một người cha có bệnh không nhẹ đó!"
Chương 50: Nếu em đắc tội ai, tôi giúp em dạy dỗ người đó
Editor: May
Hôm nay là hôn lễ của Lâm Tiểu Miêu, Thẩm Chanh liên tục nhận được nhiều cuộc gọi.
Điện thoại tới chính là mấy người bạn học cũ nhiều năm không gặp, hỏi cô mang lễ vật gì đi tham gia hôn lễ của Lâm Tiểu Miêu.
Cô thuận miệng ứng phó nói mang cái bánh bao thôi! Khiến cho mấy người á khẩu không trả lời được, kiếm cớ vội vàng cúp điện thoại....
Nghe lén Thẩm Chanh nói chuyện điện thoại xong, Thẩm Trung Minh bội phục dựng thẳng ngón cái lên với cô.
Nhẹ lướt mắt nhìn ông, Thẩm Chanh cũng không ném xuống một câu liền đi ra cửa.
Két....
Một chiếc xe sang trọng, dừng ở bên cạnh Thẩm Chanh.
Cửa sổ xe chậm rãi quay xuống, người đàn ông trên xe đang hờ hững nhìn cô.
"Lên xe."
Giọng điệu bá đạo, là phương thức nói chuyện quen có của Thi Vực.
Qua rất lâu sau Thẩm Chanh không có động tĩnh, một hồi lâu mới lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, "Lý do?"
Thi Vực híp mắt, trong mắt lạnh bạc hiện lên chút quyến rũ, "Không có lý do, nhưng ngược lại nghe nói em cần một bạn trai, tôi cảm thấy tôi phù hợp tất cả phương diện điều kiện, điểm quan trọng nhất, còn có thể cho em một chút mặt mũi."
Dưới ánh mặt trời, ngũ quan điêu khắc hoàn mỹ càng thêm chói mắt, khiến Thẩm Chanh nhìn kiểu gì cũng cảm thấy chói mắt.
"Dáng dấp anh quá cao, mang theo ra ngoài, tôi sợ đắc tội với người khác."
Thi Vực giương môi, lan tràn quyến rũ càng sâu hơn, "Không sợ, nếu em đắc tội cũng tốt thôi."
Không đợi Thẩm Chanh nói tiếp, anh lại bồi thêm một câu: "Em đắc tội ai, tôi giúp em dạy dỗ người đó."
Thẩm Chanh: "...."
Đắc tội người khác còn muốn đi dạy dỗ người ta? Đây là cái Logic gì!
Thấy vẻ mặt hắc tuyến của cô, Thi Vực cười tà tứ một tiếng, "Cùng lắm thì tôi an phận một chút, thà rằng để người khác đắc tội tôi, tôi cũng không đi đắc tội người khác."
Đối mặt với tên đàn ông bá đạo còn làm màu ra vẻ kiêu ngạo xem thường này, lần đầu tiên Thẩm Chanh không tìm được lời phù hợp để phản bác.
Đối với phản ứng của cô, Thi Vực giống như rất hài lòng, "Còn không lên xe?"
Thẩm Chanh liếc xéo anh, suy tư một giây....
Sau đó, khom người chui vào trong xe của anh.
Xe vội vã rời đi, cô cũng không hỏi anh muốn dẫn mình đi đâu.
Rất nhanh, xe dừng lại ở ngoài hội sở tạo hình xa hoa.
Mới vừa vào cửa, liền có mấy nữ trang điểm đón chào, giống như là đã sớm chuẩn bị.
"Cho các người mười phút."
Một loại giọng điệu đế vương, càng có sức uy hiếp hơn thánh chỉ tới.
Vốn không cho Thẩm Chanh một cơ hội nào để phản ứng, cô đã bị hơn mười người vây đỡ mang vào phòng trong.
Quản lý hội sở tạo hình không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới, đứng gần ở sau lưng Thi Vực, cung kính nghe theo phân phó.
Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên đại thiếu tự mình mang phụ nữ tới!
Nói không bàng hoàng là giả.
Thi Vực ngồi trên ghế sofa, theo thói quen châm một điếu xi gà, lòng ngón tay chậm rãi ma sát điếu thuốc, hít sâu một cái, môi mỏng chậm rãi phun ra một vòng khói.
Trên con ngươi rõ ràng, phủ lên một tầng sâu thẳm.
Không đến mười phút, Thẩm Chanh đã được trang điểm xong, được người đẩy đi ra.
Trên người, đã đổi lại một váy cúp ngực dài màu trắng, thể hiện ra thân hình xinh đẹp có lồi có lõm của cô.
Chỗ xương đòn vai, vẽ lên một đóa tường vi xinh đẹp, điểm này khiến cho cô có thêm chút sắc thái thần bí.
Thi Vực quan sát người phụ nữ trước mắt, ngay cả tư thế cũng không có thay đổi, chân thon dài cứ như vậy tùy tính gác ở trên bàn trà, lười biếng mà gợi cảm.
Anh dùng động tác ưu nhã dụi đầu điếu thuốc, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên, "Xinh đẹp."
Chậm rãi phun ra hai chữ, tùy ý mà hờ hững.
Nóng bỏng giấu ở đáy mắt anh càng thêm nồng đậm, thậm chí bắt đầu không ngừng nóng lên.
Đối diện với ánh mắt có chứa mục đích này, trong lòng Thẩm Chanh lặng lẽ tặng anh một câu: Xinh đẹp ông nội anh!
Nguồn: thichdoctruyen.com
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip