Chương 61-70
Chương 61: Phát bệnh.
Converter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
Nước mưa rơi lên trên mặt trang điểm của Thẩm Chanh, chảy xuống theo chiếc cằm thon, vẫn đẹp mắt đến mức nhìn thấy mà giật mình.
Cô xoay người rời đi, không có một chút quyến luyến.
Có lẽ đối với cô mà nói, quá khứ trôi qua liền là quá khứ, dù thời gian trở lại điểm ban đầu, sai cũng vẫn là sai.
Nhìn bóng lưng quen thuộc và lạ lẫm trong mưa này, vẻ mặt Mộ Bạch buồn bã, mặc cho hoa hồng trong tay rơi xuống đất, cánh hoa rải tác tứ tung ....
Cúi đầu nhìn bó hoa không trọn vẹn đó, sắc mặt anh tái nhợt, đưa tay che vị trí trái tim.
Sau một khắc, thân thể nặng nề ngã xuống đất.... ....
Cùng lúc đó, nhà họ Đường.
"Gì! Cậu kết hôn rồi?"
"Khụ ...."
Như là chịu kích thích quá lớn, Đường Diễm suýt chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.
Thi Vực ngồi dựa vào trên ghế sofa, hai chân chồng lên nhau, đốt một điếu xi gà, không nhanh không chậm hít một hơi, mới ừ một tiếng.
Đường Diễm cố gắng ổn định tâm tình của mình, mới quăng ra một ánh mắt dao găm, "Ai không có mắt như vậy, nhìn trúng lão xử nam như cậu!"
Thi Vực chậm rãi phun ra một vòng khói, nheo con ngươi nguy hiểm lại, "Cậu ghen tỵ?"
Đường Diễm hô cắt một tiếng: "Tiểu gia người gặp người thích hoa gặp hoa nở, sẽ ghen tỵ với tên đàn ông già chưa từng được tình yêu tưới lên như cậu sao? Hơn nữa, người phụ nữ dám kết hôn với cậu, tiểu gia tôi có lý do tin tưởng, đây là một cực phẩm."
Nghĩ đến dáng người bốc lửa đó, Thi Vực giương môi, thoáng hiện lên một nụ cười không rõ nguyên do.
Vợ của anh, đúng là một cực phẩm nhân gian.
Thấy anh chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười đến rõ ràng như vậy, vẻ mặt Đường Diễm không còn gì để nói ....
"Ông.... Ong ong...."
Gần như trong cùng một lúc, điện thoại của Thi Vực và Đường Diễm đồng thời rung lên.
Thi Vực dùng tay lướt qua màn hình điện thoại di động....
Đối với câu nói vừa rồi, sắc mặt của anh liền trầm xuống, quay đầu nhìn về phía Đường Diễm, mấp máy môi , "Mộ Bạch xảy ra chuyện rồi."
Tay đang muốn tiếp nghe điện thoại run lên, điện thoại của Đường Diễm rơi trên mặt đất, sửng sốt mấy giây, anh ta vội vàng hỏi: "Cậu ta sao rồi?"
"Bệnh tim, tái phát."
"Vậy sao cậu còn thất thần! Cậu biết cậu ta đang ở bệnh viện nào không? Hỏi rõ phòng ở tầng mấy chưa? Tình huống bây giờ như thế nào? Thi Vực, tôi cho cậu biết, nếu tiểu gia không nhìn thấy mặt cậu ta lần cuối, sẽ không để yên cho cậu đâu!!"
Rõ ràng lời nói rất nghiêm chỉnh, không biết tại sao nói ra từ trong miệng Đường Diễm liền thay đổi ý vị.
Thi Vực kiềm nén xúc động muốn bóp nát xương anh ta, đột nhiên đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Đường Diễm thấy thế, vội đi theo.
Bệnh viện thành Đô, sản nghiệp phía dưới tập đoàn Đế Cảnh, là bệnh viện tư nhân duy nhất thành Đô có thiết bị chữa bệnh và bác sĩ có quyền uy đứng đầu thế giới trấn giữ.
Ngoài phòng cấp cứu, Lương Ngâm Thu đang ngồi xổm trên mặt đất gào khóc, dù cho bên cạnh có người an ủi, bà cũng không khống chế nổi cảm xúc của mình.
Ông cụ nhà họ Mộ đứng ở cửa ra vào phòng cấp cứu, tay giữ cây gậy, trên mặt trải qua tang thương vẫn tràn đầy uy nghiêm.
Ở trong đôi mắt đục ngầu của ông, dường như không được thấy bất kỳ cảm xúc dao động nào.
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, anh sẽ ổn thôi, anh sẽ không nhẫn tâm bỏ rơi mặc kệ chúng ta đâu."
Hốc mắt Mộ Dư hồng hồng, trong lúc an ủi Lương Ngâm Thu, nước mắt cũng không kiềm chế được mà lăn xuống.
Cô nhìn về phía phòng cấp cứu, mặc cho nước mắt lướt qua gò má, "Anh, anh nhất định phải chống đỡ ...."
"Anh đã đáp ứng em, chờ em tốt nghiệp về nước, liền nói cho em biết một bí mật lớn nhất trong lòng anh mà...."
"Anh không thể nói không giữ lời, không thể nuốt lời ...."
Chương 62: Anh chính là rãnh rỗi đến đau trứng
Converter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
Nửa tiếng sau, cuối cùng đèn đỏ ngoài phòng cấp cứu cũng tắt đi.
Mộ Bạch vẫn còn trong trạ̣ng thái mê man, được mấy bác sĩ đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Lương Ngâm Thu cuống quít xông lên phía trước, bắt lấy tay bác sĩ, "Bác sĩ, bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?"
"Tình huống trước mắt coi như ổn định, may mắn phát hiện đưa viện cứu chữa kịp thời. Nếu không, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi."
Lời của bác sĩ giống như một liều thuốc an thần, dỡ tảng đá đang treo ở trong lòng mọi người xuống.
Nhìn gương mặt tái nhợt của Mộ Bạch, nước mắt Mộ Dư suýt nữa vỡ đê, cô dìu đỡ tay Mộ Trấn Hùng, giọng nói nghẹn ngào, "Ông nội, anh trai không sao rồi..."
Mặt Mộ Trấn Hùng không có cảm xúc gì, chỉ là nặng nề quẳng xuống một chữ: "Ừ."
Ở thành Đô, Mộ Trấn Hùng cũng được coi là một kiêu hùng.
Năm đó, ông dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một tay tạo ra Mộ thị, thành lập hợp tác với nhà họ Thi - gia tộc lớn nhất thành Đô.
Vì vậy từ ngày kết nghĩa anh em với ông cụ nhà họ Thi, cho dù là mấy chục năm sau, vẫn còn thăm hỏi lẫn nhau.
Mộ Trấn Hùng tích lũy rất nhiều tài phú cho nhà họ Mộ, nhưng con trai ông lại không có một người nào có thể gánh vác nhà họ Mộ, cho nên ông chỉ có ký thác kỳ vọng vào trên người đời cháu.
Xưa nay, ông càng thêm nghiêm khắc với Mộ Bạch hơn những người khác, không phải không coi trọng anh, mà là kỳ vọng với anh rất cao, không hy vọng anh quá tự phụ.
Mà Mộ Bạch cũng quả thật tràn đầy khí phách nhà họ Mộ, chỉ ngắn ngủn vài năm, dựa vào bản lãnh của mình phong sinh thủy khởi ở trong thương trường, đã thành sự thực không thể chối cãi.
Nhìn Mộ Bạch còn ở trong trạng thái hôn mê nghiêm trọng, được bác sĩ an bài vào phòng bệnh tư nhân, treo nước muối sinh lí lên, cuối cùng trên mặt bị thời gian vô tình ăn mòn của Mộ Trấn Hùng đã lộ ra một chút xúc động.
"Ông nội, ông về nghỉ ngơi đi, nơi này có con và mẹ trông chừng là được rồi."
Biết gần đây thân thể Mộ Trấn Hùng rất kém, Mộ Dư lo lắng bệnh tình của ông nặng thêm, liền bảo tài xế nhà họ Mộ đưa ông trở về.
Lúc Thi Vực và Đường Diễm chạy tới bệnh viện, đã là ba giờ chiều.
Từ trong miệng bác sĩ trưởng biết được Mộ Bạch đã thoát khỏi nguy hiểm, bọn họ mới thở phào một hơi.
"Cũng may không chết ...." Đường Diễm chưa tỉnh hồn sờ lên ngực, "Thật sự là hù chết tiểu gia tôi rồi..."
"...."
Ánh mắt lạnh lẽo của Thi Vực nhìn anh ta, lệ khí trong mắt lúc sáng lúc tối.
Nếu như hiện tại một phát bóp chết anh ta, hẳn là sẽ không ai dám nói một chữ không.
Dường như đọc được hơi thở nguy hiểm từ trong ánh mắt của anh, Đường Diễm vội ho một tiếng: "Khụ! Đừng nhìn nữa, tiểu gia lớn lên đã đẹp trai, cậu cũng không phải hôm nay mới phát hiện."
Thi Vực dựng thẳng lông mày, "Đẹp trai hay không thì không biết, ngược lại rất rõ ràng phong tao của cậu như thế nào."
Đường Diễm cũng không có tức giận, giống như khiêu khích nhìn anh, "Ơ! Gần đây chỉ số thông minh tăng trưởng nha, lại biết vòng vèo mắng chửi người rồi."
Thi Vực nheo con ngươi lại, uy hiếp trong mắt ý vị rõ ràng, "Tôi thấy cậu là cảm thấy video say rượu lần trước nhìn không đủ khiến trong lòng cậu thoải mái."
Không đề cập tới video đó thì còn may, nhắc tới thì Đường Diễm liền nổi giận, "Cậu cho rằng tiểu gia không biết là cậu giở trò quỷ ở sau lưng sao! Tiểu gia thấy cậu chính là rảnh rỗi đến đau trứng!!"
"Là tôi thì thế nào, chẳng lẽ cậu còn muốn cắn người?" Ngả ngớn trong mắt Thi Vực, lại nồng đậm thêm vài phần.
"Tiểu gia không có sở thích đó!" Đường Diễm lườm anh một cái, nghiến răng nói: "Làm anh em với cậu, quả thật chính là nét bút hỏng nhất trong đời của tiểu gia."
Thi Vực giương môi, thở khẽ nói: "Cậu căn bản chính là một nét bút thất bại thảm hại nhất."
Đường Diễm không nói gì, cũng không thèm nói tiếp, trực tiếp đi vào thang máy.
Vào một giây trước khi cửa thang máy đóng lại, Thi Vực mở bước chân ra, đi vào.
Chương 63: Quả thật đẹp đến nỗi không muốn không được.
Converter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
Bởi vì tạm thời có chuyện, Lương Ngâm Thu không thể không rời khỏi bệnh viện một chuyến.
Mộ Dư canh giữ ở phòng bệnh, mấy lần mệt rã rời, nhưng mắt lại không dám nhắm lại.
Lúc Thi Vực và Mộ Bạch đẩy cửa tiến vào, cô đúng lúc múc nước ấm đi ra từ trong toilet
"A! Ngay cả người chăm sóc cũng xinh đẹp như vậy, thời đại này đột nhiên tăng mạnh, tiểu gia tôi cũng sắp không theo kịp tiết tấu rồi!" Đường Diễm mới mở miệng, liền hoàn toàn bại lộ bản tính vô lại của anh ta.
Dù cho vài năm không gặp, Mộ Dư vẫn liếc nhìn liền nhận ra anh ta, cô nhíu nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: "Sao đã nhiều năm như vậy, anh vẫn còn phong lưu không thay đổi, đến cả khi bệnh viện cũng không biết thu liễm."
"Khụ!" Đường Diễm vội ho một tiếng, hoàn toàn không rõ đây là tình huống gì.
Thi Vực ném cho anh một ánh mắt tự trọng, liền sải bước chân ra, ngồi xuống trên sofa ở bên cạnh giường bệnh.
Liếc nhìn sắc mặt Mộ Bạch ở trên giường bệnh đã có chuyển biến tốt đẹp, anh giãn lông mày ra, thuận tay cầm một quyển tạp chí kinh tế tài chính qua lật xem.
Anh thong thả tự nhiên, yên tĩnh giống như không tồn tại.
Mộ Dư chỉ nói một câu liền không để ý đến Đường Diễm nữa, vắt khăn lông rửa mặt lau tay cho Mộ Bạch.
Hiện tại Đường Diễm ở bên cạnh, mắt không chớp nhìn cô chằm chằm, cảm giác cô có chút quen mặt, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra được đã gặp nhau ở nơi nào.
Bình thường loại mỹ nữ cấp độ cao như vậy, anh nhìn một lần là có thể khắc bộ dáng của cô ở trong đầu, tuyệt đối sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này.
"Nhìn đủ chưa?" Mộ Dư ngẩng đầu nhìn anh ta, thái độ đối với anh ta ngoại trừ lạnh lùng thì vẫn là lạnh lùng.
"Khụ! Tôi là cảm thấy cô nhìn rất quen mắt, có phải chúng ta đã từng gặp ở nơi nào rồi không?"
"Đường Diễm, phương thức bắt chuyện đó đã sớm quá hạn rồi."
"Cô biết tôi?" Vẻ mặt Đường Diễm bàng hoàng, hiển nhiên thật không ngờ cô sẽ nói ra tên của anh.
"Lúc cậu vẫn đang đái dầm, em ấy liền quen biết cậu rồi." Làm một người đứng xem phúc hắc, Thi Vực ở nơi đó liền chém một dao vào thời khắc quan trọng.
"Đi chết đi." Đường Diễm lườm anh một cái, kiêu ngạo nói: "Cho tới bây giờ, tiểu gia tôi đều không biết hai chữ đái dầm viết như thế nào!"
Thi Vực lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta, "Cậu tốt nhất có thể tiếp tục duy trì phong cách cao quý của mình."
Giọng nói mang theo thâm ý vừa mới nói xong, Mộ Dư liền nhìn về phía Đường Diễm, "Không biết hai chữ đái dầm viết như thế nào, vậy ít nhất cũng nên biết hai chữ chia tay đọc ra sao chứ?"
Oanh....
Trong nháy mắt đầu Đường Diễm liền nổ tung!
Anh ta nhìn Mộ Dư chăm chú, sửng sốt khoảng ba phút, đợi đến khi phản ứng lại, mới thét lên một tiếng đầy kinh hãi: "Em là Tiểu Dư!"
Mộ Dư dường như đã sớm ngờ tới anh ta sẽ có phản ứng quá kích như vậy, sóng nước chẳng xao nhìn anh ta, "Đúng vậy, tôi chính là Tiểu Dư - người khiến anh nghĩ cũng không muốn nghĩ."
"...."
Giây phút này tâm trạng của Đường Diễm, là phức tạp.
Con nhóc béo ụt ịt năm đó, sao ra nước ngoài một chuyến liền trở thành yêu tinh rồi, dáng người ma quỷ, gương mặt thiên sứ, quả thật đẹp đến nỗi không muốn không được!
Chương 64: Đường Diễm nổi giận, phải nói chuyện cuộc sống với ả gái điếm kia.
Converter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
"Nghe nói nửa tháng trước, anh tặng chiếc xe thể thao giá trị trăm vạn cho Tô San - ngôi sao đang nổi, thiệt hay giả?" Giọng điệu Mộ Dư thoải mái, khiến người ta suy xét không thấu tâm tư của cô.
Đường Diễm lắc đầu phủ nhận: "Không có!"
"Vậy sao người ta lại khoe khoang khắp nơi nói thiếu gia nhà họ Đường cưng chiều cô ta có thừa, xe nổi tiếng nhẫn kim cương, chỉ cần cô ta muốn, sẽ không có chuyện anh không mua!"
"Cô ta nói bậy!" Tô San - ả gái điếm kia, hiến thân cho anh không thành, lại có thể còn bôi đen anh khắp nơi, có cơ hội nhất định phải nói chuyện cuộc sống với cô ta thật tốt.
"Không có lửa làm sao có khói, chuyện anh chưa từng làm, chẳng lẽ người khác sẽ vu oan cho anh được sao?"
"Tiểu Dư em không biết đâu, người phụ nữ kia không biết xấu hổ đến bà nội tổ của cô ta, thừa dịp tiểu gia uống say, cởi quần áo ra đưa tới cửa, nếu không phải tiểu gia anh có một trái tim chung thủy không hai lòng với em, sợ rằng đã bị cô ta làm bẩn rồi..." Đường Diễm đổi thành một bộ dáng đáng thương tội nghiệp, giống như anh ta mới vừa chịu ủy khuất gì đó.
"Đường Diễm anh đừng giả bộ hồ đồ ở trước mặt tôi, đừng tưởng rằng tôi ở nước ngoài liền không biết gì hết, nói cho anh biết, những tin tình yêu kia của anh, tôi lại rất rõ ràng."
"Anh đã thích chơi như vậy, vậy chúng ta liền chia tay, về sau dù anh ngày ngày chơi phụ nữ, hàng đêm bị phụ nữ chơi, tôi cũng không xen vào!"
Sâu sắc!
Đường Diễm thân là người trong cuộc, lại có thể nhịn không được tán thưởng ở trong lòng yên lặng.
Sau đó, nhìn Mộ Dư, bá đạo phun ra ba chữ: "Không chia tay!"
Ban đầu lúc cô còn là một cô nhóc mập mạp, anh cũng đã không ngại, huống chi là bây giờ.
Muốn chia tay với anh, đừng nói là cửa nhỏ, chính là cửa sổ cũng không có đâu!
Mộ Dư nhìn anh, vẻ mặt không có biến hóa quá lớn, chỉ là giọng nói lạnh đi vài phần: "Đường Diễm anh nghe đây, tôi cũng không phải đang thương lượng với anh, chia hay là không chia là quyết định đơn phương từ phía tôi."
"Tiểu gia kiên quyết không đồng ý!" Ở trên chuyện chia tay này, nói gì Đường Diễm cũng không chịu đưa ra nhượng bộ.
"Không đồng ý cũng phải đồng ý."
"Dù em gác dao ở trên cổ tiểu gia, tiểu gia cũng kiên quyết không tuân theo. Muốn quăng tiểu gia, em quá mơ mộng rồi."
"Anh có còn xấu hổ hay không..."
Hai chân Thi Vực xếp chồng, lười biếng ngồi dựa vào trên ghế sofa, có chút hứng thú nhìn cặp xứng đôi trước mặt này.
Năm năm không gặp, vừa gặp mặt đã bởi vì chuyện chia tay làm cho rối bời, đúng là tuyệt phối mà.
Anh híp híp mắt, lấy điện thoại di động ra, lục tìm 'bà xã' từ trong sổ danh bạ ra, biên soạn một tin nhắn gửi đi....
Mưa vẫn đang róc rách rơi xuống, Thẩm Chanh vùi trên sofa, đang dùng di động hăng hái chiến đấu Plans vs Zombie.
Lúc chơi đến tâm tình dâng cao thì nhận được một tin nhắn đến từ 'cầm thú biến thái khốn kiếp'.
Ngón tay xanh nhạt lướt nhẹ qua màn hình, mở tin nhắn ra.
Cầm thú biến thái khốn kiếp: Bảo bối, em tính toán khi nào thì để cho tôi xâm phạm --- tình dục?
Thẩm Chanh nhíu mày, nhanh chóng trả lời một chữ: Lăn đi!
Cầm thú biến thái khốn kiếp: Ừ, muốn lăn lộn ra giường với em.
Thẩm Chanh: Cầm thú!
Cầm thú biến thái khốn kiếp: Lần sau cầm thú cho em xem.
Thẩm Chanh:....
Cầm thú biến thái khốn kiếp: Tám giờ tối, tôi tới đón em.
Thẩm Chanh:....
Cầm thú biến thái khốn kiếp: Mang em đi gặp trưởng bối.
Thẩm Chanh:....
Cầm thú biến thái khốn kiếp: Ngoan.
Ngoan em gái anh!
Sau một phút, Thẩm Chanh kiềm nén xúc động ném vỡ điện thoại di động, gửi tất cả hình ảnh máu tanh tàn nhẫn trong kho tới.
Nhận được tin nhắn của cô, Thi Vực nheo con ngươi quyến rũ lại, ngông cuồng trong mắt càng thêm nồng đậm.
Anh gần như có thể tưởng tượng được, bộ dạng người phụ nữ kia đang cào cấu điên cuồng
Càng cay, anh càng thích!
Chương 65: Ai không có tố chất?
Converter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
Một phen cãi vã kịch liệt qua đi, Mộ Dư và Đường Diễm lại có thể đạt thành nhất trí, lựa chọn bảo lưu chia tay.
Thực chất bảo lưu chia tay không có ý nghĩa đặc biệt gì, đơn giản mà nói chính là, chính là tôi tạm thời không truy cứu cử chỉ của anh, nhưng sau này tôi có quyền lợi dùng chuyện này nói chia tay với anh.
Hai người đưa lưng về nhau ngồi xuống, ngay cả bộ dáng giận dỗi cũng có vài phần tương tự, càng xem càng xứng đôi.
Trong phòng bệnh an tĩnh lại, điện thoại Thi Vực đúng lúc vang lên vào lúc này.
Liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, anh nhíu con mắt lại, ngón tay suông dài lướt qua màn hình điện thoại di động, tiếp nghe điện thoại.
Chỉ ừ một tiếng, liền cúp luôn điện thoại.
Anh đứng lên, liếc nhìn quét nhẹ hai người, "Đi trước, Mộ Bạch tỉnh rồi thì báo cho tôi biết."
"Ừ."
"Ừ."
Hai người không lạnh không nhạt đáp lại một tiếng, liền không lên tiếng nữa.
Đi ra từ bệnh viện, Tôn Nham đã dừng hẳn xe ở ven đường, mở cửa xe chỗ ngồi phía sau ra.
Đợi khi Thi Vực lên xe, anh mới săn sóc đóng cửa xe lại, ngồi lên ghế lái.
Xuất phát theo thói quen, trước khi lái xe, Tôn Nham lần lượt chuyến báo chí cho Thi Vực, "Ông chủ, báo chiều hôm nay."
Thi Vực không đáp lời, nhận tờ báo, liếc nhìn mấy chữ to bừng bừng ở trang đầu mấy tờ báo "Thi thiếu đại náo hiện trường hôn lễ, trở mặt thành thù với nhà họ Phan."
Bàn tay to xiết chặt, tờ báo mới tinh bị vò thành một cục, bay ra ngoài từ cửa sổ xe hạ xuống một nửa.
Không nghiêng lệch, đúng lúc nện trúng đầu một anh chàng chuyển hàng đang lái xe chạy bằng điện ở trên đường bên cạnh.
"Gặp quỷ gì vậy!" Anh chàng chuyển hàng quay đầu, gào lên một câu, "Người nào đó, thật không có tố chất!"
Tôn Nham lái xe không vui, lời nói vừa rồi của anh chàng chuyển hàng, đúng lúc liền truyền đến trong tai Thi Vực.
"Anh ta nói gì?" Con mắt lạnh khẽ khép, một đạo ánh sáng lạnh thoáng qua.
"Nói ngài .... không có tố chất!" Tôn Nham tận lực nhấn mạnh bốn chữ phía sau, đây là lời mà bao nhiêu người muốn nói cũng không dám nói hả!
"Tiền thưởng tháng này giảm phân nửa." Giọng điệu bá đạo không khiến cho người khác nghi ngờ.
Vẻ mặt Tôn Nham không thể tin, nhìn thấy đỉnh đầu đại BOOS từ trong kính chiếu hậu, anh buồn bã oán trách nói: "Ông chủ, bản thân của tôi kiêm vài chức, nghe truyền liền đến, thân thể tinh thần đều mỏi mệt, đáng thương lại thật đáng buồn, hàng tháng phải dựa vào chút tiền thuởng này tới dỗ dành trái tim bị thương. Ngài cứ tước đoạt hạnh phúc của tôi như vậy, thật sự rất không tốt...."
"Tiền thưởng cuối năm giảm phân nửa." Vẻ mặt Thi Vực lạnh lùng, không phản ứng.
Đi theo Thi Vực một thời gian dài, Tôn Nham đã dưỡng thành một loại thói quen tích chữ như vàng, khó khăn lắm duy nhất hôm nay mới nói nhiều như thế, lại bị Thi Vực giết ngay lập tức rồi.
"Ông chủ ơi ..."
"Hả? Muốn nói gì thì tiếp tục, tôi nghe." Thi Vực nheo mắt lạnh lại, lộ ra bộ dáng rất hưởng thụ.
"Phía trước có lời nhắc nhở, lái xe không nói, nói không lái xe." Tôn Nham nói xong, trực tiếp đóng miệng mình lại rồi.
Anh chàng chuyển hàng không có từ bỏ, lái xe chạy bằng điện chạy như điên ở bên cạnh, muốn đuổi theo kịp để xem, rốt cuộc vừa rồi là người 'Có tố chất' nào ném cục giấy đập lên đầu anh ta.
Gió thổi vù vù, anh chàng chuyển hàng liếc mắt, toét miệng, gió thổi đầu tóc chia ba bảy của anh ta thành chia đôi.
Nhìn thấy nhân vật tồn tại như thần này từ trong kính chiếu hậu, vẻ mặt Tôn Nham không nói gì, chân giẫm chân ga tăng thêm một phần lực đạo.
Xe vèo một chút điên cuồng chạy đi, anh chàng chuyển hàng thấy thế, dùng tay vặn ga lên.
Đáng tiếc tốc độ tối đa của xe chạy bằng điện chỉ có 50 km, mới một phút đồng hồ, anh chàng chuyển hàng đầu đầy mồ hôi liền bị bỏ rơi thật xa ....
"Chậm lại." Thi Vực thản nhiên mở miệng.
Tôn Nham làm việc dựa theo lời của anh, giảm bớt tốc độ xe, nhưng vẻ mặt của anh ta lại cứng ngắc rất lợi hại.
"Giảm nữa."
Tôn Nham tiếp tục giảm tốc độ.
Chương 66: Anh chàng chuyển hàng dùng tánh mạng chạy nhanh như điên
Converter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
Trời nắng chang chang, đầu anh chàng chuyển hàng đầy mồ hôi, vừa nhìn thấy xe phía trước chậm lại, liền hấp tấp đuổi theo.
Tôn Nham vừa quay đầu, đúng lúc nhìn thấy anh chàng chuyển hàng lái xe chạy bằng điện, vẻ mặt tràn đầy khí phách, đang dùng tánh mạng chạy như điên.
Hơn nữa muốn chết chính là, người đó còn phất tay chào hỏi với anh!
Kiểu tóc tiêu hồn, nụ cười rã rời, Tôn Nham nhìn liền say rồi...
"Ông chủ, ngài nói người này có phải bị bệnh hay không.
Vốn định chiến tranh lạnh đến cùng với Thi Vực, nhưng lúc này anh thật sự là không nhịn được rồi.
Thi Vực ừ một tiếng, chỉ thấy anh chàng chuyển hàng đột nhiên làm ra một hành động phóng khoáng vĩ đại, lái xe chạy bằng điện rất nhanh về phía trước, quẹo sang trước một cái, xe vắt ngang, trực tiếp chắn trước xe ô tô.
Tôn Nham dùng một cước đạp phanh, thật sự ngừng xe lại.
Tốc độ anh chàng chuyển hàng rất nhanh, vừa xuống xe, liền mặt mũi tràn đầy tươi cười chạy tới.
"Em họ, em họ Nham, chú còn nhận ra anh không?"
Anh chàng chuyển hàng vừa tiến đến liền ghé vào trên cửa xe mở một nửa, cười đến xán lạn với Tôn Nham.
Em họ .... Tiêu chí kiểu tóc chia ba bảy, nụ cười đôn hậu chất phác này, khơi gợi lên trí nhớ lúc nhỏ của Tôn Nham, trong ký ức của anh, quả thật từng có một nhân vật như vậy, "Anh là .... Anh họ Đại Ngưu?"
"Chính xác! Anh là Đại Ngưu! Vừa rồi anh còn tưởng rằng người thành phố nào không có tố chất dùng cục giấy ném anh, té ra là em họ chú sao!" Đại Ngưu cười toét miệng, hoàn toàn là trạng thái của một kẻ ngốc.
"...." Vẻ mặt Tôn Nham cứng ngắc, phải nói thế nào đây ....
"Em họ, tại sao chú không nói chuyện a, có phải cảm thấy anh lớn lên đẹp trai đến không nhận ra nổi đúng không?" Đại Ngưu lấy tay vuốt tóc của anh ta một chút, "Có mấy cô gái đang theo đuổi anh đấy!"
Tôn Nham chỉ cảm thấy một trận đau đầu, chuyển đổi chủ đề hỏi, "Sao anh lại tới thành Đô rồi?"
Đại Ngưu trung thực nói: "Thanh niên trong thôn đều đi hết hơn phân nửa, nói là đi thành phố lớn phát triển, anh cũng cảm thấy trồng trọt cũng không phải công việc tốt, liền quyết định đến thành phố xông xáo! Vậy mà, mới đến vài ngày liền tìm được một công việc đưa chuyển hàng...."
Tôn Nham ừ một tiếng, "Chuyển hàng có tiền đồ! Không tệ, làm rất tốt ...."
Nghe lời nói của hai người, Thi Vực ngồi ở ghế phía sau khẽ nâng khóe môi, không hiểu sao tâm tình lại rất tốt.
Nhìn thấy phản ứng của Thi Vực từ trong kính chiếu hậu, Tôn Nham không nhịn được đen mặt, anh liếc nhìn Đại Ngưu, chuyển tấm danh thiếp cho anh ta, "Em còn có việc phải làm, anh cũng làm việc đi, tối nay gọi điện thoại cho em, em mời anh ăn cơm."
Đại Ngưu nhận danh thiếp, liếc mắt nhìn, vẻ mặt sợ hãi than, "Ngay cả danh thiếp cũng có. Oa! Còn là trợ lý tổng giám đốc! Em họ, chú thật là biết lăn lộn, lúc anh đây tới thành phố, mẹ anh còn nói chú chính là người làm việc lặt vặt! Anh đã nói lời của bà ấy là không thể tin mà...."
Có một anh họ như vậy, Tôn Nham suýt chút nữa tức thành xuất huyết bên trong, anh kiềm nén lửa chạy loạn trong trái tim, nói một câu: "Em phải đi rồi."
Đại Ngưu gãi gãi đầu, đáp lại một tiếng, "Có chuyện thì chú đi đi, anh cũng gấp gáp chuyển hàng ...." Nói xong, ánh mắt liếc nhìn ra phía sau, "Em họ, tên gia hỏa đẹp trai ngồi ở đằng sau! Anh ta là ai vậy?"
Đúng vậy, anh ta dùng hai chữ gia hoa để hình dung Thi Vực.
Nếu đổi lại người khác, Đại Ngưu nhất định đã bị Tôn Nham lửa giận công tâm dùng một quyền quật ngã, bò đều không đứng dậy được rồi.
Vút...
Quẹo thật nhanh, Tôn Nham trực tiếp vượt qua chiếc xe chạy bằng điện, bỏ đi một mạch.
"Ôi .... Em họ...."
Đại Ngưu rầu rĩ, lời của anh ta còn chưa nói xong mà....
Chương 67: Đề phòng bảo vệ cha ruột.
Editor: May
Xe dừng lại ở ngoài một quán cà phê, sau khi Tôn Nham xuống xe liền mở cửa ngồi phía sau ra.
Thi Vực xuống xe, dùng tay thon dài sửa sang lại cổ áo một chút, mới sải bước chân ra.
Đưa mắt nhìn anh đi vào quán cà phê, Tôn Nham mới lái xe rời đi, đi xử lý chuyện Thi Vực căn dặn trước khi xuống xe.
Trong quán cà phê.
"Tiểu Vực, không phải ta nói con! Gây ra chuyện lớn như vậy, cũng không sợ rơi vào trong tai ông nội của con ư!"
"Tốt xấu gì nhà họ Phan ở thành Đô cũng được coi như là có uy tín danh dự, hôm nay thể diện mất sạch, chỉ sợ sau này sẽ đối nghịch với con khắp nơi...."
"Người khác càng lớn càng hiểu chuyện, con là càng lớn càng càn rỡ...."
Người nói chuyện tên Ôn Uyển, là mẹ của Thi Vực, ngũ quan tinh sảo tương tự, giống như là cùng được điêu khắc ra.
Nếu như người không biết chuyện thấy bà và Thi Vực, nhất định sẽ lầm tưởng cho rằng bọn họ là chị em.
Tuy rằng năm tháng để lại dấu vết ở trên mặt bà, nhưng không khó nhìn ra, lúc còn trẻ bà là một mỹ nhân.
Khí chất xuất trần, cũng không phải là có thể tìm được ở trên người bất kỳ một người nào.
"Chỉ dựa vào nhà họ Phan, cũng có dũng khí đó sao?" Thi Vực nhẹ híp mắt lạnh, khóe môi xẹt qua chút ngang tàng phóng túng. Tư thái này, tuyệt không giống như là người bị giáo huấn.
"Không dám? Thật không biết tính tình tự phụ tự đại này của con đến từ đâu...." Ôn Uyển thở dài nặng nề.
"Di truyền."
Đầu lông mày Ôn Uyển hơi nhăn lại, mắng một câu: "Thằng nhóc chết tiệt!"
"Được rồi." Thi Vực đột nhiên nghiêm chỉnh lại, "Nói cho mẹ biết một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Con kết hôn rồi."
"Phốc...." Vừa uống một ngụm nước trái cây, Ôn Uyển liền không kiềm chế được phun ra.
"Lau sạch sẽ." Thi Vực nhíu mày, mặt lạnh ném một cái khăn giấy tới.
Ôn Uyển ưu nhã lau đi nước trái cây trên bàn, hạ giọng nói: "Mẹ con đã sắp bốn mươi rồi, thật sự chịu không nổi loại kích thích này."
Con trai bà chính là một ngọn núi băng không hiểu phong tình, có phụ nữ nào dám đụng vào nó ....
Thi Vực không lạnh không nhạt liếc nhìn bà, môi mỏng nhẹ gợi lên, "Buổi tối mang cô ấy đi gặp mẹ."
Ném xuống một câu nói kia, anh đứng dậy, sãi bước đi ra ngoài.
Ôn Uyển sửng sốt thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, nắm túi xách để ở trên ghế lên, cũng bước nhanh ra ngoài.
Phố xá cũng vừa lên đèn, đêm phồn hoa của thành phố vẫn như cũ.
Lúc ăn cơm tối, Thẩm Chanh không có khẩu vị gì, rót chén rượu trắng uống.
Thấy tâm trạng của cô giống như không được tốt, Thẩm Trung Minh bưng bầu rượu tiến tới gần, giống như nịnh nọt rót cho cô một chén rượu đầy, "Con gái, hôm nay đi tham gia hôn lễ xong, có cảm tưởng gì không?"
"Không có cảm tưởng." Thẩm Chanh đung đưa chén rượu, đến nhìn cũng lười liếc nhìn ông một cái.
"Không thể nào!" Thẩm Trung Minh nghiêng đầu nhìn cô, "Không phải nói là một cuộc hôn lễ thế kỷ sao? Đã trải hôn lễ thế kỷ, không thể không để cho con gái nhà cha ngộ ra chút gì chứ."
Nghe ra hàm ý khác trong lời nói của ông, Thẩm Chanh nhấp ngụm rượu trắng cay miệng, chỉ là lạnh lùng liếc nhìn ông một cái.
Thấy cô không nói gì, Thẩm Trung Minh có chút nhịn không nổi, "Không có người nào nhìn trúng con sao?"
"Cút!"
"Con gái à, đến hiện tại con còn chưa ý thức được vấn đề căn bản của mình ư!"
"...."
"Tính tình nói đến là đến này của con, đừng nói là đàn ông, dù là lão hổ cũng bị con dọa chạy rồi!"
".... !"
"Con gái, đến, hít thật sâu, cố gắng hết mức khống chế tâm tình của mình, nhất định phải khiến cho mình ôn nhu."
"Đặc biệt sao, vẫn chưa xong!!"
Nhìn mặt mũi Thẩm Chanh tràn đầy lửa giận, Thẩm Trung Minh không nắm chắc ho khan một tiếng, "Con gái, bình tĩnh!"
Bình tĩnh cọng lông!
A, không có xem kỹ hộ khẩu, còn không biết xấu hổ bảo cô bình tĩnh?
Cô không nói, ông còn thật không biết có chuyện này rồi?!
Người khác đề phòng bảo vệ con gái, còn cô phải đề phòng bảo vệ cha ruột!!
Chương 68: Lão Thẩm, chúc mừng chúc mừng.
Converter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
"Ma bài bạc, lấy hộ khẩu gốc ra."
Thẩm Chanh muốn nhìn một chút, đợi lát nữa ông phát hiện trên hộ khẩu ít đi một người có thể sẽ bị hù chết hay không.
Thẩm Trung Minh không hiểu nhìn cô, "Lấy cái gì?"
Thẩm Chanh không vui liếc nhìn anh một cái, nhấn mạnh một lần: "Hộ khẩu!"
Thẩm Trung Minh càng mơ hồ, "Chơi trò gì vậy?"
Thẩm Chanh nhíu mày, ném một ánh mắt dao găm, "Dựa vào! Đừng làm bộ làm tịch! Hộ khẩu!"
"Con gái, con muốn thứ kia làm gì? Con vẫn chưa gả cho người ta đấy, đã muốn tách ra với cha rồi sao?"
Mẹ nó, não động quá lớn.
Vẻ mặt Thẩm Chanh hắc tuyến, thật không biết nên khen ông hay là chửi ông.
Thẩm Trung Minh vẫn đang rối rắm bởi vì tại sao Thẩm Chanh muốn lấy hộ khẩu, liền thấy cô đã đứng dậy, trực tiếp đi đến phòng ngủ của anh.
Sau khi lục tung một trận, hộ khẩu giấu ở dưới gầm giường bị cô móc ra.
Mở hộ khẩu ố vàng ra....
Tờ thứ nhất, chủ hộ Thẩm Trung Minh.
Tờ thứ hai Thái Thư Nhã, mặt phía trên in con dấu đã mất.
Lúc lật tới tờ thứ ba, tay Thẩm Chanh không cẩn thận run rẩy một chút, Thẩm Mộc, sinh ra vào ngày 8 tháng 9 năm xxxx.
Cô hít vào một hơi thật sâu, khắc chế cảm xúc có chút phập phồng.
Lật tờ thứ tư....
Ở trên trang Thẩm Chanh cô, quả nhiên phủ lên con dấu " Di chuyển" rồi.
Dựa vào!
Người kia thật không phải là người! Lại có thể là sự thật!!
"Thẩm Trung Minh!"
Mới đi tới cửa, Thẩm Trung Minh suýt chút nữa bị âm thanh bén nhọn của cô làm cho vỡ nát màng tai, vội vàng lui ra phía sau một bước, "Con gái, sao vậy?"
Thẩm Chanh không kềm chế được cơn giận chỉ vào phương hướng cửa sổ, "Hàng rào bảo vệ bị người cưa lại không phát hiện gì sao?"
Nghe cô nói như vậy, Thẩm Trung Minh mới nhìn lại theo phương hướng cô chỉ, không nhìn còn tốt, vừa thấy đã giật mình: "A! Chuyện khi nào, sao cha không biết!"
Thẩm Chanh có loại ưu thương nhàn nhạt, "Cho nên cha càng không biết chuyện hộ khẩu bị người mượn?"
Thẩm Trung Minh kinh ngạc không thôi: "Con gái, con nói gì? Hộ khẩu nhà chúng ta bị trộm!!"
Nói xong, mới chú ý tới hộ khẩu trên tay cô, lập tức liền thở phào nhẹ nhõm, "Không phải hộ khẩu ở trong tay con sao? Con gái, con cũng đừng làm cha sợ, cha đã một bó tuổi rồi, không chịu được hù dọa đâu ...."
Thẩm Chanh lạnh lùng nhíu mày, vươn tay ném hộ khẩu qua, "Tự mình nhìn xem."
Thẩm Trung Minh đón được hộ khẩu, không nói không rằng lập tức mở ra xem, vừa nhìn liền suýt bị hù chết, tay run lên, hộ khẩu rơi xuống trên mặt đất.
"Đây đây đây... con gái, sao lại như thế này...."
Ông cúi người nhặt hộ khẩu lên, sắc mặt thay đổi liên tục, đừng nhắc tới có bao nhiêu khó coi rồi.
"Không có việc gì đâu, cùng lắm chính là con chạy tới trên hộ khẩu người khác thôi."
"Gì chứ?"
"Con cảm ơn cha."
"Hả? Gì chứ?"
Ầm.... rầm!
Một tiếng vang thật lớn, Thẩm Chanh sập cửa đi ra.
Thẩm Trung Minh đứng nguyên tại chỗ, liếc mắt nhìn cửa phòng vẫn đang lung lay sắp đổ, rồi lại nhìn cửa sổ, cuối cùng nắm chặt hộ khẩu trong tay, ngay cả ngũ quan cũng xoắn lại với nhau.
Đây là chuyện gì vậy?
Xét thấy không hiểu chuyển hộ khẩu là có ý gì, ông dứt khoát khóa chặt cửa, cầm hộ khẩu đi nhà hàng xóm lão Lý.
Lão Lý nghe ông nói chuyện hộ khẩu, liền gọi điện thoại cho con trai làm việc ở ngành công an.
Mười phút sau lão Lý nhận được điện thoại của con trai, trao đổi ngắn gọn vài câu liền cúp điện thoại, quay đầu lại cười với Thẩm Trung Minh, "Lão Thẩm, chúc mừng chúc mừng!"
Thẩm Trung Minh sửng sốt, không rõ nguyên do hỏi, "Chúc mừng gì chứ?"
Lão Lý cười nói: "Chanh Tử nhà ông đây là gả mình ra ngoài đó! Không phải ông còn không biết chứ ...."
Ầm....
Sấm sét giữa trời quang tới đột ngột lại mãnh liệt.
Trái tim Thẩm Trung Minh run lên, suýt chút nữa phun một ngụm máu lên trên đất ....
Chương 69: Chết tiệt, đây cần phải có bao nhiêu thâm cừu đại hận hả!
Editor: May
Cũng chưa kéo dài bao lâu, lại thấy Lý Thẩm Nhi cầm tờ báo vội vàng đi ra từ buồng trong, "Lão Thẩm lão Thẩm, mau tới xem đi, Chanh Tử của chúng tay lấy được kim cương Vương Lão Ngũ rồi!"
Hai chân Thẩm Trung Minh mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã xuống đất, may mắn lão Lý tay mắt lanh lẹ, kịp thời đỡ ông, "Lão Thẩm, ông sao thế?"
Thẩm Trung Minh khoát khoát tay, "Không có gì, không có gì." Nói xong, ông vội vàng nhận tờ báo từ trên tay Lý Thẩm Nhi.
Trang đầu tờ báo, một dòng chữ màu đen to lớn rõ ràng bắt mắt: "Tin nặng ký! Người nắm giữ Đế Cảnh công khai tình yêu, cô gái chính là người đẹp nhất thành Đô!"
Phía dưới, kèm theo ảnh Thẩm Chanh mặc lễ phục xinh đẹp, ở cạnh cô là một người đàn ông hoàn mỹ và kiêu ngạo với chúng nhân, tồn tại giống như một đế vương.
Bà Lý Thẩm Nhi chỉ vào tờ báo, nói: "Các người thấy chỗ này giới thiệu, đại danh Thẩm Chanh, nhũ danh Chanh Tử, nick name bảo bối."
Thẩm Trung Minh bị kích thích không nhẹ, có chút không dám tin, "Này .... Đúng thật là Chanh Tử nhà tôi không sai?"
Bà Lý Thẩm Nhi chắc chắc nói: "Khẳng định không sai, không phải phía trên còn có ảnh chụp và tên sao! Khoan hãy nói, Chanh Tử của chúng ta thật có khí chất! Nói con bé xinh đẹp bậc nhất thành Đô, cũng không có khoa trương chút nào!"
Lão Lý nói tiếp: "Chanh Tử, con bé đó trong ngày thường vốn đã xinh đẹp, vừa trang điểm một chút, liền đẹp đến giống như ngôi sao, tôi cũng sắp không nhận ra rồi."
Thẩm Trung Minh không có lòng dạ nghe bọn họ tán dương con gái của mình, chỉ liếc nhìn hai người xứng đôi trong tờ báo một cái, ông liền cầm hộ khẩu lên vội vàng rời đi.
"Lão Thẩm! Ông đi làm đâu thế!" Bà Lý Thẩm Nhi hô một tiếng với bóng lưng của ông, đáng tiếc không nhận được hồi đáp.
Gần tới tám giờ, đêm càng tối đen.
Đèn đường mờ mờ, kéo dài thân thể nhỏ xinh của Thẩm Chanh.
Chậm rãi bước đi ở ven đường, mặc cho gió đêm cuốn mái tóc dài của cô lên.
Trong bóng tối, một bóng màu đen thoáng vụt qua, trong chớp mắt liền biến mất không thấy nữa.
Thẩm Chanh nhạy cảm phát giác được sau lưng hình như có khác thường, không kiềm được đi chậm lại, quay đầu ra sau...
Cô nhíu nhíu mày nhìn về phía xa xa, ngoại trừ hoa cỏ cây cối và đèn đường ven đường, thì không còn gì khác
Nhưng vào lúc cô xoay người lại tiếp tục đi phía trước lúc, hoàn cảnh vốn không có một bóng người, lại đột nhiên thò ra một cái đầu từ góc tối.
Nhìn nhìn bóng lưng của cô, như là đang xác nhận gì đó, sau đó, hắn vẫy vẫy tay, lại một người chui ra từ phía sau.
"Không sai!"
"Chắc hẳn là cô ta!"
Hai người trao đổi ngắn gọn vài câu, sau đó tiếp tục đuổi theo bước chân Thẩm Chanh.
Mấy lần vào lúc Thẩm Chanh sắp sửa phát hiện bọn họ, hai người lại dùng tốc độ cực nhanh, trốn vào nơi bí mật.
Đến khi qua một chỗ rẽ, hai người chỗ tối mới liếc mắt nhìn nhau, lấy ra một bao tải nguy hiểm tiến tới gần Thẩm Chanh.
Dưới ánh đèn đường, Thẩm Chanh liếc mắt liền thấy trên mặt đất có hai bóng đen đang tiến đến gần mình, cách cô càng lúc càng gần.
Cảm giác đúng thật không sai?
Ngay khi bóng đen sắp sửa hoàn toàn bao trùm cô, cô đột nhiên xoay người.
Nhấc chân, hung hăng đá vào hai người trước mặt.
Một người trong đó bị đá trúng hạ thể, lập tức che đũng quần lại ngồi xổm xuống, tên còn lại thấy thế, gần như không kịp nghĩ nhiều, liền nhào về phía Thẩm Chanh.
"Dựa vào!"
Thẩm Chanh chửi bới trầm thấp một tiếng, lại là một cước quét ngang qua, nhưng lại không có đá trúng tên đàn ông.
Thân hình tên đàn ông đó vạm vỡ cường tráng, có thể đơn giản tránh đi một kích này, vừa nhìn đã biết là người luyện võ.
Thẩm Chanh vô thức lui về phía sau một bước, nheo con ngươi lại.
Khí thế người này hùng hổ, bộ dáng ra vẻ muốn lấy mạng người, giống như hận không thể bẻ gãy cổ cô.
Kẻ thù?
Chết tiệt, đây cần phải có bao nhiêu thâm cừu đại hận hả!
Chương 70: Người phụ nữ của tôi, kẻ nào đụng vào, kẻ đó sẽ sống không bằng chết!Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
Không đợi cô suy nghĩ nhiều, tên đàn ông đó bắt đầu tới gần cô.
Thẩm Chanh rất rõ ràng hiện tại địch mạnh mẽ ta yếu đích thế cục, nhanh chóng lui về phía sau, nhưng sau đó xoay người bỏ chạy.
Nhưng tên đàn ông đó không có tính toán muốn thả cô rời đi, bước một bước dài tiến lên, bắt lấy bờ vai của cô, dùng sức đẩy cô vào trong trạm điện thoại công cộng bên cạnh.
Sống lưng hung hăng đụng vào, truyền đến đau nhức kịch liệt, mồ hôi lạnh tràn ra.
Dựa vào!
Đây là muốn mạng của cô sao?!
Thẩm Chanh cắn răng, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Tên đàn ông đó giống như là nổi cơn điên, bàn tay thô to bóp lấy cổ của cô.
"Khụ .... Khàn ...."
Thẩm Chanh còn chưa kịp phản kháng, không khí trong phổi đã bị hút ra toàn bộ.
"Hừ! Tôi cũng là lấy tiền tài của người tiêu tai thay người, cô chết cũng đừng tới tìm tôi!"
Tên đàn ông đó hung ác nói xong, tay tăng thêm lực đạo.
Ngạt thở ngắn ngủi, khiến Thẩm Chanh hao tổn thể lực, tay muốn phản kháng không còn sức lực rủ xuống.
Lần đầu tiên, cô ngửi được mùi vị của tử vong.
Trong đầu trống rỗng, giống như là tiến vào vực sâu vạn trượng, bốn phía là bóng đêm vô biên vô hạn.
Pằng....
Một tiếng súng vang lên, ở trong đêm tối này, có vẻ đặc biệt quỷ dị.
Tên đàn ông đó còn chưa kịp vẽ dấu chấm tròn lên sinh mạng của Thẩm Chanh, liền cắm đầu ngã quỵ trên mặt đất.
Ở trên đùi của hắn, có một miệng máu, đang không ngừng chảy máu ra bên ngoài ....
Một mùi máu tươi, lan tràn ra bốn phía.
Cách đó không xa, tên đàn ông bị Thẩm Chanh đá ngã đã bị dọa đến hồn vía lên mây, gần như là lăn một vòng rồi biến mất ở trong đêm tối.
Tay bóp trên cổ vừa mới buông ra, không khí liền chui vào phổi Thẩm Chanh, khiến cô lập tức ho khan kịch liệt.
"Khụ...khụ.... - "
Nhưng rất nhanh, cô liền điều chỉnh xong hô hấp của mình, ngẩng đầu lên.
Người đàn ông xuất hiện ở trong tầm mắt của cô, dáng người cao to, cường tráng khỏe mạnh, có một khuôn mặt quyến rũ mê người.
Anh phong hoa tuyệt đại, lúc nào cũng cao ngạo không ai bì nổi. (phong hoa tuyệt đại: ý chỉ nét đẹp như đóa hoa rung rinh trong gió, đầy sức sống, xinh đẹp, không ai sánh được)
"Người phụ nữ của tôi, anh cũng dám động?"
Giọng nói quỷ mị bay nhẹ trong đêm tối ở nơi này, khiến người ta không dám thở mạnh.
Thi Vực giống như là một vương giả trời sinh, giẫm giày da quý giá ở trên mặt của người đàn ông, mắt nhìn xuống hắn ta từ trên cao, "Ai cho anh lá gan này?"
Ở trước mặt một người đàn ông tôn quý như vậy, hắn giống như con kiến hôi, thật sự rất hèn mọn.
Miệng Thi Vực chứa nụ cười nhạt, nhẹ nhàng chuyển động chân một chút, giọng nói vô cùng từ tính tràn ra từ trong môi anh.
"Nói, là ai cho anh lá gan này!"
Rõ ràng là giọng nói dễ nghe đến mức khiến cho người khác chắt lưỡi hít hà, lại mơ hồ lây nhiễm một cổ lệ khí.
Tên đàn ông đó bịt vết thương không ngừng chảy máu lại, dùng ánh mắt thù hận nhìn anh, cứng ngắc không có thốt ra một tiếng
Mắt lạnh nhìn người dưới chân, Thi Vực nheo con ngươi lại, rút chân về, xoay người nhìn về phía thủ hạ đứng yên thẳng tắp sau lưng, "Kéo tên súc sinh này đi."
"Dạ!"
"Các người .... Không ...." Tên đàn ông chịu đựng đau nhức kịch liệt truyền tới từ vết thương, một tay che vết thương vẫn đang chảy máu, chống đất khó khăn đứng lên.
Xem ra, vết thương mới vừa rồi, quả thật làm cho hắn bị thương không nhẹ.
Không? Thi Vực giương môi, bên môi tràn ra một nụ cười tàn nhẫn, "Phế hắn cho tôi."
Vừa ra lệnh một tiếng, hơn mười người thủ hạ nhanh chóng tiến lên, cương côn trong tay vô tình vung xuống.
Bịch, bốp.... rắc!
Mấy tiếng trầm đục qua đi, tay chân đàn ông bị phế, lảo đảo vài bước, lần nữa ngã xuống đất.
"Á...."
Hắn thống khổ quay cuồng trên mặt đất, kêu thê lương thảm thiết ....
"A,.... a ...."
Thi Vực khẽ cúi người, khóe môi vẽ ra một nụ cười sâu không thấy đáy, "Nhớ kỹ dạy dỗ hôm nay, phụ nữ của tôi, kẻ nào đụng vào, kẻ đó sẽ sống không bằng chết!"
Xoay người, một tay chống ở trên buồng điện thoại kéo Thẩm Chanh vào trong lòng, bế lên.
Nguồn: thichdoctruyen.com
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip