Chương 111 - 112
CHƯƠNG 111: Anh Đang Đợi Em
"Khụ khụ!" Đạo diễn Trương rốt cuộc không nhịn được nữa ho một tiếng, cắt đứt đề tài này: "Lục tổng là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim lần này, không nên ở đây thảo luận về anh ta, tất cả mọi người đã ăn no rồi phải không, có ai muốn đi hát karaoke không, lát nữa bao một phòng KTV đi!"
"Được. . . ." Mọi người cao hứng vỗ tay hoan hô.
Tôi nhàn nhạt cười, cũng vỗ tay theo mọi người.
Tô Quân ngồi bên cạnh tôi, ánh mắt của anh ta vẫn luôn hướng về phía tôi, nhất là vừa rồi khi nhắc đến Lục Minh Hiên, ánh mắt nhìn tôi có chút lo lắng.
Mặc dù tôi biết anh ta nhìn tôi, nhưng cũng không nói gì.
Trong phòng KTV, mọi người đều đang tranh giành micro để được hát, tôi đi ra từ trong toilet thì thấy Tô Quân đang đứng ngoài cửa chờ tôi.
Tôi nói: "Không phải là anh trùng hợp đi ngang qua đây đó chứ?"
"Anh đang đợi em." Anh ta trực tiếp thừa nhận.
"Tìm em có việc gì?" Tôi hỏi.
"Không có việc gì thì không thể tìm em sao?" Anh ta hỏi lại.
Tôi cười cười, không nói gì.
Chúng tôi sóng vai nhau đi, chợt anh ta thở dài: "Bộ phim này quay nhanh quá, mới nháy mắt đã xong rồi, sao trước kia anh lại cảm thấy quay bộ phim thật sự rất lâu, sao bây giờ lại nhanh như vậy chứ?"
"Điều đó chứng tỏ bộ phim này diễn rất tốt, hơn nữa, lúc anh diễn rất nhập tâm, cho nên cảm thấy thời gian trôi qua có vẻ nhanh hơn thôi." Tôi mỉm cười nhìn anh ta.
"Quay phim xong rồi, về sau chúng ta sẽ rất ít có cơ hội gặp mặt." Lúc anh ta nói những lời này trông có vẻ hơi mất mác.
Tôi vỗ vai anh ta: "Bữa tiệc nào rồi cũng sẽ kết thúc thôi! Nếu như anh muốn gặp em, vẫn có thể gặp được mà, chỉ cần gọi điện thoại hẹn nhau là được rồi không phải sao!"
"Nhưng sao anh lại cảm thấy rất khó hẹn được em? Lần nào mời em ra ngoài ăn cơm cũng đều bị em từ chối." Anh ta cười khổ, thở dài, lấy lại tinh thần: "Chúng ta nói đến chuyện gì vui đi! Nghe nói từ sau khi bộ phim công chiếu, em được rất nhiều đạo diễn mời đi đóng phim nha!"
"Đúng vậy! Có vài vị đạo diễn đưa kịch bản cho em xem."
Mắt anh ta sáng lên: “Không tệ, vậy em đã chọn được kịch bản nào chưa? Đã ký hợp đồng chưa?”
Tôi gật đầu: “Rồi, em chọn được một bộ, vừa mới ký hợp đồng, là một bộ phim cổ trang lấy bối cảnh cung đình.”
CHƯƠNG 112: Nhân Vị Ái Tình
Tôi gật đầu: “Rồi, em chọn được một bộ, vừa mới ký hợp đồng, là một bộ phim cổ trang lấy bối cảnh cung đình.”
"Tên là gì?"
"Một bộ phim truyền hình dài tập, tên là "Nam Man Vương Phi", chuyển thể từ bộ tiểu thuyết cùng tên trên internet, nội dung rất mới mẻ, tình tiết không tồi, em cảm thấy kịch bản này cũng rất được, mấy hôm trước đi ăn cùng đạo diễn đã ký hợp đồng rồi, đạo diễn nói chờ anh ta tìm được nam chính, sẽ bắt đầu quay phim ngay!"
"À!" Tô Quân nghĩ tới cái gì, trong mắt thoáng hiện một tia lém lỉnh, đột nhiên tâm tình trở nên thật tốt, vươn tay ra nói với tôi: "Chúc bộ phim sắp tới của em nhanh chóng khởi quay, cũng mong là sau này chúng ta sẽ lại được đóng phim cùng nhau."
Tôi lễ phép vươn tay bắt tay với anh ta, cười nói: "Hợp tác với anh rất vui, mong là lần sau sẽ lại có cơ hội được làm việc chung với anh."
Trở lại phòng karaoke, đạo diễn đang bị mọi người ép hát một bài.
Đạo diễn nói: “Giọng tôi không được hay đâu, nếu tôi mà hát hay, thì bây giờ đâu có đi làm đạo diễn!”
Mọi người cười to, không biết ai đột nhiên đưa ra đề nghị: “Để Tô Quân và Mạc Oánh hát chung một bài đi!”
“Đúng vậy, Tô Quân ra album rồi, nhưng chúng ta còn chưa được nghe anh ấy hát live! Thừa dịp này hát một bài đi!”
“Mạc Oánh xinh đẹp như vậy, giọng hát nhất định cũng rất hay!”
“Được được, muốn hát bài gì đây?”
“Hát bài “Nhân vị ái tình” đi, bài hát nay năm nay rất được ưa chuộng. . . . . .”
“Ừ, đúng vậy, hát “Nhân vị ái tình” đi. . . . . . .”
Bọn họ bàn bạc xong, không cần hỏi lại ý kiến đương sự, liền trực tiếp nhét micro vào tay tôi và Tô Quân, âm nhạc vang lên. . . . .
Tôi hết ý kiến.
Bọn họ cũng không cần biết là tôi có biết hát hay không, cứ như vậy đẩy tôi lên phía trước. . . . .
Tô Quân nhìn tôi mỉm cười, cầm lấy micro, giọng hát trầm thấp gợi cảm vang lên: “Đưa cho em một chiếc CD ngày trước, hãy lắng nghe tình yêu của chúng ta ngày ấy, có lúc anh bỗng nhiên quên mất mình vẫn còn yêu em. . . . . . .”
Giọng hát của anh ta so với Trần Dịch Tấn còn dễ nghe hơn, vừa dịu dàng vừa cuốn hút.
Tôi đưa micro lên, nhẹ nhàng cất giọng hát: “Không hát lên được bài hát ấy nữa, mỗi lần nghe đến em đều đỏ mặt trốn tránh, nhưng vẫn thường quên mất rằng em vẫn còn yêu anh như trước. . . . .”
Giọng hát của tôi vừa vang lên, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip